Tối hôm đó Ngụy Như Phong Ngụy Như Phong bị Trình Tú Tú áp tải về bệnh viện, nhưng cậu thực sự không muốn quay trở lại đó, vẻ mặt đau khổ của Hạ Như Họa cứ hiện ra trong đầu khiến tim cậu nhói lên từng đợt.

Nửa đêm, cậu không chịu nổi sự dày vò ấy nữa, lén chạy ra khỏi bệnh viện.

Ngụy Như Phong rón rén mở khóa cửa nhưng lại không mở được cửa phòng, cậu nương theo ánh trăng nhìn vào trong ke cửa, phát hiện cửa bị chặn bởi mấy cái hộp giấy từ phía trong.

Lòng Ngụy Như Phong tràn ngập sự chua xót, cậu biết Hạ Như Họa vẫn còn sợ hãi, chuyện của A Phúc vĩnh viễn không thể nào xóa nhòa, nghĩ đến đây cậu lại hận chính mình, tại sao trước đây không bảo vệ cô, bây giờ còn để cô ở nhà một mình.

Ngụy Như Phong vừa quyết định ngày mai nhất định phải xuất viện, vừa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Mấy cái thùng xếp chồng lên nhau rất nặng, lúc Ngụy Như Phong lách người đi vào còn không cẩn thận vấp ngã một, cậu vội vàng nhìn vào trong phòng, Hạ Như Họa không bị tiếng động đánh thức, cô nằm ở trên giường, giống như mệt mỏi đến mức vừa thay quần áo liền ngã vật ra ngủ.

Ngụy Như Phong chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên giường ngưng mắt nhìn cô, dù đang ngủ nhưng Hạ Như Họa vẫn khẽ cau mày, trên mặt cô còn lưu lại vệt nước mắt chưa khô, nốt ruồi lệ nho nhỏ được ánh trăng chiếu rọi, phát ra một quầng sáng đơn bạc.

Ngụy Như Phong cứ như thế si ngốc nhìn cô thật lâu, dù cô đang ở ngay trước mắt nhưng dường như lại cách cậu thật xa, cho dù cậu có dồn hết sức lực thì cũng không thể chạm vào cô.

Có rất nhiều điều vô hình đang tồn tại giữa hai người họ khiến cho Ngụy Như Phong chưa chuẩn bị tâm lý kịp, kết quả là họ ngày càng xa cách nhau.

Giống như ngày xưa bà Hạ treo tấm rèm giữa phòng, cho dù đó chỉ là một mảnh vải bông mỏng dính nhưng vẫn ngăn cách thế giới giữa họ.

Tình yêu của Ngụy Như Phong cứ như vậy mà bị giam cầm ở một bên, không có lối thoát.

Ngụy Như Phong không biết cậu đã ngồi đợi trong căn phòng nhỏ bao lâu, mãi cho đến khi phía Đông hửng sáng, mãi cho đến khi cậu nhớ kỹ dáng vẻ khi ngủ của Hạ Như Họa, mãi cho đến khi phải rời đi, cậu mới đứng lên.

Cặp chân đã sớm tê rần, cậu phải đi nhẹ từng bước để ra ngoài, tới cửa chính, cậu thu dọn cái thùng khiến cậu vấp ngã tối qua, bên trong thùng đựng sách giáo khoa cũ của Hạ Như Họa, Ngụy Như Phong nhặt lên rồi đặt vào lại trong thùng, nhưng trang sách đang mở lại khiến chi cậu ngây ngẩn cả người, không biết vì sao trên đó lại bị vẽ ngang vẽ dọc, ngay cả chữ trong sách cũng không thể nhìn thấy nữa.

Ngụy Như Phong cầm lên lật một, cảnh bọn Lâm San viết những chữ khó coi lên sách cứ như vậy mà hiện ra ở trước mặt cậu.

Ngụy Như Phong cố chịu đựng sự bàng hoàng và tức giận để lật giở những trang sách dày đặc những từ “biến thái”

, “chị em yêu nhau”

, “loạn luân”

, cậu đếm, có hai cuốn đại số, ba cuốn ngữ văn, một quyển chính trị và một quyển tiếng Anh.

Lúc lật tới trang cuối cùng, tay Ngụy Như Phong run lên, cậu không hề biết rằng Hạ Như Họa bị người ta nhục mạ và ức hiếp ở trường như thế, cậu cũng không hề biết rằng chính vì mình mà Hạ Như Họa phải chịu đựng nỗi đau khổ nhường ấy.

Cậu không cách nào tưởng tượng nổi Hạ Như Họa mỗi sáng mỉm cười chào tạm biệt cậu đã trải qua sự khuất nhục đó như thế nào, cậu cảm thấy tim mình như bị đâm từng nhát.

Ngụy Như Phong bắt đầu điên cuồng trách móc chính mình, thậm chí cậu còn căm ghét thứ tình yêu dai dẳng của chính mình, cậu nhớ lại những lời nói trong nước mắt của Hạ Như Họa trước cửa Đông Ca, thì ra cậu và A Phúc không có gì khác biệt, tình yêu của A Phúc hủy hoại thân thể của Như Họa, còn tình yêu của cậu lại hủy hoại tâm hồn cô.

Ngụy Như Phong bất tri bất giác rơi lệ, cậu đè nén tiếng nấc của mình, yên lặng thu xếp lại cái thùng.

Trước khi ra khỏi cửa, cậu lại quay về cạnh Hạ Như Họa, cậu cúi người xuống, chỉ cách đôi môi của Hạ Như Họa một chút mới dừng lại, nhắm chặt mắt, nhẹ giọng nói: “Hạ Như Họa, tôi yêu em…”

Nước mắt của Ngụy Như Phong nhỏ xuống gương mặt của Hạ Như Họa, giống như là một nghi thức, cậu tuyệt vọng niêm phong tình yêu đã gây bao đau khổ cho Hạ Như Họa lại, chôn tại một nơi sâu kín trong trái tim mình.

Cuối cùng Ngụy Như Phong nhìn Hạ Như Họa một, đứng lên, đi khỏi nhà mà không quay đầu lại.

Ngày hôm sau Ngụy Như Phong nói với Trình Hào là muốn thay Hạ Như Họa chuyển trường, Trình Hào cũng không hỏi nhiều, đáp ứng ngay lập tức, còn bảo tiện thể sẽ tìm cho họ một căn phòng mới, để họ dọn ra khỏi căn nhà cũ ọp ép đó.

Ngụy Như Phong biết rõ Trình Hào muốn cậu nợ ân tình của hắn, nhưng cậu không để ý nhiều như vậy, cậu cũng nhanh chóng đồng ý, chỉ cần Hạ Như Họa rời khỏi ngôi trường khiến cô đau lòng, Trình Hào làm gì cũng không quan trọng.

Hôm chuyển trường, Hạ Như Họa vẫn còn giận Ngụy Như Phong, cậu không chịu rời khỏi Đông Ca khiến cô cực kì thất vọng, cho nên sau khi rời khỏi chỗ Trình Hào, Hạ Như Họa vẫn không chịu nói chuyện với cậu.

Hai người cùng đến phòng giáo vụ làm thủ tục, Hạ Như Họa thở phào nhẹ nhõm, tuy cô không biết vì sao Ngụy Như Phong lại đột nhiên muốn dọn nhà, còn muốn chuyển trường cho cô nữa, nhưng chỉ cần thoát khỏi ngôi trường này, thoát khỏi nhóm Lâm San, Hạ Như Họa đã rất vui rồi, lúc đi ngang qua phòng học cũ, Hạ Như Họa không thèm ngó nghiêng, dù vẫn còn đang trong giờ học nhưng cô không hề có ý muốn nói lời tạm biệt bạn cùng lớp.

Thế nhưng Ngụy Như Phong lại đi thẳng vào lớp, Hạ Như Họa kinh ngạc sửng sốt, cô vội vàng vào lớp cùng cậu, chỉ thấy Ngụy Như Phong đang hướng về bàn học của cô.

Trên bàn quả nhiên cũng có viết những lời lẽ xúc phạm bằng bút bi, Ngụy Như Phong lẳng lặng vác cái bàn lên, ném ra ngoài của sổ tầng hai, tiếng va chạm cường đại khiến cho tụi học sinh trong lớp sợ hãi, Lâm San ngồi cạnh bàn của Hạ Như Họa thậm chí còn run lên, Ngụy Như Phong im lặng quét mắt cả lớp một lòng, nói to: “Ai còn dám nói chi tôi một tiếng! Tôi sẽ đem người đó từ nơi này ném xuống! Nhớ kỹ cho tôi! Chị! Chúng ta về nhà thôi!”

Hạ Như Họa được Ngụy Như Phong kéo ra khỏi phòng học, khi ra khỏi cổng trường cô “Òa”

một tiếng khóc thất thanh, sự đau khổ chôn dấu trong lòng mấy năm nay cứ như thế mà trào ra, Ngụy Như Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trên đường về nhà, rốt cục Hạ Như Họa cũng chịu mở miệng nói chuyện với Ngụy Như Phong.

Hai người đều không nhắc tới chuyện ở chỗ Trình Hào, cũng không nói chuyện ở bệnh viện.

Ngụy Như Phong ngây ngốc gọi Hạ Như Họa “Chị”

, Hạ Như Họa ngây ngốc đáp lời, cách xưng hô này khiến họ giống như quay về lúc ban đầu, chỉ là hai chị em sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng tâm hồn của họ đã không còn bình lặng như xưa nữa, tình yêu say đắm thuần túy lúc ban đầu đã lẫn vào sỏi đá, trái tim đơn thuần nuốt lấy đớn đau tựa như con trai ngậm cát, lắng đọng nhiều năm, cuối cùng chậm rãi hóa thành châu ngọc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play