Từ mắt trái, tôi nhìn thấy một ‘tôi’ khác đang chạy trên con đường tối tăm mù mịt.
‘Anh ta’ vội vàng đẩy cửa văn phòng ra.
Thư ký đang thu dọn đồ uống lạnh trên bàn, nói với ‘anh ta’: “Anh về đi, bác sĩ Uông đã đi rồi.”
‘Anh ta’ hỏi, đi đâu.
Thụy Điển. Trong thời gian ngắn sẽ không trở về.
Dường như ‘anh ta’ muốn vạch trần lời nói dối của cô ta, hỏi: “Làm visa từ khi nào?”
Cô thư ký điềm đạm nói: “Thủ tục di dân đã làm xong từ lâu rồi.”
‘Anh ta’ nhận điện thoại của thư ký, mới vừa gọi điện đã vội vàng cúp máy, để điện thoại lại. Mặc dù tôi không nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, nhưng không khó để đoán ra, giọng nói ở đầu dây bên kia là không thể liên lạc được.
‘Anh ta’ chạy trong lối đi tối tăm, định liên lạc với Lục Tử Ninh nhưng cũng không liên lạc được.
Trong lòng tôi là từng tầng từng tầng khó hiểu, bộ quần áo trên người ‘anh ta’ là bộ hôm nay tôi mặc, trên đó còn có vết nước bẩn khi cứu Lục Tử Ninh, nhưng tôi không có ẩn tượng gì với những hình ảnh này.
Hơn nữa.
Thụy Điển, di dân?
Cho đến khi tôi nhìn thấy ‘anh ta’ ra khỏi lối nhỏ, trước mắt là quầy lễ tân với bức tường treo đầy đồng hồ.
Những chiếc đồng hồ đó, kim phút trùng với kim giờ, dừng lại ở mười hai giờ đêm.
Như một tiếng vang bén nhọn xuyên qua da đầu tôi.
Mưu sát sáu cấp độ sẽ nhắm vào tôi trong đêm nay.
Tôi mở to mắt nhìn vẻ mặt tức giận không kiểm soát được của ‘anh ta’.
Tôi nhớ ra rồi. Trước mỗi vụ mưu sát sáu cấp độ, bước đầu tiên luôn khiến nạn nhân chịu kích thích mạnh mẽ, sau đó mới bắt đầu tiến hành ám chỉ tâm lý cho nạn nhân. Suy cho cùng nguyên nhân là do con người đều có tâm lý phòng vệ.
Mặc dù bác sĩ Uông không biết quá khứ của tôi, nhưng hắn ta biết rất rõ tôi cố gắng chống đỡ sống đến hôm nay là vì cái gì – báo thù cho Văn Văn.
Chỉ cần nắm lấy việc tôi trả thù thất bại, hắn ta sẽ có cơ hội kéo tôi xuống vực sâu tuyệt vọng.
Quan trọng nhất, nếu điều đó thật sự sắp xảy ra, bác sĩ Uông sẽ bỏ trốn trong đêm nay.
Tôi lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Lục Tử Ninh.
Ngay lúc ngón tay tôi đặt lên phím số.
Cái bóng của Lục Tử Ninh xuất hiện sau lưng tôi.
Tối nay Lục Tử Ninh đã trải qua những gì?
Chờ xem.
‘Anh ta’ chạy đến quầy lễ tân hỏi người đàn ông A: “Bác sĩ Uông đến sân bay nào.”
Người đàn ông A điềm tĩnh lật sổ ghi chép.
Người đàn ông B ở phía sau muốn lấy lọ mực trên quầy thì vô tình làm lọ mực rơi trúng bàn, lọ mực vỡ tan văng tung tóe lên người cả ba.
Người đàn ông A đưa khăn giấy, nói xin lỗi.
‘Anh ta’ cầm khăn giấy, lau vết mực trên mặt rồi hỏi: “Ông ta đi sân bay nào?”
Người đàn ông A nói hỏng bét, cuốn sổ ghi chép dính đầy mực. Người đàn ông A bắt đầu oán trách người đàn ông B không ngớt: “Nếu không có năng lực thì đừng làm loạn, có biết sẽ làm khổ người khác hay không?”
‘Anh ta’ hoàn toàn mất kiên nhẫn, túm lấy cổ áo người đàn ông A, gần như rống lên: “Sân bay.”
Người đàn ông nhàn nhạt nói: “Sân bay Lưu Tiên.”
Thậm chí trên mặt anh ta còn có một tia mỉa mai.
‘Anh ta’ buông người đàn ông A ra, lao vào thang máy.
Chú bảo vệ đang ở trong thang máy gọi điện thoại.
Bảo vệ đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên nói: “Diệp tiên sinh, ngài vất vả rồi.”
‘Anh ta’ cảnh giác liếc nhìn nhân viên bảo vệ.
Bảo vệ nói: “Đừng hiểu lầm, trước đây tôi cũng từng là cảnh sát, tôi vẫn luôn chú ý đến vụ án của vợ ngài.”
Bảo vệ nói: “Đúng lúc tôi đang nói chuyện với bọn họ, cảnh sát đã xác nhận bác gái là kẻ tình nghi, đã phê chuẩn lệnh bắt giữ…Bọn họ muốn cảm ơn ngài.”
Bảo vệ giơ điện thoại ra, số hiển thị trên giao diện cuộc gọi là số của đồn cảnh sát.
Bảo vệ dừng lại một lát, nói: “Bọn họ nói nếu không có sự giúp đỡ của ngài thì vụ án không thể tiến triển nhanh như vậy.”
‘Anh ta’ nói chuyện điện thoại với cục cảnh sát.
Tôi thấy ‘anh ta’ siết chặt tay thành nắm đấm.
‘Anh ta’ nói: “Là giả.”
Bảo vệ nhún vai từ chối cho ý kiến, nhưng nhấn nút lên tầng cao nhất.
“Sao lại là tầng cao nhất?” Ánh mắt ‘anh ta’ có chút mờ mịt.
Người bảo vệ nói: “Diệp tiên sinh, ngài hãy tự xác nhận với vị cảnh sát kia đi.”
‘Anh ta’ lấy điện thoại của mình ra, bấm lung tung và vô tình gọi điện video cho Lục Tử Ninh.
Đầu dây bên kia nhận cuộc gọi.
Trên màn hình là khuôn mặt của bác gái.
Gương mặt bác gái không chút biểu cảm, lạnh giọng nói: “Cô ấy đang bận tính toán.”
Phía sau bác gái là Lục Tử Ninh mặc cảnh phục đang ngơ ngác ngồi đó.
Miệng Lục Tử Ninh không ngừng nhẩm tính 1606.
Bác gái nói: Lục Tử Ninh đã tắt camera giám sát nên cậu không cần lo, sẽ không có ai nhìn thấy tôi và cậu giao dịch đâu.
‘Anh ta’ nói: “Giao dịch ...”
Bác gái nói: “Cô ấy có thể sống sót, chỉ cần cậu đi cùng Văn Văn.”.
Bác gái nói: “Ngoài ra, nếu tôi phát hiện có gì bất thường, Lục Tử Ninh sẽ nhận được đáp án ngay lập tức.”
Bác gái nói: “Chàng trai trẻ, đừng để có thêm một người vì cậu mà chịu tai ương.”
Thang máy đến tầng cao nhất.
‘Anh ta’ vô lực buông điện thoại ra.
Người bảo vệ nói: “Chàng trai, đi lên đi.”
Cánh cửa chậm rãi mở ra, ‘anh ta’ ngẩng đầu, nhìn cầu thang dẫn lên sân thượng.
Đoạn hình ảnh kết thúc.
Mắt trái của tôi dần trở lại bình thường.
Một giọt nước trượt dài trên trán rồi rơi vào mắt tôi. Không có cảm giác, mắt trái như chết lặng.
Cách giết người vô cùng thông minh.
Trong viễn cảnh đó, cho dù tôi có lý trí đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể đi vào con đường chết. Chưa kể, những cú đả kích nối tiếp nhau đủ để tôi đánh mất khả năng phán đoán.
Ngay từ đầu, việc bác gái tự thú cũng chỉ là thủ thuật che mắt – Bác sĩ Uông mượn tay bác gái giết tôi và Lục Tử Ninh. Tôi biết, sau đó hắn ta sẽ không để bác gái sống sót đi ra.
Dù cho sau khi sự việc xảy ra cảnh sát phải đến điều tra nhưng lúc đó anh ta đã ngồi trên máy bay đến Thụy Sĩ rồi.
Đến lúc đó, chết vô đối chứng*.
(*) người chết không thể làm chứng.
Tôi nhìn thời gian, đã tám giờ mười lăm.
Không còn thời gian, phải ngăn không cho bác sĩ Uông lên máy bay.
Còn có, Lục Tử Ninh. Tôi không ở bên cạnh cô ấy, tôi cũng không biết người nào có thể cứu cô ấy.
Tôi gọi điện thoại, không có ai nghe.
Trong lòng tôi chợt chùng xuống.
Không thể nào, mưu sát sáu cấp độ đã bắt đầu?
“Con mẹ nó mau nghe máy đi.” Tôi gần như gào vào điện thoại, cuối cùng thì đầu dây bên kia cũng truyền đến âm thanh nhận điện thoại.
Lục Tử Ninh nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Có tiến triển gì mới à?”
Tôi nói to: “Rời khỏi đồn cảnh sát ngay lập tức.”
Cô ấy nói: “Đừng quậy, tôi bận lắm.”
Tôi nhìn đồng hồ, biết rõ không thể trì hoãn thêm nữa. Tôi không biết mưu sát sáu cấp độ sẽ bắt đầu vào lúc nào.
Tôi nhìn mình ở trong gương.
Tôi nói: “Bây giờ tôi sẽ đi giết hắn ta.”
Tôi nói: “Cảnh sát Lục, tôi nghiêm túc đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT