39

Tôi lau máu trên mặt, bước ra khỏi tòa nhà.

Lục Tử Ninh đang đứng ven đường, cầm chiếc ô màu đen đi qua đi lại, tránh những vũng nước trên mặt đất.

Cô ấy đến một mình, bên người còn là một chiếc xe cảnh sát, có vẻ vừa từ đồn cảnh sát chạy tới đây.

Tôi vẫy tay với cô ấy.

Cô ấy vội vàng chạy đến, hỏi: “Hắn ta không sao chứ?”

Tôi chỉ lên trên lầu, Lục Tử Ninh ngẩng đầu nhìn theo hướng đó.

Bóng dáng bác sĩ Uông đứng trước cửa sổ.

Lục Tử Ninh nheo mắt: “Nhìn không rõ lắm.”

Tôi nói: “Lát nữa hắn ta sẽ cử động.”

Lục Tử Ninh nói: “À, để tôi nhìn lại.”

Tôi và cô ấy cùng nhìn lên lầu.

Bác sĩ Uông đột nhiên trèo lên cửa sổ.

Hắn ta hét lên: “1606 bằng bao nhiêu?”

Lục Tử Ninh nghe thấy Diệp Tiểu Bạch bên cạnh cô ấy thấp giọng nói: “Kết thúc rồi.”

Giống như một tiếng thở dài.

Bác sĩ Uông mất trọng tâm, rơi từ tầng mười lăm xuống, đập vỡ mái che mưa, rơi xuống đất, một tiếng vang lớn.

Mưa phùn rơi xuống, lộp độp nặng nề rơi trên cơ thể nát bét của bác sĩ Uông.

Đám đông la hét chói tai, chiếc ô đen rơi xuống cạnh chân tôi, đèn đỏ của xe cảnh sát chớp tắt trong không khí ẩm ướt.

Lục Tử Ninh gọi xe cứu thương xong liền vội vã chạy về phía thi thể.

Tôi dập tắt điếu thuốc, rời khỏi nơi này.

40

Tôi đi trên con phố đang đổ mưa.

Xe tải chạy qua bên đường, đất đá văng tứ tung, vang lên ầm ầm.

Tôi dừng chân, hai tay vịn lên lan can, mờ mịt nhìn người qua kẻ lại trên đường.

Không biết tại sao, mắt trái vẫn luôn chuyển động, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Cảm giác đau đớn rất mạnh mẽ, mỗi lần con ngươi chuyển động đều giống như bị lưỡi dao đâm vào.

Nhớ tới mảnh thủy tinh đâm vào trong mắt ngày ấy.

Sau khi phá vỡ cửa sổ sát đất, đập vào mắt tôi chính là cảnh tượng Văn Văn đang bị treo ngược giữa không trung.

Có đôi khi tôi sẽ tham lam nghĩ rằng, nếu như mắt trái có thể khiến thời gian dừng lại, cho thời gian dừng lại tại đó, tôi sẽ băng qua những mảnh thủy tinh và đinh sắt, nắm chặt tay cô ấy như trước đây.

Mà không phải sau khi giết chết một người, mờ mịt đứng ở nơi này.

Không biết bản thân phải đi đâu, phải làm gì.

Sau đó tôi nhìn thấy một nữ sinh cách đó không xa, đứng trước kẻ đường dưới đèn giao thông.

Cô bé cũng giống tôi, không che ô.

Tôi thấy một người đi theo sau cô bé.

Là một nam sinh còn rất trẻ, có lẽ là bạn trai của cô bé.

Tôi ngẩng đầu lên, mặc nước mưa nhỏ vào mắt trái, cảm giác khô khốc vành mắt không tự chủ nóng lên một chút. khiến mắt tôi vô thức nhắm mắt lại

Lục Tử Ninh từng nói với tôi, sau khi một tổn thương sâu nặng qua đi, sẽ lại gặp phải những tổn thương nhẹ khác sau khi chịu một vết thương không thể chữa lành rồi lại chịu thêm những tổn thương khác thì có thể thấy sau lưng một người, nỗi tuyệt vọng được sinh ra như thế nào.

Tôi nhìn lại, bóng người sau lưng nữ sinh tiến lên phía trước.

Bạn trai cô bé đẩy cô bé ra, nói với cô bé. Anh ta không hề yêu cô bé, anh ta đã thương người khác rồi, có người yêu mới rồi, bảo cô bé đừng níu kéo nữa.

Đèn đỏ sáng lên.

Dòng xe bắt đầu chuyển động.

Nữ sinh bước chân.

Tôi lớn tiếng gọi: “Này, chờ chút.”

Nữ sinh kia mờ mịt quay đầu.

Tôi nói: “Thất tình thôi mà, không đến mức tự tử chứ?”

Cô bé ngẩn người: “Sao anh biết?”

Xem ra, ý định tự tự của nữ sinh này không mạnh lắm, bị tôi quát một tiếng, cả người ủ rũ đi không ít, sợi chỉ trắng trên người cô bé đã gần như không thấy.

Tôi có hơi do dự.

Vào lúc này, nên nói gì mới tốt đây?

Một âm thanh quen thuộc chợt vang lên trong đầu tôi.

Tôi suy nghĩ, nói với cô bé: “Con gái đừng yếu đuối quá.”

Mưa phùn bay theo gió.

Cô bé mỉm cười, lau khóe mắt nói: “Cảm ơn anh.”

Tôi phất tay nói: “Mau về nhà ngủ một giấc thật ngon.”

Tôi nhìn cô bé đi xa, xoay người đi về hướng lúc trước đã đi tới trở về lối cũ.

Tôi cũng nên về nhà rồi.

Ngủ một giấc thật ngon, chờ Lục Tử Ninh đến.

41

Tôi tỉnh dậy trên sàn nhà trong phòng khách, con mèo đang liếm tay tôi.

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Lục Tử Ninh ở đầu dây bên kia nói: “Mở cửa.”

Cô ấy mặc quần áo bình thường, trên đầu còn mang kẹp tóc màu xanh lam.

Tôi gãi đầu, hỏi: “Sao không mặc đồng phục cảnh sát đến?”

Cô ấy nói: “Bọn họ bảo tôi mặc vậy để…anh buông lỏng cảnh giác.”

Tôi pha cho cô ấy một ấm trà, cô ấy cầm cốc trà ngồi cạnh tôi. Con mèo cọ vào chân tôi kêu meo meo.

Tôi nói: “Xem ra không kịp cho nó ăn rồi.”

Cô ấy nói: “Tôi sẽ mang nó về nhà tôi.”

Tôi nói: “Dạ dày của nó không tốt, nhớ chọn loại thức ăn cho mèo mềm một chút.”

Cô ấy gật đầu, nói: “Ừ.”

Hai chúng tôi im lặng.

Hồi lâu sau, Lục Tử Ninh phá vỡ sự yên tĩnh: “Nhân viên của bác sĩ Uông đã lần lượt đưa ra ra lời khai, bác gái cũng đã tỉnh lại, tin rằng rất nhanh có thể định tội.

Tôi nói: “Vậy thì tốt.”

Cô ấy nói: “Ngoài ra, thời điểm bác sĩ Uông chết, anh đang ở hiện trường, tôi đã nhìn thấy. Chúng tôi tìm được chiếc bút ghi âm, hơn nữa, sắp lập hồ sơ vụ án giết người sáu cấp độ đã được ghi lại. Bằng chứng có mặt, cách thức gây án, thời gian gây án, đều phù hợp…

Tôi vuốt ve mèo, nói: “Người là do tôi giết.”

Tôi nói: “Là tôi giết bác sĩ Uông.”

Cô ấy im lặng hồi lâu, tôi quay đầu lại, phát hiện khóe mắt cô ấy có vệt nước mờ nhạt.

Cô ấy ngây ngốc hỏi: “Vì sao?”

Tôi ôm lấy cô ấy, vỗ lưng cô ấy.

Tôi nói: “Cô biết mà, là vì báo thù.”

Cô ấy không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực tôi.

Cô ấy nói: “Vì sao chứ, anh sẽ phải chịu tội mà.”

Tôi nghe thấy cô ấy cắn răng khóc nức nở.

“Như vậy thì tôi sẽ phải bắt anh.” Cô ấy nhỏ giọng, vừa khóc vừa nói.

Tôi chậm rãi vuốt lưng cô ấy: “Không sao cả, đừng để đồng nghiệp dưới lầu phải chờ lâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play