Mấy đứa em ngốc nghếch đến cảm xúc cũng không biết che giấu, Tạ Miêu cũng đâu có mù mà không nhận ra đã có chuyện xảy ra?

Cô nhìn ra ngoài sân qua ô cửa sổ, thấy một người phụ nữ trung niên tức tối đi vào từ bên ngoài, đằng sau có một thiếu niên cúi đầu lầm lũi theo sau.

Khung cảnh như thế này vô cùng quen thuộc.

Tạ Miêu nghi hoặc nhìn sang ba cậu em trai, “Không phải các em đánh nhau với Tôn Lôi chứ?”

Đám Tạ Kiến Hoa lập tức chột dạ trốn tránh ánh mắt của cô.

“Có đúng không?” Tạ Miêu hơi muốn giật giật khóe miệng.

Hai mẹ con đến nhà cô, người phụ nữ tên là Khương Kế Hồng, cậu trai tên là Tôn Lôi, đều là người trong lữ đoàn Hà Tây.

Nhưng Khương Kế Hồng gả đến đây từ lữ đoàn Hà Đông, Tôn Lôi cũng rất nổi tiếng trong thôn, Tạ Miêu đều biết cả hai.

Điều cô không hiểu là, Tôn Lôi còn lớn hơn Cố Hàm Giang một chút, nhà lại ở Hà Tây, trước nay chẳng mấy khi qua lại với ba anh em nhà họ Tạ. Sao ba anh em lại đánh nhau với anh ta? Hơn nữa trông có vẻ còn chiếm thế thượng phong.

Tạ Miêu đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, bên ngoài Khương Kế Hồng đã kéo con trai đến trước mặt bác cả Tạ Vệ Quốc.

“Mọi người đều là người một thôn, vốn dĩ em cũng không muốn đến. Nhưng con nhà anh nói đánh là đánh, ba đứa đánh một mình Đại Lôi nhà em, xem bộ dạng bị đánh của nó đi, làm gì có ai ra tay nặng như vậy!”

Lúc này Tạ Miêu mới chú ý đến đôi mắt tím bầm, lỗ mũi vẫn còn nhét hai cục giấy vệ sinh gia công sù sì màu đỏ đúng như bị ăn đánh của Tôn Lôi. Mỗi lần hít thở, rìa giấy vệ sinh bên thấp bên cao lại bay bay theo, trông rất buồn cười.

Mấy anh em Tạ Kiến Hoa nhìn thấy thế lập tức bật cười một cách vô tâm vô phế, bị Tạ Miêu lườm cho một cái, lại ngoan ngoãn đóng vai chim cút.

Lưu Chiêu Đệ nghe thấy lời của Khương Kế Hồng, tỏ ra không mấy vui vẻ, “Chỉ là tí vết thương ngoài da, đâu có nặng tay đâu?”

Bà chỉ có mỗi đứa con trai như Tạ Kiến Hoa, được cưng chiều từ nhỏ, từ trước đến giờ toàn được bao che.

Vả lại rõ ràng là ba đứa cùng đánh người, đối phương vừa mới đến cửa đã tìm chồng mình trước. Đó chẳng phải thấy Tạ Vệ Dân là thư ký lữ đoàn, Vệ Quốc nhà bà chả là gì cả nên mới bắt chẹt người ta sao?

Lưu Chiêu Đệ nghĩ thế liền thấy hậm hực, nói năng cũng không giữ mồm giữ miệng nữa, “Kiến Hoa nhà chúng tôi là đứa trẻ ngoan, ngoan ngoãn đi học chưa từng gây chuyện, chuyện này còn chưa biết ai gây sự ai đâu, tính khí Đại Lôi nhà chị thế nào trong lòng chị chả biết thừa.”

Sở dĩ Tôn Lôi nổi tiếng là vì tốt nghiệp cấp hai xong cậu ta không đi học nữa, cũng không tìm việc làm, suốt ngày lông bông trong thôn.

Mọi người đều khá ghét những tên lông bông lười lẫm, không ít lần lấy cậu ta làm tấm gương xấu để dạy dỗ con nhà mình.

Khương Kế Hồng lại không cảm thấy con trai mình có tật xấu gì, tức đến dựng ngược lông mày, “Đại Lôi nhà chúng tôi làm sao? Đại Lỗi nhà tôi giết người hay phóng hỏa? Con nhà cô đánh người ta ra nông nỗi này, cô còn lý sự à?”

Thấy sự tình vẫn chưa được làm rõ, Lưu Chiêu Đệ lập tức muốn cãi nhau với người ta, Tạ Vệ Quốc vội vàng kéo vợ sang một bên, “Có chuyện gì từ từ nói, kiểu gì cũng phải gọi mấy đứa ra, hỏi cho ra nhẽ.”

“Hỏi cái gì mà hỏi? Các người nói vết thương này của Tạ Lôi phải làm thế nào đi.”

Khương Kế Hồng cười khẩy, chỉ vào vết thương trên mặt Tôn Lôi, “Đại Lôi nhà chúng tôi nhìn cái gì cũng thấy mờ, ai biết mắt có bị đánh hỏng không. Còn cả cái mũi nữa, cứ chảy máu suốt thôi, không đi bệnh viện khám mà được à?”

Đây đâu phải là đến tìm người phân xử công bằng, rõ ràng là giống đến đòi tiền hơn.

Sắc mặt người nhà họ Tạ đều trở nên khó coi, Tạ Kiến Trung tức đến hai mắt tóe lửa, trực tiếp xông ra ngoài, “Anh ta bị ăn đánh cũng đáng đời! Ai bảo anh ta mồm phun đầy phân không nói nổi một câu tiếng người! Chúng tôi còn cảm thấy đánh nhẹ rồi đấy!”

“Đúng vậy.” Tạ Kiến Hoa và Tạ Kiến Quân lập tức theo sau, Tạ Kiến Hoa còn “phì” một tiếng với Tôn Lôi, “Lớn tồ tồ rồi còn về nhà mách bố mẹ, tôi cũng phải xấu hổ thay anh! Tôi thấy anh ăn đánh còn nhẹ, không nhớ được trận đòn này lâu!”

“Con cái nhà anh chị ăn nói cái kiểu gì đấy?”

Khương Kế Hồng bị chọc tức đến mức ngực phập phồng lên xuống, chỉ về phía ba anh em định chửi ầm lên, Tôn Lôi lại trốn tránh ánh mắt của mấy người, lùi lại phía sau.

Tạ Vệ Quốc và Tạ Vệ Dân vừa nhìn là biết chuyện này tám phần là Tôn Lôi đuối lý, đâu chịu để Khương Kế Hồng nhiễu sự.

Tạ Vệ Dân trực tiếp trừng mắt nhìn con trai một cái, “Nói, rốt cuộc vì sao lại đánh người?”

“Hắn ta nói chị con, con đánh hắn thì có làm sao?”

Câu trả lời của Tạ Kiến Trung khiến sắc mặt anh em Tạ Vệ Quốc Tạ Vệ Dân sa sầm, “Nó nói chị con cái gì?”

Tôn Lôi thấy thế, lập tức lôi kéo Khương Kế Hồng, “Mẹ, hay là bỏ qua đi.”

“Dựa vào đâu mà bỏ qua?” Khương Kế Hồng vung cánh tay bị cậu ta lôi, “Nói một câu đã muốn đánh người, con cái nhà thư ký lữ đoàn cũng không thể vô lý như thế chứ! Con đừng sợ Đại Lôi, hôm nay mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng giúp con.”

Tôn Lôi còn muốn lôi tiếp, Tạ Kiến Quân đã ngăn em trai tính tình bốc đồng của mình lại.

“Bố, chuyện là thế này, hôm nay chúng con xuống sông bắt tôm càng, đụng phải Tôn Lôi, nó khăng khăng bắt bọn con đưa tôm càng cho nó trước rồi bắt tiếp. Bọn con không đưa, nó liền nói một câu quái gở là bọn con không hiếu kính anh rể.”

Không hiếu kính anh rể?

Tạ Vệ Quốc Tạ Vệ Dân vừa nghe thấy thế lập tức nổi giận, “Nó lại dám chòng ghẹo Miêu Miêu nhà chúng ta!”

Khương Kế Hồng cũng hơi sững người.

Vừa rồi Tôn Lôi về nhà tìm bà ta đòi tiền, nói là muốn đi bệnh viện, bà ta nghĩ bụng trận đòn này cũng không thể ăn đánh vô ích liền dẫn người qua đây, chứ không hề rõ ràng tình tiết trong đó.

Khương Kế Hồng quay lại nhìn Tôn Lôi đang chột dạ một cái, vẫn cãi già: “Chỉ nói đùa một câu mà phải đến mức này sao?”

“Hắn chỉ nói đùa sao? Nó còn nói hắn với chị tôi ở trong ruộng ngô...”

Tạ Kiến Trung vừa nói được một nửa đã bị anh trai sinh đôi bịt miệng, nhưng ở đây hầu hết là người trưởng thành, ai lại không hiểu.

Vương Quý Chi lập tức lao từ trong bếp ra ngoài.

“Thằng nhãi khốn nạn có mẹ sinh mà không biết dạy nào dám bắt nạt Miêu Miêu! Không muốn sống nữa phải không? Xem hôm nay tôi có đánh chết nó không!”

Bà lão nói đoạn liền quay về phòng tìm cây chổi.

“Bà, cho bà cái này.” Tạ Miêu bình thản từ trong phòng đi ra, trực tiếp đưa cho bà cụ một con dao phay.

Khương Kế Hồng nghe thấy câu nói của Tạ Kiến Trung trong lòng cảm thấy căng thẳng, lúc này nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng, không tự chủ được lùi về phía sau, “Các, các người muốn làm gì? Giết, giết người là phạm pháp đấy!”

Mặt mũi Tôn Lôi cũng tái mét.

Cô gái xinh đẹp như thế, sao lại nói đưa dao là đưa dao ngay, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Biết sớm, biết sớm thì hắn đã không nói mấy lời bừa bãi cho sướng miệng rồi!

Mẹ con nhà họ Tôn bị Vương Quý Chi vung vẩy lưỡi dao đuổi ra khỏi sân nhà họ Tạ, người đứng hóng chuyện cạnh đó lại chẳng có ai dám tiến lên khuyên can.

Vương Quý Chi chua ngoa thế nào, cưng chiều cô cháu gái Tạ Miêu này ra sao, hàng xóm ai mà chẳng biết?

Chòng ghẹo Tạ Miêu, đó chẳng phải là đốt đèn lồng trong nhà tranh... tìm chết sao?

Huống chi con trai thứ hai nhà họ Tạ là Tạ Vệ Dân còn là thư ký lữ đoàn của lữ đoàn Hà Đông bọn họ, việc phân công công việc trong lữ đoàn đều do ông ta quản lý, ai muốn đắc tội.

Hai mẹ con nhà họ Tôn cứ thế bị đuổi ra đến nửa đường, mới chạy trối chết né tránh lưỡi dao của bà cụ.

Tuy là như vậy, Vương Quý Chi vẫn đứng ở đó mắng mỏ nửa ngày mới xách dao phay quay về.

Tối đó, ngoài Tạ Miêu ra, ba anh em Tạ Kiến Hoa cũng được nhiều hơn một muôi canh riêu tôm so với người khác.

“Làm tốt lắm, về sau ai dám ức hiếp chị con, lập tức tẩn nó cho bà!” Vương Quý Chi khen ngợi mấy cậu cháu trai.

Lưu Chiêu Đệ nghe thế, trong lòng hơi không vui.

Đánh cái gì mà đánh? Lỡ như bị thương thì phải làm sao? Cái thằng Tôn Lôi hôm nay còn hơn Kiến Hoa nhà bà ta bốn tuổi.

Bà ta đang định nói gì đó thì nhìn thấy cậu con trai nhà mình cười ngốc nghếch gật đầu lia lịa, đến ông chồng luôn nghiêm khắc cũng nhường lại phần canh riêu tôm của mình lại cho con trai, “Hôm nay biểu hiện không tồi, không đánh con nữa.”

Lưu Chiêu Đệ: “...”

Một con nhãi con mà thôi, có cần đến mức đấy không?

...

Năm bảy mươi mấy vẫn chưa có chế độ hai ngày nghỉ, thứ bảy trường học vẫn đi học bình thường.

Buổi chiều tan học, Tạ Miêu mang theo bài tập cuối tuần vừa đi cùng mấy cậu em đến cửa thôn lại bất ngờ nhìn thấy Tôn Lôi.

Có vẻ đối phương đã đứng chờ ở đó từ sớm, vừa nhìn thấy bọn họ liền bước qua.

Anh em nhà họ Tạ lập tức kéo Tạ Miêu ra phía sau, “Anh lại muốn làm gì?”

Tôn Lôi ngó lơ bọn họ, cúi đầu nói với Tạ Miêu: “Xin lỗi, tôi khốn nạn, tôi không phải là người, tôi không nên nói như vậy.” Nói xong liền vả bôm bốp vào miệng mình, rồi xoay người đi mất.

Lần này không chỉ ba anh em mà Tạ Miêu cũng ngẩn ra, “Hắn bị sao vậy? Các em lại đi gây sự với hắn à?”

“Đâu có đâu.”

“Vậy sao đột nhiên hắn lại chạy đến xin lỗi chị?”

“Em không biết.”

Tạ Miêu cau mày, “Các em có cảm thấy vết thương trên mặt hắn ta còn nặng hơn hôm qua không?”

Cô vừa nói thế, đám Tạ Kiến Hoa cũng phản ứng trở lại.

“Phải đó, cái mặt hắn cũng sắp sưng thành đầu heo rồi, tối qua khi hắn đến nhà mình vẫn chưa có bộ dạng này, hắn lại bị người ta đánh cho sao?”

“Ai biết được cơ chứ, không chừng bố hắn nghe nói hắn gây họa, về nhà dạy dỗ hắn một trận thì sao.”

Nếu bố Tôn Lôi thật sự nghiêm khắc với hắn thì hắn còn suốt ngày chơi không, hết tiền liền ngửa tay xin bố mẹ sao?

Tạ Miêu có phần không tin, nhưng ngoài lí do này ra, cô cũng không tìm được cách giải thích hợp lí hơn. Nghĩ bụng chỉ cần không phải mấy đứa em làm thì chẳng liên quan đến mình, cô nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Tối cùng ngày, Tạ Miêu đã làm xong hết bài tập.

Sáng hôm sau thức dậy thấy thời tiết không tệ, cô tìm một cái sọt đeo lưng, chuẩn bị lên núi hái chút nấm.

Cùng với tiết trời trở nên lạnh lẽo, rau trong vườn dần dần ít đi, ngược lại bây giờ trên núi toàn là nấm, đang là thời điểm ăn nấm.

Dù ở nhà Tạ Miêu không phải làm việc, nhưng từ nhỏ đã không ít lần đi cùng bác cả nhà mình chạy lên núi. Vương Quý Chi cũng khá yên tâm, dặn dò cháu gái hai câu “Đừng để mệt quá”, “Buổi trưa nhớ về nhà ăn cơm” rồi để cô đi.

Ai dè hôm nay nấm không nhiều lắm, Tạ Miêu đi sâu vào trong núi, mới hái được gần nửa sọt.

Cô áng chừng nhiêu đó hẳn là đủ để ăn hai bữa, còn thừa lại một ít có thể đem đi phơi. Đang định chuẩn bị xuống núi, đột nhiên phát hiện ký hiệu mà bác cả mình để lại, còn nhìn thấy dấu chân thỏ rừng bên cạnh ký hiệu.

Người trong thôn hay nói thỏ thường di chuyển quanh sườn núi, chuyển tới chuyển lui lại chuyển về hang cũ.

Ý muốn nói là loài động vật như thỏ rừng này có tính cưỡng chế nghiêm trọng, trước nay chỉ di chuyển cùng một tuyến đường, hầu như không đổi. Chỉ cần phát hiện dấu chân, đặt bẫy ở bên cạnh, xác suất nó tự chui đầu vào bẫy là rất lớn.

Tạ Miêu dựa vào ký hiệu tìm kiếm xung quanh, quả nhiên nhìn thấy cái bẫy mà bác cả cô đã đặt.

Tiếc là bên trong trống không, không hề bắt được con thỏ rừng nào.

Tạ Miêu hơi thất vọng đậy lại bẫy cẩn thận, đứng dậy định về, mắt nhác thấy gì đó, đôi đồng từ đột ngột co lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play