Một bên là ông chủ xưởng khai thác đá lòng dạ hiểm độc keo kiệt, làm giàu bất nhân, một bên là công nhân nhỏ thông minh cơ trí mới ra đời, hai bên cùng nhau đấu trí đấu dũng một hồi, nhiều màn đọ sức thú vị liên tục xuất hiện, việc ngoài ý muốn xuất hiện ùn ùn không dứt, liên hoàn bẫy rập trình diễn...

1. Cháu có tiền 

Đỗ Hoài Nhân kinh doanh một nhà xưởng khai thác đá, mặc dù quy mô không lớn nhưng những năm gần đây thị trường vật liệu xây dựng tương đối sôi động nên vật liệu đá của xưởng đá hắn sản xuất đều cung không đủ cầu. Đỗ Hoài Nhân cũng coi như là ngày ngày hốt bạc, ngày nào trôi qua cũng thoải mái dễ chịu.

Hôm nay, Đỗ Hoài Nhân nằm ở trên ghế ông chủ đang mặt mày hớn hở gọi điện thoại thì Tiểu Hải đẩy cửa đi vào. Tiểu Hải là công nhân điều khiển máy xúc của hắn. Thấy Tiểu Hải không chào hỏi mà đã vào cửa, Đỗ Hoài Nhân rất không vui, xua tay ý bảo cậu đi ra ngoài. Ai ngờ Tiểu Hải lại làm như là không thấy được vậy, cậu cứ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm hắn gọi điện thoại.

Việc này khiến Đỗ Hoài Nhân bực bội, đành phải vội vàng cúp điện thoại, tức giận nói: "Tiểu Hải, mắt cháu mọc trên bụng à, ai cho cháu vào, phòng làm việc này của ta ai cũng có thể tùy tiện đi vào sao?" Nói xong Đỗ Hoài Nhân cầm một tập tài liệu ở trên bàn giơ lên nói: "Nhóc xem đây là giấy tờ hợp đồng và việc làm ăn quan trọng của ta, nếu thiếu một phần nhóc chịu trách nhiệm nổi không?" Nói xong, hắn dùng sức ném giấy tờ lên trên bàn, kết quả ném không chuẩn làm cho toàn bộ giấy tờ "ào ào" rơi trên mặt đất.

Tiểu Hải cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy trên mặt đất ngoại trừ vài tờ giấy trắng nằm rải rác còn càng nhiều chính là một ít hình ảnh không thể tả, tức khắc cậu ta vui vẻ nói: "Cậu, đây là giấy tờ hợp đồng và việc làm ăn quan trọng của cậu à!"

Đỗ Hoài Nhân vội đá những hình ảnh loè loẹt đó qua một bên, quay về phía Tiểu Hải nổi giận nói: "Ai là cậu của nhóc? Thằng nhóc này đừng lôi kéo ta làm quen, suốt ngày chỉ biết tìm ta đòi tiền công! Cuối tuần trước ta đã cho cháu một cái smart phone, mặc dù nó là thứ ta đã xài rồi nhưng ít nhất cũng có thể bằng một tháng tiền lương của nhóc. Lấy cái số lương ba cọc ba đồng đó của mi cũng đáng để ta quỵt nợ à? Đương nhiên, nếu mi không hài lòng cũng có thể mặc kệ, đừng tưởng rằng ta không tuyển được người, ngoài kia có rất nhiều người nằm mơ cũng muốn đến chỗ ta làm kia kìa!"

Ai ngờ Tiểu Hải chẳng những không bị hù dọa đến, ngược lại còn vui vẻ  nói: "Cậu, lúc này thật đúng là không phải cháu tìm đến cậu để đòi tiền lương, cháu là đến xin nghỉ việc. Vốn dĩ đang sợ cậu tức giận, hiện tại cậu vừa nói như vậy là cháu yên tâm rồi. Cháu lại làm thêm hai ngày nữa, cậu nhanh chóng nhận thêm người, tuyển được rồi thì cháu rời đi."

Việc Tiểu Hải muốn nghỉ việc làm, Đỗ Hoài Nhân thật sự không nghĩ tới. Tiểu Hải là cháu trai ngoại của bà con xa của hắn, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, tốt nghiệp cấp hai xong thì không đi học nữa. Đỗ Hoài Nhân thấy thằng nhóc này rất thông minh, liền để cho Tiểu Hải đến xưởng đá học lái máy xúc, cậu ta làm người học việc ba năm, tiền lương đưa rất ít. Xưởng đá này của hắn rất hẻo lánh, thuê người chưa thành niên điều khiển máy xúc thì người khác cũng quản không được, dù sao cũng không đụng đường. Quả nhiên Tiểu Hải không làm cho hắn thất vọng, không bao lâu đã nắm giữ tất cả kỹ thuật lái máy xúc, công việc làm được thuận buồm xuôi gió khiến Đỗ Hoài Nhân rất là vừa lòng. Cũng không ngờ thằng nhóc này cánh cứng, vậy mà bỏ việc không làm.

Đương nhiên Đỗ Hoài Nhân không hy vọng Tiểu Hải bỏ của chạy lấy người, vì thế hỏi: "Cháu không ở chỗ ta làm việc vậy chuẩn bị đến chỗ nào làm? Cháu cũng không thể vong ân phụ nghĩa như vậy! Có phải là do Trương Ba xúi giục cháu đến xưởng đá của hắn ta làm việc phải không? Hắn ta là cái thứ ăn thịt người không nhả xương, có thể cho cháu bao nhiêu tiền lương chứ? Cháu ở chỗ cậu làm việc đàng hoàng, sang năm cậu tăng tiền lương cho cháu."

Tiểu hải hưng phấn mà nói: "Cậu yên tâm cháu sẽ không đến xưởng đá của Trương Ba. Ở xưởng đá làm việc vừa mệt lại vừa bẩn, quan trọng hơn là làm việc từ sáng sớm đến tối muộn không có thời gian chơi! Lúc này cháu chuẩn bị vào trong thành phố làm thẩm mỹ viện!"

Đỗ Hoài Nhân vừa nghe đã vui vẻ: "Còn thẩm mỹ viện nữa? Thằng nhóc này cháu là người lái máy xúc, đừng tưởng rằng xếp đặt đầu người ta dễ dàng như xếp đặt tảng đá? Đúng thật là ý nghĩ kỳ lạ mà!"

Tiểu Hải giải thích nói: "Cậu, không phải cháu tự mình làm thẩm mỹ viện, cháu phải mở cửa hàng để làm ông chủ! Cháu mời người tính toán một chút tiền thuê mặt tiền của cửa hàng và trang hoàng lại, lại tìm  thêm hai chuyên gia làm đẹp, như vậy chỉ cần hai mươi vạn đồng tiền là có thể mở cửa hàng!"

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiểu Hải, Đỗ Hoài Nhân lại vui vẻ vô cùng: "Thằng nhóc này, cháu lấy đâu ra hai mươi vạn? Ta nói Tiểu Hải này, cháu vẫn là nên thành thật ở chỗ ta lái máy xúc đi, đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Còn muốn làm ông chủ nữa chứ, cháu cho là ông chủ dễ làm như vậy à?"

Vẻ mặt Tiểu Hải thoáng cái nghẹn đến đỏ bừng, vừa đi ra cửa vừa kêu gào nói: "Cậu, cậu đừng đừng coi thường người ta! Trước kia là cháu không có tiền, nhưng bây giờ cháu có tiền rồi. Cháu không nói nhiều với cậu nữa, cho cậu thời gian hai ngày, mặc kệ cậu nhận thêm người được hay không, tới lúc đó cháu vẫn sẽ rời khỏi!" Nói xong, cậu ta khí thế bừng bừng hùng hổ rời đi.

Đỗ Hoài Nhân đi tới cửa, nhìn bóng lưng đã đi xa của Tiểu Hải, trong lòng chỉ cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười.

Lúc này, Lão Chu điều khiển máy nghiền đi tới, cảm khái nói: “Thằng nhóc Tiểu Hải này thật sự bỏ việc không làm mà muốn vào trong thành phố mở thẩm mỹ viện à? Đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy mà đã muốn làm ông chủ rồi, phỏng chừng vận may phát tài này của nó tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh thôi!”

Đỗ Hoài Nhân giật mình : "Cơ hội làm giàu gì? Cái gì tới cũng nhanh, đi cũng nhanh? Anh nói cho tôi nghe thử."

Lão Chu cảm thấy rất khó xử: “Việc này...Ông chủ, tôi đã hứa với Tiểu Hải sẽ không nói với người khác việc này…”

Đỗ Hoài Nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão Chu, tôi biết anh có đứa con sắp phải lên đại học, cần tiền gấp. Như thế này đi, qua hai ngày nữa tôi thanh toán trước nửa năm tiền công cho anh, anh không được nói với các công nhân khác. Nhưng mà anh phải mang đầu đuôi ngọn nguồn chuyện của Tiểu Hải nói rõ cho tôi biết."

2. Thật hay giả

Lão Chu vừa nghe cuối cùng đã có thể lãnh được tiền lương vất vả kiếm được nửa năm qua, trong lòng rất vui mừng, nói: “Ông chủ, ông chủ không biết đâu, hai ngày trước Tiểu Hải đào kho báu ở trên núi! Cậu ta đào được một cái hũ, bên trong chứa đầy đồng tiền cổ, chuyện này không ai biết.”

Đỗ Hoài Nhân khinh thường nói: “Vậy làm sao mà anh biết được? Nói bậy!”

Lão Chu cười nói: “Ông chủ, ông chủ đừng vội, từ từ nghe tôi nói. Con trai tôi Chu Cường và Tiểu Hải không phải là bạn học cấp ba sao? Tiểu Hải biết con trai tôi am hiểu lịch sử, vì thế lấy một đồng tiền cổ đến cho nó xem. Con trai tôi liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, nói là đồng tiền mũi kiến của nhà Chu thời Chiến Quốc, mũi này là tiền gì, đó là tiền mặt quỷ, còn có lịch sử hơn hai ngàn năm! Họ lên mạng tìm kiếm, biết được một đồng tiền mặt quỷ được bảo quản tốt có thể bán được mấy trăm nhân dân tệ. Sau đó, họ lại đi đến chợ đồ cổ, ông chủ khi dễ bọn họ còn nhỏ, nói rằng một món đồ như thế chỉ trị giá hai mươi ba mươi tệ. Tiểu Hải không bán, nghĩ muốn tặng hũ tiền mặt quỷ kia cho con trai tôi. Con trai tôi không chịu nhận, lúc này Tiểu Hải mới nói, cậu ta đào được một cái chum, có hơn một ngàn đồng. Sau đó nữa, con trai tôi đã dùng sợi chỉ đỏ móc vào đồng tiền cổ này tặng cho tôi, bảo làm cho tôi bình an.” Nói xong, lão Chu lấy ra đồng tiền mặt quỷ kia ra đưa cho Đỗ Hoài Nhân xem.

Đỗ Hoài Nhân nhận lấy xem xét kỹ, mất bình tĩnh: Nó thật sự nhìn giống đồng tiền cổ, ánh vàng rực rỡ. Thấy Đỗ Hoài Nhân không chịu bỏ xuống, lão Chu cười nói: “Nếu ông chủ thích thì tôi sẽ ngay lập tức tặng đồng tiền mặt quỷ này cho ông chủ, chúc ông chủ làm ăn phát tài, như vậy tôi cũng vẫn luôn có thể ở nơi này làm công cho ông chủ. Nhưng ông chủ ngàn vạn lần đừng nói cho Tiểu Hải biết là tôi đã nói bí mật, nếu không cậu ta và con trai tôi sẽ hận tôi chết mất.”

Lúc này Đỗ Hoài Nhân mới hiểu ra, chẳng trách Tiểu Hải muốn nghỉ việc để mở thẩm mỹ viện, cậu ta thật sự đào được kho báu. Hơn một ngàn mặt đồng tiền quỷ, nếu giá trị của một món là 200, thì đúng là có hai mươi vạn. Không được, hắn không thể để Tiểu Hải độc chiếm kho báu lớn như vậy, hắn phải lấy nó về tay!

Vì lợi ích của tiền bảo hiểm, Đỗ Hoài Nhân cầm theo đồng tiền mặt quỷ này tìm người bạn chơi đồ cổ. Người bạn kia nói với hắn đây là đồng tiền mũi kiến của nhà Chu thời Chiến Quốc, người trong dân gọi là đồng tiền mặt quỷ, có hơn hai ngàn năm lịch sử. Thứ đồ tốt như vậy một đồng đã là mấy trăm nhân dân tệ. Càng quan trọng hơn là hũ tiền kia, nếu thật sự là của nhà Chu thời Chiến Quốc, lại bảo quản hoàn hảo như vậy thì nó chắc chắn là bảo bối! Người bạn muốn Đỗ Hoài Nhân mang hũ tiền đến để xem thử, nếu phù hợp, anh ta sẵn sàng mua với giá cao.

Ngày hôm sau, Đỗ Hoài Nhân sai người bên cạnh gọi Tiểu Hải vào, Tiểu Hải rất vui vẻ: “Cậu, cậu đã tìm thấy máy xúc chưa? Ngày mai cháu có thể không đến làm việc nữa được không?”

Đỗ Hoài Nhân nói: “Ta nói này Tiểu Hải, nhóc đào được kho báu mà vì sao lại không nói với ta?”

Tiểu Hải giả bộ bối rối: “Đào ra kho báu gì? Ai lại nói bừa như thế, sao cháu không biết?”

Đỗ Hoài Nhân cười nói: “Nhóc con trưởng thành rồi, có tâm nhãn. Tuy rằng nhóc đã đào được kho báu trong mỏ của ta, nhưng đó là của người xưa để lại, nhóc đào được thì chính là của nhóc, ta không giành lấy của nhóc. Nhưng mà ta nhắc nhở nhóc nên cẩn thận một điều, di tích văn hóa này không phải của ta, cũng không phải của nhóc, đó là của đất nước. Nếu để cho tất cả mọi người đều biết, nhóc nhất định phải nộp lên quốc gia, nếu không chính là phạm pháp, phải ngồi tù!”

Tiểu Hải buột miệng thốt ra: “Cháu mới không ngốc như vậy, làm lung tung…” Cậu ta biết bản thân nói hớ, vội che miệng không nói gì.

Đỗ Hoài Nhân rất là đắc ý: “Nhìn xem, nhóc quả nhiên đào được kho báu. Yên tâm, cậu sẽ không nói nhảm với người khác đâu, cậu chỉ muốn hỏi nhóc, nhóc đã tìm được người mua hũ đồng tiền mặt quỷ đó chưa?”

Tiểu Hải đành phải ăn ngay nói thật: “Chưa đâu. Cháu đã liên lạc với một người mua trên mạng, đồng ý trả 200 nhân dân tệ cho mỗi đồng, nhưng họ yêu cầu đó phải là hàng thật , hàng giả sẽ phải hoàn lại tiền! Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó điều túi của cháu, sau đó vu oan nói tiền mặt quỷ tiền của cháu là giả vậy thì phải làm sao bây giờ? Cháu đang do dự…”

Đỗ Hoài Nhân chớp chớp mắt nói: “ Mua bán trên mạng thật sự rất tốn công sức. Nếu không cháu bán cho cậu đi, chẳng qua cậu chỉ có thể bán được một trăm.”

Tiểu Hải vui vẻ nói: “Nếu là cậu mua thì dĩ nhiên là tốt nhất. Chỉ là bán một trăm một đồng, một ngàn cái chỉ có thể bán được mười vạn. Mười vạn tệ mở thẩm mỹ viện không đủ. Một trăm tám mươi tệ một cái cả một hũ thì sao? Nếu cậu thấy đắt, cháu đây sẽ tiếp tục tìm người mua ở trên mạng.”

Đỗ Hoài Nhân cười nói: “Thằng nhóc này thực sự giỏi làm ăn đấy. Như vậy đi, một trăm năm mươi tệ, chốt như vậy đi. Nhóc trở về lấy hũ đồng tiền mặt quỷ kia đến cho ta, bây giờ ta không có nhiều tiền mặt như vậy, ngày mai ta sẽ đến ngân hàng rút mười lăm vạn cho nhóc.” Mười lăm vạn đối với Đỗ Hoài Nhân mà nói chỉ là con số nhỏ, huống chi hắn chỉ cần chuyển tay là có thể kiếm được mấy lần mười lăm vạn.

Tiểu Hải vội vàng xua tay: “Cậu, không được đâu, phải một tay giao tiền một tay giao hàng! Tùy cậu, mười lăm vạn, cậu có tiền mặt hay không không quan trọng, dùng Alipay chuyển khoản cho cháu là được. Cháu đã chôn hũ đồng tiền mặt quỷ đó ở một chỗ bí mật, phải chờ đến tối không có ai cháu mới dám đi đào.”

Đỗ Hoài Nhân không nghĩ đến thằng nhóc Tiểu Hải này còn rất có mưu mô, liền hỏi: “Có phải cháu chỉ đào ra một đồng tiền mặt quỷ hay không? Sau đó cháu lừa cậu nói là có cả một hũ, ra vẻ để lừa tiền?”

“Sao có thể! Cháu nói có một ngàn cái chính là có một ngàn cái, cháu đã đếm rồi, thật sự đều giống nhau!” Nói rồi, Tiểu Hải móc ra mấy đồng tiền mặt quỷ từ trong túi, quả nhiên giống hệt cái lão Chu đã đưa cho Đỗ Hoài Nhân.

Trời tối, Tiểu Hải xác nhận Đỗ Hoài Nhân đã chuyển tiền, lúc này mới dẫn theo hắn đi đào hũ. Đỗ Hoài Nhân phát hiện, Tiểu Hải thực chất chôn kho báu ở một khu rừng trúc nhỏ cách đó không xa.

Chẳng bao lâu, cái hũ đồng tiền mặt quỷ kia đã được đào lên, bên trong quả nhiên chứa đầy đồng tiền mặt quỷ. Tiểu Hải cười: “Cậu, cháu không lừa cậu đúng không? Bây giờ đôi ta đã thanh toán xong tiền hàng, cháu phải về nhà.” Nói xong cậu ta nhanh chóng muốn chạy.

Đỗ Hoài Nhân bắt lấy Tiểu Hải, nói: “Muốn chạy? Không có cửa đâu! Chúng ta tính đi. Còn có, nếu cháu dám dùng đồ giả lừa gạt cậu, xem cậu có bóp đầu của nhóc không!”

Tiểu Hải không có cách nào tránh thoát, bị Đỗ Hoài Nhân kéo vào phòng. “Lạch cạch….” Hũ đồng tiền mặt quỷ rơi xuống trên bàn, số lượng đúng là không ít, nhưng Đỗ Hoài Nhân nhìn kỹ thì những đồng tiền mặt quỷ này đều là giả!

Chương 3: Ai đặt bẫy

Đỗ Hoài Nhân tức đến nổ phổi, không nghĩ tới bản thân mình là một người sáng suốt biết bao lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa trêu đùa! Hắn túm chặt lấy cổ áo của Tiểu Hải, hung dữ nói: "Lá gan của nhóc lớn bằng gan trời rồi! Muốn đấu với ta à, cháu còn non lắm! Mau mở alipay ra, lập tức chuyển mười lăm vạn mà ta đã chuyển cho nhóc về lại đây!" 

Tiểu Hải rất không tình nguyện mở điện thoại di động ra, Đỗ Hoài Nhân đoạt lấy, vội vàng kiểm tra, lại phát hiện bên trong tài khoản alipay của Tiểu Hải không còn một đồng tiền nào.

Hắn tức giận lườm Tiểu Hải, nói: "Tiền của ta đâu? Nhóc chuyển nó đi đâu rồi?" 

Thấy Đỗ Hoài Nhân như một con sư tử đang rít gào, Tiểu Hải sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là thành thật thẳng thắn: Mười lăm vạn này vừa mới được chuyển vào tài khoản thì cậu ta đã lén lút chuyển nó ra ngoài rồi. 

Thì ra thằng nhóc này đã có kế hoạch từ trước, chỉ là không nghĩ đến động tác của cậu ta lại nhanh như vậy, Đỗ Hoài Nhân tiếp tục truy hỏi: "Vậy nhóc chuyển cho ai? Có phải là đồng bọn của nhóc không?" Tiểu Hải run lập cập nói: "Cháu, cháu chuyển cho bạn gái của cháu... " 

Đỗ Hoài Nhân vừa nghe xong lại càng tức: "Nhóc cũng có bạn gái à? Sao ta lại không biết? Một đứa bé như nhóc còn có bạn gái! Lá gan của hai người các cháu đúng là không nhỏ, dám kết bè kết phái tạo bẫy gạt cậu, còn mới có một chút đã lừa mười lăm vạn! Đừng tưởng các cháu nhỏ tuổi, nếu ta muốn báo cảnh sát, hai người các cháu cứ chờ ngồi tù đi! Thành thật trả lời, bạn gái nhóc là ai? Có phải là nó xui khiến nhóc gạt tiền ta hay không?" 

Tiểu Hải do dự gật đầu, nhỏ giọng thì thầm nói: "Cháu, cháu chỉ biết tên của cô ấy là:『 Em chỉ yêu anh." 

"『Em chỉ yêu anh? Đây là cái tên gì?" Đỗ Hoài Nhân muốn qua đời: "Nhóc và người ta nói chuyện yêu đương mà cũng không biết tên thật của cô ấy là gì! Không biết gì về nhà gái cả mà nhóc dám nói chuyện yêu đương? Ta hỏi lại nhóc, sao hai người lại quen nhau được?" 

Tiểu Hải nói: "Là bạn bè mà wechat đề xuất... " 

Sau khi Đỗ Hoài Nhân nghe xong, phát điên đến gần như muốn đập đầu vào tường. Nhưng bây giờ nói gì cũng không còn tác dụng nữa rồi, Đỗ Hoài Nhân chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, buộc Tiểu Hải đi lấy lại tiền đã bị lừa gạt về đây, 

Tiểu Hải không thể làm gì khác hơn là liên với với "Em chỉ yêu anh", nhưng làm cách nào cũng không liên lạc được. Thấy Đỗ Hoài Nhân sắp báo cảnh sát rồi, Tiểu Hải cuống lên, giải thích: "Cậu, không phải chúng cháu lừa gạt cậu! Chúng cháu chỉ muốn vay tiền của cậu để mở thẩm mỹ viện thôi, biết chắc chắn cậu sẽ không cho mượn nên mới nghĩ ra một cách như thế... Cháu lập tức ghi giấy vay nợ cho cậu! Bạn gái của cháu nói rồi, mở thẩm mỹ viện sẽ kiếm được rất nhiều tiền, chưa tới nửa năm là có thể trả cả gốc lẫn lại của mười lăm vạn này cho cậu. Bạn gái của cháu làm việc ở thẩm mỹ viện, cô ấy hiểu rất rõ giá thị trường trong này." 

"Cái gì? Cô ta là thợ cắt tóc? Không còn nghi ngờ gì nữa, đây nhất định là một kẻ lừa đảo! Tiểu Hải, nhóc đừng trách ta lòng dạ ác độc, làm nhóc phải ngồi tù, là do thằng nhóc cháu đáng đời!" Nói xong Đỗ Hoài Nhân lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát. 

Tiểu Hải vội vàng ngăn cản: "Cậu, bạn gái của cháu lớn lên rất xinh đẹp, cô ấy không phải kẻ lừa gạt, cậu đã gặp cô ấy rồi." 

Đỗ Hoài Nhân ngừng lại: "Cậu đã gặp cô ấy ? Nhóc đang nói bọn cậu quen biết nhau?" 

Tiểu Hải nói: "Cháu không biết cậu có quen cô ấy hay không, có điều cô ấy nói cô ấy quen biết cậu, bằng không sao cô ấy lại biết cậu có tiền, muốn cháu dùng chiêu này để vay tiền cậu? Màn hình chính của điện thoại di động cháu chính là bức ảnh của cô ấy, chỉ là vừa nãy cậu không để ý thôi." 

Vừa nãy Đỗ Hoài Nhân chỉ lòng nóng như lửa đốt vội vàng muốn lấy lại tiền của mình, làm gì còn có thời gian chú ý tới màn hình điện thoại di động? Đợi lúc nhìn được bức ảnh bạn gái của Tiểu Hải, Đỗ Hoài Nhân không khỏi ngẩn ra, nghi ngờ hỏi Tiểu Hải: "Nhóc nói người phụ nữ này là bạn gái của cháu à, chính là cái cô "em chỉ yêu anh" kia sao? Ta hỏi nhóc, có phải các cháu chỉ từng tán gẫu qua mạng, chưa từng gặp mặt trong hiện thực đúng không?" 

Thấy Đỗ Hoài Nhân không hung dữ như vừa nãy, tinh thần Tiểu Hải tỉnh táo: "Đúng vậy, chính là cô ấy. Cháu chưa đi tới nhà cô ấy, nhưng bọn cháu đã thuê phòng ở khách sạn... Nếu không sao lại giúp cô ấy tạo một cái bẫy lừa tiền của cậu? Nhìn bạn gái của cháu không giống người xấu, cháu đã biết cậu sẽ không báo cảnh sát!" 

"Cút! Mày cút cho tao!" Đỗ Hoài Nhân tức giận đến mức tàn nhẫn ném điện thoại di động của Tiểu Hải xuống mặt đất, trong chớp mắt điện thoại di động chia năm xẻ bảy, Tiểu Hải cực kỳ đau lòng, nhưng không dám cãi lại, cũng không dám tiến lên nhặt điện thoại di động, thấy Đỗ Hoài Nhân muốn cậu ta cút, vội vàng kéo cửa ra "oạch" một tiếng, trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết. 

Trong lòng Đỗ Hoài Nhân mất bình tĩnh, sao hắn lại không biết người phụ nữ này cho được? Đây chính là tình nhân của hắn - Mạnh Toa Toa đó! Mạnh Toa Toa làm ở thẩm mỹ viện, sau khi Đỗ Hoài Nhân và cô ta qua lại với nhau đã sớm ném vợ của mình lên chín tầng mây. Gần đây Mạnh Toa Toa nói với Đỗ Hoài Nhân rằng cô ta mang thai con trai của hắn. Việc này đã khiến Đỗ Hoài Nhân vui chết đi được, bà thím nhà mình sẽ không mang thai con trai, chỉ biết đẻ con gái, còn có chút ngu ngốc, vì lẽ đó nên mấy ngày qua Đỗ Hoài Nhân vẫn luôn coi Mạnh Toa Toa là Bồ Tát mà cung phụng, có thời gian rảnh lại đến tình chàng ý thiếp với cô ta. Lúc Tiểu Hải xông vào trong văn phòng của hắn ngày đó, hắn còn đang gọi điện thoại với Mạnh Toa Toa đó. Không nghĩ tới hắn đối xử với Mạnh Toa Toa tốt như vậy, bó một bó tiền lớn cho cô ta tiêu, cô ta lại hợp sức với người khác tạo bẫy lừa hắn! Càng khiến người khác tức giận hơn là, cô ta và cháu trai ngoại của hắn sống phóng đãng ở sau lưng hắn, cắm sừng hắn! Bây giờ nhìn lại, đứa con trong bụng Mạnh Toa Toa có phải là của hắn không vẫn còn là một ẩn số! 

Đỗ Hoài Nhân càng nghĩ càng giận, không được, hắn phải đi tìm Mạnh Toa Toa ngay lập tức, nhất định phải cho người phụ nữ này biết tay, để cho cô ta biết, tại sao Mã vương gia lại có ba con mắt! 

Chương 4: Tạo một cái bẫy ngược

Dọc theo đường đi, lửa giận của Đỗ Hoài Nhân ngập trời, có mấy lần còn suýt chút nữa lái xe xuống mương bên đường. 

Từ khi Mạnh Toa Toa nói cô ta mang thai đứa bé của Đỗ Hoài Nhân, Đỗ Hoài Nhân đã thuê một căn biệt thự ở hoa viên Hạnh Phúc, bảo Mạnh Toa Toa từ chức rồi vào đó ở để dưỡng thai cho tốt. Đỗ Hoài Nhân đi tới hoa viên Hạnh Phúc, dừng xe ở cửa, ba chân bốn cẳng bước lên bậc thang, vừa kêu vừa đập cửa "thùng thùng", nhưng đập rất lâu cũng không thấy Mạnh Toa Toa ra mở cửa, Đỗ Hoài Nhân tức giận đến run lên, không thể làm gì khác hơn là tự mình móc chìa khóa ra để mở cửa. Vừa vào cửa đã thấy Mạnh Toa Toa mặc áo ngủ, hoang mang rối loạn chạy từ trong phòng ra, lắp ba lắp bắp nói: "Vừa nãy, em, em ngủ thiếp đi, không, không nghe thấy anh gõ cửa. Anh yêu, anh, không phải anh nói, đêm nay anh muốn nói, nói chuyện làm ăn, không, không đến à... " Nói xong cô ta lập tức đi qua cởi áo khoác cho Đỗ Hoài Nhân. 

Đỗ Hoài Nhân tóm chặt lấy cổ áo của Mạnh Toa Toa, cắn răng nghiến lợi nói: "Mạnh Toa Toa, cái con đàn bà không biết xấu hổ này! Ông đây cho cô ăn, cung cấp chỗ ở, cung cấp tiền cho cô tiêu, vậy mà cô lại vẫn kết bè kết phái tạo bẫy rập với tên đàn ông khác để lừa tôi! Gạt tiền của tôi không nói, còn cắm cho tôi cái sừng! Cô cho rằng ông đây là thằng ngốc sao!" Nói xong, hắn tàn nhẫn cho Mạnh Toa Toa một cái bạt tai. 

Mạnh Toa Toa bị Đỗ Hoài Nhân làm cho choáng váng một trận, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, gào khóc đánh nhau với Đỗ Hoài Nhân: "Họ Đỗ, anh lại dám đánh tôi? Tôi cũng không phải vợ anh, anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh cái tên này đồ xấu xí, nhà quê, bản thân vô dụng còn không cho bà đây lén đi tìm người sao? Không trộm đi tìm người còn có thể sinh con cho anh à? Bà đây không thèm khát mấy đồng tiền dơ bẩn kia của anh, bắt đầu từ bây giờ, hai ta cắt đứt! Thả tôi ra, để bà đây đi!" 

Đỗ Hoài Nhân bị Mạnh Toa Toa chọc giận triệt để: "Con đàn bà thối, cô đây là đang muốn chết à!" Hắn nhấc Mạnh Toa Toa lên như xách con gà con, ném cô ta vào trên ghế sô pha, hai tay dùng hết sức bóp chặt lấy cổ cô ta, Mạnh Toa Toa liều mạng giãy dụa, nhưng dần dần, hai tay của cô ta hạ xuống... Đỗ Hoài Nhân vội vàng buông tay ra, thấy Mạnh Toa Toa không còn động tĩnh, đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn không phải bóp chết cô ta rồi chứ? 

Đỗ Hoài Nhân thử hơi thở của Mạnh Toa Toa một chút, thật sự không còn hô hấp, lại áp lỗ tai vào gần trái tim của Mạnh Toa Toa, cũng không nghe được âm thanh trái tim nhảy lên. Lần này Đỗ Hoài Nhân hoảng rồi, trời ạ, người phụ nữ này lại thật sự bị hắn lỡ tay bóp chết rồi! 

Giết người phải đền mạng! Đỗ Hoài Nhân hiểu rất rõ, nếu như việc này bại lộ, cho dù hắn may mắn không bị xử tử hình thì cũng sẽ chắc chắn phải ngồi tù! Sau khi trải qua thời gian hoảng loạn ngắn ngủi, hắn tỉnh táo lại, dùng thảm trải sàn bao lấy xác chết của Mạnh Toa Toa, đi ra ngoài cửa dò xét tình hình bên ngoài một lúc, thấy bốn phía không có ai, thừa dịp đêm tối, khiêng xác chết của Mạnh Toa Toa vào trong cửa xe. Trước khi lái xe, Đỗ Hoài Nhân còn mang cả cuốc để trồng hoa trong vườn hoa đi. 

Đỗ Hoài Nhân lái xe đến bờ sông, tìm một nơi hẻo lánh bên bờ sông, bắt đầu đào hố. Hắn vốn muốn đào một chiếc hố sâu một chút, nhưng bởi vì căng thẳng mà cái cuốc lại nhỏ, đào rất vất vả, trên bờ kè sông cách đó không xa còn có xe cộ đang đi qua đi lại, Đỗ Hoài Nhân bèn đào một cái hố qua loa, vừa vặn có thể thả xác chết của Mạnh Toa Toa xuống, rồi lập tức dùng tay chân luống cuống lấp đất lên, lại lấy một ít cỏ dại đến để che lấp. Đỗ Hoài Nhân nghĩ nơi bờ sông hẻo lánh này sẽ không có ai đến, không bao lâu nữa nước sông dâng lên thì thần tiên cũng không phát hiện được vấn đề. 

Một người trưởng thành đang sống sờ sờ đột nhiên mất tích, nhất định sẽ gây nên sự chú ý của người khác. Đỗ Hoài Nhân nghĩ tới đây, quyết định quay trở lại tìm điện thoại di động của Mạnh Toa Toa, sau đó dùng điện thoại di động của cô ta gửi tin nhắn cho Tiểu Hải, nói Tiểu Hải đừng đi tìm cô ta, số điện thoại di động cũng sẽ đổi đi, cô ta đã mang tiền trốn đến một nơi không ai biết. Làm như thế thì hắn có thể mượn miệng của Tiểu Hải để cho mọi người biết Mạnh Toa Toa lợi dụng Tiểu Hải lừa mười lăm vạn tệ của Đỗ Hoài Nhân, chạy mất! 

Đỗ Hoài Nhân quay trở lại biệt thự ở hoa viên Hạnh Phúc một lần nữa, nhưng tìm ở trong phòng như thế nào cũng không ra điện thoại di động của Mạnh Toa Toa, gọi vào điện thoại của cô ta thì điện thoại vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy. Đỗ Hoài Nhân cảm thấy rất nghi ngờ: Chuyện gì thế này? Có phải Mạnh Toa Toa để điện thoại di động ở trong áo ngủ không, vừa nãy lúc chôn cô ta cũng không chú ý kiểm tra, như vậy thì đã chôn luôn ở bãi sông rồi sao? 

Đỗ Hoài Nhân thật sự rất muốn đi tới bãi sông đào hố lên, tìm điện thoại di động của Mạnh Toa Toa, nhưng lại sợ chữa lợn lành thành lợn què, trái lại hỏng hết đại sự. Hắn đột nhiên nhớ tới, điện thoại di động của Tiểu Hải bị hắn ném ở trên mặt đất trong xưởng đá, hắn có thể dùng điện thoại di động của Tiểu Hải gửi tin nhắn cho Mạnh Toa Toa, cứ nói mọi chuyện đã bị lộ, cô ta chạy nhanh lên, như vậy thì dù thế nào cũng không giải thích được. 

Lập tức, Đỗ Hoài Nhân chạy không ngừng về phía xưởng đá. Còn tốt, điện thoại di động của Tiểu Hải còn đang nằm trên mặt đất, Đỗ Hoài Nhân vội vàng nhặt điện thoại di động lên, nhìn xem còn có thể dùng hay không, lại phát hiện điện thoại di động thật sự rớt hỏng rồi. Hắn suy nghĩ một chút, tháo sim điện thoại của Tiểu Hải ra, lắp vào trong điện thoại của mình. Bởi vì đổi máy nên trong danh bạ không tìm được dãy số "em chỉ yêu anh" kia, nhưng việc này không quan trọng, Đỗ Hoài Nhân nhớ được số điện thoại của Mạnh Toa Toa là được rồi. 

Sau khi gửi xong tin nhắn, Đỗ Hoài Nhân làm hư sim của TIểu Hải, sau đó lại làm nó trông giống như là bị hỏng cùng với chiếc điện thoại di động của Tiểu Hải. Sau khi làm xong những thứ này, Đỗ Hoài Nhân thở phào nhẹ nhõm: Nếu như trong tương lai sự việc bị bại lộ, vì có thể để cho chính mình thoát thân, cái bẫy này nhất định phải sắp xếp thỏa đáng từ trước. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. 

5. Lại thêm một cái bẫy nữa

Đỗ Hoài Nhân lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra một lần nữa, hắn biết rõ, nhất định phải lập tức truyền tin Tiểu Hải và nữ thợ cắt tóc Mạnh Toa Toa cùng nhau tạo bẫy lừa gạt mười năm vạn nhân dân tệ của hắn ra ngoài. Như vậy đối với sự mất tích của Mạnh Toa Toa, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ: Bởi vì cô ta lừa tiền nên chạy trốn. Mà Đỗ Hoài Nhân không đi báo án, cảnh sát cũng sẽ không lập án điều tra. Sau khi nghĩ như vậy, nỗi lo lắng trong lòng của Đỗ Hoài Nhân liền rơi xuống, chuyện lỡ tay bóp cổ Mạnh Yoa Toa tới chết chắc chắn sẽ bị hắn che giấu không còn dấu vết. 

Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Hoài Nhân đã bị Tiểu Hải chặn ở cửa ra vào. Đỗ Hoài Nhân thẹn quá hóa giận nói: "Tiểu Hải, nhóc cái tên khốn khiếp này! Nhóc và nữ thợ cắt tóc kia cùng nhau tạo bẫy lừa gạt mười lăm vạn của ta, ta còn đang định đi tìm nhóc, không thể ngờ được nhóc lại tự đưa mình tới cửa!"

Mặt mũi Tiểu Hải tràn đầy tươi cười nói: "Cậu, cậu đừng nóng giận, cháu tới trả tiền cho cậu!"

Đỗ Hoài Nhân ngạc nhiên, không thể tin hỏi: "Cái gì? Nhóc, nhóc là tới trả, trả tiền cho ta? Tiền kia, tiền ở đâu?"

Tiểu Hải móc ra một trang giấy ở trong túi tiền, cung kính đưa cho Đỗ Hoài Nhân: "Tiền đều ở đây!"

Đỗ Hoài Nhân nghi ngờ nhận lấy tờ giấy mà Tiểu Hải đưa qua, chỉ thấy ở phía trên là một tờ biểu mẫu được vẽ lên một cách cẩn thận nắn nót, liệt kê tên của các công nhân ở xưởng khai thác đá của hắn, cùng với số tiền công đã thiếu, ở trong một cột khác, tất cả mọi người đều đã ký tên, cũng đã in dấu vân tay vào. Đỗ Hoài Nhân xem xong, run lên vì tức giận hỏi Tiểu Hải: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Thì ra, nửa năm qua, tiền công mà Đỗ Hoài Nhân thiếu nợ các công nhân ở xưởng khai thác đá tổng cộng là mười năm vạn. Các công nhân không biết đã đòi qua biết bao nhiều lần, nhưng Đỗ Hoài Nhân luôn luôn tìm đủ các loại lý do đưa một phần nhỏ, đa số tiền công đều không được trả. Nếu như xưởng thật sự không có hiệu quả và lợi ích tốt, mọi người cũng có thể hiểu, vấn đề là xưởng khai thác đá của Đỗ Hoài Nhân làm ăn rất tốt, có tiền! Trong lòng của mọi người đều bốc lửa, nhưng lại không muốn vạch mặt Đỗ Hoài Nhân, dù sao tìm lớp học ở trước cửa nhà cũng không dễ dàng, đã kiếm được tiền, còn có thể chăm sóc cho người nhà, nếu thật sự đắc tội Đỗ Hoài Nhân vậy liền không còn nơi để kiếm tiền nữa.

Gần đây, con trai Chu Cường của lão Chu đã thi đậu đại học, lão Chu lại phải trông cậy vào chút ít tiền công kia để làm học phí cho con trai, đã đi đòi Đỗ Hoài Nhân nhiều lần, Đỗ Hoài Nhân vẫn luôn không để ý tới ông ta, điều này cũng làm cho lão Chu lo lắng. Con trai Chu Cường càng tức giận hơn: Thân là một ông chủ mà vì sao có tiền rồi còn thiếu lương của công nhân? Thật không có lương tâm!

Tiểu Hải và Chu Cường là bạn học ở trường cấp hai, rất có duyên, nói tới việc này, Tiểu Hải cũng rất tức giận đối với người cậu Đỗ Hoài Nhân này, tiền lương của cậu ta ít như vậy cũng bị thiếu. Hai tên nhóc đã bàn bạc, quyết định lời dụng tâm lý tham lợi ích của Đỗ Hoài Nhân, tạo một cái bẫy, lừa gạt một khoản tiền từ trong tay Đỗ Hoài Nhân, "Giúp đỡ" hắn trả sạch tiền cho các công nhân bị thiếu nợ.

Vì vậy, hai người bọn họ mua mấy đồng tiền mũi kiến thật và một đống tiền mũi kiến giả, diễn một vở kịch, thành công làm cho Đỗ Hoài Nhân bị mắc lừa. Đỗ Hoài Nhân chuyển mười năm vạn nhân dân tệ vào Alipay của Tiểu Hải, Tiểu Hải liền lập tức chuyển tiền cho Chu Cường, Chu Cường lại cùng cha đi phát tiền cho các công nhân. Vì vậy, Đỗ Hoài Nhân thiếu tiền công, không muốn trả cũng phải trả.

Tiểu Hải nói xin lỗi với Đỗ Hoài Nhân: "Cậu, cháu biết cháu làm như vậy là không đúng, không nên tạo bẫy lừa gạt cậu, nhưng mà cậu là người làm không đúng trước. Dù sao cái này cũng là tiền công mà mọi người vất vả kiếm được, cậu cũng không thiếu chút tiền ấy. Lần này chúng cháu cũng không chiếm một chút tiền nào của cậu, cậu có thể đối chiếu với cái bảng biểu chi trả tiền tương này. Cháu vốn muốn hai mươi vạn của cậu, nhiều hơn năm vạn thật ra là để giúp đỡ mợ và em gái, cho đến bây giờ cậu cũng không quan tâm tới bọn họ, cháu cảm thấy hai người họ thật đáng thương. Còn có, hai ngàn đồng tiền mũi kiến mua từ trên mạng kia, cuối cùng cũng là do mấy người chúng cháu chịu một phần. Nhưng mà, cái điện thoại mà cậu ném hỏng là tính cho cậu, ha ha…"

Tiểu Hải càng nói càng hăng hái, Đỗ Hoài Nhân nghe một hồi, được một chút liền ngồi sụp xuống tảng đá ở trước cửa, chuyện này làm cho Tiểu Hải hoảng sợ: "Cậu, cậu đây là làm sao vậy?"

Đỗ Hoài Nhân run rẩy hỏi Tiểu Hải: "Nói như vậy, nhóc, nhóc căn bản cũng không có cái người, người bạn gái làm ở thẩm mỹ viện? Nhưng mà, nhóc, cái hình ở trong cái điện thoại di động kia của nhóc, ảnh chụp của người phụ nữ kia là chuyện gì?"

Tiểu Hải cười nói: "Cậu, cái này vốn là điện thoại của cậu. Trước khi cậu cho cháu không có xóa bỏ sạch sẽ, để cho cháu thấy được mấy tấm ảnh thân mật của cậu và người phụ nữ này ở bên nhau. Người phụ nữ này đại khái là người thứ ba mà cậu bao nuôi ở bên ngoài đúng không? Hèn chi cậu không quan tâm tới mợ và em gái! Người phụ nữ này không phải là người tốt, cho nên cháu cố ý bịa đặt cô ta là bạn gái của cháu, chuyển tiền cho cô ta, mục đích đúng là để làm cho cậu tức giận, tốt nhất nên đi đánh cô ta một trận, cắt đứt quan hệ với cô ta… Ha ha, cậu, cậu đừng quá tức giận, cháu đây phải đi làm việc rồi, chỉ cần cậu không đuổi cháu đi, cháu sẽ tiếp tục đi làm". Nói xong, Tiểu Hải chạy ra ngoài mở máy xúc của cậu ta lên.

Hiện tại Đỗ Hoài Nhân đau cả đầu, thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng. Hắn vốn cho rằng chuyện mình lỡ tay bóp cổ Mạnh Toa Toa là thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới chân tướng thật sự lại là như vậy. Hắn rất hối hận, bản thân lại dùng số điện thoại di động của Tiểu Hải gửi tin nhắn cho Mạnh Toa Toa. Chuyện này nếu có người báo án Mạnh Toa Toa mất tích, cảnh sát chỉ cần điều tra lịch sử tin nhắn của Mạnh Toa Toa, vậy hắn và Tiểu Hải sẽ cùng lọt vào tầm mắt của cảnh sát, vấn đề là Tiểu Hải không biết Mạnh Toa Toa, vì sao lại gửi tin nhắn cho Mạnh Toa Toa? Chỉ cần cảnh sát hỏi một cái, sự việc chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Đỗ Hoài Nhân lập tức trở thành kiến bò trên chảo nóng, hoang mang lo sợ, một ngày, hai ngày… Hắn sống một ngày bằng một năm, may mắn là cảnh sát mà Đỗ Hoài Nhân lo lắng vẫn luôn không xuất hiện ở xưởng khai thác đá của hắn. Đúng vậy, từ nhỏ Mạnh Toa Toa đã mất cha mẹ, lớn lên cùng ông bà, hiện tại hai ông bà cụ cũng đã qua đời, không có người thân, cũng không đi làm, ai sẽ quan tâm tới cô ta? Nghĩ như vậy, nỗi lòng lo lắng của Đỗ Hoài Nhân từ từ rơi xuống bụng.

Ai ngờ, gần trôi qua ba ngày, bỗng nhiên Đỗ Hoài Nhân lại nhận được We Chat do Mạnh Toa Toa gửi tới, làm cho hắn hoảng sợ. Nội dung của We Chat là ba tấm hình, một tấm là hắn đang dùng thảm bao lại thi thể của Mạnh Toa Toa, một tấm là hắn hoảng hốt khiêng thi thể của Mạnh Toa Toa ra ngoài cửa, còn có một tấm đúng là chôn Mạnh Toa Toa xuống bãi sông…

6. Vẫn là bẫy rập

Trời ạ, Mạnh Toa Toa chưa chết? Chuyện này không có khả năng! Sau khi Đỗ Hoài Nhân hoang mang thì tỉnh táo suy nghĩ lại. Ba tấm hình này không thể nào là do Mạnh Toa Toa chụp. Điều này có nghĩa là, lúc hắn bóp cổ Mạnh Toa Toa tới chết, còn có người thứ ba ở hiện trường. Người này không chỉ có ảnh chụp cảnh hắn bóp cổ Mạnh Toa Toa tới chết ở hiện trường, còn đi theo hắn tới bãi sông… Người này là ai? Kẻ này không đi tới sở cảnh sát báo án, ngược lại còn dùng tài khoản Wechat của Mạnh Toa Toa gửi ảnh chụp cho hắn, tên này muốn làm gì?

Rất nhanh, người kia lại gửi một tin nhắn Wechat tới:"Ông chủ Đỗ, tôi cũng không quan tâm Mạnh Toa Toa kia sống hay chết, thứ tôi quan tâm chính là ông chủ Đỗ ngài có đồng ý dùng tiền trừ họa hay không. Nếu như ông chủ Đỗ có ý định, vậy tám giờ tối ngày mai, gặp mặt nói chuyện ở khách sạn Tây Du bên bờ sông".

Đỗ Hoài Nhân đứng ngồi không yên. Vì sao đêm đó người này lại chạy tới căn biệt thự mà hắn thuê, ở cùng một chỗ với Mạnh Toa Toa? Là bạn thân với Mạnh Toa Toa, hay là người đàn ông lén lút yêu đương… Xem ra người này rất xảo quyệt, lạt mềm buột chặt, qua vài ngày nữa lại sắp xếp một cái bẫy chờ hắn chui vào, mà hắn lại không thể không chui vào. Nhưng mà, mục đích của tên này xem ra chỉ là muốn lừa gạt một chút tiền, chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết xong chuyện, vậy là đủ tốt rồi.

Tám giờ tối, Đỗ Hoài Nhân đi vào khách sạn Tây Du bên bờ sông đúng giờ. Vừa đi vào khách sạn thì tên kia đã muốn hắn trực tiếp đi tới phòng 1048. Đỗ Hoài Nhân tìm được phòng 1048, phát hiện cửa đóng, liền mở cửa đi vào, chỉ thấy dưới ánh đèn lờ mờ, có một người ngồi ở trên ghế sa lông, đeo kính râm và khẩu trang. Đỗ Hoài Nhân cảm thấy hình dáng của tên này rất quen thuộc, tới gần nhìn thử, thốt lên: "Trương Ba, là cậu!"

Trương Ba bị nhận ra, liền lấy mắt kính và khẩu trang xuống, giơ ngón tay cái lên, cười nói:"Ông chủ Đỗ quả nhiên không phải là người bình thường, trình độ quen biết người, giết người đều là hạng nhất! Ngồi đi, lâu rồi tôi cũng không có nói chuyện với ông chủ Đỗ".

Đỗ Hoài Nhân đè nén phẫn nộ ở trong lòng, nói: "Trương Ba, việc đã đến nước này, tôi không muốn nhiều lời, cũng không muốn hỏi nhiều. Cậu ra giá đi, muốn cậu ngậm miệng cần bao nhiêu tiền?"

Trương Ba cười đùa cợt nhả nói:"Ông chủ Đỗ, anh không muốn hỏi, tôi cũng không thể không nói, nếu không thì anh còn cảm thấy mình bị oan. Haizz, trách thì trách hai ta thích cùng một người phụ nữ. Chỉ có điều, trước kia Mạnh Toa Toa ở với tôi tốt hơn, tôi lạnh lùng với cô ta, cô ta mới quyến rũ anh. Chỉ là anh ra tay vào phóng, còn thuê biệt thự bao nuôi! Vài ngày trước, Mạnh Toa Toa nói với tôi, cô ta mang thai con của tôi, cũng liên tục khẳng định là con của tôi. Tôi vui mừng chứ, lớn tuổi như này rồi, lại có một đứa con trai. Ngày hôm đó, Mạnh Toa Toa nói anh buổi tối không trở về biệt thự, thế là tôi liền đến, không nghĩ tới vừa mới thân mật, anh lại điên cuồng gõ cửa ở bên ngoài, dọa tôi sợ tới mức trốn xuống gầm giường, sau đó anh vào phòng đánh chửi Mạnh Toa Toa, cuối cùng còn nhẫn tâm bóp cổ cô ta tới chết! Tôi lấy can đảm lén lút chụp mấy bức ảnh, sau đó lại lái xe đi theo anh tới bãi sông… Haizz, Mạnh Toa Toa là một người phụ nữ lẳng lơ, có lẽ cô ta đáng chết thật, nhưng vấn đề là anh bóp cổ cô ta tới chết, cũng lấy luôn mạng của con tôi! Anh nói xem, nếu tôi không đòi một lời giải thích cho con tôi thì còn là người sao?"

Đỗ Hoài Nhân tức giận nói:"Con gì của cậu, đó là con của tôi! Đừng nói nhảm nữa, nói, cậu muốn lừa gạt bao nhiêu tiền?"

Trương Ba vui vẻ: "Đỗ Hoài Nhân, anh cũng quá xem nhẹ tôi rồi, tôi thiếu tiền sao? Hiện tại tôi không muốn một đồng tiền nào của anh, chỉ cần anh ký tên lên trên cái thỏa thuận này!" Nói xong, Trương Ba móc ra một tờ thỏa thuận từ trong ngực ra đưa cho Đỗ Hoài Nhân.

Đỗ Hoài Nhân cầm thỏa thuận nhìn thử, thì ra là thỏa thuận chuyển nhượng, muốn hắn đồng ý chuyển nhượng quặng mỏ và xưởng khai thai thác đá. Đỗ Hoài Nhân thẹn quá hóa giận:"Trương Ba, cậu quá ác độc! Tôi Đỗ Hoài Nhân tình nguyện bị xử bắn, cũng không thể tặng không quặng mỏ và xưởng khai thác đá cho cậu!"

Trương Ba không thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói:"Tôi nói này ông chủ Đỗ, anh đừng quá xúc động. Người này, việc thảm nhất của người còn sống không phải là không có tiền để tiêu, mà là khi người chết đi, tiền không xài hết! Tôi cho anh thời gian một ngày để suy xét, nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho tôi. Qua tám giờ tối mai vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Đỗ Hoài Nhân hồn bay phách lạc đi ra khỏi khách sạn, ngồi ở trên tảng đá bên bờ sông một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Hoài Nhân đột nhiên về nhà, làm cho vợ rất ngạc nhiên vui mừng. Ai ngờ hắn nghiêm mặt, đưa vợ đi làm thủ tục ly hôn với hắn. Người vợ nghe xong bật khóc. Đỗ Hoài Nhân nói hắn có bất động sản ở trong thành phố, còn có tài sản khác, sau khi ly hôn đều để cho vợ và con gái đứng tên.

Người vợ khóc nói, đánh chết cũng không ly hôn, không thể để cho hắn và con hồ ly tinh kia ở bên nhau, làm cho con gái đau khổ. Nhìn thấy vợ như vậy, lòng Đỗ Hoài Nhân rất xót xa, đành ăn ngay nói thật, hắn đã lỡ tay bóp cổ con hồ ly kia tới chết. Hắn làm như vậy chính là muốn để cho vợ và con gái còn có thể trải qua khoảng thời gian không lo áo cơm sau khi hắn chết.

Điều này làm cho người vợ khóc càng đau lòng hơn, khuyên Đỗ Hoài Nhân nhanh đi tự thú rồi bồi thường tiền và nhà ở cho người ta, xin người ta tha thứ, chắc là sẽ không phán tử hình. Cuộc sống nghèo khó cũng không sao, cô sẽ nuôi lớn con gái thật tốt, luôn luôn chờ hắn trở về… Sau khi Đỗ Hoài Nhân nghe xong xúc động rất lâu, một tay ôm người vợ vào trong ngực, nước mắt rơi như mưa…

Năm giờ chiều, Đỗ Hoài Nhân gọi điện thoại cho Trương Ba, nói hắn đã nghĩ thông suốt, đồng ý ký tờ thỏa thuận chuyển nhượng kia. Trương Ba cười nói: "Tôi biết ngay ông chủ Đỗ không phải là người hồ đồ, trên đời này còn có gì quý hơn mạng của mình? Vẫn là phòng 1048 khách sạn Tây Du, tám giờ tối, tôi ở đó chờ anh!"

Tám giờ tối, Đỗ Hoài Nhân đúng giờ đi vào phòng 1048 khách sạn Tây Du.

Nhìn Đỗ Hoài Nhân ký tên lên trên tờ thỏa thuận, trong lòng Trương Ba hồi hộp, hắn ta vỗ vỗ bả vai của Đỗ Hoài Nhân nói: "Ông chủ Đỗ, anh yên tâm, tôi sẽ tiêu hủy ảnh chụp, tôi sẽ không nói với bất kỳ người nào chuyện anh bóp cổ Mạnh Toa Toa tới chết. Ha ha ha…"

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, mấy cảnh sát đi vào, quát lớn:"Không được nhúc nhích, ai là Đỗ Hoài Nhân?"

Đỗ Hoài Nhân vội vàng giơ hai tay lên, nói: "Tôi là Đỗ Hoài Nhân, tôi lỡ tay bóp cổ tình nhân Mạnh Toa Toa của mình tới chết, là tôi gọi điện thoại báo án tự thú. Báo cáo cảnh sát, tôi còn muốn báo cáo người tên Trương Ba này, cậu ta biết chuyện nhưng không báo, dùng chuyện này lừa gạt vơ vét tài sản quặng mỏ và nhà máy khai thác đá của tôi. Tôi có ghi âm chứng cứ, còn có tờ thỏa thuận chuyển nhượng quặng mỏ và xưởng khai thác đá mà cậu ta bắt tôi kí".

Cảnh sát đi tới khống chế Đỗ Hoài Nhân và Trương Ba. Trương Ba tốn công vô ích, quá sợ hãi: "Đỗ Hoài Nhân, anh vậy mà tạo bẫy hại tôi!"

Đỗ Hoài Nhân cười khổ nói: "Bẫy? Trương Ba, không nên cảm thấy mình bị oan, cậu cũng không phải là người tốt, cần phải tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp!"

Cảnh sát áp giải Đỗ Hoài Nhân đi tới bãi sông lấy bằng chứng trong đêm. Nhưng ở nơi Đỗ Hoài Nhân chỉ ra và xác nhận, cảnh sát không thể nào đào thấy thi thể của Mạnh Toa Toa, chỉ đào ra được một tấm thảm lót đất. Đây là xảy ra chuyện gì? Sau đó cảnh sát thẩm vấn Trương Ba mới biết được: Mạnh Toa Toa chưa chết!

Thì ra, Mạnh Toa Toa chỉ là bị Đỗ Hoài Nhân bóp cổ tới ngất đi, Đỗ Hoài Nhân quá khẩn trương nên không phát hiện. Sau khi cô ta bị chôn vào hố, bị nước ở trong hố kích thích, liền tỉnh lại. Bởi vì tấm thảm bọc vào có kẽ hở, hơn nữa tầng đất che phủ lại mỏng, Mạnh Toa Toa liền giãy giụa bò lên, đúng lúc gặp được Trương Ba cũng chạy đến đây để chụp ảnh làm bằng chứng, vì vậy hai người cùng bàn kế, quyết định che dấu chân tướng, thừa cơ uy hiếp Đỗ Hoài Nhân, giành lấy quặng mỏ và xưởng khai thác đá của hắn.

Ác giả ác báo, cuối cùng ba người Đỗ Hoài Nhân, Trương Ba, Mạnh Toa Toa đều nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật. Hiện tại, xưởng khai thác đá của Đỗ Hoài Nhân vẫn còn hoạt động bình thường, người làm chủ trên danh nghĩa là vợ của Đỗ Hoài Nhân, nhưng trên thực tế toàn bộ đều là nhờ Tiểu Hải quản lý. Mặc dù Tiểu Hải mới vừa đầy mười tám tuổi, nhưng suy nghĩ nhạy bén, lại ngay thẳng thiện lương, nhóm công nhân đều phục cậu ta, xưởng khai thác đá làm ăn còn phát đạt hơn cả lúc Đỗ Hoài Nhân làm chủ.

————

Tác giả : Tiền Nham

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play