Lời mới nói được nửa chừng, người quản lý này đã che mặt bắt đầu khóc lóc: “Ai biết được vì chuyện này mà A Ly lại bị người ta đánh tới chết cơ chứ!”
Lão Lưu lạnh lùng: “Không đúng, nếu A Ly chỉ tới kể cho anh, sao bọn họ phải diệt khẩu cô ta? Làm sao họ biết được, có phải anh báo tin không!”
Quản lý bị lão Lưu dọa đến run rẩy, suýt nữa thì quỳ dưới chân Lão Lưu: “Không phải tôi, không phải tôi đâu anh à!”
Lão Lưu đến gần hắn ta, hai tay nắm lấy quần áo hắn ta, hơi nhấc người lên: “Nếu anh còn không khai thật với tôi, có tin ông đây tháo xương anh ra không, năm xưa tôi có thể tháo Trương Hỉ, hôm nay cũng có thể tháo xương anh.”
Hiển nhiên là quản lý đã bị dọa rồi, giọng nói run rẩy không ngừng: “Anh Lưu, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi mà, hôm đó sau khi A Ly đến nói cho tôi, tôi thật sự không nói với bất cứ ai, chỉ là mấy ngày sau, ồ phải, chính là đêm hôm qua.”
Đêm qua? Chẳng phải là ngày Bành Li bị giết sao?
“Sáng hôm ấy, hình như cứ luôn tìm đồ gì đó, cô ta bảo có thứ bị mất.”
“Cùng một thứ?” Tôi lâm vào trầm tư, mấy hôm trước A Ly mới đi tìm quản lý bảo phát hiện có người buôn ma túy, chưa được mấy ngày đã bị giết hại, rất khó để không nghĩ tới những người “đi dạo” kia. Nhớ tới lời thầy từng nói với tôi, tôi không khỏi quay đầu nhìn Lưu Chấn, dường như nhận ra ánh mắt của tôi, Lưu Chấn cúi đầu nhìn xuống đất, không hề nói gì cả.
Tôi mở miệng: “Anh biết Bành Li đang tìm thứ gì không?”
Quản lý im lặng, ngẩng đầu nhìn Lưu Chấn.
Lưu Chấn trừng mắt: “Nói!”
Quản lý mới vâng vâng dạ dạ mở miệng: “Tôi cũng không biết cụ thể là gì, nhưng hình như có quan hệ với ‘bên đó’.”
Dường như Lưu Chấn hiểu ra điều gì đó, không truy hỏi quản lý nữa, xoay người ra khỏi cửa KTV.
Tôi theo sau lão Lưu, lạnh lùng vặn hỏi: “Anh biết là thứ gì rồi đúng không?”
Lão Lưu tựa như không có phản ứng: “Cái gì?”
Tôi hừ lạnh: “Thứ Bạch Li muốn tìm, anh biết là gì.”
Lão Lưu lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Anh đánh rắm.” Tôi phẫn nộ: “Anh rõ ràng đã quen Bành Li từ trước, anh rõ ràng đã nhận được điện thoại của cô ta trước khi chết, anh rõ ràng…” Giọng tôi hơi nghẹn lại, rõ ràng anh, đã có cơ hội cứu cô ta……
Lão Lưu bị thái độ mất kiểm soát đột ngột của tôi dọa, anh ta cúi đầu như thể đang suy tư điều gì đó, sau đó bỗng quay người kéo tôi vào một quán ăn, anh ta chọn một gian phòng, gọi vài món, thậm chí còn muốn một chai rượu, tôi biết anh ta có chuyện muốn nói với mình.
“A Viễn…Hoài Viễn à, tôi thừa nhận với cậu, tôi đã biết Bành Li từ lâu.”
Tôi thình lình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.
Lão Lưu nâng cốc rượu lên tự mình uống cạn: “Bành Li là người đưa tin của tôi, có thể cậu không biết, trước kia tôi công tác ở tuyến đầu. Một lần tình cờ cứu được Bành Li, biết cô ta làm ở nơi chứa ‘hàng’, nên mắt nhắm mắt mở cho qua một vài hành vi không quá đáng của cô ta, thay vào đó cô ta đưa tin cho tôi.”
“Thì ra là vậy, thế nào là hành vi không quá đáng?”
“Bán thân.” Lão Lưu nhìn vào mắt tôi.
Trong chốc lát tôi không nói lên lời.
Lão Lưu tiếp tục nói: “Cô ta rất túng thiếu, vì tiền có thể bán bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ cho cô ta ít tiền. Lần này, chắc chắn cô ta có được thứ gì đó rất quan trọng, có thể bán được giá tốt, kết quả lại dẫn tới họa sát thân.”
Trong khoảnh khắc, tôi không biết phải nói gì cho phải: “Vậy mấu chốt của vấn đề vẫn nằm ở cái quán KTV này.”
Lão Lưu gật đầu tán thành, nhưng tôi vẫn không hiểu: “Thế thì anh cứ nói thẳng chẳng phải được rồi à, sao phải giấu nhật ký cuộc gọi của cô ta?”
Lão Lưu lại hớp ngụm rượu: “Tôi không thể để trong cục biết, tôi còn tiếp xúc với ma túy.”
“Tại sao?” Tôi khó hiểu.
“Tôi không tin họ.”
Không tin họ? Tại sao chứ, có liên quan đến những chuyện xảy ra với bố tôi ư, tôi thầm nghĩ.
Những lời này của Lão Lưu rất mơ hồ, nhưng nếu tôi hỏi nữa, chắc chắn anh ta cũng sẽ không giải thích.
Bí bách mà ăn xong bữa cơm, tôi thấy vô cùng thất vọng, vốn tưởng đã nắm được mấu chốt dẫn đến cái chết của Bành Li, nhưng lại như càng ngày càng xa rời sự thật.
Sau khi tạm biệt Lão Lưu, tôi trở về cục, nhìn mối liên hệ rối rắm phức tạp của các nhân vật trên bảng, tôi bắt đầu ngây ngẩn. Đột nhiên, tôi nhớ tới cái năm Lão Lưu được điều làm cảnh sát, mỗi người đều có quan hệ cá nhân của riêng mình, kết hợp những mối quan hệ này lại với nhau, có lẽ có thể ráp nối được những người qua lại với Lão Lưu.
Nói là làm, tôi đi tới phòng hồ sơ, may mà người trực ban hôm nay là bạn học ở trường cảnh sát của tôi, tôi nói dối là Trần Thần bảo mình tới, cậu ta cũng không hỏi nhiều đã cho tôi vào, giúp tôi tìm tư liệu của tất cả cảnh sát.
Tôi vội vàng lật tìm, Lưu Chấn, có rồi!
So với các cảnh sát già cùng thời thì hồ sơ của Lưu Chấn có thể nói là ít đến đáng thương, chỉ vỏn vẹn ba bốn trang giấy mỏng, hồ sơ cho thấy lão Lưu không phải người Hoài An, năm năm trước chuyển từ một tỉnh lỵ tới thành phố Hoài An, chẳng có thêm thông tin hữu dụng nào khác. Tôi bỗng nghĩ đến, tỉnh lỵ, năm năm trước, hồi trước bố hay đi công tác tại tỉnh lỵ, lực lượng cảnh sát vùng khác được điều đến tham gia phá án ở tỉnh lỵ, đề phòng các thế lực địa phương cấu kết với nhau, hai thông tin quan trọng này lại liên hệ với bố tôi. Điều này chắc chắn không phải trùng hợp, bây giờ tôi có thể khẳng định, Lão Lưu có quen biết bố tôi.
Vậy rốt cuộc vì sao thông tin của Lão Lưu lại thần bí như thế, ngay cả đội trưởng Lương cũng không điều tra được quá nhiều thông tin. Bảo mật thân phận đến vậy, nằm vùng? Hay là, giống bố, anh ta cũng từng là cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy?
Đến bước này, tôi cảm thấy trái tim bắt đầu đập nhanh hơn, có lẽ đây là khả năng gần với sự thật nhất rồi.
Nhưng hiện nay vẫn cần phải bắt tay vào điều tra vụ án trước mắt đã, tôi chuyển sự chú ý về quán KTV này, rời khỏi phòng hồ sơ, về cục lấy usb, quay lại KTV copy camera giám sát.
Không ngờ, lần này lại có thu hoạch bất ngờ, qua camera giám sát tôi thực sự nhìn thấy một người quen, đó chính là em trai thầy Mục, Mục Thanh.
Bình thường Mục Thanh hay la cà chơi bời lêu lổng, xuất hiện tại nơi này tôi cũng chẳng lạ, nhưng điều bất thường là, thời gian quá trùng hợp, chân trước Bành Li vừa rời khỏi nhà chứa, chân sau cậu ta đã đi vào rồi, trong mười phút tiếp theo, rất nhiều khách hàng chạy ra khỏi nhà chứa. Sau đó cửa được đóng chặt, KTV cũng ngừng kinh doanh, cho đến chập tối ngày hôm sau mới mở cửa, cũng vào lúc này, Mục Thanh mới ra khỏi nhà chứa.
Chẳng trách ban ngày thầy Mục bảo không liên lạc được với em trai, xem ra đây chính là nguyên nhân.
Lão Lưu nhìn ra sự mất tự nhiên của tôi, anh ta hỏi tôi đây là ai, tôi đang do dự có nên nói thân phận Mục Thanh cho anh ta hay không, suy cho cùng bây giờ anh ta vẫn là đối tượng tình nghi của mấy người Lương đội trưởng.
Tôi định không nói gì với anh ta, tự đi tìm Mục Thanh trước đã.
Hồi đại học, tôi và Mục Thanh từng chuyển nhà giúp thầy Mục, trong điện thoại vẫn còn số liên hệ của cậu ta, tôi ra khỏi đội hình sự, đã gọi điện cho Mục Thanh.
Mục Thanh rất bất ngờ với việc tôi tìm cậu ta, nhưng vẫn báo địa chỉ cho tôi, cậu ta ở quận ngoại thành Hoài An, vừa hay nhà cũ của tôi ở đó, nên tôi tiện thể về thăm mẹ, dù có dì chăm sóc, nhưng tôi vẫn phải tận mắt nhìn mới yên tâm được.
Lái xe một tiếng đồng hồ, tôi đến quận Thành Cát, Mục Thanh đang ở một quán bida, lúc tôi nhìn thấy cậu ta, cậu ta đang ngậm thuốc đánh bida.
Tôi kéo cậu ta ra ngoài cửa, vì thầy Mục, Mục Thanh vẫn còn tương đối khách khí với tôi, trên cơ bản là hỏi gì đáp nấy.
Nhưng khi tôi hỏi đến hôm đó, ở KTV, cậu ta tới nhà chứa dưới hầm làm gì, Mục Thanh bỗng nhiên trở mặt: “Làm gì? Cảnh sát mấy người quản lý mẹ nó rộng thật đó, tôi đi chơi anh cũng quản?”
Nhìn phản ứng của cậu ta, tôi càng chắc chắn ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì đó, mà tên tiểu tử này nhất định biết vài thứ, tôi đè thấp âm thanh, hung dữ nói với cậu ta: “Hôm ấy các người bị nhốt một ngày một đêm, tôi nói đúng chứ? Hôm sau có một cô gái đã bị đánh chết! Nếu cậu mẹ nó có lương tâm, thì nói tất cả những gì cậu biết cho tôi!”
Mục Thanh sửng sốt, lại móc một điếu thuốc ra châm lên: “Có thể có việc gì chứ, chẳng qua là nhân vật lớn bên trong mất đồ thôi, lôi bọn tôi ra lục soát.”
“Mất đồ? Đồ gì?”
Mục Thanh vẫn mang bộ dáng chẳng sao cả: “Thứ kia tôi chưa từng thấy qua, nhưng nghe nói đó là sổ sách.” Cậu ta nói thêm: “Là loại sổ sách này, người ta thường gọi là sổ đen, trong đó là chứng cứ bọn họ bán hàng.”
Tôi đã vô cùng ngạc nhiên, xem ra đây chính là thứ Bành Li lấy được. Nếu như đã có người tìm đến chỗ của Bành Li, vậy sổ sách kia thì sao? Nó có thể ở đâu được chứ?
Tôi vội vàng gọi điện thoại báo với lão Lưu những thứ bị mất, bảo anh ta nghĩ cách tìm về, còn bản thân thì tự mình lái xe về nhà. Tinh thần của mẹ hình như cũng không tệ lắm, bà rất vui vẻ khi thấy tôi trở về, vội vàng đi mua thức ăn nấu cơm cho tôi. Nhưng tôi không thể ở lại lâu được, chỉ định nói chuyện phiếm với mẹ một lúc rồi đi. Tuy tâm thần của mẹ có vẻ ổn nhưng mà trong nhà lại có hơi bừa bộn. Lúc tôi thuận tay giúp mẹ thu dọn nhà cửa, bỗng nhìn thấy một tờ giấy chuyển tiền đặt ở trên tủ giày, tên mẹ được ghi ở dòng người nhận tiền, nhưng cái tên được ghi ở dòng người chuyển tiền lại là Bành Li!
Lúc này, dì xách theo đồ ăn vào, bà ấy cũng rất vui mừng khi nhìn thấy tôi, vội vàng lôi kéo hỏi tôi về chuyện công việc gần đây. Nhưng lúc này tôi không thể tập trung trả lời câu hỏi của bà ấy được, bây giờ điều tôi quan tâm chính là tờ giấy chuyển tiền này.
Lúc này, dì xách đồ ăn vào, bà ấy nhìn thấy tôi cũng rất vui vẻ, vội vàng lôi kéo tôi hỏi chuyện công việc gần đây, tôi không quan tâm đến việc trả lời cô ấy, hiện tại tôi càng quan tâm đến chuyện tờ chuyển tiền này.
Tôi kéo mẹ và dì đến bên sô pha, sau khi nhìn thấy hóa đơn chuyển tiền trong tay tôi, dì cũng rất bất ngờ, sau đó dì nói: “Trong vòng năm năm gần đây, người tên Bành Li này liên tục chuyển tiền đến nhà chúng ta, lúc đầu dì cũng không chịu nhận, vẫn luôn trả lại, nhưng con cũng biết đấy, năm đó mẹ con bị bệnh tốn không ít tiền, tuy rằng ba con có gửi ít tiền về nhưng vẫn còn phải mượn tiền ở bên ngoài rất nhiều. Sau đó ba con lại xảy ra chuyện, nguồn kinh tế trong nhà cũng bị cắt đứt từ đó.
Mẹ con cần tiền để mua thuốc uống, con cũng cần tiền để được tiếp tục đi học. Lương hưu của ba còn để lại còn không đủ tiêu, dì cũng không còn cách nào khác, đành phải nhận tiền của cô ấy.”
Bành Li và nhà chúng tôi không có liên quan gì với nhau, nếu như nói có ai nhờ cô ấy gửi tiền cho chúng tôi thì người này cũng chỉ có thể là lão Lưu!
Tâm trạng của tôi bỗng trở nên hỗn loạn. Thì ra mấy năm qua, lão Lưu vẫn luôn gửi tiền nuôi cả một nhà chúng tôi. Thân phận của lão Lưu cũng rất rõ ràng, trước kia anh ta là cảnh sát dân sự, nhất định là đồng nghiệp của bố. Năm đó anh ta cũng gặp chuyện không hay, lão Lưu xin lui về tuyến hai, nộp đơn xin đến làm việc ở thành phố Hoài An, yên lặng quan tâm đến một nhà chúng tôi.
Vậy thì anh ta nhất định biết rõ, tôi chính là con trai của Hà Viễn.
Tôi để lại cho dì một số tiền, rời khỏi nhà, nhanh chóng lái xe quay trở về thành phố.
Gặp nhau mấy lần, mỗi nghi ngờ của tôi đối với Lưu Chấn càng lúc càng phức tạp. Tôi biết bố tôi là một người rất cẩn thận, nếu hai người bọn họ từng là cộng sự, vậy Lưu Chấn chắc không phải là vấn đề gì quá lớn. Nhưng anh ấy lại có quan hệ với “Diêu Phố”, mối quan hệ đó không được công khai.
Bố, bây giờ con phải làm gì đây?
Tôi quyết định tiếp tục xuống tay từ chỗ lão Lưu, Bành Li bỏ mình, KTV bị mất, cái chết của bố tôi, mỗi một manh mối đều hướng thẳng tới chỗ lão Lưu.
Lúc trở lại đồn cảnh sát, tình cờ biết được chuyện lão Lưu đã thả người đàn ông nghiện ma túy mới bắt được tối qua. Quả nhiên đúng y như lời người đàn ông kia nói, lão Lưu nhất định sẽ nhắm một mắt mở một mắt với bọn họ. Nhìn mấy người rời khỏi khu nhà, tôi lặng lẽ lẻn vào phòng làm việc của lão Lưu, trên bàn lão Lưu có một quyển sổ ghi chép, trên đó viết tên của người đàn ông nghiện ma túy hôm nay bị bắt, thậm chí ngay cả số lượng ma túy tên đó dùng và cả số lượng cung cấp cho người khác đều được ghi chép rất rõ ràng.
Có vẻ như là anh ta ra ngoài quá gấp, không kịp thu dọn.
Tôi lại lật xem một vài trang, trên đó đều là hồ sơ tương tự, ngày tháng, tên người, số lượng được đánh dấu rất rõ ràng.
Sau khi cố gắng ghi nhớ một vài con số và tên người, tôi cẩn thận đặt lại cuốn sổ vào vị trí cũ và rời khỏi phòng làm việc của lão Lưu.
Tôi ngồi trở lại trước bàn, cẩn thận sắp xếp lại thông tin thu thập được trong mấy ngày nay. Bành Li vì trộm sổ đen mà bị ngược đãi đến chết, nhưng cuốn sổ đen bí ẩn kia cũng biến mất, không còn thấy ở chỗ Bành Li. Điều có thể chắc chắn nhất bây giờ chính là lão Lưu trước kia nhất định là có quan hệ với bố tôi.
Người này có quá nhiều mâu thuẫn, khi thì tràn đầy chính nghĩa, dám một mình xông vào KTV để điều tra tin tức của người đưa tin. Khi thì mở cửa sau cho mấy tên buôn bán ma túy lặt vặt.
Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với lão Lưu một lần.
Tôi kéo lão Lưu vừa mới bước vào cửa, đi thẳng vào vấn đề: “Anh và bố tôi có quan hệ gì?”
Lão Lưu ngạc nhiên, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hất tay tôi bước vào bên trong, chỉ để lại một câu nói: “Tôi không biết bố cậu.”
“Anh nói dối.”
Tôi kéo anh ta vào trong phòng, đưa tay chốt cửa lại: “Khi nhìn thấy thi thể của Bành Li, phản ứng của anh ta rất bất thường. Sau đó tôi đã đi tra xét hồ sơ của anh ta, vào năm năm trước sau khi bố tôi xảy ra chuyện anh được điều đến thành phố Hoài An, tự mình xin lui về tuyến hai.”
Lão Lưu châm một điếu thuốc, ngồi dựa lưng vào ghế, híp mắt nói: “Những thứ đó không thể nói rõ được điều gì.”
“Đúng, những điều trên thì có thể coi là trùng hợp. Vậy anh giải thích tại sao anh lại gửi tiền cho nhà chúng tôi.”
Lão Lưu đang muốn nói gì đó thì bị tôi cắt ngang…
“Từ sau khi Bành Li chết, tôi đã bắt đầu chú ý đến anh, anh che giấu việc bản thân mình có liên quan đến chuyện ma túy, không ngần ngại rời khỏi tuyến phòng chống ma túy về làm cảnh sát dân sự, có liên hệ mật thiết với những người nghiện ma túy, dùng danh nghĩa của Bành Li gửi tiền cho nhà tôi, thậm chí anh còn chủ động tham gia vào vụ án này. Những chuyện này còn không phải là có vấn đề hay sao, còn nữa, cuốn sổ ghi chép trên bàn của anh, nếu như tôi đoán không nhầm thì đa số những cái tên trên cuốn số đó trùng khớp với những cái tên trong cuốn sổ đen của KTV đã bị mất phải không? Tôi muốn xác minh thân phận của anh cũng rất đơn giản, chỉ cần gọi điện thoại cho cấp trên phụ trách của bố tôi, thì…”
Lời nói còn chưa xong, tiếng sấm bên ngoài bắt đầu vang lên, ngay sau đó mưa to như trút nước đổ xuống.
Cơ thể lão Lưu lùi vào sâu trong ghế, châm thêm một điếu thuốc nữa mới bắt đầu mở miệng nói: “A Viễn, tôi và bố cậu là cộng sự vào sinh ra tử đã nhiều năm.”
Cộng sự? Trước đây tôi chỉ nghĩ lão Lưu và bố là đồng nghiệp, nhưng không ngờ lại có quan hệ thân thiết như vậy.
Lão Lưu không cho tôi thời gian phản ứng, anh ta thở ra một hơi thuốc, trong làn sương khói chậm rãi nói: “Năm đó bố cậu được điều đến nơi khác, phối hợp phá án với chúng tôi, hiệu xuất phá án ở nơi này rất cao, thành ra bố cậu được ở lại đây lâu dài.”
“Chuyện về bố cậu, tôi không định lôi cậu vào, cậu có một cuộc sống hoàn toàn mới, không nên chìm đắm trong quá khứ làm gì. Nhưng nếu cậu đã điều tra ra được đến đây, tôi cũng không gạt cậu nữa, năm đó bố cậu bị bọn buôn ma túy bắt đi không phải do trùng hợp.”
Cái gì?!
Tôi đứng phắt dậy, chuyện gì đã xảy ra?
Lão Lưu dập tắt tàn thuốc: “Năm đó, mẹ cậu bị ốm nặng một trận, nhưng sau này đã khỏi bệnh rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Tôi không hiểu vì sao lại nhắc tới chuyện này: “Chuyện này thì có quan hệ gì với mẹ tôi.”
“Vậy cậu đã nghĩ số tiền chữa bệnh của mẹ cậu từ đâu mà có hay chưa?”
Tôi giật mình: “Ý của anh là?”
Lão Lưu chậm rãi mở miệng: “Giống như cậu nghĩ, bố cậu dùng tin tức về hành động của chúng tôi bán lấy tiền, lấy tiền cứu mạng mẹ câu.”
Tin tức này giống như sét đánh ngang tai, đầu tôi như bị nổ tung, sững sờ đứng yên tại chỗ.
“Lúc đầu không ai phát hiện ra, nhưng sau mấy lần hành động thất bại liên tiếp, mọi người đã bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu điều tra nghiêm ngặt từ trên xuống dưới. Bố cậu thật sự không còn cách nào khác, thấy không thể trốn thoát được nên bố cậu đã đến tìm tôi, thú nhận tất cả mọi chuyện.”
“A Viễn nói cho tôi biết, còn thiếu một khoản tiền cuối cùng là có thể gom đủ tiền chữa bệnh cho mẹ cậu.” Giọng nói của lão Lưu bắt đầu nghẹn ngào: “Bố cậu quỳ xuống cầu xin tôi, nhưng tôi không thể phối hợp cùng với bố cậu. Lúc đó chúng tôi đang đối đầu với tập đoàn Đại Côn, là băng nhóm buôn bán ma túy độc ác nhất tỉnh, số lượng ma túy hằng năm chảy vào thị trường thông qua tập đoàn này nhiều vô số, đã có biết bao nhiêu người bởi vì thứ này mà nhà tan cửa nát, tôi… Tôi thật sự không có biện pháp nào khác…”
Điếu thuốc kẹp trong tay lão Lưu không ngừng run rẩy, anh ta không nhịn được mà khóc thành tiếng: “Tôi gom góp bao nhiêu tiền cũng không đủ. Là tại tôi hại ông ấy, là tôi hại A Viễn.”
Tôi đã tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ, vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận được lượng tin tức lớn như vậy: “Vậy bố tôi, rốt cuộc ông ấy chết như thế nào?”
Lão Lưu giơ tay lau mắt: “Năm đó trước khi hành động, nhân số và thời gian hành động của đội là do tôi nắm giữ. Đây là hành động tuyệt mật, người biết được tin tức này rất ít, bố cậu tìm đến tôi, muốn tôi nói cho ông ấy biết thời gian hành động cụ thể là nhân số chính xác. Lúc đó tôi cũng do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn không nói, nói cho ông ấy hai con số giả. Tôi nghĩ nếu như lần này bán tin tức giả thì về sau bố cậu sẽ hoàn toàn mất đi tín nhiệm của bọn người buôn ma túy, như vậy cũng coi như là tôi đã kéo được cộng sự của mình ra khỏi hố lửa.”
“Nhưng lại không nghĩ đến…”
“Nhưng lại không nghĩ đến…” Lão Lưu tiếp tục nói tiếp: “Không nghĩ đến chuyện ông ấy chết, chết ở trong tay bọn buôn ma túy, càng không nghĩ tới, ông ấy chết thảm như vậy.”
Trong nháy mắt tôi hiểu được tất cả, vì sao lão Lưu lại xin lui về tuyến hai, vì sao anh ta lại quen thuộc với bọn buôn ma túy nhỏ lẻ ở thành phố Hoài An như vậy, vì sao khi nhìn thấy thi thể Bành Li lại có phản ứng lớn như vậy, vì sao lại bảo vệ người cung cấp thông tin, thậm chí còn không tiếc dung túng những tội phạm sử dụng ma túy ngoài kia.
Tôi nên sớm nên chú ý tới, tất cả mọi người đều gọi tôi là A Viễn, chỉ có lão Lưu vẫn gọi tôi bằng cái tên Hoài Viễn. A Viễn, là cái tên mà anh ta từng gọi bố.
Tôi ngơ ngác ngồi tại chỗ, thì ra, bố cũng không phải là người anh hùng như cả thế giới nghĩ, có lẽ đã từng. Nhưng kể từ khi ông ấy nhận lấy số tiền đầu tiên từ những kẻ buôn bán ma túy thì ông ấy đã không còn là một công an nhân dân, không còn là một người bố được con trai mình hết lòng tôn kính nữa rồi.
Lão Lưu phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Cậu còn muốn tiếp tục điều tra chuyện này sao?”
Tôi gật đầu: “Muốn, vụ án của Bành Li còn chưa kết thúc, mạng lưới ma túy ngầm ẩn nấp ở Hoài An vẫn chưa bị diệt trừ hoàn toàn.”
Lần này, tôi không phải chỉ vì bố nữa.
Lão Lưu im lặng một lúc lâu, sau đó đứng dậy, vươn tay về phía tôi: “A Viễn, lần này tôi sẽ cùng làm với cậu.”
Tôi đứng dậy và nắm lấy tay anh ta.
Mưa bên ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, nhưng bầu không khí trong phòng đã thoát khỏi sự nặng nề. Tôi và lão Lưu đã đạt được thỏa thuận, trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng TV ở góc tường đang phát sóng chương trình.
Đột nhiên, một người đàn ông trên TV đã thu hút sự chú ý của tôi, đó là Mục Thanh.
Tôi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào TV, hình ảnh này rõ ràng là bên trong phòng riêng của KTV, đó là hình ảnh Mục Thanh và những người khác bị lục soát tập thể.
Tôi không thể đắm chìm mãi trong chuyện cũ, lão Lưu cũng bắt đầu chú ý tới: “Đây là...”
Hình ảnh này chắc chắn là do quay lén, ống kính chỉ chiếu hơn mười giây, người dẫn chương trình bắt đầu bình luận: “Gần đây, ở tầng hầm của một KTV ở thành phố chúng tôi, phóng viên phát hiện một vụ sử dụng ma túy tập thể…”.
Những lời phía sau của người dẫn chương trình tôi đã không còn nghe thấy nữa, bởi vì hình ảnh Mục Thanh trong đoạn video vừa rồi, cậu ta hình như đang nhét một quyển sổ màu đen vào bên trong túi da của một người phụ nữ đã uống say, sau đó bọn họ bị nhốt vào trong phòng riêng.
Góc độ của Mục Thanh là góc chết của của mấy cái camera nên sẽ không bị người khác phát hiện, nhưng khi cảnh quay này vừa phát ra... Chúng tôi có thể nhìn thấy được thì những kẻ buôn bán ma túy chắc chắn cũng có thể nhìn thấy nó! Lão Lưu cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc này, anh ấy vỗ đùi một cái: “Tiểu tử này, đừng nói là nó đi nằm vùng đấy!”
Lão Lưu nhắc nhở tôi là cuốn sổ mà Mục Thanh bỏ vào chắc là cuốn sổ mà Bành Li liều mạng trộm đi! Không biết vì sao Bành Li không thành công mà ngược lại rơi vào trong tay Mục Thanh.
Lời còn chưa dứt, anh ta đã đứng dậy chạy ngay ra ngoài cửa, tôi vội vàng đuổi theo, chúng tôi lái xe cảnh sát với tốc độ nhanh nhất có thể, lão Lưu vừa lái xe, vừa phân phó tôi gọi điện thoại cho đội phòng chống ma túy, Lương Hán Sâm bên kia cũng phản ứng rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt, sau khi lão Lưu phanh gấp dừng trước cửa KTV, xe cảnh sát của đội chống ma túy cũng liên tiếp dừng lại, trước cửa bỗng có một hàng dài ánh đèn màu xanh đỏ.
Trong đám đông, tôi bỗng nhìn thấy thân ảnh thầy Mục, tại sao thầy ấy lại tới đây nhanh như vậy? Tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều, trong lòng chỉ lo lắng cho an nguy của Mục Thanh.
Nhưng cuối cùng thì chúng tôi vẫn đến trễ.
Thi thể Mục Thanh bị ném ở cửa chính KTV, cửa KTV đóng chặt, cảnh sát đặc nhiệm xông lên phá hủy, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai ù ù.
Một lần nữa, lại là một cảnh sát chống ma túy chết ngay trước mắt tôi theo một cách giống nhau.
Tôi chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên não.
Ánh đèn trước mắt bắt đầu lóe lên, trời đất bắt đầu quay cuồng.
Tang lễ của Mục Thanh diễn ra rất nhanh, số người tham gia tang lễ cũng không nhiều, Mục Thanh cũng không phải là người tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy, cảnh sát tới dự cũng rất ít ỏi. Cậu ta còn chưa học xong trung học, đã được Lương Hán Sâm lựa chọn nằm vùng trong mạng lưới ma túy ngầm của thành phố Hoài An, không mấy người biết thân phận của cậu ta, cũng không có mấy người biết cậu ta đã làm cái gì, tôi chỉ biết, năm nay cậu ta mới được hai mươi hai tuổi.
Nhưng lần hành động này cũng được coi là đã hành công, lúc cảnh sát xông vào KTV, đại đa bộ phận bọn buôn bán ma túy còn chưa kịp chạy trốn, qua điều tra, người ngược đãi Mục Thanh tên là Lý Đồng, chính miệng gã cũng đã thừa nhận, Mục Thanh và Bành Li đều là do gã đánh chết. Một người từ tên đến diện mạo đều rất bình thường không có gì lạ, thậm chí nhìn qua còn cảm thấy rất thành thật. Sau khi hút ma túy lại có thể đánh chết một người trói gà không chặt là Bành Li, hơn nữa còn tự tay kết thúc sinh mệnh trẻ tuổi của Mục Thanh.
Vụ án trong tay tạm thời kết thúc, tôi ra ngoài muốn đến thăm thầy Mục, Mục Thanh xảy ra chuyện như vậy, tôi rất lo lắng cho trạng thái của lúc này của thầy Mục.
Thầy giáo vẫn đợi tôi ở tầng hai như trước, chỉ có mấy ngày không gặp, thầy đã già đi rất nhiều, cái chết của Mục Thanh đối với thầy là một cú sốc rất lớn.
Lúc này, dù cho có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng, tôi đến gần, vỗ nhẹ lên vai thầy. Thầy vẫn cúi đầu, nắm chặt lấy tay tôi.
“A Viễn, cậu có tin vào nhân quả báo ứng không?”
“Cái gì?”. Trong lúc nhất thời tôi không hiểu được ý của thầy.
“Không có gì.” Thầy Mục lắc đầu, đứng dậy gọi tôi uống trà: “A Viễn, cậu nói xem lúc chết Mục Thanh có đau khổ không?”
Nghe thầy giáo nói, lòng tôi như đao cắt: “Thưa thầy, thầy hãy tự hào về cậu ấy, Mục Thanh là một anh hùng.”
“Đúng vậy” Thầy giáo chán nản ngồi dựa vào ghế: “Từ nhỏ nó đã là một đứa trẻ có suy nghĩ riêng của mình, dù cho thầy nói gì nó cũng không thèm nghe, chuyện của mình, cũng chẳng nói với thầy bao giờ. Nếu như thầy nghiêm khắc hơn một chút thì có lẽ nó cũng sẽ không giống như ngày hôm nay.”
Tôi nghe thầy nói vậy, trong lòng chua xót vô cùng, xoay người trộm lau nước mắt.
Lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, là lão Lưu.
Giọng điệu vội vàng của anh ấy từ đầu dây bên kia truyền tới: “A Viễn, có rồi, báo cáo khám nghiệm tử thi của Mục Thanh đã có rồi.” Nghe được thấy cái tên Mục Thanh, tôi sợ thầy khi nghe thấy cái tên này sẽ một lần nữa tạo thành tổn thương cho thầy nên cố ý che microphone đi, nhanh chóng bước ra phía ngoài cửa. Giọng nói của lão Lưu ở đầu dây bên kia rất gấp gáp: “A Viễn, báo cáo khám nghiệm tử thi của Mục Thanh đã có rồi, có vấn đề, cậu mau mau về đây một chuyến.”
Tôi vội vàng cúp điện thoại, trở về phòng tìm thầy Mục, nói với thầy chuyện báo cáo khám nghiệm tử thi của Mục Thanh. Thầy Mục tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn còn lý trí tỉnh táo, thầy hỏi: “Báo cáo khám nghiệm tử thi của Mục Thanh xảy ra chuyện gì? Nguyên nhân cái chết của nó có vấn đề gì sao?”
Tôi giải thích: “Em vẫn chưa xem kết quả cuối cùng, em cũng không biết tại sao nữa”.
“Không phải đã kết luận nguyên nhân dẫn đến cái chết của nó giống với nguyên nhân dẫn đến cái chết của Bành Li trong vụ án lần trước sao? Chẳng phải hung thủ của vụ án đó đã bị bắt rồi hay sao?”
Tôi cũng rất khó hiểu, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, vì thế đành phải tạm biệt thầy giáo, quay về xem lại tình hình: “Đúng vậy, em cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra nữa, về chuyện của Mục Thanh, nếu có phát hiện mới, em nhất định sẽ báo ngay lại với thầy.”
Nhanh chóng chạy về cục cảnh sát, tìm được lão Lưu, lão Lưu cau mày, cẩn thận đọc báo cáo khám nghiệm tử thi của Mục Thanh.
“Làm sao vậy? Chỗ nào có vấn đề?”
“Không đúng”. Lão Lưu mở ra một trang báo cáo ra, chỉ cho tôi xem chỗ không thích hợp: “Cậu xem, nguyên nhân tử vong của Mục Thanh là do bị một đòn đánh mạnh, khiến cho nội tạng bị tổn thương. Hay nói một cách khác, nguyên nhân dẫn đến cái chết chính là do bị xuất huyết nội.”
“Vậy thì không hợp lý. Nếu theo lời anh nói, vậy nguyên nhân cái chết của Mục Thanh và Bành Li không hề giống nhau. Vậy tại sao gã lại thú nhận cái chết của Bành Li là do gã giết?”
Lão Lưu lấy ra một điếu thuốc: “Đây chính là điểm đáng ngờ, phải tái thẩm vấn Lý Đồng!”
Tôi và lão Lưu quay trở lại phòng thẩm vấn một lần nữa. Ban đầu Lý Đồng vẫn giống như trước, không hề nói thật. Gã luôn mồm nhấn mạnh người chính là do gã giết. Lão Lưu không hổ là cảnh sát lâu năm, am hiểu sâu sắc nguyên lý thẩm vấn, chỉ cần mấy câu đã tìm được sơ hở trong lời nói của Lý Đồng. Lúc gã nói chi tiết về cái chết của Bành Li, nói râu ông nọ cắm cằm bà kia. Quả nhiên, còn có một bàn tay bí ẩn đang ẩn nấp phía sau tất cả mọi chuyện.
Vụ án của Mục Thanh xem như đã kết thúc, nhưng cuộc điều tra của chúng tôi về cái chết của Bành Li vẫn chưa kết thúc. Trong văn phòng, lão Lưu phân tích: “Tôi không nghĩ cái chết của Mục Thanh là do bắt chước, tôi cẩn thận xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi, người ngược đãi nhất định là có hiểu biết về cấu tạo cơ thể con người, mỗi một đòn đánh đều được thực hiện rất chuẩn xác, gây đau đớn nhưng đồng thời không gây ra vết thương lớn, từ đó đạt được mục đích tra tấn nạn nhân.”
“Cho nên anh cho rằng cái chết của Mục Thanh và Bành Li còn có ẩn tình khác?”
Lão Lưu kẹp điếu thuốc lắc đầu: “Không, cái chết của Mục Thanh rất đơn giản, là do bại lộ thân phận, bị bọn họ đánh chết. Thời gian bọn họ bạo hành Mục Thanh rất ngắn, đơn thuần chỉ là trút giận, nhưng Bành Li thì khác, cô ta hình như đã bị thẩm vấn, người thẩm vấn cô ta rất hung tàn, nhưng cũng vô cùng kiên nhẫn, đồng thời có hiểu biết rất rõ đối với tâm lý con người, biết nên làm thế nào để ngược đãi mà có thể tạo thành tổn thương lớn nhất đối với tâm sinh lý của con người. Thật may là sổ đen thật sự không nằm trong tay Bành Li, nếu không, chỉ sợ cô ta sẽ không chịu nổi tra tấn mà giao sổ đen ra.”
Tôi thở dài: “Không sao, mạng lưới buôn bán ma túy đã được điều tra, hung thủ sát hại Bành Li chắc chắn sẽ sớm lộ diện.”
Lão Lưu gật đầu: “Đúng rồi, cậu đi soạn một bản thông báo điều tra chung, ghi lại những chi tiết trong vụ án Bành Li công bố ra bên ngoài, sau đó chúng ta có thể công khai dùng sức mạnh của công chúng để tìm kiếm.”
Chờ một chút, hình như trong đầu tôi có thứ gì đó đang dần hiện lên, đúng vậy, chi tiết, chi tiết cái chết của Bành Li và Mục Thanh, chúng ta vẫn chưa công bố ra bên ngoài.
Tôi nhớ lại những gì mà thầy Mục vừa nói với tôi, làm sao thầy biết được chuyện này?
Tôi cần nghĩ ra một lời giải thích hợp lý cho chuyện này, nhưng tôi không muốn tin vào suy đoán của mình. Hơi thở của tôi đang dần trở lên rối loạn, tôi ôm lấy trái tim đang đập điên cuồng, quay lại ngồi vào ghế.
Hình như chỉ có một vài khả năng.
Tôi nói cho lão Lưu suy luận của mình, quyết định tự mình đi tìm Mục Bạch một chuyến.
Trong thời gian ngắn như vậy đã phải trở lại toà nhà quen thuộc. Chẳng qua lúc này đây, tâm tình của tôi rất phức tạp, Mục Bạch còn đang ngồi ở trước bàn, thầy vẫn chẳng hề nhúc nhích, vẫn luôn chờ tôi quay lại.
“A Viễn, thầy biết em sẽ quay lại.”
Tôi có chút mềm lòng: “Thầy.”
Mục Bạch đưa lưng về phía tôi, hai tay vòng ra phía sau: “Đừng gọi tôi là thầy nữa, cậu đến để bắt tôi.”
Chính thầy đã thừa nhận điều đó! Lời này vừa nói ra, tất cả suy đoán trong lòng tôi đã biến thành hiện thực, tôi khó có thể tin tưởng đây là sự thật, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, tôi tiến lên phía trước, muốn đưa Mục Bạch về tiếp nhận điều tra, có lẽ, có lẽ còn có khả năng khác.
Ngay khi tôi vừa giơ tay lên, Mục Bạch đột nhiên đứng dậy từ trên ghế, nhào về phía tôi, trong tay giơ cao một ống kim, tóc gáy tôi dựng đứng lên, đó chắc chắn là một ống heroin!
Mục Bạch bắt đầu tấn công, tôi không phản ứng kịp, bị lão đè dưới thân. Giờ phút này hai mắt lão đỏ như máu, giống như một con quái thú mất đi lý trí, không ngừng gào thét: “Vì sao? Vì sao chứ? Đã giết chết bố mày rồi nhưng tại sao mày vẫn không buông tha cho tao? Đại Côn chết, Lý Đồng rất nhanh cũng sẽ chết, bọn họ chính là hung thủ sát hại bố mày và Bành Li!”
Tôi giật mình, cố gắng nắm lấy cổ tay lão: “Là ông đúng không? Bố tôi là do ông giết, Bành Li cũng vậy.”
Mặt Mục Bạch đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi lên: “Bố mày, bố mày nhận tiền của tao nhưng lại không truyền tin tức chính xác đến cho tao, khiến tao bị tổn thất nghiêm trọng, tiền cứu mạng mẹ mày đều là do tao cho, sau khi ba mày chết, cả nhà bọn mày mai danh ẩn tích, nhưng biết làm sao được, ông trời lại phái mày đến bên cạnh tao, tao đã cố gắng kiềm chế lại, quan tâm mày, chăm sóc mày, nếu không phải biết mày sẽ tiến vào làm việc ở sở cảnh sát, đối với tao còn có chút tác dụng, nếu không thì tao đã sớm làm thịt mày rồi!”
Khi con người ta trở nên điên cuồng, sức lực rất lớn, tôi cảm thấy bản thân sắp không thể kiên trì thêm được nữa. Chỉ đành cắn răng nặn ra một câu: “Vậy còn Mục Thanh, ông không nghĩ tới Mục Thanh sao? Cậu ấy bị người của ông đánh đến chết kìa!”
Những lời này vừa thốt ra, đã chọc trúng nỗi đau của Mục Bạch, hai mắt lão thoáng thất thần, nhưng rất nhanh lại đã hung dữ trở lại.
Nhưng cũng chính trong nháy mắt này, tôi đã nắm lấy cơ hội, nhấc chân đẩy lão ra, cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản kích.
Nhưng tố chất thân thể Mục Bạch vượt xa tưởng tượng của tôi, lúc đánh nhau tôi dần dần rơi vào thế hạ phong, lúc tôi kiệt sức thì lão Lưu mang theo người xông vào.
Anh ấy vừa giúp tôi ngăn cản những đòn tấn công của Mục Bạch, vừa nói với tôi: “Tôi đi lục soát nhà Mục Bạch, đã tìm được sổ sách.”
Đây chính là bằng chứng xác thực nhất!
Có đám người Lão Lưu gia nhập, chúng tôi rất nhanh đã chế phục được Mục Bạch, ngay khi chúng tôi áp giải người đưa lên xe cảnh sát, lão Lưu lại đột nhiên bắt đầu nôn mửa, thân thể không đứng vững được, ngã xuống đất.
Tôi vô cùng hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống của anh ta, bỗng nhiên tôi nhìn thấy ống kim của Mục Bạch đang cắm vào cánh tay lão Lưu, trong ống tiêm trống rỗng.
Người làm nghề chúng tôi đều hiểu, những kẻ lần đầu tiên rơi vào con đường nghiện ma túy đều sẽ dùng liều lượng rất nhỏ, chỉ có những người nghiện lâu rồi, những người nghiện ma túy rất nhiều, mới có thể áp dụng phương thức tiêm để có được khoái cảm lớn hơn.
Lão Lưu chưa từng hút ma túy tất nhiên sẽ không chịu nổi sự tàn phá bừa bãi của ma túy, nước mắt của tôi tràn ra, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy lão Lưu, hô to: “Cầm băng! Gọi xe cứu thương đi! Gọi xe cứu thương đi!”
Mục Bạch bị đè trên mặt đất, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt oán độc: “Năm đó bố mày vì tiền mà bán tin giả cho tao, bây giờ mày lại giết hại em trai tao, đây xem như là tiền lãi tao thu nhận.”
Xe cứu thương ở ngoài cửa chờ lệnh, tới rất nhanh, nhưng đối với lão Lưu mà nói vẫn quá muộn, lúc này ý thức của lão Lưu đã dần trở nên mơ hồ, cho dù bác sĩ đã kịp thời tiêm nalo ketone cho anh ta, nhưng bác sĩ nói trạng thái hô hấp của lão Lưu không bình thường là do bị ma túy ức chế hoạt động của trung tâm hô hấp.
Xe cứu thương gào thét một đường đưa lão Lưu đến bệnh viện.
Lương Hán Sâm dẫn theo người đứng đợi ở chỗ này, không phải anh ta không quan tâm tới tình huống của lão Lưu, chỉ là muốn tôi thông báo cho lãnh đạo chúng tôi về sự thật việc lão Lưu dung túng người nghiện ma túy đã bị điều tra rõ ràng. Trong cuốn sổ được phát hiện trong phòng làm việc của anh ta với ghi chép bên trong cuốn sổ đen được tìm thấy trong lần hành động KTV hoàn toàn trùng khớp, là một cộng sự, tôi cũng bị đình chỉ công tác để điều tra.
Tôi đã không còn quan tâm tới việc chức vụ của mình bị đình chỉ hay không đình chỉ, cũng không quan tâm việc thẩm vấn Mục Bạch như thế nào, tôi chỉ quan tâm lão Lưu có thể khỏe lại hay không.
Nhưng mọi chuyện vẫn không được như ý muốn, nồng độ heroin cao rất nhanh đã ảnh hưởng rất lớn đến tim của lão Lưu, trong quá trình cấp cứu, tim ngừng đập nhiều lần, bác sĩ muốn tôi thông báo cho người nhà bệnh nhân, lúc này tôi mới phát hiện, tôi chẳng hề hay biết gì về tình huống của lão Lưu, gọi điện thoại cho hướng dẫn viên, người ta nói cho tôi biết, lão Lưu không có người nhà, bố mẹ đã mất sớm, nghe nói trước đó có kết hôn một lần, nhưng không có con, sau đó thì ly hôn, cũng không gặp lại người đó nữa.
Bác sĩ đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, giữa chừng lão Lưu tỉnh táo được một lần ngắn ngủi, bác sĩ gọi tôi vào thăm.
Tôi ngồi ở bên giường lão Lưu, nhất thời khóc không thành tiếng.
Lão Lưu nhìn tôi, không còn sức mà nói chuyện, câu nói yếu ớt đứt quãng, nhưng vẫn còn nói đùa với tôi: “Khóc cái gì mà khóc, đồ con nít... Khóc xấu quá. Không... Tốt lắm, kẻ giết chết bố cậu... Hung thủ thực sự... Bắt được rồi, thằng nhóc... sợ tôi im lặng... Rồi phải không?”
Tôi chạm vào mắt mình, ép buộc bản thân không được đắm chìm trong bầu không khí thương cảm: “Tôi biết rồi, lão Lưu, anh nói xem, nhiều năm như vậy rồi sao còn chưa cưới được vợ thế.”
Khóe miệng dưới mặt nạ dưỡng khí của lão Lưu giật giật : “Cái gì...mà vợ chứ, tôi... Có ngày hôm nay... Không có ngày mai, không muốn... làm chậm trễ... Người ta.”
Tôi không thể chịu đựng được nữa, ôm mặt không thành tiếng.
Lần này lão Lưu bị tiêm heroin có nồng độ rất cao, hơn nữa ống tiêm đâm vào tĩnh mạch, phản ứng ngộ độc rõ ràng, người ra đi rất nhanh.
Tôi muốn xin cho lão Lưu làm liệt sĩ, nhưng cấp trên nói anh ấy có quá nhiều vết nhơ, tạm thời còn chưa điều tra rõ ràng, nên sẽ không có thưởng, hơn nữa lão Lưu cũng không có người thân, lương hưu cũng không biết cấp cho ai, sau nhiều khó khăn, cuối cùng tôi cũng tìm được cháu trai của lão Lưu. Cháu trai của anh ấy nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên, hiển nhiên đã quên đi sự tồn tại của người chú này, người thân của lão Lưu rất ít, cháu trai từ chối nhận trợ cấp, điều kiện tiên quyết là không chịu trách nhiệm về hậu sự của lão Lưu.
Lão Lưu không phải là liệt sĩ, tôi chỉ có thể tìm cho anh ấy một nghĩa trang, thường xuyên đi thăm anh ấy.
Lão Lưu, anh nói xem, tôi cũng không biết nhà anh ở đâu, cũng không biết đem tin tức anh chết báo cho ai, trước kia lúc ở đồn cảnh sát, tôi nói anh không có tiền đồ, cuộc sống không có gì phải vướng bận. Anh xem, kết quả thì sao, ngay cả nghĩa trang công cộng cũng không được vào.
Tôi cười lau nước mắt, đặt mũ cảnh sát của lão Lưu trước bia mộ. Đời này, anh chưa từng đội nó, chết rồi, để cho nó ở cùng anh nhiều hơn đi.
Tôi quay đầu rời đi, huy hiệu cảnh sát trên mũ cảnh sát dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng của riêng mình.
————
Tác giả: Trương Tiêu Dư
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT