"Anh phải đi ra ngoài, Dụ Bảo."
Du Thận mệt mỏi cụp mắt xuống, cúi người đứng ở trước mặt Tạ Từ.
Tạ Từ kiễng chân, lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu anh, ríu rít nói: "Ra ngoài chơi vui vẻ, đừng lo lắng cho em, em sẽ cùng thím Triệu khắc gỗ. A, anh lại cao hơn rồi."
Du Thận: "Vậy sao?"
Tạ Từ gật đầu, đưa tay so sánh khoảng cách: "Như vậy này! Dụ Bảo vẫn chưa cao lên."
Thấy dáng vẻ thất vọng của cô, Du Thận nhân cơ hội nói: "Ăn nhiều cá uống nhiều sữa, mau cao hơn. Tối nay ăn cá đi, anh nói với dì Vương."
Tạ Từ nhíu mày: "Lại ăn cá."
Du Thận "Ừ" một tiếng: "Sẽ phát triển chiều cao."
Chỉ chốc lát sau, Vương Mạt Lị đúng giờ đến, Du Thận rời đi.
Tạ Từ thấy người rời đi, chạy lon ton đi lấy dụng cụ cùng khúc gỗ, đi mấy bước liền dừng lại, nhìn về phía phòng bếp, ngoan ngoãn đi tới.
Thím Triệu cách vách mở cửa ra, nhìn thấy Tạ Từ ở trong hành lang, lập tức cười nói: "Dụ Bảo lại nguyện ý khắc người cơ à? Không phải nói năm nay cháu không muốn khắc sao?"
Tạ Từ lầm bầm: “Khắc anh cháu, để chúc mừng sinh nhật a.”
Thím Triệu đùa giỡn vài câu, lại lấy ra một tượng điêu khắc gỗ kiến trúc tòa nhà chạm rỗng đến: “Dụ Bảo, lại đây sờ sờ, xác định xem nó ở đâu?”
Tạ Từ buông cái gỗ hình "Du Thận" xuống, cô sờ soạng một lúc và nói: "Là nhà của thím Triệu!"
""Đúng vậy, là nhà thím." Thím Triệu tán thưởng vỗ vỗ đầu của cô, "Tác phẩm luyện tập kế tiếp chính là chỗ ở của cháu và A Thận, bề ngoài giống nhau, nhưng bên trong không gian phân bố lại khác."
Tạ Từ gật đầu: "Dạ."
Buổi chiều, mình phải xem nhà kỹ hơn.
Tạ Từ nghĩ.
Bên kia, Du Thận đúng giờ tới cửa hàng.
Nam sinh mặc một chiếc áo phông chữ T màu trắng sạch sẽ, quần thể thao rộng rãi với đôi giày thể thao màu trắng xanh đan nhau, đội một chiếc mũ bóng chày màu đen che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm gầy, màu trắng lạnh lùng chói mắt cả đám người.
Hướng Kim liếc mắt một cái liền thấy Du Thận: "A Thận! Ở đây!"
Du Thận không biết mối quan hệ của họ đã phát triển như thế nào, vài ngày sau khi đập vỡ điện thoại, Hướng Kim đối với xưng hô gọi anh đã từ "Du Thận" biến thành "A Thận".
Vậy anh phải gọi cậu ta là cái gì, A Kim à?
Anh không muốn.
Hướng Kim cũng không hề biết được suy nghĩ của Du Thận, cậu nhiệt tình giới thiệu bạn bè cho anh: "Một người bạn từ trường cấp 2 số 1, vẫn còn một vài cô gái chưa đến. Tớ định đến công viên giải trí, nhưng ngày lễ có quá nhiều người, tớ định buổi sáng xem phim, cơm nước xong thì chơi bi-a, buổi tối thì đi hát. Buổi tối cậu có tiện không?"
Du Thận giương mắt, quét một vòng: "Tớ phải về sớm một chút."
Hướng Kim có thể làm sôi nổi bầu không khí ở bất cứ nơi nào, những người cậu không biết thì chỉ trong thời gian ngắn cũng có thể tán gẫu lên trời, nhưng Du Thận thì hơi khác, anh lặng lẽ đứng đó, không ai đến bắt chuyện với anh, cho đến khi một vài cô gái đến——
"Shh, là tớ mù hay vẫn chưa tỉnh ngủ thế?"
"Là Du Thận à? Thật là, Hướng Kim vậy mà thật sự có thể gọi đến."
" Khí chất so với tớ tưởng tượng thật khác nhau, tớ cứ nghĩ cậu ấy khốc hơn, lạnh lùng hơn cơ."
"Thỏa mãn đi, nhìn đường vào."
"..........."
Hướng Kim ho nhẹ một tiếng, giới thiệu vài câu, thúc giục bọn họ: "Vào trước đi đã, nắng chết tớ rồi. Ai mua trà sữa thì mua, ai ăn đồ gì thì ăn, nhanh rồi vào."
Một nhóm người chậm rãi bước vào, vài cô gái túm tụm vào nhau xì xào bàn tán.
"Đi thôi A Hòe, cậu định ngắm lén à!"
" Trong trẻo nhưng lạnh lùng lại ôn nhu, thành tích thực xứng với cậu đấy, ay là xin phương thức liên lạc đi?"
"Trước kia không phải thường xuyên gặp được ở trường thi sao?"
Du Thận đi ở phía sau cùng, nghe tiếng ồn ào náo động chung quanh.
Anh ghét một môi trường quá yên tĩnh, cảm giác im lặng khiến anh phát điên, nhưng khi ở bên Tạ Từ, sự im lặng lại trở nên có thể chịu đựng được.
Dần dần, một số người trong đám đông giảm tốc độ, tụt lại phía sau.
Du Thận thoáng thấy một đôi giày da bóng màu đen, là loại mà Tạ Từ rất thích đi, cô luôn muốn có một đôi màu trắng, lúc trở về anh liền đi mua cho cô.
"Cái đó......Cậu là Du Thận phải không? Tớ ở trường cao trung số 1, tên là Tống Hòe, Hòe trong cây hòe."
Tống Hòe lấy hết dũng khí để nói chuyện với anh, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Du Thận quay đầu lại nhìn cô, khẽ "ừm" một tiếng rồi không trả lời, cô gái bên cạnh rất căng thẳng, thừa dịp các nữ sinh kia đang mua trà sữa, cô hăng hái : "Thêm Wechat được không?"
Du Thận dừng lại, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại có màn hình như mạng nhện: "Xin lỗi, lúc ra ngoài tôi sơ ý làm vỡ điện thoại rồi."
Tống Hòe bị kiềm hãm: "Không sao không sao."
Cô đau khổ nghĩ, sao lại xui xẻo như vậy? Mình có nên hỏi ID WeChat không? Nhỡ người ta không nhớ thì sao, vậy không phải thực xấu hổ à, tốt hơn hết là thôi, đến hỏi Hướng Kim vậy.
"A Hòe! Trà sữa của cậu này!" Có người gọi cô.
Tống Hòe cười với Du Thậ rồi vội vàng đi lên phía trước, cùng mấy nữ sinh nói vài câu, bọn họ đều cười ha hả, có người còn nhìn Du Thận không rời.
Hướng Kim nghiêng người về phía Du Thận, trêu chọc nói: "Yo, A Thận đi đến chỗ nào cũng được hoan nghênh nhỉ. Thế nào, tán gẫu cái gì, nói cho tớ biết tý nào."
Du Thận lấy chiếc điện thoại bị hỏng ra.
Hướng Kim: ".........."
Cậu ta không nói gì: "Buổi sáng không phải là vẫn tốt sao?"
"Ừ, xuống xe bị rơi."
"Vận khí gì thế, không sao, tối nay tớ gửi cho cô ấy."
"."
"Sao thế, tớ đủ làm bạn tâm giao chưa?"
"..........."
Sau khi vào rạp chiếu phim, mấy người chen lấn xô đẩy, cuối cùng để cho Du Thận và Tống Hòe ngồi chung một chỗ. Du Thận nhìn chằm chằm vào màn hình, thầm nghĩ: Nếu để Dụ Bảo biết anh đi xem phim, có lẽ cô ấy sẽ không vui.
Vì thế.....Du Thận nhắm mắt lại.
Hướng Kim ngồi ở bên trái vừa quay đầu lại: "?"
Người này làm gì vậy, chưa ngủ đủ sao?
Tống Hòe cầm ly trà sữa lén nhìn, từ góc độ này cô có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt anh, so với trong ảnh đẹp trai hơn, nhưng cũng có phần xa cách hơn. Cô thích anh từ rất sớm, hai người thường xuyên gặp nhau trong thi đấu, nhưng trước đây bọn họ luôn cách nhau một khoảng cách rất xa, là người xa lạ.
Anh có vẻ không thích những trường hợp như vậy.
Hẳn là thích những nơi yên tĩnh, Tống Hoè nghĩ như vậy.
-
Buổi chiều, trong nhà nổi.
Vương Mạt Lị chăm chú nhìn vào Tạ Từ đang leo lên leo xuống, bà thuyết phục: "Dụ Bảo, để dì đo khoảng cách và báo con số cho cháu, như vậy không được sao?"
Tạ Từ bước lên bậc thang, cẩn thận cảm nhận khoảng cách giữa giá sách và trần nhà.
"Cháu muốn tự làm cơ!"
Nghe giọng còn rất hào hứng.
Vương Mạt Lị thở dài, bà đã chăm sóc cho hai đứa trẻ này đã được ba năm rồi, đôi khi bà cũng không hiểu Du Thận đang nghĩ gì, khi lần đầu tiên Tạ Từ muốn học chạm khắc gỗ, phản ứng đầu tiên của bà là phản đối, nói vũ khí không có mắt , huống chi tình huống của Tạ Từ lại như vậy. Nhưng Du Thận lại tùy ý cô, thậm chí còn tìm gỗ đến, có đôi khi Tạ Từ bị thương, anh sẽ không vui, cả ngày không muốn nói chuyện.
Sau khi đi loanh quanh ở tầng một, Tạ Từ ậm ừ rồi đi lên tầng hai.
Ngoại trừ việc dọn dẹp, Vương Mạt Lị bình thường sẽ không lên tầng hai, nhưng lần này bà phải đi theo. Khi đo, thấy Tạ Từ mò mẫm, bà thỉnh thoảng nhắc nhở cô vài câu, và lúc đo đến phòng của Du Thận, mặt trời rực rỡ đã lặn rơi vào bệ cửa sổ.
Vương Mạt Lị vỗ đầu cô: "Dì đi nấu cơm, tối nay A Thận sẽ trở về ăn cơm. Dụ Bảo, đừng trèo cao nhé? Để A Thận biết, nó sẽ tức giận."
Tạ Từ ngoan ngoãn gật đầu: :Cháu biết rồi, dì mau đi đi dì Vương!"
Cô còn thúc giục người đi.
Người vừa đi rồi, Tạ Từ không chút cố kỵ đi lại trong phòng của Du Thận, chậm rãi chạm vào bức tường nhẵn nhụi, trong miệng lẩm bẩm. Khi chạm vào bức tường bên cạnh giường, cô còn sờ soạng nó vài lần.
Không gian trong này đâu rồi, đi đâu mất rồi?
Tạ Từ có chút bối rối. thím Triệu nói rằng không gian là giống nhau. Rõ ràng dưới lầu cùng cách vách lớn như nhau, vậy tại sao lại thiếu một không gian trên lầu, sờ mất đi sao?
Cô lại quay trở lại, đo từ đầu cầu thang.
Không đợi cô đi vài bước, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Du Thận đã trở lại.
"Dụ Bảo?"
Anh ở dưới lầu gọi.
Tạ Từ vội vàng đáp lại, theo bản năng muốn gọi anh trai, hỏi anh vì sao lại mất một nơi trong nhà, nhưng lời vừa nói tới miệng thì cô dừng lại, xoay người đi xuống lầu.
Du Thận hỏi: "Vôi cái gì thế?"
Tạ Từ vịn cầu thang, chậm rãi đi xuống: "Em đang nghĩ xem anh khi nào thì trở về, ở bên ngoài vui vẻ không? Hôm nay anh làm cái gì? Có quen được bạn mới nào không?"
Du Thận: ""Không vui, chơi bi-a, bắt búp bê, không đủ."
Tạ Từ chớp mắt: "Bắt búp bê? Cho em sao?"
Du Thận: "Xuống dưới này."
Tạ Từ bước xuống bậc thang cuối cùng, dưới chân hình như có thứ gì chen chúc, "A" một tiếng nói: "Bên cạnh có cái gì vậy? Là cái gì thế? Là giày da nhỏ! Giày mới sao?"
Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận vuốt đôi giày này.
Phía trước còn có nơ con bướm nho nhỏ.
Du Thận nhẹ "Ừ" : "Màu trắng, còn có búp bê."
Một vật mềm mại nhét vào trong ngực, Tạ Từ sờ soạng hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Là cá! Nhất định là cá!"
Du Thận: "Có thể phát triển chiều cao."
Tạ Từ: "Em muốn làm chú lùn nhỏ."
Du Thận cụp mắt xuống, đột nhiên mím môi, cởi mũ bóng chày ra, tùy tiện ném sang một bên, vuốt mái tóc hơi rối của mình nói: "Dụ Bảo, anh mệt quá, cả người không còn sức lực."
Tạ Từ lập tức đặt giày da và búp bê xuống, đôi tay nhỏ khéo léo vòng qua eo anh, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Vậy em ôm anh, không kết bạn mới cũng không sao , nhất định sẽ có."
Du Thận: "Ừm."
Đến giờ cơm tối, vẫn chỉ có Du Mật và Tạ Từ.
Tạ Từ cảm thấy gần đây mình luôn ăn cá, trong lòng vẫn có chút không vui, cũng không rút đũa, nhưng sẽ luôn có nhiều cá trong bát mà không có lý do.
Cô bất mãn: "Anh nghiêm túc ăn cơm đi."
Du Thận gỡ xương cá, hỏi: "Vì sao lại sợ cá?"
Trước đây cô luôn không chịu nói, nhưng hôm nay có thể vì cô không muốn ăn cá mà nói cho anh biết, quả nhiên cô bất đắc dĩ bắt đầu: “Khi em còn nhỏ, một con cá nhỏ đã cắn ngón tay của em, miệng nó rất lớn, em nghĩ mình sắp chết rồi cơ."
Du Thận dừng lại, nhịn cười: "Dụ Bảo sống tốt, có thể sống thật lâu."
Tạ Từ hồ nghi hỏi: "Anh đang cười đúng không?"
Du Thận không kiêng nể: "Không có."
Tạ Từ không tin, đưa tay sờ môi của ạnh, mãi đến khi cảm nhận được bên mép có một đường cong bằng phẳng mới tin: “Đừng nói cho di Vương và thím Triệu biết nhé, đây là bí mật của chúng ta.”
Du Thận: "Ừ, bí mật."
Nhờ Tạ Từ, tâm trạng đang trên bờ vực của Du Thận đã dịu đi trở lại.
Buổi tối tâm trạng thật tốt cùng cô xem TV, sau khi tắm xong lại kể một chuyện khác, anh kéo giọng điệu lười biếng: “Hoa cúc nở ngoài đồng… . . . .”
"Tinh" một tiếng vang lên, di động liên tiếp rung.
Tạ Từ ghé vào trên cái gối đầu, nhắc nhở anh: "Anh."
Du Thận liếc nhìn, là tin nhắn của Hướng Kim, nói rằng cậu đã đẩy danh thiếp qua, nhân tiện cũng đẩy danh thiếp của Tống Hòe, hỏi anh có điện thoại mới chưa.
Ở dưới cùng của màn hình, có một dấu chấm màu đỏ trên số liên lạc.
Anh tùy tay nhấn tắt tiếng.
Tạ Từ: "Không trả lời à?"
Du Thận: " Là tin tức nhóm."
Du Thận đọc xong câu chuyện một cách chậm rãi, lúc anh nhìn sang, đôi mắt cô vẫn mở to, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, nhưng thần sắc cũng không giống như đang nghe câu chuyện một cách nghiêm túc. Anh chỉ đi vắng có một ngày , cô đã có tâm sự.
"Dụ Bảo, suy nghĩ gì thế?"
Anh hỏi.
Tạ Từ mím môi, rối rắm hồi lâu, mới lo lắng nói: "Nhà chúng ta khác với nhà thím Triệu, mất đi một khối không gian. Anh, anh có biết không?"