Bác sĩ Uông lấy hộp thuốc lá kia từ trong túi của tôi với cả thanh đao đã vào vỏ kia ra. Tôi còn đang ngơ ngác, chưa kịp phản ứng.
Hắn ta thưởng thức đao, nói: “Nếu không phải vừa nãy cậu còn cố dẫn lời của tôi ra thì khi nhìn thấy cây đao này, tôi sẽ cho rằng cậu muốn giết tôi.”
Tôi mất sức ngã lên lưng ghế.
Hắn ta nghĩ một lúc, nói: “Cách dẫn dắt lời nói kia, là do Lục Tử Ninh dạy cậu đúng không?”
Tôi không nói chuyện, chỉ nheo mắt lại nhìn chằm chằm hắn ta.
Hắn ta tự mình nói tiếp: “Cậu mạnh hơn cô ta, cô ta muốn lấy lòng mọi người, cho nên có quá nhiều nhược điểm. Cậu không giống vậy, cậu có thể buông bỏ tất cả.”
Sau khi Văn Văn đi rồi, tôi đã không còn cái gì không vứt bỏ được.
Tôi hung tợn nói: “Tôi tới đây không phải để nghe lời bình luận của anh.”
Hắn ta nói: “Đừng xúc động. Như vậy sẽ không thú vị —— cũng đừng vội phản bác lại, tôi đang chuẩn bị nói cho cậu đáp án cậu muốn.”
Tôi nói: “Bịa ra một câu chuyện ngay bây giờ đối với anh mà nói, không khó.”
Hắn ta nhún nhún vai, nói: “Có tin hay không là chuyện của cậu. Nhưng trước đó, tôi có một điều kiện.”
Tôi lộ ra vẻ mặt cảnh giác.
Hắn ta nói: “Nói cho tôi, Thuỵ Điển, còn có chuyện trước kia của cô ấy…… Tất cả đều là do một mình cậu trinh thám ra sao?”
Tôi nói: “Là tôi với Lục Tử Ninh.”
Hắn ta nói: “Buổi chiều cứu Lục Tử Ninh bằng cách nào?”
Tôi nói: “Giỏi về quan sát mà thôi, thủ pháp giết người của anh cũng không hoàn mỹ như anh tưởng tượng.”
Hắn ta như nhớ lại cái gì đó, quay đầu đi, nhìn về cơn mưa ngoài cửa sổ.
Hắn ta nói: “Cậu rất giống một người tôi quen biết trong Ma Mâu.”
Tôi bắt được một từ, Ma Mâu?
Tôi mơ hồ nhớ tới, đó là tên của một nhóm tội phạm 25 năm trước.
Hắn ta nói: “Nói cho tôi cậu đã biết được những gì?”
Tôi nói: “Mưu sát sáu cấp độ. Thông qua sáu người, anh có thể giết chết bất kỳ người nào trên thế giới.”
Hắn ta nói: “Cũng không khó để thực hiện, đúng không?”
Tôi nói: “Đặc biệt, anh còn là một bác sĩ tâm lý.”
Hắn ta nói: “Đúng vậy. Mưu sát sáu cấp độ, tên cậu đặt thật đúng là khó nghe.”
Hắn ta châm một điếu thuốc, kẹp trong tay.
Hắn ta nói: “Cậu có thể làm học trò của tôi.”
Tôi nói: “Học mưu sát sáu cấp độ của anh?”
Hắn ta nói: “Chỉ cần cậu nguyện ý.”
Tôi nói: “Nằm mơ đi.”
Hắn ta cười cười, nói: “Sớm đã đoán được cậu sẽ nói như vậy.”
Mưa phùn đánh lên cửa kính, phát ra tiếng vang ‘tạch tạch’ rất nhỏ.
Tôi âm thầm điều chỉnh vị trí điện thoại bên hông, từ lúc bắt đầu vào cửa, nó đã được bật ghi âm lên rồi.
Tôi nói: “Thứ tôi muốn đâu?”
Hắn ta lộ ra biểu tình nghiêm túc, hỏi tôi: “Nếu tôi nói với cậu rằng cô ấy tự nguyện chết đi thì sao?”
Tôi sửng sốt.
33
Ước định. Hắn ta nói.
Hắn ta nói với tôi rằng giữa hắn ta và Văn Văn có một giao ước. Cô ấy chết, để cho hắn ta sống sót.
Tôi ngắt lời hắn ta: “Anh đang đánh rắm cái gì thế.”
Hắn ta tháo kính xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Cho dù cậu không coi tôi là thầy…… Ít nhất, cũng nên để cho tôi nói hết lời chứ nhỉ.”
Thời gian trở lại 25 năm trước, đó là một thời đại man rợ.
Bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, hắn ta không còn nhà để về, trở thành một công nhân đường sắt.
Đó dường như không phải một năm đầu tốt đẹp, khi đêm xuống, rất nhiều cha mẹ sẽ vứt bỏ con mình trên đường ray.
Xe lửa chạy qua, che giấu tiếng khóc của trẻ con, tiếng rung ầm ầm.
Trong đêm tối, dưới chân nghiền qua cái gì sẽ không có ai nghĩ nhiều.
Mà hắn ta nhìn thấy cảnh này phát sinh, lại thấy vui mừng từ tận đáy lòng. Thế giới này không phải bến đỗ tốt đẹp gì, rời khỏi sớm mới là hạnh phúc. Đi muộn sẽ giống như hắn ta vậy, không đi được nữa.
Từng có người cảm thấy ý nghĩ như vậy là ý nghĩ mà chỉ có quỷ mới có.
Con quỷ ngày xưa, bác sĩ Uông hôm nay, ngồi ở trước mặt tôi, dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại những việc này.
Hắn ta nói: “Xe lửa chạy trong đêm, tại sao nhân viên trên tàu lại phải kéo rèm vào?”
Tôi nói: “Để hành khách nghỉ ngơi.”
Hắn ta nói: “Cậu nói đúng một nửa. Là để cho con quỷ ngoài cửa sổ xe có thể nghỉ ngơi, nhìn thấy một đám trẻ bất hạnh, lại không đuổi kịp xe lửa, quỷ phải làm thế nào mới có thể yên giấc ngàn thu đây?”
Tôi nói: “Vớ vẩn.”
Hắn ta nói: “Tạm thời cứ coi như đó là luận điệu vớ vẩn. Con quỷ kia vẫn luôn bồi hồi ở trên đường ray, nhưng không đuổi kịp được bất kỳ thứ gì. Cho đến một ngày, một cô bé kéo rèm cửa sổ ra, và bọn họ nhìn thấy nhau.
Không lâu sau đó, cô bé ấy bị cha mẹ vứt bỏ. Con quỷ kia nhặt được cô bé.
Nhưng những gì con quỷ đó làm, lại là nuôi nấng cô bé, chậm rãi nuôi cô bé trưởng thành.”
Hắn ta nói: “Cậu cảm thấy vì sao mà con quỷ lại không có ăn thịt cô bé luôn?”
Tôi im lặng.
Hắn ta nói: “Bởi vì cô bé thực hiện một giao dịch với quỷ.”
Cô bé muốn con quỷ nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi khác, muốn hắn ta giúp đỡ những đứa trẻ bị vứt bỏ đó. Cái giá phải trả là cô bé ấy cần phải chịu đựng những cực khổ đó thay bọn họ gấp nhiều lần.
Mùa đông ấy, quỷ nắm lấy tay cô bé, dọc theo đường ray trở về đường đi, thực hiện giao dịch này.
Một giao dịch bẩn thỉu. Nhưng rất công bằng.
Nhưng quỷ lại mâu thuẫn, hắn ta hận thế giới này, vì cô bé và những đứa trẻ bị vứt bỏ đó rồi lại không thể không ở lại chỗ này.
Sau một thời gian dài, cô bé chú ý tới nỗi thống khổ của con quỷ, vì thế cô bé đưa ra một khả năng.
Cô bé có thể chết thay hắn ta, như vậy, quỷ sẽ có lý do biến thành người, có lý do ở lại nơi này.
Hắn ta nói: “Dùng cái chết của cô ấy, đổi lấy cuộc sống mới của tôi.”
Giây phút ấy, quỷ đã thấy được thiên sứ, ở ngay trước mặt mình.
Bởi vì cô ấy biết rõ, đó là quỷ, đó là một con quỷ mở cô nhi viện. Nếu không thể biến hắn ta thành người, vậy thì chuyện đáng sợ cỡ nào sẽ xảy ra đây.
Quỷ vốn định lợi dụng những đứa trẻ mồ côi đó, để hoàn thành một số việc.
Nhưng hắn ta đồng ý, sau khi giết cô ấy, sẽ chọn trở thành một người tốt.
Bởi vì, qua thời gian lâu như vậy, hắn ta đã sớm yêu cô ấy từ lâu.
Bác sĩ Uông nói đến chỗ này, như là khó có thể khống chế bản thân mà chảy nước mắt.
Hắn ta nói: “Cậu có thể tưởng tượng ra không? Giao ước giữa thiên sứ và quỷ, quá đẹp.”
Tôi chỉ có thể thấy được thứ gọi là xấu xí trên mặt hắn ta.
Tôi nói: “Có giao ước từ năm nào?”
Hắn ta nói: “Năm cô ấy mười hai tuổi.”
Tôi nói: “Chỉ vì cái này mà anh giết cô ấy?”
Hắn ta xoa xoa khóe mắt, nói: “Chỉ vì cái này.”
Nắm tay của tôi đập mạnh lên mặt bàn.
Tôi nói: “Làm một người tốt à? Suýt chút nữa anh đã giết Lục Tử Ninh với tôi.”
Hắn ta thấp giọng, nói: “Chỉ là không muốn để nỗ lực của cô ấy bị uổng phí.”
Tôi nói: “Anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh.”
Ngón tay bác sĩ Uông gõ gõ mặt bàn.
Hắn ta nói: “Tôi trở về từ sân bay.”
Tôi sửng sốt.
Hắn ta nói: “Một câu tài liệu công thương có vấn đề, là có thể ép tôi vội vàng trở về. Vì sao? Tiếp tục mở cô nhi viện, chính là một phần trong giao ước của cô ấy. Tôi không cho phép nó có bất cứ sai lầm gì.”
Tôi nói: “Những người phụ nữ bị anh giết hại kia thì sao?”
Hắn ta nói: “Những chuyện đó là chuyện trước khi giết cô ấy. Tôi cho rằng tôi có thể tìm được đồ thay thế, sau đó mới phát hiện ra, chỉ có thể là cô ấy, cô ấy là duy nhất, có một không hai.”
Tôi nói: “Đồ thay thế……”
Hắn ta nói: “Đồ thay thế sau khi cậu cướp cô ấy đi mất.”
Bác sĩ Uông nhìn về phía tôi, nói: “Hiểu chưa? Là do cậu hại những người phụ nữ vô tội đó.”
Tôi đã không còn kiên nhẫn để nghe tiếp nữa.
Từ nơi rất xa, truyền đến tiếng còi xe cảnh sát mơ hồ.
Lục Tử Ninh sắp đến rồi.
Di động cũng ghi âm được đủ chứng cứ rồi.
Tôi đẩy ghế dựa ra, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bác sĩ Uông đột nhiên gọi tôi lại.
Hắn ta nói: “Ghi âm vô dụng.”
Cái gì?
Theo bản năng, tôi lấy điện thoại ra, lại phát hiện ghi âm đã ngừng ở giây thứ 50. Là khi nào? Nhớ lại những chuyện phát sinh vừa rồi, trước sau giây 50, vì lừa gạt hắn ta là vụ án đã được phá, tôi nắm lấy cổ áo của hắn ta, ghé sát bên tai hắn ta để nói chuyện. Nếu nói có điểm mù thị giác tồn tại, hẳn chính thời khắc đó, hắn ta đã tắt ghi âm trên di động của tôi.
Hắn ta đã sớm tính toán xong hết rồi?
Thân hình của bác sĩ Uông được bao phủ dưới ánh trăng. Tôi nghiêng mặt, mở to hai mắt, trong lúc mơ hồ, chỉ có thể thấy được đường viền của hắn ta.
Đường viền của hắn ta nở một nụ cười: “Đó sẽ là một phần tuyệt vọng của cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT