Ngụy Như Phong và anh Tân chạy xuống lầu, A Cửu đã chờ ở trên xe được một hồi, không đợi đóng cửa xe đã đạp chân ga lao ra ngoài, miệng lẩm bẩm: “Đã nói là chuyện gấp, chuyện quan trọng! Kết quả là tài xế tôi thì gấp, còn diễn viên chính mấy người lại chậm rề rề!”

Anh Tân ngồi vững, nhìn Ngụy Như Phong một nói: “Vừa nãy là bạn gái cậu?”

“Không phải.”

Ngụy Như Phong cau mày đáp.

“Ơ, thế đang tán à? Coi chừng Trình Tú Tú liều mạng với mày đấy!”

A Cửu khẽ cười nói.

“Im đi! Tôi cmn với Trình Tú Tú không có quan hệ gì hết!”

Ngụy Như Phong bực bội nói, cậu rất ghét bị mấy người trong Đông Ca lấy chuyện này ra đùa bỡn mình, cậu không muốn có quan hệ mập mờ với Trình Tú Tú.

“Toàn bộ Đông Ca chắc chỉ có mình mày cho rằng mày với Trình Tú Tú không có quan hệ gì! Nếu không thì sao Trình tổng lại cho mày đi theo cạnh ông ta? Mày đã bao nhiêu tuổi rồi? Lông còn chưa đủ dài sao?”

A Cửu vừa lái xe, vừa nhìn Ngụy Như Phong qua kính chiếu hậu, nói.

“A Cửu!”

Anh Tân thấy rõ ràng là gã đang muốn trở mặt với Ngụy Như Phong, nổi giận nói, “Câm cmn miệng cho tao! Chậm chút, cho dù Trình Tú Tú có gì đó với cậu ta thì cũng kệ!”

A Cửu không thèm nói gì nữa, lái xe thật nhanh, Ngụy Như Phong nhìn phong cảnh vun vút lùi về phía sau, từng cơn buồn bực nổi lên trong lòng, lời của Tô Đồng lại vòng vo trong đầu cậu, thật ra cô nói không hề sai, cậu không hề muốn đi con đường này, không muốn mình làm một kẻ giang hồ thay Trình Hào bán mạng, không muốn sống một cuộc sống trước không thể tiến, sau không thể lùi, mỗi ngày đều phải trơ mắt nhìn mình ngày càng sa đọa.

Thế nhưng Tô Đồng lại quên mất Hạ Như Họa, vì Hạ Như Họa, cho dù phải làm gì cậu cũng bằng lòng.

Đến bến tàu xe liền ngừng lại, trên đường lão Chung đã gọi điện cho Ngụy Như Phong, báo cho cậu biết số kho, có vài người đi đến kho số 3, Ngụy Như Phong liếc mắt nhìn một, biết lão Chung đã an bài xong tất cả, bên ngoài kho có vài con thuyền đang dỡ hàng, một chiếc được đăng ký dưới danh nghĩ của công ty mậu dịch Đông Ca, đây là lô hàng không có vấn đề, một chiếc đăng ký dưới tên của công ty mậu dịch Đông Hoa, đó chính là thứ mà Trình Hào muốn.

60% thuyền hàng của Trình Hào đều được đăng ký dưới cái tên Đông Hoa, còn Đông Ca chủ yếu là du thuyền.

Cả hai công ty này ngoài mặt đều không có vấn đề gì, nhưng thật ra đều nằm trong tay Trình Hào, Đông Hoa chính là thế thân của Đông Ca.

Ngụy Như Phong làm ở bến tàu rất lâu rồi, những việc cần làm tiếp theo cậu rất quen thuộc, anh Tân đi đằng trước, dẫn A Cửu đến cánh cửa nhỏ sau kho hàng, mỗi người ngồi canh một bên, Ngụy Như Phong móc gói thuốc lá ra ném cho A Cửu, A Cửu do dự một chút rồi nhận lấy.

“Cho mượn hộp quẹt!”

Ngụy Như Phong ngậm điếu thuốc nói, A Cửu lặng lẽ ném cho cậu.

Ngụy Như Phong ngẹo đầu đốt thuốc, A Cửu ngồi một bên nhìn nhìn, Ngụy Như Phong ngẩng đầu liếc gã một, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ xong liền nở nụ cười.

“Ông nhìn cái cm gì đó?”

Ngụy Như Phong cười nói.

“Nhìn xem thử thế nào mà chú mày làm được chuyện đó! Trước mặt Trình Tú Tú thì giả bộ thành một tên tiểu bạch kiểm, kết quả là cuối cùng vẫn phải đi theo tao trông cửa, người ta đâu có dẫn mày đi làm chuyện quan trọng.”

A Cửu nhả ra một vòng khói nói, “Aizz, lão tử phải lăn lộn đến khi nào mới có thể kiếm được nhiều tiền đây!”

“Giờ ông mới biết sao?”

Ngụy Như Phong híp mắt suy nghĩ nói, “Nếu muốn kiếm được nhiều tiền thì không thể làm tiểu bạch kiểm được, tiểu bạch kiểm là kỹ năng sống, tôi làm không nổi.”

“Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?”

A Cửu đột nhiên hỏi.

“Tôi không biết tuổi mình, hình như đã nói với ông rồi mà!”

Ngụy Như Phong vứt tàn thuốc, giẫm một nói.

“A, vậy cuộc sống của mày bi đát thật.”

A Cửu lắc đầu nói.

“Bi đát cái gì chứ.”

Ngụy Như Phong mờ mịt nhìn phía trước nói.

“Thật là đáng tiếc, mới đầu mày vốn là một thằng con trai hiền lành.”

A Cửu nhìn cậu, ánh mắt tỏa ra một sự ôn hòa hiếm thấy, Ngụy Như Phong ngẩn người, mím môi nhanh chóng nghiêng đầu đi.

A Cửu còn muốn nói gì đó nữa nhưng Ngụy Như Phong đã đột ngột đứng lên, cậu ra sức đẩy A Cửu một nói: “Hải quan!”

A Cửu ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một đội hải quan tuần tra đang hướng đến kho hàng số 3, theo bản năng gã lùi về phía sau, nhưng Ngụy Như Phong lại mở cửa sau của kho hàng, muốn đi vào trong.

A Cửu kéo cậu lại, nói: “Mày đi đâu thế?”

“Báo cho lão Chung biết!”

Ngụy Như Phong sốt ruột nói.

“Mày biết bọn họ đang dỡ hàng gì sao?”

A Cửu trợn mắt nói.

“Nói thừa!”

Ngụy Như Phong bỏ mặc gã, tiếp tục chạy vào trong, nhưng cậu chạy chưa được hai bước đã bị quật ngã trên mặt đất.

Ngụy Như Phong cảm thấy cánh tay của mình bị bẻ đến trật khớp, cậu giùng giằng quay đầu lại nhìn, Ngô Cường hung hăng vỗ đầu cậu nói: “Đàng hoàng một chút! Vội vã báo tin cho ai thế!”

“Anh đánh nhẹ tay chút, đau!”

Ngụy Như Phong ra sức giằng co.

“Chú mày cũng sợ đau? Tôi nghĩ cho dù chú bị bắn trúng cũng không sợ chứ!”

Tay Ngô Cường lại càng thêm dùng sức.

“Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?”

Ngụy Như Phong không giãy dụa nữa, nằm im nói.

“Hải quan đang kiểm tra ở đằng trước, người không phận sự không được chạy lung tung.”

“Vậy anh bắt tôi làm cái gì? Tôi đâu có đi lung tung!”

“Thế lúc nãy chạy làm cái gì đấy?”

“Tôi nghe tiếng người ta gọi.”

Ngụy Như Phong nháy nháy mắt, lúc bị bắt cậu bỗng sợ hãi, cậu lo rằng nếu mình bị bắt đi như vậy thì Hạ Như Họa sẽ không biết cậu đang ở đâu.

“Đừng có lộn xộn! Đứng lên! Tay ôm đầu! Qua bên kia ngồi chồm hổm đi!”

Ngô Cường hầm hừ tức giận tóm chặt Ngụy Như Phong nói.

Ngụy Như Phong ôm đầu, đi theo mấy công nhân ở bến tàu đến cạnh tường ngồi xổm xuống.

Cậu nhìn lão Chung và Diệp Hướng Vinh đang thương lượng cái gì đó ở phía xa, nhóm hải quan kiểm tra hết các thùng hàng của Đông Ca, trình báo rằng các mặt hàng đều chính xác so với kê khai, một lát sau, lão Chung và Diệp Hướng Vinh cùng đi qua đây.

“Thế nào?”

Hai mắt Ngô Cường sáng lên nói.

“Thả bọn họ đi, hàng của Đông Ca không có vấn đề gì.”

Diệp Hướng Vinh mặt không đổi sắc nói.

“Hả?”

Ngô Cường ngây ngẩn cả người, Ngụy Như Phong thở phào nhẹ nhõm, phủi phủi bụi đất trên người, đứng lên.

“Kiểm tra thật là tốn thời gian phải không Diệp cảnh quan!”

Lão Chung hất mặt nói, “Chắc ông chủ sẽ mắng chúng tôi mất, aizz, việc buôn bán thật không dễ dàng gì! Chúng ta nhanh về thôi! Như Phong, kêu A Cửu lái xe tới đây!”

Ngụy Như Phong vâng một tiếng rồi chạy đi, một lát sau A Cửu đánh xe đến, hàng của Đông Ca đã chất xong, mọi người nhanh chóng rời khỏi kho số 3 Ngô Cường căm giận căm giận đá một cước vào thùng hàng nói: “Mk! Có chuyện gì thế?”

Diệp Hướng Vinh ngẩng đầu, ánh mắt sắc nhọn nói: “Đông Ca không có gì cả, Đông Hoa có vấn đề!”

Vừa lên xe, lão Chung liền đen mặt, trên đường lão không nói một câu, trực tiếp về lại Đông Ca tìm Trình Hào.

Ngụy Như Phong biết Đông Hoa đã bị giữ lại, trong lòng lo sợ, hai ngày sau vẫn không về nhà, ở Đông Ca chờ tin tức.

Cậu vốn cho rằng mình đã phá hỏng mọi chuyện, mà khi bị Ngô Cường bắt được, cậu vẫn sợ, thậm chí cơ thể cũng hơi run run.

Ngụy Như Phong cảm thấy những chuyện mà mình suy tính trước đây đều ổn cả, ví dụ như để bảo đảm an toàn cho Hạ Như Họa, cậu không để cô lo lắng về cái ăn cái mặc, có thể yên lặng đi theo cô cho đến khi cô rời bỏ mình.

Nhưng Ngụy Như Phong chưa từng thực sự nghĩ tới những điều rủi ro, trải qua chuyện lần này cậu đột nhiên phát hiện, cậu không hề dũng cảm đến thế, có rất nhiều chuyện cậu vẫn chưa làm, chưa nói cho Hạ Như Họa biết tiền để ở chỗ nào, chưa nhờ A Cửu chiếu cố cô, tìm cho cô một con đường lùi, không bị Trình Hào bức bách, có thế cậu mới yên tâm về cô được, cậu vẫn chưa nói cho cô biết thật ra cậu vẫn còn yêu cô, hơn nữa, cậu sẽ yêu cô mãi mãi.

Cho nên những ngày này cậu vẫn luôn thầm nghĩ, cho dù có bị bắt, cậu cũng sẽ khẩn cầu cảnh sát cho cậu làm xong những chuyện này đã.

Nhưng mà hai ngày sau đó gió êm sóng lặng, trừ chuyện phía Đông Hoa ngừng hoạt động, Đông Ca không bị ảnh hưởng chút nào.

Thì ra hôm đó Diệp Hướng Vinh, Ngô Cường và hải quan cùng nhau tỉ mỉ thăm dò công ty mậu dịch Đông Hoa, đã phát hiện ra khai báo không khớp, nhưng lại không giống với tin tức mà họ đã nhận được, Đông Hoa chẳng qua chỉ là một lô hàng có vấn đề, số lượng cũng không lớn, cuối cùng chỉ có thể xử lý tội buôn lậu thuế quan, phạt một khoản tiền.

Cho dù không thể xem là đã tịch thu được, nhưng ít nhất đã thăm dò được hình thức buôn lậu liên hoàn của Trình Hào, nếu như 1149 có thể thăm dò được thêm toàn bộ quá trình buôn lậu và lấy được tin tức giao dịch chính xác, thế thì thắng lợi sẽ gần như nằm chắc trong tay.

Thế nhưng, chuyện lần này đã khiến cho Trình Hào cảnh giác, trong phòng làm việc rộng rãi như không sáng sủa, sau khi quyết định dứt khoát vứt bỏ công ty mậu dịch Đông Hoa, hắn ta dập tắt điếu thuốc nói với lão Chung: “Đi tra xét một chút thử xem, trong Đông Ca có chuột (nội gián).”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play