Tiền Lệ vừa thấy người đến, nụ cười châm chọc còn treo trên khóe miệng ban nãy liền cứng đờ.

Ở trong thôn, Tạ Miêu có tiếng là được nuông chiều từ bé, giữ được làn da trắng ngần và đôi tay xinh xắn, ngay cả cổ tay cũng mảnh khảnh nhỏ nhắn, vừa nhìn là biết mềm yếu không có sức lực.

Vì thế nhìn thấy Tạ Miêu lại bất ngờ chạy đến dời hòn đá, Tiền Lệ nói xong những lời kia liền dừng tay lại, dù bận nhưng vẫn có thời gian chờ xem Tạ Miêu mất mặt, sau đó chế nhạo xéo xắt cô vô tích sự không biết tự lượng sức mình.

Nhưng cô ta không thể ngờ rằng, mình vừa dứt lời Cố Hàm Giang cũng chẳng buồn nhìn Tạ Miêu lấy một cái nào đã chạy đến giúp Tạ Miêu dời hòn đá rồi.

Đây, đây chẳng phải là vả mặt một cách trắng trợn sao?

Sắc mặt Tiền Lệ hết đỏ lại trắng, Tạ Miêu đứng bên kia cũng ngây người.

Thực ra không cần Cố Hàm Giang lên tiếng, chỉ cần nhìn đôi bàn tay kia Tạ Miêu cũng biết người tới là ai.

Dáng người Cố Hàm Giang cao lớn, ngón tay vô cùng thon dài, nếu sống ở thời hiện đại nhất định sẽ là hạt giống chơi đàn dương cầm tốt.

Nhưng khác với cánh con trai mười đầu ngón tay không chạm nước cô từng gặp ở kiếp trước, ngón tay anh cũng không hẳn là trắng trẻo mà có màu lúa mạch nhàn nhạt do dãi nắng mà thành. Hơn nữa vừa nhìn là nhận ra đôi tay này rất khỏe, lòng bàn tay và ngón tay còn có vết chai mỏng do cọ xát.

Đôi bàn tay vừa đẹp vừa mang cảm giác mạnh mẽ như này hoàn toàn là thứ mà Tạ Miêu hiếm khi nhìn thấy trong đời.

Nhưng dù vẻ bề ngoài có đẹp đẽ hơn đi chăng nữa, có khí chất cuốn hút hơn đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được sự thật đối phương là một tên tra nam.

Tạ Miêu rất có chí khí dời mắt khỏi đôi tay ấy, không nói gì cũng không nhìn người ta.

Cô đã nói về sau gặp đối phương cũng coi như không quen biết, giờ mới có mấy ngày, có thể đổi ý được sao?

Tạ Miêu không tiếp chuyện, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

Cố Hàm Giang hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi lại một lần nữa: “Để đâu?”

Trên lưng anh vẫn đeo sọt, thực ra là đang chuẩn bị lên núi, trùng hợp đi ngang qua nơi này.

Ban đầu khi nhìn thấy Tạ Miêu, anh định chỉ coi như không nhìn thấy giống như trước kia. Nhưng nghe thấy những lời chế giễu của Tiền Lệ, tự dưng khiến anh nhớ đến những lời mà Tạ Miêu nói trước đó.

Cố Hàm Giang hỏi liên tiếp hai lần, Tạ Miêu vẫn chẳng có phản ứng gì, vẻ mặt của Tiền Lệ không thể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung nữa.

Nhà cô ta ở gần nhà họ Ngô, đi ra đi vào thường xuyên nhìn thấy Cố Hàm Giang, sao có thể không biết anh có tính cách thế nào.

Với tính tình lầm lì lạnh lùng của anh, đừng nói đến chuyện chủ động giúp đỡ người khác, người khác nói chuyện với anh thì có tám... chín lần là bị ngó lơ.

Vì thế chuyện này là như thế nào?

Người chủ động biến thành Cố Hàm Giang, trái lại Tạ Miêu lại tỏ vẻ lạnh nhạt hờ hững với anh?

Không phải vừa rồi bị Tạ Miêu chọc tức nên xuất hiện ảo giác chứ?

Tiền Lệ đứng bên kia hoài nghi cuộc đời, tâm trạng của Tạ Miêu cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Cô cảm thấy nhất định là Cố Hàm Giang đến gây sự với cô.

Bằng không sao bao lâu trước kia, anh đều đối xử không nóng không lạnh với cô. Cô vừa mới lập mục tiêu xem anh như người xa lạ, anh lại chủ động đến gần, còn ngay tức khắc giữ chặt hòn đá, ép cô nói chuyện với anh.

Không ngờ tên này không những khốn nạn mà còn nhỏ nhen có thù tất báo. Chẳng qua cô chỉ muốn lấy lại đồ của mình, anh đã ghi thù rồi.

Tạ Miêu ngẩng đầu lên lườm đối phương một cái sắc lẹm, dùng ánh mắt cảnh cáo anh mau buông hòn đá ra.

Cố Hàm Giang lẳng lặng nhìn cô, không nói năng gì.

Bảo anh bỏ đồ ra anh không nhìn ra sao? Anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?

Tạ Miêu lại trừng mắt một lần nữa.

Lần này cuối cùng Cố Hàm Giang cũng cất lời: “Nói đi, rốt cuộc là để ở đâu?”

Ha, đây là muốn dùng cách này lừa cô vả mặt đôm đốp sao, nghĩ hay quá nhỉ.

Tạ Miêu không hé miệng nói một lời bê cái chậu đặt trên mặt đất lên, xoay người đi khỏi.

Nếu anh muốn ôm hòn đá kia không buông thì cứ ôm về nhà coi là vợ mà ôm đi ngủ.

Bờ sông dài như thế, cũng chẳng phải ngoài nơi này ra sẽ không tìm được chỗ giặt quần áo khác.

Tạ Miêu đi một cách dứt khoát mau lẹ, nhất thời khiến cho Cố Hàm Giang ôm hòn đá đứng đó trông giống một tên ngốc.

Một lúc lâu sau, thiếu niên mới bỏ hòn đá về chỗ cũ, nhíu mày chăm chú dõi theo bóng dáng mảnh mai dần đi xa của cô.

Thế mà cô lại chẳng thèm nói chuyện với anh, có vẻ định vạch rõ giới hạn với anhthật.

Một người thực sự có thể nói thay đổi là thay đổi, thay đổi một cách triệt để, nhanh chóng như vậy sao?

Cố Hàm Giang tâm tư ngổn ngang trăm mối, Tiền Lệ đứng cạnh đó chứng kiến mọi chuyện lại trố mắt ra nhìn.

Cô ta nhìn Cố Hàm Giang, lại nhìn Tạ Miêu đã đi xa, giữa vả mạnh vào miệng mình xem có phải bị ảo giác hay lên tiếng hỏi đương sự để tìm đáp án, cô ta đã chọn vế sau, “À gì nhỉ, anh thật sự là Cố Hàm Giang?”

Chẳng lẽ đây là anh em sinh đôi thất lạc bên ngoài của Cố Hàm Giang? Nếu không thì sao hai người lại bất bình thường như vậy?

Lời của Tiền Lệ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Hàm Giang.

Anh thu mắt lại, sốc lại chiếc sọt trên lưng, chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần đã đi khỏi đó.

Đây là không muốn đếm xỉa đến cô ta hay là không nghe thấy?

Tiền Lệ không bỏ cuộc, lại đuổi theo hỏi liền một lúc hai câu: “Anh là Cố Hàm Giang ư? Chính là Cố Hàm Giang sống bên cạnh nhà tôi?”

Lần này, cuối cùng chàng trai kia cũng chịu nhìn cô ta một cái.

Anh hỏi: “Anh không thấy phiền à?”

Tiền Lệ: “...”

Nói năng khó nghe như thế, ai mà bảo anh không phải Cố Hàm Giang, cô ta sẽ nổi đóa với người đó.

Vẻ mặt Tiền Lệ tức tối đầy khó chịu vì bị Cố Hàm Giang hỏi một câu “Cô không thấy phiền à”, cho đến khi Cố Hàm Giang đã đi xa, mới ôm một bụng tức với xấu hổ tiếp tục giặt quần áo, đập thùm thụp vào quần áo.

Ở cách đó không xa, mấy người phụ nữ lớn tuổi cũng chứng kiến một màn vừa rồi, chỉ là do vấn đề khoảng cách nên không nghe rõ họ đang nói gì.

Có người không giấu nổi tò mò, “Không phải người ta đều nói Miêu Miêu nhà lão Tạ đang theo đuổi đứa cháu trai nhà họ Ngô sao? Sao tôi lại thấy không giống?”

“Tôi cũng thấy không giống, theo đuổi người ta mà bỏ người ta lại còn mình đi trước sao?”

“Nhưng trước đây tôi từng nhìn thấy Miêu Miêu bám lấy thằng nhóc họ Cố kia, bám dai đến mức khiến người ta mất hết cả kiên nhẫn, thực sự trông giống như đảo ngược vị trí vậy.”

“Đảo ngược gì mà đảo ngược? Người ta đã đính hôn với con bé, đảo ngược chỗ nào?” Thím Triệu một mực im lặng đột nhiên nói xen vào một câu.

Mọi người nghĩ lại cũng phải, vả lại nếu giống như những gì người ta nói, một mình Tạ Miêu đơn phương tình nguyện thì ban nãy Cố Hàm Giang đã không chủ động đi qua giúp đỡ.

Nhìn bộ dạng đó, rõ ràng là hai đứa trẻ đang làm mình làm mẩy với nhau, Tạ Miêu đang giận dỗi Cố Hàm Giang.

Cho nên những lời khó nghe chẳng hạn như mặt dày mày dạn bám dính lấy người ta, đều là lời của người hay chuyện nào lan truyền thế?

**

Tạ Miêu đổi sang chỗ khác giặt sạch quần áo, đưa về nhà phơi, vừa vào phòng nghỉ một lát thì Vương Quý Chi bưng một bát sứ to vào phòng.

“Nào, Miêu Miêu bà vừa nấu hai quả trứng với đường đỏ cho cháu, mau ăn cho nóng.”

Tạ Miêu hết ra đồng làm việc lại ra sông giặt quần áo, ngửi thấy mùi hương ngọt lành của món trứng gà đường đỏ, cô thật sự thấy hơi đói.

Cô nhận lấy bát nhưng không uống, mà là đưa đến bên miệng Vương Quý Chi, “Bà ơi, bà uống một ít trước đi.”

Thời đại này đường đỏ được cấp cho có hạn, phải cầm tem phiếu đi đến cửa hàng tem phiếu trong trấn xếp hàng mua, nó rất hiếm có.

Vương Quý Chi đâu nỡ uống, vội vàng tránh ra đằng sau, “Bà không uống, mình con uống đi Miêu Miêu.”

“Bà mà không uống thì con cũng không uống nữa.”

Tạ Miêu nhõng nhẽo làm nũng, dỗ dành bà mình uống liền mấy ngụm mới thôi.

Ngoài miệng Vương Quý Chi nói cô làm rộn, nhưng gương mặt tươi cười đến mức sắp biến thành bông hoa cúc, ánh mắt nhìn cháu gái dịu dàng như có thể chảy ra nước.

Uống xong canh trứng gà đường đỏ, bụng dạ lẫn cõi lòng đều trở nên ấm áp, Tạ Miêu nghỉ một lúc rồi lấy sách giáo khoa lớp 7 ra.

Hôm nay không phải làm bài tập, có lẽ có thể đọc hết sách Toán và Ngữ văn lớp 7.

Hơn 5 giờ, hai anh em Tạ Vệ Quốc, Tạ Vệ Dân và hai chị em dâu Lưu Chiêu Đệ đều trở về nhà.

Nhìn thấy Tạ Miêu lại ở nhà, Lưu Chiêu Đệ không nhịn được mà rủ rỉ với em dâu mình.

“Lập Xuân à, hai ngày nay Miêu Miêu nhà em có chuyện gì vậy? Sao lại không đến nhà chồng nó thế?” Chẳng phải đã bảo nó phải chịu khó một tí, tạo mối quan hệ tốt với người bên nhà chồng, về sau về làm dâu cuộc sống mới tốt hơn rồi sao?

“Em cũng không biết, mẹ không cho em hỏi.”

Mẹ của Tạ Miêu là một người không có chủ kiến gì, bình thường chuyện của Tạ Miêu đều là bà cụ Vương Quý Chi và Tạ Vệ Dân quyết định, bà chỉ chuyên tâm chăm sóc, may vá cho mấy đứa nhỏ.

“Mẹ không cho em hỏi, em không biết hỏi trộm à?”

Lưu Chiêu Đệ không ưng cái tính mềm mỏng này của Trình Lập Xuân nhất, “Sang năm là Miêu Miêu nhà em tốt nghiệp cấp hai, nên kết hôn rồi. Em là mẹ đẻ, cũng không trù tính cho nó nhiều vào.”

“Sang năm Miêu Miêu mới có mười sáu...”

“Mười sáu thì làm sao? Người mười sáu mười bảy kết hôn còn ít à? Con gái sinh ra chính là lấy chồng sinh con, nhà chúng ta cũng không mong đợi nó làm việc tranh công điểm giúp gia đình, giữ nó thêm vài năm nữa làm gì? Cho hai đứa nó lấy nhau sớm, cũng có thể sớm sinh con trai sớm được cậy nhờ.”

Trình Lập Xuân không nói gì.

Lưu Chiêu Đệ đang định khuyên tiếp thì mấy anh em Tạ Kiến Hoa, Tạ Kiến Quân cũng về nhà, vừa về đến nhà liền nhốn nháo xông vào phòng Tạ Miêu.

Vương Quý Chi nghe thấy động tĩnh, từ trong bếp thò đầu ra.

“Chiêu Đệ, Lập Xuân, hai đứa rửa rau xong chưa? Bọn Kiến Hoa về cả rồi, còn lề mề cái gì đấy?”

Lưu Chiêu Đệ đành gác câu chuyện lại.

“Chị, chị, bọn em bắt được một xô tôm càng, tối nay bảo bà nấu món canh riêu tôm* cho chị ăn nhé!”

*Cách làm món canh riêu tôm càng https://www.youtube.com/watch?v=FHMFSlH9SxU

Còn chưa vào trong phòng Tạ Miêu, Tạ Kiến Trung đã bắt đầu tranh công.

Tôm càng nước ngọt là một loài động vật sống trong nước khá giống tôm hùm đất.

Bắt về đem lột vỏ rồi rửa sạch, băm nhuyễn, bỏ vào trong vải màn vắt lấy nước cốt. Sau đó dùng thìa múc từng thìa nước cốt sền sệt vào trong nồi canh, nước cốt sẽ chín đều rồi nở to trong nước canh giống như từng miếng tào phớ trắng ngần, mùi vị thơm ngon vô cùng.

Tạ Miêu khá thích ăn thủy sản, kể từ khi ba anh em chọc giận cô, phải nghĩ nát óc những mấy ngày mới nghĩ được cách như này để lấy lòng cô.

Chị của mấy cậu ăn uống vui vẻ rồi cũng sẽ bớt giận thôi, không chừng còn trả lại đống viên bi chưa thu của chúng cho chúng cũng nên.

Mấy anh em nghĩ như đúng rồi, Tạ Miêu vừa nghe thấy đã nhíu mày, “Đã đầu tháng chín rồi các em còn xuống nước bắt tôm càng, cũng không sợ lạnh à.”

Khu vực thôn Bắc Xá khá lạnh, sau tiết Lập Thu thì không phải thời gian thích hợp để xuống nước lâu. Tạ Miêu lo lắng mấy cậu nhóc này lúc nhỏ không để ý, bị nhiễm lạnh sinh bệnh, tương lai sẽ giống như mấy cụ già đau chân đến mức không bước đi nổi trong thôn.

“Không sao đâu, hôm nay nắng đẹp, nước cũng không lạnh tí nào.” Tạ Kiến Hoa vội vàng giải thích.

“Nắng đẹp cũng không được, lần sau còn đi thì mượn người ta hai đôi ủng vào.”

“Dạ vâng, nghe chị.”

Ba anh vội vàng gật đầu.

Cũng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói the thé của phụ nữ, “Anh Vệ Quốc anh ở nhà à, thế thì hay quá, anh đến phân xử cho em.”

Ba anh em Tạ Kiến Hoa vừa rồi vẫn còn cười hì hì nghe thấy thế, đột nhiên động loạt biến sắc, “Sao bà ta lại đến?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play