Đến ngày thứ ba sau khi Ngụy Như Phong tới ở tại nhà của Hạ Như Họa, Diệp Hướng Vinh mới quay lại bãi rác để tìm cậu bé.

Tuy nhiên anh không thể tìm được Ngụy Như Phong, đi hỏi thăm mấy người xung quanh một chút thì không ai để ý tới một đứa trẻ bẩn thỉu lưu lạc như thế, cũng có người nói là có đôi chút ấn tượng thế nhưng hai ngày nay lại chẳng thấy cậu đâu.

Diệp Hướng Vinh suy nghĩ một chút, có khi nào hôm đó cậu bé nhìn thấy hiện trường truy bắt mà bị dọa chạy mất không.

Anh đành phải căn dặn cảnh sát địa phương một chút, rằng nếu có thấy đứa trẻ lang thang nào tương tự như vậy thì nhớ thông báo với anh một tiếng, sau đó bẵng đi một thời gian, rốt cuộc chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Nhưng lúc đó Diệp Hướng Vinh cũng không nghĩ tới chuyện mình sẽ gặp lại Ngụy Như Phong trong hoàn cảnh nào.

Nguyên nhân khiến Diệp Hướng Vinh không thể giữ lời hứa tới đón Ngụy Như Phong đi là bởi vì mấy ngày này, anh phải thẩm tra vụ chú Tường gấp.

Thực ra vụ án kia không chút phức tạp, thậm chí có thể nói là cực kì thuận lợi, ngay ngày hôm đó, bọn tôi phạm vận chuyển ma túy đã nhanh chóng thừa nhận là mình lấy “hàng”

từ quán karaoke Kim Tiêu của chú Tường, vì tẩu thoát mà bị trúng đạn, khẩu cung của bọn tội phạm hoàn toàn ăn khớp với nhau.

Thế nhưng trong khi nhóm Ngô cường đang hoan hỉ ăn mừng, Diệp Hướng Vinh lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Anh suy tư cả một đêm, ngay từ lúc bắt đầu, tin tức truyền về rất chuẩn xác nên phía họ liền nắm được các loại nhân chứng vật chứng cần thiết, thời gian gây án chuẩn xác nên họ có thể tính toán được thời gian giăng lưới phù hợp, số lượng ma túy cũng chuẩn xác nên họ có thể buộc tội ngay lập tức, lần đó nếu không nói là tiêu diệt toàn bộ thì ít nhất cũng làm bọn chúng thiệt hại nặng nề, thậm chí ngay cả thời gian trốn chạy của tội phạm cũng rất chuẩn xác, chưa đợi cảnh sát bên này hô “Không được nhúc nhích”

thì hắn đã móc vũ khí ra, nhanh chóng ôm lấy túi ma túy, nhảy từ trên cửa sổ xuống.

Tất cả những điều này giống như…giống như là có ai đó đã trù tính tỉ mỉ từ trước rồi vậy.

Nhờ vào trực giác phá án suốt bao nhiêu năm qua của Diệp Hướng Vinh, khi thẩm tra vụ việc không có chút sơ hở bên ngoài nào như thế này, anh liền ngửi thấy được mùi vị không bình thường đâu đây.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Hướng Vinh liền chạy tới đồn cảnh sát, vừa mới bước vào đã thấy Ngô Cường vừa chỉnh lý xong hồ sơ, chuẩn bị về nhà.

“Tới sớm nhỉ! Sao không mua đồ ăn sáng? Tôi đói gần chết rồi!”

Ngô Cường lảo đảo đi về phía Diệp Hướng Vinh khoát khoát tay khoát khoát tay nói.

“Vừa khéo! Làm hồ sơ xong chưa? Ông cầm ra đây tôi xem cái! Tôi cảm thấy ở trong này có vấn đề!”

Diệp Hướng Vinh kéo lấy anh ta nhanh chóng chạy lên lầu.

“Ê ê ê! Có chuyện gì vậy? Trước hết ông phải cho tôi ăn cơm cái đã chứ.”

Ngô Cường bị anh kéo lê đến nghiêng nghiêng ngả ngả, hai người đi vào trong phòng, Ngô Cường hất tay Diệp Hướng Vinh ra, xoa xoa vai nói: “Lão Diệp! Ông đừng có nghi Đông ngờ Tây nữa có được hay không? Tôi nói với ông rồi còn gì, vụ này tôi đã làm hồ sơ, tuyệt đối không có vấn đề gì! Từ trên xuống dưới đều rõ ràng hết.”

“Tôi muốn nói với ông cái này đây, khi làm hồ sơ, cảm giác của cậu thế nào?”

Diệp Hướng Vinh ném cho anh ta một điếu thuốc nói.

“Rất thuận lợi!”

Ngô Cường vừa châm thuốc vừa nói, “Không có hao tâm tổn khí gì nhiều, hai người khai đều ăn khớp với nhau cả.”

“Không có sai lệch gì sao? Ví dụ như trình tự miêu tả sự kiện chẳng hạn.”

“Không có mà…”

Đang nói, bỗng nhiên Ngô cường dừng lại.

“Ông không thấy hồ sơ này quá hoàn mỹ hay sao?”

Diệp Hướng Vinh lấy tập giấy tờ vừa mới để trên bàn lên nói, “Đúng chuẩn y chang tài liệu giảng dạy của chúng ta! Thế nhưng, một trong hai người buôn bán ma túy vì chạy trốn nên bị thương ở chân, cái này chẳng phải là quá kín kẽ hay sao?”

“Ý của ông là…”

Ngô Cường trầm ngâm.

“Giống như khi chúng ta muốn một bánh gato, đang định đi đặt hàng thì ngay lập tức có một chiếc bánh gato xuất hiện, thậm chí ngay cả hương vị cũng đúng ngay loại mà chúng ta thích, cậu nghĩ thế nào về loại tình huống như vậy?”

Diệp Hướng Vinh nghiêm túc nói.

Ngô Cường nhìn nhìn mấy ngón tay đang vòng lại thành hình tròn của Diệp Hướng Vinh, ánh mắt sáng lên nói nói: “Có người cố tình báo tin cho chúng ta.”



Chính là như vậy đấy!”

Diệp Hướng Vinh vỗ tay một nói, “Theo trực giác của tôi thì lúc đó chú Tường vẫn còn một con cá!”

“Là ai nhỉ? Nếu như phân tích của ông là chính xác thì con người này thật không đơn giản! Vừa hiểu rõ động tĩnh của chúng ta, vừa biết rõ quy tắc giải quyết công việc của chú Tường, lại còn mua chuộc được hai tên tội phạm liều mạng! Thật là xảo quyệt! Dùng tay của chúng ta để giúp chuyện riêng của hắn! Chỉ ngồi rung đùi mà làm ngư ông đắc lợi!”

Ngô Cường hung hăng đấm lên bàn một.

“Tối hôm qua nghĩ tới đây thì nghĩ không ra nổi nữa.”

Diệp Hướng Vinh dập tắt tàn thuốc nói.

“Lần này chú Tường nguy khốn có lợi cho nhiều kẻ lắm, cho dù chúng ta phát hiện được điểm bất thường thì cũng khó lòng mà tra ra được, cho nên người này mới có thể yên tâm bố trí cục diện thế này.

Ê, ông nghĩ lại coi thử có chỗ nào không được tự nhiên không, một chút thôi cũng được.”

“Ông muốn nói không được tự nhiên cũng coi như…nhưng mà…”

Ngô Cường hếch hếch cằm đi tới đi lui nói, “Lúc cái tên ôm hàng trắng nhìn thấy tôi, ánh mắt hắn có chỗ nào đó không bình thường…”

“Không bình thường chỗ nào?”

Diệp Hướng Vinh vội tiến tiến về trước một bước nói.

“Thì giống như là đã từng gặp qua tôi…cứ lấm la lấm lét…”

Ngô Cường cau mày nói.”

Vậy cậu đã từng gặp hắn ta chưa? Có ấn tượng gì không?”

Ánh mắt của Diệp Hướng Vinh sáng lên.

“Ông chờ tôi nhớ lại thử cái đã…”

Ngô Cường xoa xoa đầu nói, “Trong đầu tôi có một hình ảnh…nhưng lại không nhớ ra được! Chắc là chuyện của mấy ngày nay thôi…ông nhắc lại thử coi tôi đã làm những gì?”

“Đi quan sát.”

“Không phải.”

“Đi hẹn hò với bồ.”

“Cũng không phải…À, lần trước tôi nói với ông cái gì ấy nhỉ?”

Ngô Cường chợt ngẩng đầu nói.”

Nói nhất định lần này sẽ kết hôn.”

“Chưa đúng! Còn gì nữa?”

“Nói ông gìn giữ gia đình, tôi bảo vệ đất nước, tôi thích phá án chứ không thích phụ nữ, thích chú Tường chứ không thích mấy cô gái ở Đông Ca…”

“Đúng rồi! Đông Ca!”

Ngô Cường lập tức đứng phắt dậy, nắm chặt Diệp Hướng Vinh nói, “Tôi biết mình đã gặp hắn ở đâu rồi! Chính là ở hộp đêm Đông Ca!”

Diệp Hướng Vinh ngó sang Ngô Cường, hai người hưng phấn nhìn nhau cười cười, cùng nhau đồng thanh nói: “Trình Hào!”

Khi đó ở Hải Bình, Trình Hào vừa mới phất lên, là một thế lực mới nổi trong giới làm ăn vốn lộn xộn, hỗn tạp vùng này, gọi hắn là một thương nhân thì cũng không đúng lắm, tại thành phố Hải Bình, ai cũng biết cách làng karaoke Kim Tiêu một con phố, có một khu kinh doanh hộp-đêm-mà-không-giống-hộp-đêm mới khai trương! Mấy tụ điểm ăn chơi quanh đây đều ít nhiều có quan hệ với chú Tường, chỉ có con đường làm ăn của Trình Hào thoạt nhìn có vẻ đơn thuần, nhưng mà ở khu vực này, theo như cách nói của Ngô Cường, có muốn đơn thuần cũng không được.

Tuy nhiên, Trình Hào tính ra cũng có bản lĩnh, có thể khiến cho việc làm ăn của mình mới nhìn qua thì có vẻ đường đường chính chính, có thể lặng lẽ tồn tại bên cạnh chú Tường.

Cho nên khi Diệp Hướng Vinh trình bức ảnh của Trình Hào ra trước mặt của đội trưởng Hầu, đội trưởng Hầu liền nhíu mày.

“Hướng Vinh, tài liệu về Trình Hào nhìn qua lại không có chút vấn đề gì cả!”

“Như anh nói đấy, nhìn qua thì thấy không có vấn đề gì.”

Diệp Hướng Vinh đùa bỡn như một tên choai choai, nói, đội trưởng Hầu mau mau về hưu đi, dù có chức cao vọng trọng ở trong cục nhưng ông vẫn bồi dưỡng những người trẻ, rất chiếu cố các đồng chí hình cảnh cấp dưới, giống một người trưởng bối hơn là lãnh đạo, cho nên, Diệp Hướng Vinh thỉnh thoảng vẫn cư xử không biết người trên kẻ dưới với đội trưởng Hầu.

“Biến! Bớt giỡn đi! Mấy người được tui chiều quá hóa hư mất rồi! Cậu như vậy, Ngô Cường cũng thế! Gần trước gặp nhau trong WC còn bắt tôi đi lấy giấy vệ sinh giúp! Thật là hết nói nổi”

Đội trưởng Hầu tức giận nói.

Diệp Hướng Vinh lén lút cúi đầu cười, vội vàng nghiêm mặt nói: “Hầu đội, anh cũng đã nhìn qua hồ sơ rồi đấy, tuy rằng bình thường Ngô Cường là người không đáng tin cậy, nhưng chắc chắn cậu ta không nói dối.

Hơn nữa lần này lão Tường hồ ly kia có thể có điểm thất thố, chết sống nói là hắn bị là người khác vu oan,! Ngay cả việc giằng co với tội phạm cũng nói toẹt ra hết, tôi cho rằng vì chuyện này tuyệt đối cần phải tra kĩ một chút!”

Đội trưởng Hầu trầm ngâm một hồi, chậm rãi ngẩng đầu nói: “Hiện giờ thành phố đang coi trọng việc phát triển kinh tế, Trình Hào là nhà kinh doanh ưu tú, mặc dù chúng ta phá án nhưng cũng không tùy tiện đi kiểm tra người ta được, như vậy khó ăn nói lắm.”

Diệp Hướng Vinh không phục cằn nhằn: “Hễ là nhà kinh doanh ưu tú thì không bị điều tra à? Vương tử phạm pháp tội như dân thường! Nể quá hoá hỏng mới tốt sao?”

“Đừng có nói bậy!”

Đội trưởng Hầu dùng sức ném tập hồ sơ ném qua một bên, trừng hai mắt nói, “Cái tính hồ đồ đó, cậu mau sửa lại cho tôi, thái độ kiểu gì thế hả?”

Diệp Hướng Vinh trước giờ chưa từng bị đội trưởng Hầu chỉnh như thế, trong lòng rất khó chịu, anh cảm thấy những gì mình nói không hề sai nên vẫn gân cổ lên cãi lại: “Vậy anh nói phải làm sao? Mắt nhắm mắt mở cho qua hả? Đợi chuyện nghiêm trọng hơn xảy ra hả?”

“Diệp Hướng Vinh!”

Đội trưởng Hầu chỉ ra hướng cửa ra vào nói, “Cậu lập tức đi ra ngoài cho tôi! Đi về kiểm điểm lại thái độ của cậu! Cậu cũng đừng nhúng tay vào vụ chú Tường nữa, cứ để Ngô Cường tiếp tục thẩm tra là được!”

“Đi thì đi!”

Diệp Hướng Vinh tức giận, đi thẳng về phía cửa.

“Cậu là cảnh sát! Cậu phải hiểu được chức trách của mình, càng phải biết rõ quyền hạn của mình dùng để làm gì! Phải sử dụng quyền hạn của mình như thế nào! Nếu cậu chỉ là cảm thấy có chút manh mối mà liền chộn rộn thì đó chính là thất trách! Chúng ta không phải là đang chơi trò cảnh sát bắt tội phạm như lũ con nít đâu! Cậu có hiểu không! Đội trường Hầu từ phía sau ông hét to.

Diệp Hướng Vinh đang nắm tay nắm cửa hơi gượng lại một chút, rồi lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play