".............Cậu nói cái gì cơ?"
Đàm Lập Phong lần đầu tiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Du Thận.
Du Thận ấm áp lặp lại: "Tôi nói, tôi cần một người bạn mà tôi có thể mang về nhà, cậu tới làm bạn của tôi. Tất nhiên, có thể đưa ra yêu cầu, làm trao đổi điều kiện."
"........"
Đàm Lập Phong sau một lúc lâu nói không ra lời, cậu ta chỉ có thể lắp bắp và hỏi: "Tớ , tớ tới nhà cậu làm gì?" Nghe có vẻ như tính mạng của cậu đang gặp nguy hiểm.
Du Thận: "Tôi có một người em gái, chắc cậu biết nhỉ."
Đàm Lập Phong ở quá xa vòng luẩn quẩn của họ, nhưng cậu cũng mơ hồ nghe thấy mọi người nói rằng tám trong số mười lần Du Thận phát điên đều là vì em gái mình.
Cậu nói thật: "Tớ biết, nhưng tớ chưa gặp qua cô ấy."
Du Thận: "Cô ấy muốn tôi có một người bạn. Cậu chỉ cần nói chuyện với cô ấy, không cần phải làm bất cứ điều gì khác. Cô ấy không biết chuyện của tôi ở Lạc Kinh, đây là điểm mấu chốt."
Đối với Du Thận, Hướng Kim quá mạnh về tinh thần trọng nghĩa như vậy sẽ có biến số quá lớn, chọn Đàm Lập Phong là một ứng cử viên sáng giá, cậu ta biết quá khứ của anh nhưng lại sợ hãi anh, anh sẽ dễ dàng kiểm soát cậu ta hơn.
Du Thận: "Không cho phép cậu cự tuyệt, cuối tuần này cậu tới đi, hy vọng cậu có thể nghĩ một điều kiện tốt."
Đàm Lập Phong ngây ngốc tại chỗ, nhìn Du Thận rời đi.
Trong sân bóng rổ, Hướng Kim nghi hoặc nhìn Đàm Lập Phong, tại sao cậu ra lại giống như nhìn thấy ma vậy? Cậu ta và Du Thận quen biết nhau sao. tại sao trước kia họ không nói chuyện với nhau.
Buổi tối hôm nay.
Hướng Kim chọc chọc Đàm Lập Phong ngồi phía trước: "Học sinh chuyển trường, cậu có biết Du Thận không? Cậu không phải là đến từ Lạc Kinh à? Nhắc mới nhớ, A Thận là người ở đâu? Hình như cậu ấy cũng đến từ Lạc Kinh đấy?"
Đàm Lập Phong nghe thấy xưng hô của Hướng Kim, hỏi: "Các cậu quan hệ tốt lắm à?"
Hướng Kim ngóc đầu: "Đương nhiên, tớ gặp qua em gái cậu ấy rồi!"
Đàm Lập Phong trầm mặc một lát, nói: "Chúng tớ không quen nhau."
Hướng Kim nói "ah" một tiếng, muốn hỏi lại, nhưng Đàm Lập Phong đã cúi đầu xuống, như thể cậu ta không muốn nói chuyện với cậu nữa, cậu gãi đầu, có vẻ như cậu ta không biết thật, rõ ràng còn hơn ăn tết.
-
Cuối tuần, sáng sớm Đàm Lập Phong đã tới hồ Miên.
Hồ Miên tháng mười một vẫn xanh um tươi tốt, sương sớm giăng đầy mặt hồ, không lâu sau, một chiếc thuyền nhỏ cập bến, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh củaDu Thận, anh ngẩng đầu nói: “Lên đi.”
Đàm Lập Phong lướt nhìn một vòng trên mặt hồ, nuốt nước miếng, đầu óc rối bời, nghĩ rằng mình sẽ không chết ở đây, với ý nghĩ này trong đầu, cậu ta run rẩy bước lên thuyền.
"Ăn sáng chưa?" Giọng anh thoải mái giống như nói chuyện phiếm.
Đàm Lập Phong miễn cưỡng ổm định chỗ ngồi, nối thật: "Chưa."
Du Thận: "Ồ, ăn không vào à."
Đàm Lập Phong: "............"
Dụ Thận lúc này có vẻ rất dễ gần: “Dì nấu cơm ở nhà bọn tôi nấu ăn rất ngon, là khẩu vị của Lạc Kinh, cậu đến có thể nếm thử.”
Đàm Lập Phong nhìn trái nhìn phải, bám chặt vào mạn thuyền, ổn định thân thể, móng tay xẹt qua mặt ván, cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sự có thể ra điều kiện sao?”
Du Thận: "Cậu cứ đưa ra điều kiện, chúng ta là song phương giao dịch, cần gì thì lấy, loại quan hệ này càng ổn định hơn."
Đàm Lập Phong cắn chặt răng, đỏ mặt lên: "Sau này tớ muốn quay lại Lạc Kinh, tớ không muốn lại bị bắt nạt, tớ muốn có đường sống để đánh trả."
Du Thận kinh ngạc nhìn cậu ta một cái: "Vẫn còn chưa tính là quá ngu."
" Có thể."
Anh nói.
Không biết sao, Đàm Lập Phong thủy chung nín thở, không giám buông lỏng.
Thuyền nhỏ ra đến giữa hồ, Du Thận chậm rãi dừng lại, nói: “Tôi có đọc một câu chuyện xưa, khi đi thuyền, nếu thủy thủ chết, người đó sẽ được quấn trên võng rồi chìm xuống đáy biển. Cậu đã bao giờ ngủ trên võng chưa?"
Sương mù trong hồ tản ra, Đàm Lập Phong nhìn thấy ánh mắt của Du Thận.
Đó là sự lãnh đạm và lạnh lùng, nhìn cậu như nhìn thấy con kiến.
Đàm Lập Phong nhận ra rằng, bộ dáng Du Thận vẫn luôn giống như khi ở Lạc Kinh, chưa bao giờ thay đổi. Anh ở Nam Chử, chỉ là đeo một chiếc mặt nạ để sống, đó không phải là anh. Giọng điệu của cậu đột nhiên thoải mái,nhìn vào mắt Du Thận: "Tớ là một người giữ chữ tín."
Du Thận: "Vậy thì tốt."
Lúc Đàm Lập Phong nhìn thấy Tạ Từ, sương mù đã tan gần hết.
Một cô gái trong veo như sứ xuất hiện trước mắt cậu, đây là một loại nhan sắc như thế nào nhỉ, giống như trời xanh sau mưa, xanh như mận chín, cô thuần khiết không tì vết.
Cậu ngốc ngốc nhìn về phía Du Thận, người này như bị hắc ám nuốt chửng vậy.
Khó trách Du Thận sợ cô biết.
"Anh?" Cô theo hướng bọn họ phát ra âm thanh nhìn sang.
Du Thận "Ừ" :"Phải dừng thuyền, vào bên trong chờ đi."
Đàm Lập Phong sững sờ, trong một lúc cậu không biết mình nên ngạc nhiên vì cô gái không nhìn thấy hay là trong mắt Du Thận có sự ấm áp nữa, khi cậu định thần lại thì cô gái đó đã đứng trước mặt mình. Cô cười nói: "Hoan nghênh ạnh tới nhà bọn em chơi, em tên là Tạ Từ."
"....Anh là Đàm Lập Phong."
Anh cũng cười một chút.
Tạ Từ mở to mắt, hỏi: "Có phải anh cười không?"
Đàm Lập Phong: "Em có thể nghe thấy sao?"
Tạ Từ gật đầu: "Có thể, em rất lợi hại đấy."
“Anh học cùng lớp với anh em à?” Tạ Từ không giấu nổi tò mò, “Nghe giọng của anh không giống người Nam Chử lắm, em có thể chạm vào anh không?”
Trước ánh mắt như kim châm của Du Thận, Đàn Lập Phong dũng cảm từ chối: "... ..không tiện lắm."
Tạ Từ cũng không tiếc nuối: "Không sao, em sẽ nhớ kỹ mùi của anh."
"Dụ Bảo." Du Thận nhẹ nhàng ngắt lời Tạ Từ, "Cậu ấy là người Lạc Kinh, còn chưa sáng đâu, để cậu ấy đến phòng bếp nếm thử hương vị Lạc Kinh đi."
Tạ Từ nói "Ồ" một tiếng: "Người Lạc Kinh, vậy trước kia anh có biết anh của em không?"
Đàm Lập Phong: "Anh biết cậu ấy, cậu ấy không biết anh."
Tạ Từ: "Sao anh lại biết anh ấy?"
Đàm Lập Phong im lặng một lát, nói: "Cậu ấy đã cứu anh."
Du Thận: "Dụ Bảo."
Tạ Từ vội vàng ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, vẫy tay với Đàm Lập Phong.
Sau khi vào bếp, Vương Mạt Lị mỉm cười chào đón Đàm Lập Phong: "A Thận đã ở Nam Chử lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thằng bé mang bạn bè về đấy. Cháu mau ngồi xuống ăn điểm tâm đi."
Nói xong, bà cũng không quấy rầy bọn họ nữa, đi lên phòng khách.
Du Thận: "Xác nhận một chút, chúng ta đạt thành giao dịch."
Đàm Lập Phong: "Tớ biết rồi, chuyện cậu ở Lạc Kinh tớ sẽ không nhắc lại. Vậy sau này ở trường học, tớ có cần làm bộ như không biết cậu không?"
Du Thận nói tùy, nhìn cậu ta một cái, hỏi: "Cậu có mang bài tập đến không?"
Đàm Lập Phong phản ứng một lúc, rồi nói: "... Tớ không mang theo." Cậu không nghĩ tới mình sẽ đến nhà Du Thận để chơi, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng chuyển đến trường khác rồi.
"Tôi có bài thi, cậu làm không?"
"Thành tích của tớ không tốt bằng cậu?"
"Không biết thì hỏi tôi."
"........."
Thật khó để Đàm Lập Phong có thể diễn tả tâm trạng của mình lúc này, cậu luôn cảm thấy mình vừa trải qua một bộ phim ma thuật theo chủ nghĩa hiện thực, Du Thận vậy mà thực sự muốn làm "bạn" với cậu một cách nghiêm túc cơ.
Chín giờ sáng, trong thư phòng náo nhiệt dị thường.
Tạ Từ líu ríu nói huyên thuyên không ngừng, Đàm Lập Phong cũng thành thật trả lời các câu hỏi của cô——
"Anh em ở trường thế nào?"
"Cậu ấy... rất nổi tiếng. Mọi người đều thích tìm cậu ấy để hỏi bài. Giáo viên các môn đều thích cậu ấy. Các cô chú trong căng tin thường thêm một thìa thức ăn cho cậu ấy."
" Oa, anh ấy từ trước đến giờ không nói với em chuyện này! Có cô gái nào thích anh ấy không?"
".......Có?"
Đàm Lập Phong trả lời một cách không chắc chắn, cậu liếc nhìn Du Thận đang đọc từ sách ở một bên, thấy anh cụp mắt xuống không trả lời, sau đó cậu mới nói tiếp: "Cậu ấy từ chối với lý do chủ yếu là học. Nói chung, cậu ấy là học sinh ngoan ai cũng yêu mến."
Tạ Từ: "Anh ấy vẫn luôn như vậy."
Đàm Lập Phong: "........"
Cậu cảm giác chính mình là một tội nhân.
Trải nghiệm ngày hôm nay giống như một giấc mơ đối với Đàm Lập Phong.
Cậu và Du Thận cùng nhau làm hai bài thi, lại nhận được một bức tranh khắc gỗ nhỏ của Tạ Từ, sau đó lại bị Du Thận giật lại, sau khi ăn nhẹ vào buổi chiều xong thì rời đi. Tạ Từ còn hỏi cậu, cuối tuần có đến không, ánh mắt Du Thận lạnh lùng nói cuối tuần không rảnh.
Thẳng đến khi rời khỏi hồ Miên, tâm của cậu tựa hồ vẫn còn ở t trên thuyền, lắc lư không ngừng.
Giao dịch này, hình như trăm lợi vô hại.
-
Sau kỳ thi giữa kỳ tháng hai kết thúc, tất cả mọi người đều không có chút thư thái nào, chủ nhiệm lớp thông báo với bọn họ sắp tới kỳ thi giữa kỳ, mong bọn họ đừng xem nhẹ."
Hướng Kim ai thán: "Không phải mới chấm dứt cuộc thi à!"
Cậu ta quấy rầy mọi người ngồi trước sau mấy lần, cuối cùng chỉ vào Du Thận: "A Thận, cuối tuần này cậu nhất định phải đến sân vận động với bọn tớ, vừa vặn là thời gian em gái cậu học đấy."
Du Thận: "Đi chơi bóng?"
Hướng Kim: "Đây không phải là chơi bóng bình thường đâu, mà là trận đấu giữa trường số 1 và số 2 đó! Lúc trước đã hẹn rồi, nhưng gần đây mới tìm được thời gian, cậu không đi sao có thể thắng được?"
" Được, gọi thêm Đàm Lập Phong nữa."
"A? Cậu ấy đánh thế nào?"
" Không tồi."
Hướng KIm buồn bực: "Mấy ngày hôm trước tớ có hỏi qua, cậu ấy còn nói không biết cậu, Lạc Kinh các cậu có lễ hội không?"
Du Thận: "Một chút hiểu lầm thôi, ngày đó tiết thể dục đã nói rõ ràng."
Hướng Kim giật mình: "Khó trách. Gọi cũng được, vừa lúc có thể thay thế bổ sung."
So với việc Du Thận không muốn ra ngoài chơi bóng, Tạ Từ lại phấn khích đến mức chạy về phòng chọn áo cho anh.
" Màu xanh biếc thích hợp mùa hè, màu đỏ thích hợp mùa đông."
Tạ Từ một mình càu nhàu.
Cô tưởng tượng về màu sắc đến từ những mô tả về màu sắc của người khác, có người nói màu xanh là thực vật, có người nói xanh an toàn, có người nói xanh thân thiện với môi trường, có người nói màu đỏ là nóng bỏng, cũng có người nói màu đỏ là nhiệt huyết.
Nhưng với Tạ Từ, cô đối với màu sắc có một cách định nghĩa riêng.
Cô cùng Du Thận phân biệt màu sắc.
Du Thận bẩm sinh thân nhiệt thấp, giữa mùa hè Tạ Từ thích dính vào mu bàn tay của anh, lúc đó cô gọi Du Thận là màu xanh biếc, đến mùa đông lại ngại tay anh lạnh, nhưng cô lại sợ anh trai cô sẽ buồn, vì vậy cô luôn dùng đôi tay nhỏ bé của mình che tay cho anh, khi nó nóng lên thì gọi là đỏ.
Tạ Từ chọn nửa ngày, hỏi: "Anh thích bộ nào?"
Du Thận nhặt một bộ ở góc xa và nói, "Màu cam."
Tạ Từ: "Đây là em thích, không phải anh thích."
Du Thận: "Anh thích."
Tạ Từ bĩu môi, nhưng không có chạy trốn, nói: "Anh, em muốn xem ngươi chơi, nhất định em sẽ nghe lời, không chạy lung tung, có thể đi với Vương Mạt Lị cũng được."
Du Thận: "Không thể, người rất nhiều, rất ồn, lỗ tai sẽ không thoải mái."
Tạ Từ cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Nhưng em muốn nhìn anh chơi, muốn cổ vũ cho anh."
Du Thận không nói, Tạ Từ cúi đầu đợi một lúc, sau đó bực bội xoay người đi ra ngoài, cô cũng muốn xem anh trai mình ở trường học như thế nào, đáng tiếc nhìn không được, cũng không nghe thấy được.
Khoảnh khắc Tạ Từ định đẩy cửa ra.
Du Thận tiến lên vài bước, kéo cô lại, nhanh chóng ôm lấy cô, cúi đầu vùi sâu vào mái tóc đen của cô, thủ thỉ: “Đưa em đến đó, đừng buồn.”
Toàn thân anh run lên khi nghĩ đến đôi mắt đó sẽ rơi nước mắt vì anh.
Nhưng mắt của cô không tốt, không thể khóc được.
Thực đáng tiếc. Du Thận nghĩ.
Tạ Từ sửng sốt: "Chỉ có chúng ta?"
Du Thận: 'Còn có dì Vương và Đàm Lập Phong, em phải đeo khẩu trang và đội mũ khi ra ngoài."
"Không muốn mang manh trượng đâu."
"Vậy nhất định phải nghe lời, không được rời đi."
"Em nghe lời!"
-
Cuối tuần, sân vận động.
Tạ Từ ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, Đàm Lập Phong ngồi bên trái và Vương Mạt Lị ngồi bên phải, đầu cô đội mũ kín đáo, ăn mặc rất đẹp.
Gần khai mạc, địa điểm ồn ào và náo nhiệt.
Tạ Từ cố gắng phân biệt các loại giọng nói, Vương Mạt Lị đang miêu tả hình dáng của nhà thi đấu cho cô nghe, thỉnh thoảng hỏi cô có cảm thấy lỗ tai không thoải mái không, cô luôn lắc đầu.
"Làm phiền một chút, làm phiền một chút."
Vài cô gái lần lượt đi vào, ngồi xuống bên trái Đàm Lập Phong, Ta Từ đang chăm chú lắng nghe thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nhắc đến từ "Du Thận."
Cô nhất thời dựng thẳng cái lổ tai nhỏ lên.
"A Hòe, cậu và Du Thận có tiến triển gì không? Sao người này lại khó hẹn thế nhỉ?"
" Tâm tư của cậu ấy đều đặt trên học tập rồi."
Giọng của nữ sinh kia nhẹ nhàng ôn nhu, lắng nghe còn có một chút ngượng ngùng.
""Không nhất định là như vậy, lỡ như cậu ấy không hiểu ý của cậu thì sao? Thành tích của cậu tốt như vậy, cậu ấy hẳn là cũng không nghĩ tới, sau khi trở về tớ đã hỏi rồi, cậu ấy còn chưa có bạn gái đâu, trước đây cũng không có, không biết có thật hay không”.
Tạ Từ chớp chớp mắt, tâm muốn nói đó là sự thật đó!
Cách một khoảng nhất định, cô không thể nghe rõ nên nói với Đàm Lập Phong: "Chúng ta đổi chỗ có được không?"
Đương nhiên, Đàm Lập Phong cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của những cô gái đó, cậu do dự một lúc, vừa định đứng dậy thì đã nghe cô gái nói: "Nếu không, sao cậu không thổ lộ tình yêu của mình đi? Đánh một quả thẳng đi!"