Cô ấy ngồi bên cửa sổ sát đất đã khóa chặt, yên tĩnh ngắm nhìn mây mù lượn quanh ngoài ban công.
Trong lòng cô ấy ôm chú mèo sữa nhỏ xíu vừa mới mua về, nhìn thẫn thờ. Ánh mắt của cô ấy như một chú mèo sữa vậy, ngồi trong ngôi nhà mà tỉnh dậy rồi cũng sẽ không mất đi tất cả.
Còn cả khoảng thời gian cuối tuần khó tả kia nữa.
Sáng sớm tôi tỉnh dậy, Văn Văn nằm cạnh vẫn còn đang trong mơ.
Gió thổi tung cánh cửa sổ khép hờ, hạt mưa theo rèm cửa, hắt vào trong ướt đẫm.
Tôi đóng cánh cửa sổ lại, nghe tiếng Văn Văn xoay người ở đằng sau.
Cô ấy nói: "Đừng đóng".
Đó là ngày thứ hai sau khi cô ấy tìm được việc, lương không cao, nhưng đủ nuôi sống bản thân. Tôi vốn không đồng ý, chín giờ sáng đi năm giờ chiều về như tôi quá vất vả, hay là cô ấy có thể ngẩn người ở nhà, mở một shop online, cũng không cần ra ngoài chịu ức hiếp.
Nhưng cô ấy nói với tôi, đó là một dạng tự do.
Hôm ấy, tôi ngồi bên cô ấy, nghe cô ấy nói: "Diệp Tiểu Bạch, cảm ơn anh".
Cảm ơn cái gì?
Đã năm năm, trên người em không có vết thương nữa.
Cô ấy ôm chặt lấy tôi, nói: "Em tự do rồi".
Cô ấy đã không còn là cô gái nhỏ phải đóng chặt cửa mới có cảm giác an toàn nữa rồi.
Vào một ngày rất lâu sau đó, cô ấy khóa chặt cửa sổ sát đất, rắc đầy đinh mũ trên ban công, trở về làm cô gái nhỏ run rẩy kia.
Ngay người chồng mà cô ấy đợi chờ bấy lâu, cũng trở thành người cuối cùng đẩy cô xuống vực sâu.
Tôi không biết, ngày hôm ấy, cô ấy đã trải qua cảm giác tuyệt vọng như thế nào.
Tôi chỉ biết tất cả kết quả là do ai gây ra.
Bao lâu nay, tôi vẫn thắc mắc.
Tại sao phải để tôi chỉ còn mắt trái.
Dường như cho tôi hy vọng.
Song hết thảy những gì tôi thấy, chỉ là tuyệt vọng.
Giờ đây cuối cùng tôi cũng có đáp án.
Những đau khổ mà anh gây ra cho cô ấy.
Tôi sẽ trả lại hết cho anh.
Tôi nắm chặt lấy con dao.
Dao tuốt khỏi vỏ, lưỡi dao cứa qua mắt trái của tôi.
Tôi gắng gượng mở to mắt trái, gió từ bên cửa thổi tới, len vào vết thương.
Sâu trong thần kinh, truyền đến cơn đau dữ dội như tiếng gào thét.
Tôi đứng dậy, máu tươi xuôi theo hốc mắt chầm chậm chảy xuống, gột rửa nhãn cầu đen như mực. Khuôn mặt hoảng hốt của bác sĩ Uông phản chiếu trong mắt trái của tôi.
Hắn ta nói: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Tôi nói: "Tôi là chồng của Văn Văn".
Hắn ta nói: "Điều đó không quan trọng".
Tôi ngừng chốc lát rồi nói: "Điều đó rất quan trọng".
37
Bác sĩ Uông lùi tới bên cạnh cửa sổ.
Hắn ta nói: "Không, mắt của cậu cũng chẳng làm gì được".
Phải, hắn ta nói không sai, giờ này phút này, không có một ai sau lưng hắn.
Nhưng tôi đã có được thứ tôi muốn rồi.
Lúc tôi tiếp cận hắn ta, hắn ta không để ý rằng, tôi vẫn luôn quan sát khung ảnh đặt trên tủ sách.
Cuối cùng, dưới một góc độ nào đó, tôi đã nhìn rõ toàn bộ khung ảnh.
Đấy là một tấm ảnh đen trắng.
Còn nhớ hôm ấy, tôi và Lục Tử Ninh ở cô nhi viện, đối diện với những nghi vấn, bác sĩ Uông lại lấy ra hai tờ giấy chứng nhận vô vị từ phòng lưu trữ.
Lúc đó tôi đang nghi ngờ, sao lại là giấy chứng nhận, mà không phải ảnh kết hôn.
Có thể là sự vùng vẫy cuối cùng của Văn Văn, từ chối mặc chiếc váy cưới bất đắc dĩ đó.
Nhưng hắn ta luôn miệng nói mình yêu cô ấy, sao có thể không ghép hồi nhỏ của mình với ảnh của Văn Văn cùng nhau.
Làm thành ảnh kết hôn của họ.
Bác sĩ Uông lần mò tìm di động, muốn gọi điện thoại.
Sau lưng hắn ta, có một bóng người lờ mờ hiện ra.
Không đủ, còn có thể rõ nét hơn nữa.
Một cánh tay xuất hiện trong tầm mắt của bác sĩ Uông, đó là tay tôi, khẽ tắt nguồn điện thoại đi.
Mũi dao chọc vào yết hầu của hắn ta.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Kìa, trời vẫn đang chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi".
Tôi thấy ở sau lưng hắn ta, bóng người dần trở nên rõ nét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT