Nhóm người Trình Hào nhanh chóng thu xếp xong đồ đạc, ngoài những thứ đáng tiền quan trọng, họ không lấy gì thêm, nhìn qua chỉ giống như sắp đi lên thị trấn một lát chứ không phải là đi xa.
Hạ Như Họa mặc một chiếc áo sơ mi trắng mà Ngụy Như Phong để lại, cô cẩn thận xắn tay áo, cột tóc lên, phủi phủi mấy nếp nhăn trên quần.
Sau đó cô lại mở chiếc túi của mình ra, lấy chiếc máy ghi âm mà cô không bao giờ rời tay và quần áo cẩn thận xếp vào.
A Cửu sợ cô chậm chạp, muốn chạy qua ngăn cô lại, nhưng Trình Hào lại ngăn cản A Cửu nói: “Mặc kệ cổ, cứ để cho cổ chơi đi.”
Hạ Như Họa cười với Trình Hào một nói: “Tôi sắp được đi gặp Như Phong phải không?”
Lúc cười, khuôn mặt gầy gò của cô lại toát ta vẻ kiều diễm, Trình Hào nhìn cô, ngẩn người.
Lần đầu gặp mặt, Trình Hào đã cảm thấy cô bé này rất xinh đẹp, nhưng số kiếp long đong khiến cho vẻ đẹp của cô tăng thêm một điểm yêu diễm, chính sự yêu diễm này đã làm hắn cảm động, và rồi hắn bắt đầu điều khiển vận mạng của cô và Ngụy Như Phong.
Trong tiềm thức của Trình Hào, hắn đã từng có những ý nghĩ khác đối với Hạ Như Họa, nhưng sau đó tất cả những thứ này đều bị trận hỏa hoạn ở bến tàu Tây Nhai che giấu.
Hắn hận Ngụy Như Phong bởi cậu người khiến mọi chuyện thành ra như vậy, cho nên mới không thương hoa tiếc ngọc, tàn nhẫn biến Hạ Như Họa thành thế này.
Nhưng bây giờ rốt cuộc hắn cũng đã biết, mặc dù Trình Tú Tú vì quay lại tìm Ngụy Như Phong mới chết, nhưng chuyện ở Tây Nhai không phải do Ngụy Như Phong làm.
Ngay khi nhìn thấy tấm ảnh của Hồ Vĩnh Tân, Trình Hào lập tức nghĩ, lúc quay về Hải Bình, mình phải bắn chết tên cảnh sát chìm kia.
Hắn hận Hồ Vĩnh Tân vì đã khiến sự nghiệp mà hắn gầy dựng suốt bao nhiêu năm qua sụp đổ, hận Ngụy Như Phong đã làm liên lụy con gái của hắn, nhưng đối với Hạ Như Họa, hắn lại không hận nổi.
Thậm chí hắn còn nghĩ, bây giờ chỉ còn Hạ Như Họa là ở gần hắn nhất, và cô cũng thuộc về hắn.
Trình Hào đến cạnh Hạ Như Họa nói: “Tôi dẫn cô đi tìm Như Phong, cô cứ đi theo tôi, sau này không cần dùng mấy thứ đồ đạc này nữa.”
Hạ Như Họa nghẹo đầu, nhìn hắn như có điều suy nghĩ, hỏi: “Ông không gạt tôi đấy chứ?”
“Không đâu.”
Trình Hào kéo cô nói, hắn nghĩ nếu như còn có cơ hội, sau này họ có thể sống một cuộc đời mới.
Mọi người cùng lái xe lên đường, lúc đến gần cửa hàng nằm cạnh ngôi miếu nhỏ, Trình Hào bảo Quách Tử xuống xe đi mua một ít đồ ăn và nước uống.
Chờ gã đi xa, Trình Hào xoay người nói với A Cửu: “Lần này ra ngoài, tôi muốn làm một chuyện, làm xong chúng ta có thể đi.”
“Đi?”
A Cửu kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.
“Đi, đi khỏi đây, ra nước ngoài.”
Trình Hào nhìn gã, kiên định nói.
“Thật sao? Chúng ta có thể đi thật sao?”
Giọng nói của A Cửu vì không kìm nén được sự hưng phấn mà run rẩy.
“Đương nhiên rồi, không lẽ chú cho rằng tôi chỉ có một con đường lùi là Quách Tử ư?”
Trình Hào hừ nhẹ một tiếng.
“Không ạ!”
A Cửu cười nói, “Vậy chúng ta làm chuyện gì?”
“Đến lúc đó tôi sẽ nói cho chú biết, chú cũng đừng nói cho Quách Tử, tôi chỉ có thể mang thêm một người, mà người ngợm của gã như kia bất tiện lắm.”
Trình Hào nhìn Quách Tử đang mua đồ ở đằng xa nói.
“Vâng! Tôi biết rồi!”
A Cửu không ngừng gật đầu hứa.
Gã biết Trình Hào muốn hất Quách Tử ra, sở dĩ hắn mang Quách Tử theo là vì sợ cảnh sát tìm đến nhà gã, gã sẽ để lộ hành tung của họ.
Nghĩ đến sự lãnh khốc và lươn lẹo của Trình Hào, A Cửu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Hạ Như Họa ngồi một bên, không hề chú ý đến đoạn đối thoại của bọn họ, cô bám vào cửa xe nhìn ra ngoài.
Bà lão mới coi bói cho cô lúc nãy vẫn còn ngồi ở chỗ đó, một bác gái trung niên mặc đồ đỏ đang ngồi trước mặt bà ta, thành khẩn lắng nghe bà ta đoán định mệnh số.
“Bà đã từng nhìn thấy huyết quang chưa?”
Bà lão hỏi.
“Huyết quang?”
Bác gái trung niên cau mày suy nghĩ cẩn thận, vỗ tay một nói: “A! Có! Hai ngày trước tôi nấy cơm cắt trúng tay! Chảy rất nhiều máu…”
“Bà và chồng bà chỉ có thể gặp lại nhau một lần nữa thôi.”
Bà lão không chờ bác gái nói hết đã cướp lời, “Hai người vốn có nợ tình duyên, tam thế một vòng luân hồi, tam sinh gặp nhau một khắc, nhưng mà lúc đi qua cầu Nại Hà lại có sai sót, kiếp này ông ấy đuổi theo bà đến nhân gian.
Bà đổ máu thì lời nguyền sẽ được phá giải, đáng tiếc đáng tiếc, hai người cũng chỉ có duyên gặp lại nhau một lần nữa thôi.”
Bà ta nói lời thoại này vô cùng lưu loát, sắc mặt của bác gái áo đỏ thoáng chốc tái nhợt, lầm bầm nói: “Sao… sao lại như thế?”
“Tôi có một cách để phá lời nguyền, bà có muốn thử không?”
Bà lão híp mắt nói.
“Thử, thử chứ! Bà nói nhanh đi!”
Bác giá lo lắng nói, thấy bà lão chỉ ngồi bất động, bác ấy vội vàng lấy 5 đồng tiền nhét vào tay bà ta.
Bà lão cười cười, ghé vào tai bác gái thì thầm nói gì đó, bác gái gật đầu lia lịa, đứng lên vui vẻ rời đi.
Hạ Như Họa mở cửa xe đi xuống, Trình Hào cuống quít đuổi theo cô, nói: “Như Họa, đi đâu đấy? Mau quay lại xe ngay!”
Hạ Như Họa không thèm để ý tới hắn, chỉ đi thẳng tới trước mặt bà lão kia, cô móc chiếc khăn tay mà bà Hạ để lại ra khỏi túi quần, mở chiếc khăn ra, trút hết tiền lên tấm bảng viết dòng chữ “Ngẫu nhiên mở thiên nhãn thấy hồng trần, mới biết người đang ở trong mắt người”.
Cặp mắt vốn luôn híp híp của bà lão bỗng nhiên trợn tròn, không giống cái người vừa mới tức giận lúc nãy chút nào.
“Cảm ơn, cảm ơn cô!”
Bà ta hốt đống tiền xu lại nói, “Cô gái, nhất định là cô rất tốt số! Tôi chỉ cần liếc mắt một là biết ngay!”
Trình Hào chặn tay bà ta, kéo Hạ Như Họa lại nói: “Về thôi, chúng ta phải đi rồi.”
Hạ Như Họa nghe lời đi theo hắn, cười một nói: “Phá được rồi, tôi có thể gặp được Như Phong rồi.”
Trình Hào nhìn ngắm nụ cười của cô, vuốt tóc cô ra sau thùy tai, nói: “Đúng vậy, phá được rồi.”
Quách Tử mua xong đồ, cất ra sau thùng xe, A Cửu mất tự nhiên nhìn gã một, lại nhìn Trình Hào và Hạ Như Họa đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, Trình Hào hất hất cằm, A Cửu vội vàng đạp chân ga, lái xe đi.
— Hải Bình đã vào giữa hè, mùi của biển lan tỏa trong không khí, ánh mặt trời rất chói mắt, Hồ Vĩnh Tân xuống xe, giơ tay lên ngăn trở ánh mặt trời, đi vào một cửa hàng bán hoa.
“Cho tôi một bó cúc dại, màu trắng nhé.”
Hồ Vĩnh Tân nói với cô gái đang khom lưng tỉa hoa ở trong tiệm.
“Được ạ, anh chờ…”
Cô gái mỉm cười ngẩng đầu, bỗng ngây ngẩn cả người.
“Linda?”
Hồ Vĩnh Tân kinh ngạc thốt lên.
Linda há hốc mồm, nhìn Hồ Vĩnh Tân đang mặc đồng phục cảnh sát với vẻ khó tin, nói: “Sao… lại là anh?”
“Là tôi đây.”
Hồ Vĩnh Tân gật đầu, hai người cùng nhau trầm mặc.
“Thì ra là thế… Chẳng trách.”
Linda buồn rầu cười một, nói, “Sau khi Trình Hào gặp chuyện không may, tôi liền đến chỗ đó hỏi thăm tin tức về anh, nhưng làm thế nào cũng không tìm được.
Nghe nói Ngụy Như Phong và Trình Tú Tú đều chết cháy trong trận hỏa hoạn ở Tây Nhai nên tôi rất sợ, sợ lúc đó anh cũng ở cùng bọn họ.
Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ xem thời sự, nhưng khoảng thời gian đó ngày nào tôi cũng ngồi ôm TV, tôi chỉ muốn biết có phải anh đã… Thì ra chuyện là như vậy, tôi thật là ngu ngốc, nên sớm nghĩ ra mới phải.”
“Bây giờ em vẫn tốt chứ? Không đi hát nữa?”
Hồ Vĩnh Tân rũ mắt nói, nghe Linda kể chuyện xong, lòng anh bỗng dấy lên một tia chua xót.
“Đông Ca bị đóng cửa rồi, sau này sẽ không hát nữa, tôi cũng không có bản lĩnh gì, may mà lúc đó dì tôi mở một cửa hàng bán hoa, tôi liền tới đây giúp một tay.”
Linda không trang điểm, cũng không đeo những thứ đồ trang sức như trước đây nữa, gương mặt mộc mạc hơi đỏ lên, cô thuần thục lấy vài nhánh hoa nói: “Còn anh thế nào? Bây giờ hẳn là sống tốt lắm? Anh muốn mua hoa cho ai thế, lãng mạn quá.
Chắc là bạn gái nhỉ? Là cảnh sát nữ à? Vậy thì đừng nên mua màu trắng.”
Hồ Vĩnh Tân lắc đầu nói: “Tôi đi viếng mộ chị tôi.”
“Ồ.”
Linda dừng một chút, lấy thêm mấy cành hoa, cẩn thận bó lại.
“Tôi là cảnh sát nằm vùng, trước khi đến Đông Ca tôi cũng đã phá được một vụ án, chị tôi đã chết trong lần hành động đó.”
Hồ Vĩnh Tân ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, chậm rãi kể lại: “Mẹ tôi chết sớm, chị tôi nuôi tôi từ nhỏ đến lớn.
Trong thời gian tôi làm nằm vùng, ngoại trừ lãnh đạo phụ trách, tôi phải giấu diếm thân phận thật của tôi với tất cả mọi người, khi đó chị tôi tưởng rằng tôi thực sự học theo cái xấu, chị ấy rất đau lòng, chị không mắng tôi, mãi cho đến nửa đêm mới lén khóc một mình, tôi nghe chị khóc mà lòng như bị nghiền nát, nói thật là tôi đã từng dao động, tôi thực sự không muốn để cho chị tôi đau khổ như vậy.
Tôi sợ chị chết rồi mới biết được chân tướng, như thế quá là tàn nhẫn với chị ấy.
Khi đó tôi vẫn nghĩ, có lẽ tôi sẽ chết như thế, chết vì bị cho là tội phạm, chứ không phải là hy sinh với tư cách là một cảnh sát.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn là cảnh sát, cho dù người khác không biết nhưng tôi vẫn quyết giữ bí mật thân phận này, tôi không thể chỉ vì nỗi lòng của bản thân mà gây ảnh hưởng cho toàn bộ công cuộc phá án.
Cho nên tôi chỉ có thể âm thầm ước áo, sau này nhất định phải đường đường chính chính mặc cảnh phục cho chị nhìn.
Tiếc là cuối cùng chị tôi không thể thấy được bộ dạng của tôi khi mặc cảnh phục, trước hành động lần đó tôi bị bại lộ, chị tôi bị bọn chúng bắt đi, tôi tới trễ một bước, trơ mắt nhìn chị bị bắt đi mất.
Chị rất dũng cảm, cố gắng gạt bọn chúng để chạy ra ngoài, nhưng không thành công.
Lúc được cứu, chị đã thoi thóp, chị chỉ nói với tôi một câu: “Tiểu Tân, thật tốt quá, em là cảnh sát!”
Mắt Hồ Vĩnh Tân hoe đỏ, hầu kết của anh nhấp nhô lên xuống, cách một hồi lại nói tiếp: “Tôi làm nằm vùng, đó là trách nhiệm và sứ mệnh của tôi, cũng là niềm tự hào sau cùng của chị tôi.
Linda, em có thể trách tôi, nhưng tôi sẽ không hối hận.”
Linda lẳng lặng sửa lại bó hoa, nước mắt nhẹ dâng lên trong mắt, rơi xuống cánh hoa cúc, giống như một giọt sương mai.
Cô giao hoa cho Hồ Vĩnh Tân nói: “Anh cầm đi, em không lấy tiền đâu, coi như em tặng cho chị anh.”
Hồ Vĩnh Tân chần chừ nhận lấy bó hoa, nói: “Cảm ơn, tôi còn cho rằng em…”
“Em không trách anh đâu, nhưng em muốn hỏi anh một câu, anh hãy nói thật, đừng gạt em.”
Hồ Vĩnh Tân còn chưa kịp lên tiếng đã bị Linda cắt ngang, cô sâu kín nhìn anh, ánh mắt hàm chứa sự âu sầu xen lẫn trông đợi, hỏi, “Hồi trước anh rất quan tâm em, không cho em hút thuốc.
Rốt cuộc đó là đóng kịch cho người khác xem, hay anh thực sự lo nghĩ cho em?”
Hồ Vĩnh Tân ngẩn người, sau đó nở một nụ cười nhàn nhạt khẳng định: “Vì thực sự lo nghĩ cho em đấy.”
Linda chợt ngẩng đầu, gương mặt đầy lệ của cô lộ vẻ thoải mái và mừng rỡ.
“Cảm ơn anh, khi ở bên cạnh em, ít nhất anh cũng có đôi phần là Hồ Vĩnh Tân thực sự.”
Linda cười với anh, đưa hoa cho anh, Hồ Vĩnh Tân cũng mỉm cười, anh đón lấy bó hoa rồi rời khỏi cửa hàng, Linda nhìn theo bóng lưng của anh nói lớn tiếng: “Bây giờ em không còn hút thuốc nữa rồi!”
Hồ Vĩnh Tân quay đầu lại, vẫy vẫy bó hoa với cô.
Hoa đứng ở cửa, nhìn anh mở cửa xe, nổ máy.
Cô nhẹ nhàng đi vào trong nhà, vừa mỉm cười, vừa nhỏ tiếng hát một bài, vừa tưới nước cho hoa.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng thắng xe dồn dập, cánh cửa của cửa tiệm bán hoa bị chấn động, Linda cuống quít chạy ra ngoài.
Trên đường mọi người vây quanh nhìn nhìn gì đó, Linda đi về phía trước vài bước, qua kẽ hở giữa đám người, một mảnh trắng thấp thoáng lộ ra, tim cô đập thình thịch, bước chân dần dần run rẩy.
Linda đẩy đẩy dòng người, chiếc xe của Hồ Vĩnh Tân xuất hiện ở trước mắt cô, chiếc xe bị lật nhào ngay ở ngã tư đường trước mặt cửa hàng của cô, mùi xăng mơ hồ bốc lên, cánh hoa cúc từ bó hoa mà cô vừa mới bó lại kỹ càng rơi lả lả khỏi cửa sổ xe vỡ vụn, những cánh hoa trắng muốt vấy máu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT