Sau khi tống khứ Tô Đồng, Ngụy Như Phong quay lại cổng trường đứng một hồi mới đợi được Hạ Như Họa, nói đúng ra thì còn có một người nữa, đó là một cậu thanh niên trông có vẻ hoạt bát, đang ở cạnh Hạ Như Họa giơ một cuốn sổ nói gì đó, Hạ Như Họa nghe rất nghiêm túc, thậm chí lúc đến cạnh Ngụy Như Phong cô cũng không phát hiện ra cậu.
“Chị…”
Ngụy Như Phong thấp giọng gọi cô.
Hạ Như Họa nghe thấy giọng nói của Ngụy Như Phong liền lập tức dừng lại, sự ôn hòa trên mặt mới vừa rồi bỗng nhiên biến mất, cô quay đầu lại, bước nhanh tới trước mặt Ngụy Như Phong nói: “Em… sao em lại tới đây? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có, tiện đường ghé thăm chị một chút thôi.”
Ngụy Như Phong khổ sở cười nói.
Hạ Như Họa thở phào nhẹ nhõm, lại mím chặt môi, Lục Nguyên thò đầu ra, nhìn Ngụy Như Phong nói: “Như Họa? Bạn của cậu à?”
Nghe cách xưng hô của Lục Nguyên đối với Hạ Như Họa, lòng Ngụy Như Phong có chút đau đớn, cậu vẫn còn nhớ rõ, cậu đã từng cố gắng gọi cô như vậy, nhưng Hạ Như Họa lại cự tuyệt.
Hạ Như Họa cuống quít lắc đầu nói: “Không, em ấy là em trai tôi.”
Câu trả lời không nằm ngoài suy đoán này vẫn khiến cho ánh mắt của Ngụy Như Phong trở nên ảm đạm, Lục Nguyên lại không cảm thấy hai chị em họ đang cảm thấy rất khó xử, cậu vươn tay nói: “Chào em! Anh là bạn học của cô ấy, tên là Lục Nguyên, chị em vẫn gọi anh là sáu đồng tiền, hay em cũng gọi thế đi!”
“Tôi đâu có gọi cậu là sáu đồng tiền…”
Hạ Như Họa liếc cậu ta một, vẻ mặt quở trách thật đáng yêu, Ngụy Như Phong nhìn cảnh đó, lòng chua xót, cậu mặt không thay đổi cầm tay của Lục Nguyên nói: “Xin chào, tôi là Ngụy Như Phong.”
“Như Phong à..
Hở? Hai người không cùng họ sao?”
Lục Nguyên kịp phản ứng, quay đầu ra dấu với Hạ Như Họa, “Một người theo họ cha, một người theo họ mẹ?”
Hạ Như Họa cau mày lắc đầu, Ngụy Như Phong nhàn nhạt trả lời: “Không phải, hai chúng tôi không có quan hệ máu mủ.”
Đôi mày Hạ Như Họa càng nhíu chặt hơn, Lục Nguyên hơi lúng túng quệt mũi nói: “À, ra thế…”
“Như Phong, tối nay em có về nhà không?”
Hạ Như Họa dò hỏi.
“Không, bận việc rồi.”
Ngụy Như Phong gục đầu xuống nói, thật ra cậu chẳng bận gì cả, làm xong chuyện bên bến tàu cậu liền chạy tới Hải Đại.
Vì sau khi nghe Tiểu Vũ kể lại, trong lòng cậu bứt rứt, muốn gặp Hạ Như Họa một lần, thế nhưng cậu càng không muốn nhìn thấy tình cảnh bây giờ, dường như Hạ Như Họa đang từng chút, từng chút một vứt bỏ cậu, so với lời kể, hiện thực càng khiến cho người ta khó chịu hơn.
Hạ Như Họa đã quen với chuyện Ngụy Như Phong bận việc, cô rầu rĩ nói: “Cẩn thận một chút.”
“Vâng, chị nhớ về sớm đấy.”
Ngụy Như Phong cũng không nói lời tạm biệt với Lục Nguyên, dặn dò Hạ Như Họa liền xoay người rời khỏi.
Hạ Như Họa nhìn bóng cậu mỗi lúc một xa, trong lòng vô cùng khó chịu, bóng lưng cô tịch âm trầm của Ngụy Như Phong chậm rãi hòa vào ánh chiều tà, giống như sắp tan vào hư không.
“Như Họa, cậu sao thế?”
Lục Nguyên buồn bực nhìn gương mặt có chút bi thương của Hạ Như Họa, nói.
“Lục Nguyên, cậu có em trai không?”
Hạ Như Họa lau khô khóe mắt, hít một hơi nói.
“Có một cậu em họ, nhưng không thân với tớ lắm, đến Tết mới gặp nhau ở nhà ông bà một lần.”
“A, vậy sao? Em trai tôi và tôi rất thân nhau.
Từ nhỏ em ấy đã không thích nói chuyện với người khác, chỉ chơi với tôi thôi.
Những đứa trẻ khác đều không thích em ấy, nhưng tôi lại thích.
Thật ra em ấy không cố tình không để ý tới người khác, từ nhỏ em ấy đã bị bán tới Hải Bình, lăn lộn nơi đầu đường xó chợ đã chịu không ít khổ cực, nếu như bà không cứu em ấy về, có thể em ấy đã chết rồi, cho nên em ấy không tin tưởng người khác, trong lòng có rất nhiều tâm sự.
Thế nhưng em ấy rất hiểu chuyện, giúp bà thu xếp chuyện nhà, đối xử với tôi cũng đặc biệt tốt.
Em ấy biết tôi thích ăn bánh ú nhân đậu, liền để dành một phần tiền để mua cho tôi.
Tôi chia cho em ấy, em ấy cũng không nhận, chỉ đứng một bên nhìn tôi ăn, vui vẻ một cách ngốc nghếch.
Còn chuyện này nữa, có lần tôi nghịch ngợm trèo lên nóc nhà hàng xóm rồi không xuống được, cứ ngồi trên đó khóc mãi.
Khi đó Như Phong còn chưa cao bằng tôi, em ấy cứ ở dưới đất nhìn tôi, sốt ruột vô cùng.
Cuối cùng vẫn là em ấy trèo lên đỡ tôi, cả hai đứa cùng ngã xuống, tôi không sao, nhưng em ấy lại ngã gãy tay, phải đắp thạch cao mấy tháng, bây giờ khi đi lại, vai trái vẫn cao hơn vai phải một chút… Sau khi bà qua đời, hai chúng tôi sống nương tựa vào nhau, em ấy còn nhỏ nhưng vậy nhưng đã phải ra ngoài làm việc, làm ở bến tàu rất mệt, có lần nửa đêm về đến nhà, em ấy không gọi tôi, tự mình hâm lại đồ ăn rồi ngủ gục cạnh bếp lò, kết quả là nồi cháo bị đổ, tay em ấy bị phỏng một mảng lớn… Mà em ấy phải làm như vậy là vì muốn tôi tiếp tục được đi học, tôi được thế này là do em ấy đã hy sinh cho đấy.
Tôi thi lên đại học, còn em ấy không thể có một cuộc sống thế này được nữa… Lục Nguyên, cậu có hiểu không? Trên thế giới này tôi chỉ có mình em ấy, em ấy cũng chỉ có mình tôi, nhưng tôi lại có lỗi với em ấy… Cậu có hiểu không?”
Hạ Như Họa sống trong những ký ức dịu dàng thắm thiết ấy, nước mắt chậm rãi rơi xuống, cô muốn phá tan chiếc lồng giam giữ tình yêu của mình nơi đáy lòng, lớn tiếng gọi Ngụy Như Phong quay về, nhưng những chuyện đã từng xảy ra kia lại dường như nhét cô trở lại trong chiếc bình thủy tinh, cô bị giam cầm ở trong đó, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng tịch mịch của Ngụy Như Phong mà không thốt ra được lời nào.
Lục Nguyên dịu dàng nắm lấy vai cô nói: “Như Họa, em trai cậu thật vĩ đại, nhưng tớ tin là em ấy cam tâm tình nguyện lựa chọn như thế, cậu cũng có thể tin rằng trong tương lai em ấy sẽ sống thật tốt.
Cậu không có lỗi gì với em ấy cả, hai người là chị em cơ mà, cho dù không có quan hệ ruột rà nhưng tình cảm của hai người lại không thua kém gì chị em ruột, đây là sự ràng buộc không bao giờ thay đổi! Còn cậu? Cậu có biết không? Cậu đơn thuần như tờ giấy trắng, nhưng cuộc sống này lại không phải chỉ là tờ giấy trắng! Cho dù là cuộc sống của cậu hay là em trai cậu thì cũng cần phải có màu sắc, thậm chí là màu sắc thật rạng rỡ! Thế giới sẽ từ từ thay đổi, một ngày nào đó cậu không chỉ có mình em cậu và em cậu cũng không chỉ có mình cậu, hai người sẽ có những sắc màu mới cho riêng mình, sẽ rời khỏi nhau, có thể đẹp, cũng có thể không đẹp.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, mình phải tự thuộc về chính mình!”
Thật ra thì Lục Nguyên còn muốn nói, tớ muốn làm một sắc màu sáng lạn trong cuộc đời cậu, nhưng cậu không nói ra lời, bởi vì Hạ Như Họa khóc càng dữ hơn, thậm chí còn run rẩy, cậu đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, cố gắng an ủi cô.
Lục Nguyên cho rằng mình đã giải trừ được sự hổ thẹn tích tụ lâu năm của Hạ Như Họa đối với Ngụy Như Phong, nhưng cậu lại không biết, hiện thực không hề đơn giản như cậu nghĩ.
Cuộc sống của Hạ Như Họa đã phủ đầy bụi bặm từ lâu, Ngụy Như Phong cũng không thể nào sống tốt, sự ràng buộc vĩnh viễn không thay đổi giữa hai chị em mà cậu nói chính là gông xiềng trói buộc Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa.
Đó là một chú ngữ khó mà phá giải, hành hạ bọn họ thật nhiều, thôi thúc bọn họ từng bước tiến về một kiếp số của vận mệnh… Mùa hè năm đó, cuối cùng 1149 đã tiếp cận được thứ mà anh ta cật lực tìm kiếm, Trình Hào lệnh cho anh ta tiếp quản một số công việc dưới tay lão Chung, nhờ đó, anh ta mang đến cho Diệp Hướng Vinh một tin tức gây chấn động cục công an Hải Bình.
Đó chính là Trình Hào đang lén lút buôn lậu ma túy.
Thành phố và cục cảnh sát họp khẩn cấp, cực kỳ coi trọng vụ án này.
Vì không muốn rút dây động rừng, mỗi một hành động trong vụ án buôn lậu ma túy lớn nhất từ trước đến nay tại Hải Bình cần phải được tiến hành cẩn trọng, 1149 được giao một nhiệm vụ rất phức tạp – gửi về những tin tức có liên quan tới giao dịch buôn lậu ma túy.
Hình cảnh đội của thành phố Hải Bình và đội chống buôn lậu ma túy cùng nhau toàn lực hợp tác, khiến cho Diệp Hướng Vinh cực kì nóng lòng, thắng lợi dường như đang ở trước mắt.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, trước khi vươn tới được ánh sáng nhất định phải kinh qua bóng tối… Năm ấy, Hạ Như Họa 20 tuổi, Ngụy Như Phong không rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT