Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa từ từ lớn lên, họ không biết thế giới bên ngoài khắc nghiệt đến mức nào, nhưng cuộc sống của họ cũng chẳng hề êm ả, bởi vì sẽ có một ngày nào đó, bà Hạ sẽ bất ngờ rời xa họ.

Ban đầu bà chỉ bị cảm mạo, sau đó không ngừng ho khan, Hạ Như Họa khuyên bà đi bệnh viện nhưng bà chết sống không chịu, lẩm bẩm nói: “Chờ đến mai là khỏe lại ấy mà, đi làm gì cho tốn tiền! Con nghĩ là mấy vị bác sĩ đó chữa bệnh giỏi thật sao? Tiền khám bệnh cao lắm! Chi bằng uống thêm chút nước! Nếu ông trời thực sự muốn bắt người thì muốn ngăn cũng không được.”

Ngày mai của bà Hạ lần lữa không đến, ngày nhắm mắt xuôi tay cuối cùng cũng tới gần.

Sẩm tối hôm đó họ tan học về nhà, bà Hạ nằm trên ghế đã hấp hối, bà nhìn Ngụy Như Phong thật lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn Hạ Như Họa, hình như đã đoán trước được điều gì đó, thở dài, chưa kịp nói một câu đã mở to mắt ra đi.

Đêm đó Hạ Như Họa khóc đến chết đi sống lại, Ngụy Như Phong một mực nắm chặt tay em không rời.

Làm xong đám tang bà Hạ, cuộc sống đầy áp lực mà Hạ Như Họa chưa từng nếm trải đã hiện ra trước mắt em.

Em không giống Ngụy Như Phong, em chưa từng trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ.

Trước đây chẳng qua chỉ là nghèo khó, không được hưởng thụ, nhưng cũng được ăn no mặc ấm.

Nhà ở đã có sẵn, trước kia khi ba mẹ em còn đi biển thì tình hình trong nhà cũng không tệ lắm, nhưng sau khi họ gặp tai nạn qua đời thì lập tức rơi vào túng quẫn.

Hai năm qua bà Hạ mở một quầy bán lẻ trước nhà, vẫn có thể trang trải chi tiêu của một người già cùng hai đứa trẻ.

Nhưng sau khi bà Hạ qua đời, quầy hàng không ai trông nom nên phải đóng cửa.

Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong miệng ăn núi lở trong mấy tháng, cuối cùng thời điểm hết đạn cạn lương cũng đến.

Khi bà qua đời, trong túi có một bọc tiền làm bằng lụa, đến lúc hồi quang phản chiếu, sợ hai đứa nhỏ tìm không ra món tiền để dành đó nên đã cố ý thả ra.

Hạ Như Họa không động tới túi tiền, nhưng cái dạ dày không hiểu nhân tình, cũng không chịu chết đói như vậy.

Sau khi nhịn đói vài ngày, Hạ Như Họa đành mở khăn tay, cắn môi, nhét vào trong ngực đi ra chợ.

Chợ nằm ngay ở cửa Đông, khi Ngụy Như Phong về nhà liền thấy Hạ Như Họa ngồi xổm cạnh một hàng rau cò kè mặc cả, em mặc chiếc áo sơ mi mà mẹ để lại, hơi rộng, phải xắn tay áo vài bận mới lộ ra cổ tay.

Áo sơ mi đã cũ sờn, trên lưng áo có một vết rách, theo động tác lựa rau của Hạ Như Họa mà lộ ra một ít da thịt.

“Thế này đã được chưa?”

Người bán hàng có chút bất đắc dĩ lấy ra bớt đậu cô ve.

“Ít hơn chút nữa.”

Hạ Như Họa lắc đầu nói.

“Em à, ai lại mua đồ ăn như em chứ? Nhiêu đây còn chưa đủ cho mèo ăn!”

Người bán hàng ném hết mớ đậu về sạp, vỗ tay một đứng dậy, không muốn bán cho em.

“Chú ơi, nhà con có con với em con thôi, tụi con không có tiền.”

Hạ Như Họa sợ hãi nói.

Người bán hàng nhìn đứa trẻ xinh đẹp ốm yếu trước mặt, thở dài, bốc một nắm đậu cô ve kín đáo đưa cho Hạ Như Họa nói: “Thôi được rồi, cho em đó! Đi đi đi đi, khỏi trả tiền, nhìn tội nghiệp quá.”

Hạ Như Họa nhìn mớ đậu còn nhiều hơn khi nãy, cười tươi như hoa, em nói cảm ơn lia lịa, đỏ mặt xoay người chạy về nhà.

Ngụy Như Phong không đuổi theo, cậu nhìn Hạ Như Họa vui vẻ chạy đi, nhìn vết rách như ẩn như hiện sau lưng em, hít mũi một.

Buổi tối lúc ăn cơm, bà Vương ở sát vách bưng một đĩa đồ ăn qua, Ngụy Như Phong vội vàng đứng dậy lấy ghế cho bà ngồi, Hạ Như Họa nhận lấy đĩa đồ ăn nói: “Bà Vương, bà không cần cho con với Như Phong đồ ăn đâu, tụi con no mà.”

Bà Vương liếc mắt nhìn đĩa đậu cô ve xào bé tí trên bàn nói: “Ta với bà nội của các con là chị em mấy chục năm với nhau, đừng ngại, nhanh ăn đi, ôi, đang tuổi ăn tuổi lớn…”

Cả hai đều đói, nói cảm ơn xong liền cắm đầu ăn.

Bà Vương nhìn thấy cảnh này liền thấy xót xa, nói: “Như Họa à, hay là con với em con đến cô như viện đi, bà nghe mấy người trên thành phố bảo ở chỗ đó tốt vô cùng, hoàn cảnh hai cháu thế này, quá khổ rồi.”

Hạ Như Họa cầm đũa ngây ngẩn cả người, em chưa kịp trả lời, Ngụy Như Phong đã ngẩng mạnh đầu nói: “Không! Bà Vương, tụi con không đi! Hai tụi con có thể tự lo liệu mà!”

Ánh mắt của Ngụy Như Phong rất kiên định, Hạ Như Họa nhìn cậu một, cũng gật đầu một cáu, nói: “Đúng vậy, bà Vương, tụi con đều lớn cả rồi, đến đó ở không hợp đâu, người ta cũng không sẵn lòng nhận tụi con đâu, cảm thấy không trông nom được.

Ngài mai con sẽ đi tìm việc làm, dù thế nào tụi con cũng không cần, dù sao cũng kiếm được cơm ăn thôi.”

Hạ Như Họa mỉm cười với bà Vương, bà Vương thở dài một, dặn dò họ vài câu rồi đi.

Ngụy Như Phong và hai miệng cơm, đẩy hai đĩa đồ ăn tới trước mặt Hạ Như Họa nói: “Chị, chị ăn đi, em no rồi!”

“Em ăn ít vậy sao mà no được! Ăn thêm chút nữa đi!”

Hạ Như Họa đẩy lại nói.

“Không cần đâu, ở trường em đã ăn bánh quy của bạn rồi!”

“Nói dối! Mới vừa rồi còn nghe bụng em kêu rột rột!”

Ngụy Như Phong cười cười, khăng khăng xớt hết đồ ăn vào bát của Hạ Như Họa, cầm cái chén không của mình tới vòi nước ngồi rửa.

Cậu cảm thấy rất vui vì Hạ Như Họa nghĩ giống cậu, cậu kiên quyết không đến cô nhi viện, bởi cậu sợ Hạ Như Họa sẽ xa rời mình, cậu mong muốn mình có thể thay Hạ Như Họa gánh vác cuộc sống, cho dù cảm thấy bất lực với hiện thực trước mắt.

Ngày hôm sau Hạ Như Họa luồn lách trong mấy ngõ hẻm đến đêm, cô muốn bắt chước mấy đứa trẻ khác ra ngoài làm công, nhưng không có chỗ nào muốn thuê người còn đi học.

Lúc sập tối trời đổ mưa to, hàng quán đều đóng cửa, Hạ Như Họa không thu hoạch được gì.

Em cảm thấy rất bất lực, cả một ngày không ăn gì, rất đói bụng, lại dính mưa nên cả người đều ướt đẫm.

Em nhớ tới bà nội, cảm giác lạnh như băng này khiến em cho rằng có lẽ mình cũng sắp chết.

Khi đến đầu ngõ, Hạ Như Họa mơ hồ nhìn thấy Ngụy Như Phong đứng dưới cổng nhà, cậu lặng im không nói gì, cầm dù đi về phía em, cẩn thận đứng ở sau lưng em.

“Đừng đi theo chị!”

Hạ Như Họa đột nhiên xoay người quát Ngụy Như Phong, “Theo chị để làm gì, chị không tìm được việc làm, chúng ta sắp chết đói rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Em nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?…”

Cái đói cồn cào làm Hạ Như Họa mất đi lý trí, em nói năng lộn xộn rồi gào thét, Ngụy Như Phong vẫn giơ ô đi theo em, che cho em không bị mưa ướt, chính mình lại ướt như chuột lột.

Hạ Như Họa mờ mịt ngửa đầu, nước mắt đầm đìa như vỡ đê hòa cùng nước mưa tầm tã rơi xuống.

Ngụy Như Phong hít một hơi thật sâu, nắm lấy vai của Hạ Như Họa, nói như đinh đóng cột: “Chị, em không đi học nữa! Ngày mai em sẽ đi làm thuê! Em tuyệt đối sẽ không để cho chị chết đói! Hai chúng ta phải cùng nhau sống thật tốt!”

Hạ Như Họa vừa nghẹn ngào, vừa kinh ngạc nhìn cậu.

Em đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào mà Ngụy Như Phong đã cao hơn em một đầu, Ngụy Như Phong vốn gầy yếu nhỏ bé giờ đây lại rất cường tráng.

Viền môi của cậu đã lún phún ria mép, còn em cũng đã trổ một bộ ngực nho nhỏ.

Họ đều đã trưởng thành, từ hai đứa nhóc trở thành thanh niên và thiếu nữ.

Người ta không thể chọn lựa số phận cho mình, thời gian không thể quay ngược lại, cho dù bây giờ họ không có bà nội ở bên, thì nhất định cũng phải tự mình sống tiếp.

Cánh tay của Ngụy Như Phong dùng sức, bờ vai của Hạ Như Họa ở trong tay cậu lộ vẻ gầy yếu, cậu nhìn cô với ánh mắt kiên định, Hạ Như Họa há hốc mồm nhưng lại lại không thể nói được điều gì.

Đối với hiện thực trước mắt, Hạ Như Họa vẫn yếu mềm hơn cậu.

Hai người cùng nhau chậm rãi về nhà, Ngụy Như Phong đi cạnh Hạ Như Họa, cô cảm thấy mình không còn đói bụng nữa, cũng thôi khóc lóc.

Cô bé vô tư chơi đùa trong ngõ nhỏ đã trở thành quá khứ.

Ngụy Như Phong cũng không còn là cậu bé khẩn khoản cầu xin được ở cạnh cô mà không ai biết đến nữa.

Khi đó tuy rằng họ đi trên cùng một con đường, nhưng tương lai đã bất tri bất giác họ ra xa nhau từng chút từng chút một.

Nhưng ít nhất thì Ngụy Như Phong đã từ phía sau Hạ Như Họa bước nhanh tới đi song song ở bên người cô.

Mà lúc này 1149 bặt vô âm tín một thời gian tương đối dài, giống như thực sự là đi làm một nhân viên thực sự, khiến cho Diệp Hướng Vinh không biết làm sao, tìm anh ta không được, mà không đi tìm cũng không xong.

Ngay lúc anh đang do dự bối rối, bên kia lại đột nhiên có tin tức, ba chữ rất đơn giản: Có biến rồi.

Diệp Hướng Vinh nhận được tin tức liền sôi trào nhiệt huyết, nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của đội trưởng Hầu báo cáo.

Đội trưởng Hầu trầm tư một hồi, nhịp nhịp ngón tay cạnh gạt tàn thuốc, Diệp Hướng Vinh khẩn trương nhìn chằm chằm vào tay của Hầu đội, chờ ông hạ mệnh lệnh mới.

Cứ như vậy qua một phút đồng hồ, đội trưởng Hầu mới chậm rãi mở miệng nói: “Để cậu ta tiếp tục thăm dò, tranh thủ đánh vào nội bộ, nhưng không cần phải gấp gáp, khi thời cơ chín muồi chúng ta ở đây có thể phối hợp với cậu ấy.

Còn nữa, nhất định phải chú ý an toàn.

Aizz, có khả năng cậu ấy cho rằng có thể kết thúc vụ này sớm một chút, tôi đã đồng ý với yêu cầu này của cậu ta nhưng lại muốn kéo dài một tí….

Hi vọng trước khi tôi về hưu, cậu ta có thể hoàn thành vụ án này!”

“Vâng! Hầu đội, có phải 1149 đang lo lắng điều gì không ạ?”

Diệp Hướng Vinh nhớ tới bóng dáng có chút trầm lặng kia, nghi ngờ hỏi.

“Cậu ấy không có lo lắng gì về nhiệm vụ lần này cả…”

Đội trưởng Hầu đi tới trước cửa sổ, chỉ vào con đường phía xa nói.

“Ở chỗ đó tôi đã đồng ý với cậu ta, lần sau để cậu ta đường đường chính chính mà mang huy hiệu cảnh sát, thế nhưng tôi đã nuốt lời, mà người muốn nhìn thấy cậu ta đeo huy hiệu cảnh sát đã vĩnh viễn ra đi rồi.

Hướng Vinh, chúng ta nhất định phải giữ vững tín ngưỡng và chức trách của chúng ta, bởi vì đây chính là nguồn dũng khí và sức mạnh của chúng ta.

1149 là một cảnh sát xuất sắc, nhưng lại không phải là một người xuất sắc… Quên đi, không nói nữa!”

Diệp Hướng Vinh có chút u mê nhìn đội trưởng Hầu, khi đó anh không thể hiểu hết những lời này, nhưng lại cảm nhận được sự một sự bi tráng âm thầm.

Bẵng đi một thời gian, 1149 vẫn đang ở hộp đêm Đông Ca âm thầm làm việc, thế nhưng Đông Ca lại tiếp tục dán thông báo tuyển dụng người pha rượu.

1149 hiểu rõ, mình đã ở vùng giáp ranh của trò chơi, nếu như không tiến lên phía trước thì liền bị đá ra khỏi đó.

Hôm đó sau khi thông báo tin tức cho Diệp Hướng Vinh, anh ta hút thuốc một đêm, cuối cùng đã đưa ra quyết định.

Nửa năm sau, 1149 “không cẩn thận”

gây hấn với người của chú Tường, vì tội gây rối trật tự nên bị tạm giam 15 ngày.

Ngoài mặt Trình Hào giữ mặt mũi cho chú Tường, khi 1149 vừa mới ra liền bị Đông Ca bắt về, trong vòng một tháng, 1149 bị vây đánh 4 lần.

Lần nghiêm trọng nhất còn bị gãy xương sườn.

1149 chuồn ra khỏi bệnh viện, chạy suốt đêm để về Đông Ca cầu xin Trình Hào thu nhận mình, một mực chắc chắn chú Tường trừng trị mình chính là không cho Trình Hào cơ hội xuống thang.

Trình Hào im lặng không lên tiếng, nhưng đã thay anh ta đòi lại món nợ mà phía chú Tường gây ra.

Sau khi lẻn vào Đông Ca hai năm, 1149 cuối cùng cũng có chút địa vị, dần dần những tin tức mà Diệp Hướng Vinh nắm được cũng trở nên rõ ràng, lần này đơn giản hơn, chỉ có hai chữ hai chữ: Buôn lậu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play