Trên thế giới này không có ai nghèo khổ hơn người ăn xin, trên thế giới này không có ai ung dung tự tại hơn công tử. Nhưng số mệnh lại trêu đùa, công tử và người ăn xin hoán đổi cho nhau, không bao giờ đổi lại được. Suy cho cùng, thiện ác hữu báo, cái gì cũng có nhân quả.
1. Công tử biến thành ăn xin.
Ở thời cổ đại, có một vị viên ngoại họ Vương, của cải vô số, vợ đẹp như tiên. Thứ không hoàn hảo duy nhất chính là cậu con trai rất nghịch ngợm, bất trị, mười lăm tuổi, công tử nhà người ta đều đã thi đỗ tú tài, hắn ta lại đam mê hát hí, mê luyến thanh lâu, còn thường xuyên đánh nhau, gây rắc rối. Mọi người đều đàm tiếu, vị viên ngoại họ Vương này rất khiêm tốn và lương thiện, là người lương thiện có tiếng ở trong thành, cậu con trai này giống ai không biết nữa?
Hôm nay, lão quản gia vội vàng chạy vào trong phủ, khẽ nói: “Lão gia, không hay rồi, công tử gặp rắc rối rồi."
Khuôn mặt công tử nhà họ Vương đi phía sau lão quản gia vẫn còn lớp trang điểm theo phong cách hí kịch, hoảng hốt, lo sợ hét lên: “Phụ thân, cứu con với!”
Vương viên ngoại nhìn con trai, tức giận nói: “Lại có chuyện gì?”
Lão quản gia tiếp lời: “Lão gia, công tử giành phụ nữ với một người vùng khác ở Túy Hồng Lâu, sau đó còn đánh người ta nữa.”
Vương viên ngoại thở dài nói: “Lấy một ít bạc mang đi bồi thường cho người ta.”
Nhưng lão quản gia lại lắc đầu nói: “Trong lúc ta kéo công tử về, người lạ kia nhảy ra từ một nơi hẻo lánh, muốn trả thù công tử, công tử đạp một phát, người kia ngã xuống đất, đầu đập vào đá, máu chảy đầy mặt, không còn thở nữa!”
Vương viên ngoại vô cùng kinh ngạc: “Xảy ra án mạng rồi? Chuyện này, chuyện này phải làm sao đây?”
Công tử khóc lóc cầu xin: “Phụ thân, phụ thân, người phải cứu con!”
Vương viên ngoại nổi giận, tát hắn ta một phát: “Mạng người vô cùng đáng giá! Cho dù ta bằng lòng khuynh gia bại sản, cũng chưa chắc có thể cứu được con!”
Lão quản gia suy nghĩ một lúc, nói: “Lão gia, ta có một cách, ngài có nhớ lều phát lương thực mà ngài mở không?”
Nhắc mới nhớ, nhà của Vương viên ngoại này vốn ở huyện kế bên, mười mấy năm trước bởi vì nhà bị hỏa hoạn, chết mất mấy người, người vợ đầu tiên cũng chết thảm, trong đám cháy hỗn loạn lại làm lạc mất đứa con trai tuổi vị thành niên, nên gia đình mới chuyển đến huyện này, rời khỏi nơi đau thương kia. Người vợ hiện tại là tái giá, con trai cũng là sau này mới sinh. Bởi vì đã trải qua chuyện bi thảm như vậy, lúc Vương viên ngoại xây dựng phủ đệ đã mời một thầy phong thủy đến để khảo sát, trong phủ đào hai cái giếng, hơn nữa còn phải làm việc tốt để được mọi người khen ngợi, nên đã mở một lều phát lương thực ở trong thành, cung cấp lương thực cho những người ăn xin lang thang không nơi nương tựa. Hơn một trăm người ăn xin thường tụ tập ở đó, ngay cả người ăn xin ở huyện khác cũng nghe tin mà đến.
Lúc này, lão quản gia nhắc đến trung tâm cứu trợ lương thực, Vương viên ngoại không khỏi có chút nghi hoặc nhìn ông ta, lão quản gia khẽ nói: “Ở đó có rất nhiều người trẻ tuổi, ta thấy cũng có người trông giống với công tử, có phải là có thể…”
Vương viên ngoại nghe xong, do dự nói: “Có được không?”
Lão quản gia nói: “Công tử thích hí kịch, bình thường lúc đi ra đi vào cũng đều trang điểm theo phong cách hí kịch, hơn nữa, ban ngày công tử thường ngủ dậy muộn, buổi tối ở thanh lâu ánh sáng mờ ảo, ta thấy cũng không có nhiều người nhìn rõ khuôn mặt của công tử. Chỉ cần giống khoảng năm phần, mặc quần áo là có thể lừa được.”
Vương viên ngoại gật đầu, do dự nói: “Nhưng việc này có thể mất mạng, có ai đồng ý không?”
Lão quản gia nói: “Mạng của ăn xin không đáng giá, ta hứa chỉ cần người kia đồng ý đóng giả, nếu như không cần đền mạng, chúng ta bỏ tiền ra để giải quyết công bằng là được, hắn ta cũng có thể ở lại trong phủ làm người hầu, làm người hầu của công tử, nếu như bị mất mạng, thì sẽ làm cho hắn ta một tang lễ lớn, náo nhiệt, còn cho người nhà của hắn ta một số tiền lớn, chắc chắn sẽ có người nhận.”
Công tử vừa nghe thấy có đường sống, vội vàng cầu xin Vương viên ngoại, Vương viên ngoại bất lực gật đầu, lại hỏi lão quản gia: “Vậy tên nghiệp chướng này phải làm sao? Trốn ở đâu?”
Lão quản gia nhỏ giọng nói: “Cái này phải khiến công tử chịu oan ức rồi, đã là cây mận héo thay cho cây đào, thì công tử cũng phải đóng giả làm người ăn xin kia. Sau khi công tử đóng giả thành người ăn xin kia, trước tiên cứ sống cùng với đám ăn mày kia mấy ngày để nghe ngóng tình hình, dù sao cũng không có ai chú ý đến động thái của một tên ăn mày. Dù thế nào, cứ bảo toàn được tính mạng trước, sau đó đến nơi khác từ từ phát triển. Không được thì có thể về nhà cũ, căn nhà cũ kia vẫn chưa bị cháy rụi...”
Vương viên ngoại liếc nhìn lão quản gia, lão quản gia lập tức ngậm miệng lại. Vương viên ngoại suy nghĩ một lúc lâu, không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể gật đầu, bảo lão quản gia đi làm.
Trong lều phát lương thực có rất nhiều ăn mày, rất nhanh lão quản gia đã tìm được một chàng trai trẻ, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng, chiều cao tương đương với công tử, khuôn mặt cũng có mấy phần giống. Lão quản gia kêu người trang điểm cho tên ăn mày theo kiểu hí kịch, đừng nói, quả thật rất giống với công tử. Sau đó lão quản gia lại sắp xếp người đi nghe ngóng tin tức, chuẩn bị đút lót cho quan phủ.
Lúc này, người khó chịu nhất chính là công tử nhà họ Vương, mặc dù hắn ta không phải lo lắng về tính mạng, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ đóng giả thành ăn mày, đến sống trong ngôi chùa đổ nát gần lều phát lương thực. Hắn ta rửa sạch lớp trang điểm hí kịch trên mặt, bôi một ít bụi lên, quả thật cũng giống một tên ăn xin. Nhưng cuộc sống của người ăn xin còn đau khổ hơn trong tưởng tượng của hắn ta. Bộ quần áo rách nát, vừa bẩn vừa hôi, còn có những con rận bò xung quanh mà tên ăn mày kia cởi ra. Hắn ta là một người da dẻ mịn màng, sao có thể chịu đựng được, gãi liên tục, không thể ngủ được. Đám ăn mày cười hắn ta, một tên ăn mày đã lớn tuổi nói với hắn ta: “Từ từ ngươi cũng quen thôi, vừa mới làm ăn mày đều sẽ như vậy.”
Còn có loại cháo kia, bình thường công tử chưa từng đến lều phát lương thực mà gia đình mở, bây giờ bắt buộc phải cùng đám ăn mày đi đến lều phân phát lương thực để ăn cháo. Trong đám ăn xin có người dùng bát, có người dùng vại, sau khi nhận cháo thì ăn như hổ đói. Công tử nhà họ Vương cầm chiếc bát vỡ của người ăn xin kia cũng lấy một bát, kết quả vừa liếc nhìn thì thấy rõ ràng trong bát cháo kia không được sạch sẽ, hơn nữa còn có mùi mốc, công tử nhà họ Vương tức giận: “Gạo đã bị mốc ăn thế nào được?”
Người cho cháo trừng mắt nói: “Đã đi ăn xin rồi còn chê mốc? Ta nói cho ngươi biết, nếu như không phải mấy năm nay Vương viên ngoại bỏ tiền ra mở lều phát lương thực, trong lều phát lương thực của quan phủ ngay cả gạo mốc cũng không có!”
Người ăn xin già kéo Công tử nhà họ Vương qua: “Hãy biết tự thỏa mãn đi, trông cậy vào lều phát lương thực của quan phủ thì một tháng sẽ chết đói. Lều phát lương thực không có gạo ngon, ăn no là được rồi, đều là ăn mày, làm sao có người sạch sẽ chứ?”
Lúc này, có một tên ăn mày nhìn chằm chằm vào công tử nhà họ Vương rất lâu, nói: “Này, mấy người nhìn đi, tên này trông có chút giống tên công tử của nhà Vương viên ngoại kia.”
Người phát cháo chế giễu nói: “Trông giống thì có tác dụng gì, người ta là công tử, hắn ta là ăn mày!”
Công tử nhà họ Vương ăn xong, sợ gần chết, mắng tên ăn mày nhiều chuyện kia: “Ngươi đừng có nói linh tinh! Ngươi mới là công tử của nhà họ Vương đấy!”
2. Ăn mày trở thành công tử.
Công tử nhà họ Vương ăn bát cháo bị mốc kia, cơ thể bình thường được ăn ngon không thể chịu được, bị tiêu chảy ba ngày liền, vô cùng đau đớn. May là lão quản gia nhân lúc mọi người không để ý đã lẻn vào đưa cho hắn ta một chút đồ ăn ngon, và nói với hắn ta, thi thể của người lạ kia đã bị quan phủ phát hiện, bây giờ trong phủ phải dùng bạc để trì hoãn, tốt nhất không điều tra ra được hung thủ, sống chết mặc bay. Nhưng mặc dù ngày hôm đó trên đường vắng vẻ, cũng có thể có người đi đường nhìn thấy, bây giờ đang tìm kiếm từng người từng người một để mua chuộc. Hắn ta phải làm ăn xin trong mấy ngày nữa.
Mặc dù công tử nhà họ Vương luôn miệng kêu khổ, nhưng dù sao cũng sợ chết, không dám làm ầm lên. May là qua mấy ngày, hắn ta dần thích ứng được, hơn nữa còn có thể bắt rận một cách rất chính xác, giống như một tên ăn mày đúng tiêu chuẩn.
Mà ở trong phủ, tên ăn mày kia đang học làm một công tử dưới sự huấn luyện của lão quản gia. Vương viên ngoại cũng không quan tâm, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn, có lẽ nhìn thấy lão quản gia dạy dỗ quá nghiêm túc, không nhịn được nói một câu: “Chỉ là diễn một vở kịch thôi, không cần nghiêm túc như vậy chứ?”
Lão quản gia cười nói: “Lão gia, đóng kịch cũng phải đóng cho thật giống, nếu như để người khác phát hiện ra, không phải là lãng phí tâm sức sao?”
Vương viên ngoại gật đầu: “Thiếu gia sống ở trong đám ăn mày như thế nào rồi, sẽ không bị dày vò lắm chứ?”
Lão quản gia nhỏ giọng nói: “Ngài cứ yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho công tử chịu khổ.”
Vương viên ngoại nhìn công tử giả do tên ăn mày đóng giả, sững sờ một lúc: “Tên tiểu tử này không tồi, cứ giữ hắn lại, sau này làm thư đồng cho công tử, biết đâu có thể thi đậu công danh.”
Chuyện của thiếu gia vẫn chưa xong, Vương viên ngoại lại đột nhiên bị bệnh. Ông ta nói không rõ ràng, mê man, điều này khiến phu nhân vô cùng lo lắng. Bình thường phu nhân không ra khỏi cửa lớn, cũng không bước ra khỏi cửa trong, chỉ ở trong phủ, niệm kinh phật. Lão gia đổ bệnh, bà ta vội vàng tìm lão quản gia thương lượng mời đại phu. Lão quản gia mời một vị đại phu nổi tiếng nhất vùng, đại phu khám xong nói: “Lão gia đây là thần hồn đã rời khỏi thân thể, bị tà ma nhập vào.”
Phu nhân vội vàng hỏi làm thế nào để chữa bệnh, đại phu lắc đầu, thở dài nói: “Đây không phải là bệnh có thể chữa bằng thuốc, có thể mời một cao tăng đến để làm phép xem thử.”
Lão quản gia lại mời cao tăng đạo sĩ đến, vất vả một hồi, cũng không có tác dụng. Vương viên ngoại thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại, thừ người ra nhìn phu nhân, chỉ tay vào lão quản gia, nhưng không nói được. Ba ngày sau, Vương viên ngoại chết bất đắc kỳ tử. Phu nhân khóc lóc rên rỉ, còn lão quản gia lo liệu chuyện tang lễ. Tang lễ đương nhiên phải là con mặc đồ tang để đỡ linh cữu, nhưng lúc công tử nhà họ Vương mặc đồ để tang, phu nhân vừa nhìn thấy đã lập tức sững sờ.
Phu nhân vội vàng gọi lão quản gia: “Lão quản gia, đây không phải là thiếu gia.”
Lão quản gia nhìn trái nhìn phải nhỏ giọng nói: “Phu nhân, trong lòng người quá đau khổ và lo lắng nên hồ đồ rồi, đây rõ ràng là công tử nhà chúng ta, sao có thể nhầm được?”
Phu nhân hoang mang nhìn lão quản gia: “Con trai của ta mà ta còn không nhận ra sao?”
Lão quản gia lắc đầu: “Đây chính là công tử.”
Phu nhân nhìn đầy tớ ở xung quanh nói: “Các ngươi nói xem, đây có phải là công tử không?”
Đám đầy tớ không hiểu chuyện gì, đều hoang mang nhìn phu nhân và lão quản gia, không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này phu nhân mới phát hiện ra, ngoại trừ tỳ nữ ở bên cạnh mình, đầy tớ trong nhà khác đều đã được thay mới, bình thường không ở trong phủ nên không quen.
Phu nhân nhìn công tử mặc đồ tang, lại nhìn lão quản gia, đột nhiên tỉnh ngộ: “Chả trách mấy ngày nay ta không nhìn thấy công tử, lão gia còn nói nó đi du học rồi. Ta hiểu rồi, có phải là lần trước ông đã đưa ra một ý kiến tồi, để lão gia dọa dẫm thiếu gia, dọa thiếu gia chạy mất rồi?”
Lão quản gia lắc đầu nói: “Ta đưa ra ý kiến gì chứ? Không có chuyện gì.”
Phu nhân lo lắng nói: “Ông nói tìm người giả chết, hù dọa thiếu gia đi làm ăn xin, chịu khổ mấy ngày, có thể đi đúng đường. Lúc đó ta không đồng ý, nhưng lão gia lại đồng ý với ông. Đây chính là tên ăn mày mà ông tìm về, có đúng không? Con trai ta đâu? Con trai ta ở đâu?”
Lão quản gia không quan tâm đến bà ta, nói với tỳ nữ: “Phu nhân vì quá kích động mà thể xác và tinh thần không được bình thường, mấy người dìu phu nhân về hậu viện nghỉ ngơi đi.”
Phu nhân tức giận nói: “Ta muốn báo quan!”
Lão quản gia đột nhiên quay đầu lại, trong đôi mắt già nua hiện lên sự lạnh lẽo khiến người khác khiếp sợ: “Ngươi muốn báo quan? Được, vậy thì đi báo đi! Ngươi cho rằng ta không biết trận hỏa hoạn mười mấy năm trước là như thế nào sao?”
Phu nhân giống như bị sét đánh, cứng họng, trên khuôn mặt xinh đẹp bị cắt không còn giọt máu. Tỳ nữ cũng bị dọa sợ, vội vàng đưa phu nhân về hậu viện. Một lúc sau, lão quản gia dẫn theo công tử đi vào hậu viện. Sau khi tỳ nữ lui ra ngoài, giọng nói của lão quản gia ôn hòa hơn một chút: “Phu nhân, chuyện đã đến nước ngày, chúng ta có thể nói thẳng ra rồi. Chuyện năm đó ta biết rất rõ, nhưng lão gia đã chết rồi, ta cũng không muốn làm khó ngươi, những chuyện này ta cũng không muốn nói toạc ra. Suy cho cùng, chuyện này cũng không phải là lỗi của ngươi, ngươi nhận đứa con trai này, cho hắn lên làm lão gia, ngươi vẫn là lão phu nhân ở trong phủ, ta hứa hắn sẽ hiếu kính với ngươi giống như mẹ ruột. Nếu như ngươi đi báo quan, đừng nói là quan phủ không tin, cho dù quan phủ có tin ta đánh tráo, chuyện năm đó cũng được lật lại, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt.”
Khuôn mặt phu nhân tái nhợt, thở hổn hển nói: “Ta không tin chuyện năm đó ngươi biết được cái gì, nếu thật sự biết thì tại sao nhiều năm như vậy người không nói? Tại sao phải tìm một tên ăn mày để làm công tử? Ta thấy tên ăn mày này tám phần là con trai của ngươi, ngươi muốn cướp tài sản của lão gia.”
Lão quản gia lạnh lùng nói: “Nói láo! Ta làm quản gia ở nhà họ Vương mấy chục năm rồi, từ trước đến nay chưa từng có suy nghĩ này! Ta nói chàng trai này chính là công tử nhà họ Vương thì hắn chính là công tử nhà họ Vương! Hắn không phải, lẽ nào con trai ngươi là công tử nhà họ Vương? Người dám thề với trời không? Không cần nói những thứ khác, chỉ nói chuyện buôn bán ngày hôm nay, người có đồng ý không?”
Phu nhân đau khổ nói: “Nhưng con trai của ta phải làm sao? Con trai của ta vẫn phải làm ăn xin!”
Lão quản gia lạnh lùng nói: “Hắn ta đang đền tội thay cho phụ thân của hắn ta.”
Đúng lúc này, bên ngoài phủ truyền đến tiếng quát mắng: “Làm cái gì vậy? Đuổi tên ăn mày ra ngoài, không thấy trong phủ có tang lễ sao?”
Sau đó lại truyền đến tiếng kêu gào, than khóc: “Để cho ta đi vào! Ta là công tử nhà họ Vương, người chết là phụ thân của ta, để cho ta vào!”
Lão quản gia chạy ra khỏi hậu viện, lạnh lùng hét lên: “Người nào đang làm ồn? Đuổi ra ngoài!”
Quần áo của công tử nhà họ Vương kia rách nát, mặt đầy bụi bẩn, rất giống một tên ăn mày, đang làm loạn ở cửa trước, nhìn thấy lão quản gia thì càng làm ầm ĩ. Lão quản gia lại lật mặt không nhận người quen, kêu người làm trong nhà đuổi hắn ta ra ngoài, mà phu nhân ở trong nhà cũng đã hôn mê.
Sau khi tên công tử đã trở thành người ăn xin này bị đánh một trận, tập tễnh trở về ngôi miếu rách nát, một tỳ nữ lén lút đi theo, gọi hắn ta vào một góc, nói với hắn ta: “Bây giờ ngài không còn là công tử nữa. Phu nhân cũng không có cách nào, chỉ có thể bảo ta đến đưa cho ngài một ít tiền, ngài mau đi đi. Dùng số tiền này để làm vốn, một ngày nào đó phát đạt thì trở lại đón phu nhân đi.”
Công tử nhà họ Vương nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đi kiện bọn họ!”
Tỳ nữ nói: “Ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng phu nhân bảo ngài mau đi đi, đừng báo quan.”
Nói xong, nàng ta lập tức rời đi.
3. Ai là công tử thật
Nói chung là công tử nhà họ Vương không nuốt trôi được cục tức này, dù sao cũng có tiền ở trong tay, hắn ta đi tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo khác, khôi phục phong thái ngày xưa của công tử nhà họ Vương, sau đó kêu người viết đơn kiện, đi đến cửa nha môn đánh trống kêu oan. Quan huyện xem xét đơn kiện, giật nảy mình, Vương viên ngoại là nhà giàu ở trong vùng, sự việc này của tên ăn mày và công tử quá mức ly kỳ, ông ấy không dám chậm trễ, lập tức thăng đường điều tra án.
Lão quản gia bị truyền lên đại sảnh, lớn tiếng kêu oan, nói rằng căn bản không có chuyện này, còn nói người này là một tên ăn mày khốn nạn, bình thường hay xin cháo ăn ở trong lều cháo của nhà họ Vương, cũng bởi vì cháo ở trong lều ăn không ngon nên cãi nhau với người phụ trách múc cháo. Tối hôm qua hắn ta nghe nói lão gia nhà họ Vương qua đời, bình thường lại nghe người ta nói hình dáng của hắn ta có mấy phần giống với công tử nhà họ Vương, vậy mà phát điên, giả danh công tử đi tới cửa đe dọa tống tiền. Công tử nhà họ Vương đang ở trong nhà, làm sao lại có thể tha thứ cho hắn ta được?
Quan huyện hỏi công tử nhà họ Vương : "Ngươi nói ngươi là công tử, lão quản gia lại nói ngươi là tên ăn mày, song phương bên nào cũng cho là mình đúng, nhưng có chứng cứ gì?" Hai người nhìn nhau, lão quản gia bỗng nhiên nói tên ăn mày ngày nào cũng đi đến lều cháo để ăn cơm chính là nhân chứng. Quan huyện lập tức kêu người đi tìm đám ăn mày ở lều cháo đến. Lúc này chính là thời điểm ăn cơm ở lều cháo, đám ăn mày đang ăn cơm, bị bọn nha dịch gọi đi, cũng liền đi theo, đại đường rất nhanh đã chật ních người, huyện lệnh đành phải để bọn họ đứng ở dưới sảnh đường, lần lượt đi lên đây làm chứng.
Người đầu tiên làm chứng chính là người múc chào ở lều cháo, ông ta chỉ vào công tử nhà họ Vương ở trên đại sảnh nói người này đúng là tên ăn mày, cũng xác nhận sự thật chuyện cãi nhau với ông ta bởi vì cháo ăn không ngon. Người thứ hai ra làm chứng chính là một tên ăn mày, cậu ta nói rằng bản thân thật sự đúng là đã từng nói dáng dấp của cái tên ăn mày này có chút giống với công tử nhà họ Vương, lại bị hắn ta chửi mắng một trận. Những tên ăn mày ở dưới đài sôi nổi xác thực, chuyện hai người này nói đều là thật. Ngay sau đó lão quản gia lại kêu người gia đinh canh cổng ở trong phủ tới, xác nhận việc cái tên ăn mày này thật sự đã từng xông tới cửa phủ vào tối hôm qua, lúc ấy mặc đồ rách rách rưới rưới, bộ dáng cũng không phải như hiện tại. Quan huyện nghe xong, cho rằng lão quản gia nói có sách mách có chứng, còn chuyện mà cái tên ăn mày này nói thật sự là suy nghĩ viễn vông, đang định phán tội đe dọa tống tiền, nặng nhất là đánh hai mươi gậy. công tử nhà họ Vương hô to không phục, cũng yêu cầu phu nhân nhà họ Vương tới làm chứng. Quan huyện giận dữ, phụ nữ của gia đình giàu có làm sao có thể tùy ý xuất hiện, cái tên ăn mày này rõ ràng là tên khốn nạn, lập tức đánh thêm bốn mươi gậy.
Vừa mới đánh được mười gậy, công tử nhà họ Vương đã bị đánh cho chết khiếp. Đúng lúc này, có người la lên: "Đừng đánh nữa, ta đồng ý làm chứng cho hắn ta!" Đám người nhìn lại, lại là phu nhân nhà họ Vương viên ngoại, đang đi vào huyện nha với thị nữ. Nếu như người cũng đã đến, quan huyện biết đã làm lớn chuyện, cũng dứt khoát kêu công tử nhà họ Vương đang ở trong phủ đi lên công đường cùng đối chất.
Bởi vì sự xuất hiện của phu nhân nhà họ Vương, sự việc đã xảy ra đảo ngược, phu nhân nhà họ Vương vẫn luôn chắc chắn, tên công tử ăn xin là con của mình. Quan huyện cũng mơ màng, người khác có thể nhận lầm, nhưng trên đời này có người mẹ nào lại không nhận ra con mình sao? Lão quản gia nhìn phu nhân nhà họ Vương nói: "Không nghĩ tới bà lại tới đây."
Phu nhân nhà họ Vương chảy nước mắt nói: "Tội nghiệt tày trời để ta gánh chịu, không liên quan đến con của ta, thằng bé là công tử của Vương phủ, cái tên kia là người giả mạo."
Lão quản gia ngửa mặt lên trời cười dài, nước mắt lại chảy xuống: “Quan huyện lão gia, mười mấy năm trước, vào đêm khuya có hai tên ăn mày đi vào một gia đình giàu có tìm nơi ngủ trọ. Nam tự xưng là học trò, trong nhà gặp nạn, dẫn theo vị hôn thê vào kinh tìm người thân, trên đường đi mất lộ phí, lưu lạc thành tên ăn mày. Lúc ấy lão gia kính trọng tên này là người đọc sách, cho ăn cơm và ngủ lại. Không nghĩ tới sau khi tắm xong, ai ai cũng nói dáng dấp của người học trò rất giống với lão gia. Lão gia cho hai người kia ở lại ba ngày, cùng làm thơ luận từ với người học trò kia, khá là ăn ý. Ai ngờ vào đêm thứ ba, lửa lớn chợt nổi lên, đốt mấy gian phòng ở. Lúc ấy phòng ở của lão gia bị đốt sập, phu nhân gặp nạn, bởi vì ngày hôm đó lão gia và người học trò đều uống say, nên ngủ ở thư phòng. Lão gia uống ít hơn, may mắn thoát được, còn người học trò lại bị thiêu chết. Sau đó, đứa con một mới hai tuổi kia của lão gia cũng bị người ta cắp mất khi đang dọn dẹp ở bên trong đám cháy hỗn loạn. Lão gia dẫn theo cả nhà đi đến nơi này, lại cưới vị hôn thê của người học trò kia, tái giá lấy phu nhân mới."
Phu nhân nói: "Những chuyện này ai ai cũng biết, ngươi kể lại nó vào lúc này làm gì?"
Lão quản gia cười một cái nói: "Dung mạo của phu nhân vốn có chút xấu xí, tính tình cũng có chút nóng nảy, nhưng người vẫn rất hiền lành. Năm đó lúc lão gia vẫn còn là học trò, đã đi vào ở rể, hôn lễ kia cũng do ta thu xếp đây này. Lão gia cũng là người thiện tâm, hai vợ chồng đối xử với bọn hạ nhân thật sự rất tốt, cho nên, sau khi ta phát hiện lão gia và phu nhân bị ngộ hại, mới trộm công tử đi."
Phu nhân giật nảy mình: "Năm đó công tử bị ngươi trộm đi sao? Ngươi nói cái gì, lão gia và phu nhân bị ngộ hại, không phải lão gia vẫn còn sống tốt sao…" Ánh mắt của bà đụng phải ánh mắt lạnh lùng của lão quản gia, thanh âm dần dần thấp xuống.
Lão quản gia "Hừ" một tiếng nói: "Người chồng học trò kia của bà thật có thủ đoạn, lừa dối tất cả mọi người, lúc ấy đến ta cũng bị lừa. Dáng dấp của ông ta và lão gia vốn giống nhau, mặt lại bị thương do lửa đốt, cộng thêm việc ông ta cố gắng bắt trước hành vi cử chỉ của lão gia. Người hiểu rõ nhất là phu nhân lão gia cũng bị thiêu chết, nên chúng ta cũng bị lừa theo. Cho đến vào đêm ngày hôm sau, ta đi xem tiểu thiếu gia, lúc đi ngang qua gian phòng của bà, nghe thấy thanh âm của đàn ông ở trong phòng của bà. Ta không nhịn được nên nghe lén, thế mà lại nghe được một cái bí mật động trời. Thì ra sau khi chồng của bà phát hiện bản thân giống với lão gia khi lớn lên, sinh lòng độc ác, dùng thời gian ba ngày bắt chước cử chỉ lời nói của lão gia, đêm đó lão gia quá chén, thay đổi quần áo với lão gia, phóng hỏa đốt gian phòng của phu nhân và thư phòng của lão gia. Sau đó cố ý để cho mặt bị bỏng, giả mạo lão gia, chiếm đoạt gia tài bạc triệu, ông ta muốn trải qua quãng thời gian thần tiên cùng với bà từ đây. Lúc đó bà mắng chửi ông ta thậm tệ, nhưng cuối cùng vẫn là nghe theo. Cũng do bà mắng ông ta, làm cho ta tin tưởng bà vô tội, không có tham gia vào chuyện này."
"Ta muốn báo quan, nhưng khổ cái là không có chứng cứ, mà lúc này tất cả mọi người đều đã tin tưởng trượng phu của bà, ông ta nắm giữ toàn bộ gia sản, kiện cáo rất khó thắng nổi. Ta sợ tiếp theo ông ta sẽ ra tay với tiểu công tử, chỉ có thể trộm tiểu công tử rời đi vào ban đêm, đưa cho chị ta nuôi lớn ở trong nhà dưới nông thôn. Ta thì giả bộ như không hề phát hiện, tiếp tục trung thành tận tâm làm việc vì ông ta, giành tín nhiệm. Kỳ thật, ta là đang kiên nhẫn chờ đợi cơ hội để báo thù cho lão gia và phu nhân. Trời xanh có mắt, đứa con mà hai người các ngươi sinh ra ngang bướng không chịu nổi, ta thừa dịp đưa ra chủ ý để công tử giả làm ăn mày như thế này, trước đó bởi vì bà ngăn cản, người chồng học trò kia của bà vẫn luôn không đồng ý, cho tới lần này, cuối cùng ông ta cũng đồng ý."
Quan huyện nghe đến đó, hiểu được đại khái, ông ấy hỏi lão quản gia: "Ngươi thừa nhận cái tên ăn mày này là người ở phủ của ngươi, chỉ là ngươi lại cáo trang một nhà ba người bọn họ đều không phải là người nhà họ Vương thật sự, đúng không?"
Lão quản gia dập đầu nói: "Quả thực là như thế, hiện tại người nhà họ Vương thật sự chỉ có một người, chính là vị công tử nhà họ Vương chân chính đang ở trong phủ này, cũng chính là công tử nhà họ Vương mà ta đã trộm đi đưa cho chị ta nuôi lớn ở dưới nhà."
Lúc này, tên công tử ăn xin đang chịu đánh gậy kêu lên: "Đây đều là lời nói từ một phía của ngươi, rõ ràng là ngươi đang bịa chuyện nhằm chiếm đoạt tài sản của nhà họ Vương ta!"
Lão quản gia cười lạnh lùng nói: "Ta nhẫn nhịn mấy năm nay cũng không phải để không, năm kia ta đã tìm được một bản gia phả của nhà họ Vương, bên trong ghi chép một bí mật, lão gia nhà ta là ở rể, không có ở bên trong gia phả, nhưng mà ngài ấy vẫn là huyết mạch của nhà họ Vương, bí mật này cũng hiệu nghiệm đối với ngài ấy."
Quan huyện hỏi lão quản gia đó là bí mật gì, lão quản gia móc gia phả ra đưa cho quan huyện. Ở trên gia phả viết, chỉ cần là huyết mạch của gia tộc, bất kể nam nữ, trên hàm răng trong miệng đều sẽ nhiều hơn một chiếc răng so với người bình thường, một chiếc răng được mọc thêm kia sẽ phát triển ở bên trong phía trên vòm họng, đời đời truyền lại chưa từng sai lầm. Trang giấy bút mực của tờ gia phả vô cùng cổ xưa, vừa nhìn liền biết chính là thật, hơn nữa lão quản gia tỏ vẻ, nếu như cần, ông ta có thể đi mời người của tộc nhà họ Vương tới đây làm chứng.
4. Chân tướng nhiễu nhân tâm.
Nghe xong lời nói này, sắc mặt vốn tái nhợt của phu nhân nhà họ Vương bỗng nhiên xám như tro tàn, ngất xỉu. Quan huyện không để ý quan tâm tới bà ấy, kêu hai công tử mở miệng ra. Lập tức, đám người ở công đường cùng kinh ngạc hét lên, giống như lão quản gia nói, bên trên vòm miệng của công tử nhà họ Vương ở trong phủ mọc ra một chiếc răng kỳ lạ, mà tên công tử nhà họ Vương ăn mày, vẫn giống như người thường. Đến giờ sự thật mới rõ ràng, nước mắt của lão quản gia rơi đầy mặt, mời quan huyện lão gia giao lại tài sản của Vương phủ cho công tử nhà họ Vương thật sự.
Quan huyện thở dài, nhìn quản gia nói: "Chỉ sợ còn có một số việc chưa biết rõ ràng, lão gia của nhà ngươi cũng chính là cái người học trò kia, tại sao lại vô duyên vô cớ bỗng nhiên bị một loại bệnh kì lạ dẫn đến mất mạng? Chỉ sợ cũng là do ngươi ra tay."
Lão quản gia ngồi thẳng lưng, không chút sợ hãi nào nói: " Không sai, độc được mà ta dùng được mua về từ Miêu Cương, đại phu không tra ra được, lại sợ mất mặt, ta để ông ta nói là oan nghiệt quấn thân, lời này cũng là để cho người học trò kia nghe, loại độc này khi vào bên trong cơ thể người, lục phủ ngũ tạng nóng rực giống như bị lửa đốt, vô cùng đau đớn, không nói nên lời, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất tỉnh táo. Ta chính là muốn để cho ông ta biết, ông ta không thể lừa gạt được tất cả mọi người, cái này gọi là ác giả ác báo của ông ta!"
Quan huyện sai người giam giữ lão quản gia vào tử lao, giao Vương phủ lại cho công tử nhà họ Vương chân chính. Tên công tử ăn xin thì bị phán dẫn theo phu nhân nhà họ Vương rời khỏi huyện này, tên học trò là kẻ giết người đã đền mạng, không cần liên lụy tới vợ con vô tội. Công tử nhà họ Vương dùng gia tài bạc triệu mua sự sống của lão quản gia, quan huyện lắc đầu bãi đường.
Tên công tử ăn xin mướn một chiếc xe, dẫn theo mẹ mình lẳng lặng rời khỏi thị trấn, người thị nữ trung thành vẫn luôn đi theo bọn họ, chăm sóc phu nhân hôn mê bất tỉnh. Đi được nửa đường phu nhân bỗng nhiên tỉnh lại, thảm thiết la to: "Sai rồi, các ngươi đều sai! Trời ơi, thì ra là như vậy!" Bà ấy cười ha ha, cười xong lại khóc, rõ ràng là đã bị điên. Tên công tử ăn xin cũng khóc lớn theo, mặc dù trên người còn có chút tiền, nhưng hắn ta căn bản không biết nên trải qua khoảng thời gian tiếp theo như thế nào.
Mà lão quản gia thì đang ở trong lao chờ chết, ngày nào công tử nhà họ Vương cũng mang theo đồ ăn vào thăm ông ta. Lão quản gia bình tĩnh nói với công tử nhà họ Vương, bản thân đã lớn tuổi, chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ cần hắn trông nom phát triển gia nghiệp thật tốt, coi như bản thân ông ta cũng không phụ lòng của lão gia và phu nhân. công tử nhà họ Vương rưng rưng gật đầu.
Đợi công tử nhà họ Vương rời đi, quan huyện liền đi vào. Quan huyện mang cho lão quản gia một bình rượu, cũng đổ cho cho bản thân ông ấy một chén, lão quản gia không rõ ý gì. Quan huyện uống một ngụm rượu nói: "Ta mang một chút tin tức đến cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ không thích nghe, cho nên trước tiên nên uống một chút rượu đi."
Hai người uống mấy chén, quan huyện nói: "Trước khi viên ngoại Vương tới huyện này, phủ của các ngươi không gọi là Vương phủ đúng không?"
Lão quản gia gật đầu một cái nói: "Lão gia ở rể, phủ đệ vốn là của cha phu nhân, họ Lưu, sau khi lão gia Lưu qua đời, vẫn gọi là Lưu phủ."
Quan huyện lại rót cho ông ta một chén rượu, nói: "Lúc ấy tiểu công tử mới hai tuổi kia cũng là họ Lưu?"
Lão quản gia gật đầu một cái nói: "Nhưng mà lão gia lén lút đặt tên cho con là họ Vương, phu nhân không so đo, mọi người cũng đều gọi như vậy, để lão gia vui vẻ. Sau khi bị cháy, dọn nhà qua bên đây, liền đổi tên thành Vương phủ. Nhưng mà chuyện này cũng không có liên quan tới lão gia, là do tên học trò kia đổi tên."
Quan huyện uống một chén rượu nói: "Chúng ta đã đi đến huyện lân cận, năm đó bị hỏa hoạn có mở quan tài ra khám nghiệm tử thi, mặc dù người đã bị thiêu chết, nhưng xương cốt không thay đổi được, sau ót của lão gia ở trong quan tài có vết tích bị vật cùn đánh vào, đồ vật đoán chừng là nghiên mực. Trọng điểm là, bên trên vòm họng của ông ta cũng không có chiếc răng thừa kia."
Ngay từ đầu lão quản gia chưa kịp phản ứng, ông ta đột nhiên nhảy dựng lên: "Không thể nào! Nhất định là nghĩ sai rồi!"
Quan huyện lắc đầu, tiếp tục nói: "Ta xin quan huyện bên đó khám nghiệm qua bốn tử thi khác nhau, kết quả đều là như nhau. Chỉ với việc xương cốt trời sinh như thế, tuyệt đối không bị ngoại lực thay đổi. Hơn nữa, trên ót của phu nhân cũng bị vật cứng đánh vào."
Lão quản gia ôm đầu, không biết làm sao: "Sao có thể có chuyện này? Sao có thể có chuyện này?"
Quan huyện có chút đồng tình nhìn ông ta nói: "Còn có một tin tức xấu hơn, ta kêu người đi khám nghiệm xác của viên ngoại Vương mới được cho vào liễm, cũng chính là thi thể của người học trò mà ngươi nói. Trong miệng của ông ta mặc dù không có chiếc răng kia, nhưng người khám nghiệm tử thi nói, nhìn hình dạng của xương ở trên vòm họng, hẳn là nơi đó vốn có một chiếc răng, mặc dù đã nhổ đi nhưng vẫn còn vết tích."
Lão quản gia ngơ ngác nhìn quan huyện, giống như đã lập tức già đi mười mấy tuổi: "Ngài đây là có ý gì?"
Quan huyện biết ông ta đã hiểu, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi, bởi vậy cũng không giải thích. Lão quản gia nhìn chằm chằm ngọn đèn ở trong lao, giống như trong nháy mắt liền quay về cái đêm kinh khủng kia…
5. Chuyện cũ khó quay đầu
Đêm đó, lão gia và người học trò cùng uống rượu với nhau, hai người đều say mèm, được người dìu vào thư phòng. Đột nhiên, lão gia mở mắt, lén lúc cầm lấy nghiên mực, bỗng nhiên đập xuống ngay phía sau cái ót của người học trò đã uống say, sau đó lão gia về phòng ngủ của mình, cũng dùng phương pháp như vậy đập phu nhân chết. Có lẽ không chết, nhưng mà ông ta biết, lại để một mồi lửa ở bên ngoài, chết như thế nào, thì lửa lớn đều có thể che giấu hết tất cả chứng cứ. Có sự sắp xếp của bản thân, ai lại cẩn thận kiểm tra xem người đã bị cháy rụi có thật sự chết vì hỏa hoạn?
Đốt xong, lão gia lấy cái kìm đã chuẩn bị xong ra, với vào trong miệng của chính mình, phủ cháy lớn vang lên tiếng kêu thảm thiết của ông ta. Ông ta lại cầm cây dao đã nung đỏ nhấn vào mặt mình hai lần, bởi vì trên mặt của người học trò không có nốt ruồi, trên mặt mình lại có hai cái nốt ruồi. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, ông ta lảo đảo trốn khỏi đám cháy, chỉ huy lão quản gia và hạ nhân cứu hỏa.
Không ai có thể phát hiện có cái gì không đúng, vết thương ở trên mặt là do đám cháy tạo thành, máu chảy ra từ trong miệng cũng bị cho là vết thương khi ở trong đám cháy. Không ai có thể nghi ngờ ông ta không phải là lão gia nhà họ Vương, bởi vì, ông ta vốn chính là lão gia nhà họ Vương thật sự. Từ ngày đó về sau, ông ta lại càng trở thành lão gia nhà họ Vương thuần túy hơn, chứ không phải là lão gia nhà họ Vương ở rể Lưu phủ.
Phần sát tâm này là bắt có từ lúc nào? Thời gian lui về ba ngày trước, cũng chính là lúc người học trò và vị hôn thê mới tới. Hai người tắm rửa xong thay quần áo, đứng ở trước mặt mọi người, tất cả mọi người đang ngạc nhiên khâm phục dáng dấp của người học trò có bao nhiêu phần giống với lão gia, mà trong mắt lão gia thì chỉ có một người —— Vị hôn thê của người học trò.
Trên đời này lại có một nữ nhân xinh đẹp tới như vậy, mà mình ngày ngày nào cũng phải ở bên một người phụ nữ xấu xí như thế. Cái tên học học trò nghèo túng như thế, keo kiệt như thế, lại có người đẹp như vậy làm bạn. Mình thì ở rể cưới phụ nữ xấu xí, lại không cho phép nạp thiếp, không cho vào thanh lâu, cho dù gia tài bạc triệu, thì đời này còn có niềm vui gì có thể nói tới?
Nếu như nói là vì đời sau, nhưng con của mình vẫn phải mang họ Lưu. Hiện tại con còn nhỏ, mọi người còn cho ông ta mặt mũi, thuận miệng kêu công tử Vương, nhưng đến lúc con trưởng thành nhập vào gia phả, vẫn phải là họ Lưu, việc này vợ mình sẽ không nhượng bộ. Bởi vì người của nhà họ Lưu thưa thớt, gần đây không có người thân, nếu như để con mang họ Vương, nhà họ Lưu coi như tuyệt hậu, bằng không bọn họ cũng sẽ không kén rể là ông ta.
Thế nhưng mà, nếu như vợ mình chết, thì mình sẽ là ông chủ duy nhất, tòa phủ đệ này liền có thể đổi tên thành Vương phủ. Về phần người đẹp kia, chỉ cần mình cố ý, cướp từ tay tên học trò nghèo túng cũng không khó…
"Không đúng!" Lão quản gia bỗng nhiên quát lên, không như đang bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, "Coi như là lão gia vì muốn làm ông chủ duy nhất, muốn giết phu nhân, muốn lấy vị hôn thê của người học học trò, cũng không nhất định phải chết người học trò! Ông ấy hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn khác, ví dụ như dùng tiền tài mua chuộc. Giống như ngài nói, cướp người từ tay tên học trò nghèo túng, thì chẳng lẽ tiền tài không dễ dàng hơn? Huống chi, coi như ông ấy vì muốn bớt việc, giết tên học trò cùng một chỗ, thì sao lại phải đóng giả tên học trò ở trước mặt vị hôn thê của tên học trò?"
Quan huyện gật đầu một cái nói: "Việc này ngay từ đầu ta cũng không hiểu, cho đến khi ta đến gặp phu nhân Vương, cũng chính là vị hôn thê của người học trò mà ngươi nói. Bà ấy điên rồi, chỉ biết khóc khóc cười cười, có nói nhảm chút ít. Bà ấy biết chồng của mình giết người đã vài chục năm, gánh vác lấy tội ác nghiêm trọng tới như vậy cũng không bị điên, mỗi ngày chỉ ăn chay niệm phật siêu độ vong hồn, làm sao lại bỗng nhiên trở nên bị điên? Vì mất đi vinh hoa phú quý? Ta nhìn thấy bà ấy không phải là người như vậy. Cuối cùng từ bên trong những lời nói nhảm không có trật tự của bà ấy, nghe được đầu mối."
"Vào ngày thứ hai ở lại, lão gia nhà họ Vương đã chuốc say người học trò, sau đó lén lút đi tới phòng của vị hôn thê của người học trò thổ lộ tâm tình, lại bị đối phương thẳng thắn từ chối. Nhưng mà, vị hôn thê của người học trò cũng không nói cho người học trò biết chuyện này, chỉ là hối thúc người học trò nhanh chóng lên đường. Ta nghĩ, người học trò nhất định đã đề cập chuyện này với lão gia nhà họ Vương, đây cũng là nguyên nhân lão gia nhà họ Vương vội vàng ra tay vào ngày thứ ba. Ông ta biết tính cách kiên cường rắn rỏi của vị hôn thê của người học trò, nếu như biết chồng của mình bị giết, đương nhiên sẽ không khuất phục, còn có thể làm lớn chuyện. Cho nên ông ta làm phương pháp trái ngược, dứt khoát giả mạo người học trò ở trước mặt vị hôn thê của người học trò, nói mình đã giết chết cả nhà lão gia nhà họ Vương, kể từ đó, vị hôn thê của người học trò lại không dám lộ ra. Ông ta cũng biết chiếc răng kì lạ kia của bản thân sẽ không thể gạt được vị hôn thê của người học trò nên mới chủ động nhổ bỏ, dù sao lúc lửa lớn vào ban đêm sẽ có thể che giấu hết tất cả vết thương, cũng có thể che giấu hết tất cả tội ác. Nhưng sau khi ngươi nói toạc bí mật này ra, bà ấy tất nhiên nhớ tới cái miệng đầy máu tươi của ông ta vào đêm hôm đó, cũng nhớ tới vết thương kì lạ ở trên vòm miệng của ông ta. Những việc này có thể che giấu với người khác, nhưng không thể giấu diếm được người vợ cùng chung chăn gối với mình. Bà ấy hiểu rõ hết tất cả, rõ ràng việc bản thân đã sống hạnh phúc với người đã giết chồng mình nhiều năm, cũng vì thế nên không chịu đựng nổi."
Nghe đến đó, lão quản gia chợt nhớ tớ một sự kiện: "Không đúng, không đúng, nếu như là thế này, vì sao đứa con thứ hai kia lại không có chiếc răng thừa? Cậu ta cũng là huyết mạch của lão gia mà!"
Quan huyện gật đầu một cái nói: "Rốt cuộc ngươi cũng nghĩ đến điểm này, kỳ thật, ta theo lời ngươi tính toán thời gian một chút, ta nghĩ, cái người học trò cùng vị hôn thê xinh như tiên kia, có khả năng đã lặng lẽ động phòng vào ngày đầu tiên ở trong phủ. Bởi vì vào ban đêm của ba ngày đó, ngày nào tú tài cũng quá chén, nhưng chỉ có ngày thứ hai và ngày thư ba là ngủ ở thư phòng."
Lão quản gia run rẩy nói: "Nhưng như vậy, lão gia hẳn phải biết là đứa bé kia không phải con của ông ấy…"
Quan huyện thở dài nói: "Cho nên, ta cảm thấy mặc dù ông ta tộ ác tày trời, nhưng vẫn còn có một chút tính người. Có lẽ là áy náy đối với người học trò kia, cũng có thể là vì yêu ai yêu cả đường đi đối với phu nhân kia, việc này, chúng ta cũng không cần biết."
Lão quản gia bỗng nhiên gào thét: "Ngài nói cho ta những việc này để làm gì? Vì sao lại không để cho ta yên ổn chết đi? Vì sao?"
Quan huyện uống cạn một chén rượu cuối cùng, đứng dậy nói: "Bởi vì ta muốn cho ngươi biết sự thật. Nếu như trên đường đi tới hoàng tuyền ngươi có gặp phải lão gia nhà họ Vương, chắc ngươi không mong muốn tới lúc đó mới biết được việc này. Hơn nữa ta cảm thấy ngươi cũng không cần quá áy náy, lão gia nhà họ Vương là chủ nhân của ngươi, vậy vợ của ông ta trước kia sao lại không phải? Ông ta đối xử tốt với ngươi, chẳng lẽ vợ của ông ta đối xử với ngươi không tốt? Đối với một người như vậy, cũng không cần phải hối hận." Nói xong, ông ấy liền rời đi.
Lão quản gia ôm đầu gào khóc lớn, sau đó đập đầu vào tường. Mặt mũi tràn đầy máu tươi, trong thoáng chốc ông ta như nhìn thấy được dáng vẻ đã chỉ tay vào ông ta của lão gia nhà họ Vương lúc sắp chết.
Lão quản gia bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như lúc ấy lão gia nhà họ Vương có thể mở miệng nói chuyện, thì ông ấy sẽ nói cái gì? Có thể nói với mình hay không, việc ông ấy là lão gia nhà họ Vương thật sự? Có thể nói với mình hay không, việc ông ấy đã đoán được tên ăn mày kia là ai? Dù sao cha con cũng có mối liên kết với nhau! Có thể nói với mình hay không, ông ấy cũng rất hối hận, cho nên mới tốt bụng đối đãi với đứa con của người học trò kia như thế?
Trong lòng của lão gia nhà họ Vương nhất định còn rõ ràng hơn so với ông ta, bởi vì ở trong mấy đêm sống không bằng chết kia, tinh thần của lão gia nhà họ Vương vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là không nói ra lời mà thôi. Nhưng lão quản gia mãi mãi không biết được, ông ta chỉ cảm thấy ý thức của bản thân càng ngày càng mơ hồ…
————
Tác giả : Ngô Đích
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT