Giữa mùa hè, vài tia sáng chiếu xuống xuyên qua khe hở bóng râm dày đặc của cây.
Đêm qua Lạc Dương đổ mưa, tiếng kêu của ve sầu khó chịu kéo thật dài giọng điệu, bộ dạng uể oải không kêu vài tiếng, bị âm thanh hổn hển trong đại viện áp chế.
"Lần này là vì lý do gì?"
Du lão gia tử thổi râu trừng mắt, tay cầm nhánh cây không biết lấy từ góc nào tới, chỉ vào tiểu thiếu niên đang không tập trung trước mặt, thanh âm lớn đến mức hận không thể làm cho cả đại viện đều nghe thấy.
Dư Thận cúi đầu suy nghĩ, lông mi dài rủ xuống, tầm mắt di chuyển, mơ hồ dừng trên quả bóng nhỏ ở bên chân, hờ hững đáp lại: "Thằng đó mắng Dụ Bảo là nhỏ mù."
Du lão gia nghe vậy thì nghẹn lời, nhìn sang Tạ Từ đang nghịch bùn bên chân Du Thận.
Sau đó nhìn anh bằng ánh mắt: Em gái mày còn đang nghe đấy!
Du Thận cúi người, thuần thục lấy máy trợ thính trong tai cô đi.
Du lão gia không bận tâm đến chuyện này, ông nâng tay, chọc nhánh cây lên vai anh: "Chỉ có như vậy mà mày thiếu chút nữa đánh người ta thành mù hả? Sao mày không cáo trạng cho ông mày? Có cái cáo trạng thôi mà mày cũng không biết?"
Du Thận: "Cần gì lằng nhằng như vậy, trực tiếp ra tay không phải nhanh hơn à?"
Nghe đi, đây là lời của một thằng nhóc choai choai nên nói à?
Không khí yên lặng, lão gia tử khí huyết mãnh liệt, mắt thấy ông chuẩn bị động thủ.
Phút chốc, một tiếng "lạch cạch" nhỏ vang lên. Ngón tay bé nhỏ kéo mở nắp lon, bọt khí mát rượi phun ra rồi biến thành một đám khói nhẹ dưới tán cây xanh.
Tạ Từ cầm lon nếm thử, ngửa đầu nói: "Anh ơi, là vị chanh đó."
Du Thận "ừm" một tiếng, giơ tay chạm lên đôi mắt đen trắng rõ ràng, không có tiêu điểm của tiểu cô nương, sau một lúc lâu, nói với ông nội: "Lần này thất thủ, lần sau con sẽ chú ý lỗi sai của mình, tranh thủ thành công trong một lần."
Du lão gia: "........."
Xuyên qua khe hở của cửa lớn, mắt thấy hàng xóm nghe lén dần dần nổi lên xôn xao, Du lão gia bỗng nhiên quăng nhánh cây đi, ngồi xuống mặt đất, bắt đầu quệt nước mắt: "Tôi đúng là mệnh khổ mà! Vào tuổi trung niên còn phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, con gái cùng con rể, ngay cả đứa cháu gái cũng biến thành như vầy! Chỉ còn mỗi thằng cháu trai là không biết nghe lời người lớn, vô pháp vô thiên.....Nó suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào bảo vệ cho em nó, vậy mà bị người khác khi dễ gọi là nhỏ mù, mệnh tôi khổ quá!"
Tiếng xôn xao ngoài cửa dừng lại, tiếng nói chuyện xì xì xào xào với nhau vang lên.......
"Sao ba mẹ Du Thận và chị gái lại mất vậy?"
"Còn không phải bởi vì ba của nó sao. Đúng là nghiệp chướng, đã trèo cao tiến vào Du gia, còn được tặng cho cái bệnh viện làm của hồi môn. Có ai mà ngờ lại đi cấu kết với người khác làm việc dơ bẩn, bị báo ứng! Từ người bình thường biến thành kẻ điên!"
"Ôi, rồi sau đó thì sao nữa?"
"Sau đó cái tên điên kia bỏ trốn, rồi giở trò bắt trói cả nhà lại, trong đó có ba mẹ Du Thận, chị gái, à, con bé kia cũng bị trói đi luôn. Thằng điên đó bảo, muốn mọi người được sống thì phải bầu ra một kẻ chết thay. Cô đoán thử xem, ngoại trừ con bé kia ra, ba mẹ nó và chị gái đều chọn Du Thận. Kẻ điên đúng là kẻ điên, giết chết cả ba người bỏ phiếu, chỉ chừa lại hai đứa nhỏ."
"Sao con bé kia không chọn Du Thận?"
"Cô bị ngốc à, con bé kia không nhìn cũng không nghe thấy!"
"Chậc, thật đáng thương...."
Nói đến chuyện cũ, mọi người đều thổn thức, không đành lòng nhìn nữa, đám người dần dần tản đi.
Du lão gia mở một con mắt, nhìn về phía cánh cửa, sau đó ông đứng dậy phủi phủi đi lớp cây cỏ dính trên người, rất đứng đắn nói: "A Thận, một ngày nào đó, khi cháu lớn lên thì ông nội cũng đã già rồi. Từ hôm nay trở đi, cháu phải mang theo Dụ Bảo đến Nam Chử. Ông đã tìm được nhà cho các cháu, bác gái nhà bên cạnh là bạn của ông nội, tạm thời sẽ làm người giám hộ chăm sóc cho hai cháu. Còn nữa, ông đã tìm cho hai đứa một quản gia, họ Vương......"
Lão gia tử cằn nhằn lải nhải, nói đến đâu là than thở đến đấy.
Người bị đuổi còn chưa thương tâm, người muốn đuổi đã khổ sở trước.
Tạ Từ không biết bên ngoài đang tranh cãi ầm ĩ, thản nhiên tự đắc lui vào trong thế giới im lặng, nước có ga vị chanh đọng lại trên đầu lưỡi, cô bé cầm cái xẻng nhỏ, nặn bùn, tiếp tục chậm rì rì trồng cây quýt nhỏ.
Du Thận buồn chán nhìn Tạ Từ, nhẹ nhàng tiến đến nói mấy câu vào lỗ tai cô: "Em ít nhất cũng phải giả vờ giống một người bình thường chứ, lỡ không có ông nội ở đây, ai sẽ bảo vệ Dụ Bảo hả? Em tự mình làm được à?"
"Một người như Dụ Bảo, ai mà thèm chiếu cố chứ?"
"Cháu đi đi, chừng nào cháu học nên người, ông nội sẽ đến đón hai đứa về."
Cứ như vậy, Du Thận mười ba tuổi và em gái nhỏ hơn anh hai tuổi, cùng nhau bị đuổi khỏi Du gia. Hai anh em tay nắm tay, chậm rì rì đi trên đường.
Tạ Từ cầm lon nước đã hết lạnh, hỏi Du Thận: "Sao anh tức giận vậy? Em vốn chính là nhỏ mù mà, không nhìn thấy, cũng không nghe được."
Du Thận: "Đi thôi."
Tạ Từ: "Vâng ạ."
".........."
"Ông nội sẽ chăm sóc cây quýt nhỏ của em chứ?"
"Anh sẽ nhắc ông thường xuyên chụp ảnh cho em xem."
"Dạ anh!"
Ba năm sau, thành phố Nam Chử.
Nam Chử mưa nhiều quanh năm, thời tiết oi bức, ẩm ướt, đa số cư dân sống ven sông, đi lại bằng thuyền, các hộ gia đình có thuyền nhỏ là chuyện bình thường, cho nên thành phố này còn được gọi là "Thủy thành".
Trong thành phố kiểu này cũng có một chỗ giống như thế giới cổ tích.......
Những ngôi nhà gỗ màu sắc rực rỡ đan xen hòa quyện, trùng điệp, mái hiên hình tam giác giống như đỉnh đầu mũ, che đi tòa nhà nhỏ cao hai tầng. Phòng nhỏ gần hồ Miên, ngoài cửa hiên ở lầu một nước dập dờn, gần nửa hồ đều được bao quanh bởi phòng nhỏ, sau đó là tiểu khu hoàn chỉnh xinh đẹp.
Cây chuối tây đổ rạp dưới hiên nhà.
Tạ Từ tránh ở bóng râm, đôi chân mảnh khảnh ngâm trong nước, thích ý lắc lư, mặt nước xao động gợn sóng vài vòng, còn muốn duỗi ra bên ngoài thì bị thành lan can thấp ngăn lại.
"Dụ Bảo đang đợi anh trai về hả?"
Người chèo thuyền cười hỏi Tạ Từ, cầm mái chèo thuyền chậm rãi tới gần.
Tạ Từ nghiêng tai nghe bọt khí thoát ra trên mặt nước, chờ âm thanh kia dần dần tới gần, sờ soạng một lọ hoa quế ủ mật bên người đưa cho chú: "Dì Mạt Lị bảo cháu đưa cho chú nè."
Người chèo thuyền cười ha hả nhận lấy, ngay lập tức một con cá tươi sống xuất hiện trên tấm ván ở trên đất.
Bên cạnh con cá, được bày bốn năm lọ hoa quế ủ mật, đều là chuẩn bị cho người dân ven hồ, mỗi ngày khi họ xuất hành sẽ đi ngang qua nơi này. Nói đến cũng lạ, rõ ràng đằng trước có đường, nhưng mọi người lại thích ngồi thuyền mà đi.
Tạ Từ né sang bên cạnh một chút, nghe con cá lớn béo khỏe giãy dụa vài cái, quay đầu lại gọi: "Dì Mạt Lị! Chú chèo thuyền lại tặng cá nữa nè, chính là cá mà dì thích nhất á!"
Một lát sau, một nữ tử trung niên vội vàng từ phòng bếp đi ra, một tay xách cá lên, một tay chạm vào trán tiểu cô nương: "Nói bậy bạ gì đó, con của dì đã lớn bằng A Thận rồi."
Vương Mạt Lị bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt vô tội của Tạ Từ.
Từ ba năm trước, bà đã bắt đầu chăm sóc hai anh em này, còn đặc biệt thương yêu hai người bọn họ. Người anh trai ôn hòa yên tĩnh, cô em gái thì ngây thơ, không rành thế sự, nhưng đằng sau lưng họ là một thế giới đầy nỗi bất hạnh.
May mắn thay, họ còn có một người ông luôn nhớ đến họ.
Tạ Từ che ót, chậm rãi nói: "Dạ cháu biết rồi ạ, dì mau vào đi."
Vương Mạt Lị dặn dò: "Đừng dọc nước đấy, lỡ đâu mà bệnh là con chết với dì."
Cuối tháng tám, thời tiết nóng bức hơi giảm đi chút, vào lúc xế chiều, hồ nước đã không còn ấm áp như ban ngày nữa.
Tạ Từ gật đầu coi như đáp ứng, nhưng hai chân cô vẫn ngâm trong nước không hề có ý định nhúc nhích. Tja Tư không chút để ý nghĩ, tại sao anh trai còn chưa về nữa? Bên ngoài chơi vui đến vậy sao?
Ngày mai là ngày đầu tiên Du Thận lên cao trung(*).
(*Cao trung: tương đương lớp 10,11,12 của Việt Nam.)
Bạn học hẹn anh đi nhà sách, đi một phát liền đến tận xế chiều. Một người vô cùng kiên nhẫn như Tạ Từ cũng bắt đầu sốt ruột, thầm nghĩ, đợi thêm mười phút nữa thì gọi điện thoại cho anh ấy.
Một bên khác của hồ Miên.
Công nhân tháo dỡ những khúc gỗ xuống, sau đó khiêng lên thuyền nhỏ, một tay họ không ngừng lau mồ hôi, tay còn lại ra nhận tiền. Trước khi rời đi, họ không quên liếc mắt nhìn thiếu niên sạch sẽ ở đằng trước, sau đó lưu loát xoay người chạy lấy người.
Du Thận nhìn chăm chú vào bóng dáng công nhân đi xa, đường viền môi rủ xuống một chút, mặt mày ôn hòa biến mất không còn một mảnh.
Anh rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện, không muốn cười đùa.
Anh chỉ muốn về nhà nhìn Dụ Bảo của anh.
Tiếng nước lại vang lên một lần nữa, Tạ Từ dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên.
Tiết tấu không nhanh, nặng nề, không giống như các chú chèo thuyền, cũng không giống anh trai. Khi Du Thận về nhà, tiết tấu chèo thuyền vẫn luôn nhẹ nhàng, rõ ràng, không giống như hiện tại vừa trầm vừa nặng.
Chờ thuyền dần dần tới gần, hương gỗ long não xem lẫn trong không khí ẩm ướt.
Cái mũi Tạ Từ khẽ nhúc nhích, phất tay hô to: "Anh ơi!"
Du Thận ngước mắt, bóng quả chuối rọi lên người thiếu nữ có nước da trắng như sứ, làn da cô gái trắng nõn nà hệt như tên cô
Mái tóc dài và dày bị cô buộc thành một nắm lủng lẳng trên đầu.
Cô không biết âm thanh phát ra từ hướng nào, chỉ đành cố hết sức lắng nghe tiếng nước chảy.
Thuyền dừng lại, chân dài của thiếu niên sải bước lên cửa hiên, cúi người mang gỗ vào trong nhà.
Tạ Từ vốn đang mải mê dọc hồ nước liền ngay lập tức đứng dậy, cô đi chân trần giẫm lên thảm trước hành lang, lau sạch sẽ, sau đó xỏ dép lê đuổi theo Du Thận hỏi: "Lần này là gỗ gì vậy anh?"
Du Thận đi đi lại lại ba lần, đặt gỗ vào khu vực riêng.
Anh không lên tiếng, Tạ Từ cũng không quản anh, ngồi xổm một bên, đưa tay ra sờ: "Em vừa mới ngửi được hương gỗ long não, thơm mát. A, gỗ Hoàng Dương, cây Lim, lần này không có Đàn Hương...."
Vương Mạt Lị thấy Du Thận trở về, tự giác thu thập đồ đạc tan tầm.
Đây là quy củ của căn nhà nước này, khi Du Thận ra ngoài, bà sẽ chăm sóc Tạ Từ, khi Du Thận về nhà bà liền rời đi. Hai năm này, ít có khi nào ba người bọn họ ở cùng nhau.
Trước cửa vang lên một tiếng nhỏ, Vương Mạt Lị đã đi rồi.
Du Thận đi tới trước cửa, khóa trái cửa lại, sau đó trở về cửa hiên kéo thuyền nhỏ vào bên trong, một lần nữa đem cửa gỗ hai bên đóng lại, thoáng chốc bên trong đã thành một mảnh mờ tối.
Tạ Từ ngồi xổm tại chỗ sờ gỗ, không phát hiện ra bóng ma đã hạ xuống phía sau mình.
Trong phút chốc cô bị ai đó ôm lên, thân thể nhẹ bẫng, tay nhanh hơn não mà ôm lấy cổ Du Thận.
"Anh không vui sao?"
Tạ Từ chậm chạp phản ứng lại, khó trách về nhà lại không nói tiếng nào.
Du Thận ôm cô tới bàn ăn rồi ngồi xuống, hỏi: "Hôm nay em đã ăn gì?"
Tạ Từ giật giật cái mũi, khẽ ngửi một chút: "Cà chua, thịt, còn có cá nữa. Con cá này rất lớn, là chú chèo thuyền đưa cho dì Mạt Lị, dì ấy mang đi chưa nhỉ?"
"Mang theo một nửa."
Tạ Từ "a" một tiếng, sờ tìm chiếc đũa cầm lên, bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn trên bàn mỗi ngày đều đặt cố định ở một vị trí, mỗi một loại thức ăn khác đều có khu vực cố định của chúng, Tạ Từ đã nhớ kỹ những thứ này trong lòng bàn tay.
Hai người im lặng không lên tiếng, sau khi cơm nước xong, ai làm chuyện nấy.
Du Thận thu dọn phòng bếp, Tạ Từ đùa nghịch bảo bối* của mình. Sau đó hai người cùng đi lên lầu, Tạ Từ đi ở phía trước, Du Thận đi phía sau, bước lên lầu hai, Du Thận khóa rào chắn chỗ lối cầu thang lên lầu lại.
*Mấy cây gỗ mà Du Thận mang về ấy.
Lầu hai có hai gian phòng ngủ, ở bên trái hành lang, cửa phòng một trái một phải, nhìn cách khá xa, nhưng có huyền cơ. Sau khi Du Thận và Tạ Từ mỗi người vào phòng ngủ lại gặp nhau lần nữa. Bên trong căn phòng của hai người có một cánh cửa treo lơ lửng thông phòng ngủ của bọn họ.
Du Thận lập tức đẩy cửa ngăn ra, bước vào phòng Tạ Từ, hỏi: "Hôm nay muốn nghe truyện gì?"
Tạ Từ lắc đầu: "Bây giờ em không nghe đâu, em phải điêu khắc tượng gỗ nhỏ."
Nói xong, cô tháo máy trợ thính ra, đi tới sờ công cụ bên cạnh và xử lý qua đầu gỗ. Lúc điêu khắc tượng gỗ, cô rất thích im lặng, ru rú một mình trong phòng, cái gì cũng không muốn nghe.
Du Thận rũ mắt, dựa vào trước cửa lẳng lặng nhìn thân ảnh mảnh khảnh trước cửa sổ kia, một lát sau anh mới thu hồi tầm mắt, xoay người trở về phòng.
Trước bàn học, Du Thận nhập mật mã, lấy một quyển sổ kế hoạch từ ngăn kéo ra.
Mở ra trang thứ nhất, phía trên viết: [Kế hoạch làm người bình thường.]
Kế hoạch một: Làm quen với hoàn cảnh, thu hoạch tốt thiện cảm của hàng xóm.
Kế hoạch hai: Nghiêm túc đến trường, thu hoạch tốt thiện cảm của giáo viên.
Kế hoạch ba:....
Du Thận lật đến tờ mới nhất, phía trên viết kế hoạch tám .... Sau khi bước vào cao trung, cần một người bạn: Nhân duyên tốt, không thông minh, lòng hiếu kỳ không nặng.
Đèn bàn màu vàng ấm áp đứng yên ở một bên.
Ngọn đèn hắt ra hình ảnh mờ mờ, dừng trên dòng chữ thiếu niên vừa mới viết xuống: Hôm nay mỉm cười ba lần, đặc biệt mệt, chỉ bế Dụ Bảo một lần, em ấy không để ý tới tôi, rất không vui.