Nếu bị mọi người gài đến đây, Tạ Miêu cũng không tính đi một chuyến tay không như vậy.

Ăn của cô, cô không có cách kêu Cố Hàm Giang nhả ra, nhưng cầm đồ của cô, dù thế nào cũng phải bắt anh trả lại cho cô.

Huống chi những thứ như túi tiền, hạc giấy, ống đựng bút này nọ, toàn bộ đều do cô tự làm, tên đàn ông thối này dựa vào cái gì mà được món hời như vậy.

Thấy thiếu niên hiện rõ nét vô cùng kinh ngạc sau khi nghe xong, Tạ Miêu còn tốt bụng nhắc nhở anh thêm một câu: "Đồng chí Cố Hàm Giang, những cái khác thì tôi không biết nhưng tôi nhớ rõ tuần trước trên bàn anh vẫn còn đặt cái ống đựng bút làm bằng vỏ hộp thuốc lá. Tôi thấy anh cũng không xem trọng nó lắm, thôi thì trả lại cho tôi đi."

Cô thật sự muốn lấy lại toàn bộ những thứ trước đó đã đưa cho anh à?

Cố Hàm Giang nhìn Tạ Miêu, môi mỏng dần dần mím thành một đường thẳng.

Ở nhà họ Ngô trong vòng mấy tháng, người anh đã béo lên một chút nhưng vóc dáng nhìn vẫn rất gầy như cũ.

Màu môi của anh vốn nghiêng về màu nhạt, lúc này lại mím chặt một chỗ, lại càng lờ mờ lộ ra vài phần tái nhợt.

Tạ Miêu lập tức nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cô nhìn thấy đối phương vào mấy tháng trước.

Lúc ấy anh cũng mím chặt môi như thế này, gầy như thể chỉ một cơn gió thổi cái là bay nhưng lại cố chấp đứng thẳng lưng, không chịu khom xuống chút nào.

Cô lớn như vậy rồi, cho tới giờ vẫn chưa thấy qua thiếu niên gầy tới như vậy mà vẫn đẹp như cũ, tới mức khiến người ta không thể rời mắt, hai mắt Tạ Miêu nhịn không được mà quan sát.

Anh nhạy cảm phát hiện, toàn thân lập tức căng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng qua.

Sự đề phòng trong đôi mắt dày đặc tới mức không tan được, hòa với sự tàn bạo nhắm thẳng vào người khác, tựa như một con sói đơn độc vừa rất đói nhưng lại vừa bị thương.

Hiện tại nghĩ lại, trước khi Cố Hàm Giang ở chỗ của bà nội Ngô, tám phần không phải ngày tháng tốt lành gì cả. Mà dường như trải qua bất cứ chuyện gì thì anh cũng đều thẳng lưng như vậy, tính cách bình thường đã vô cùng cứng cỏi, cũng cực kỳ cố chấp.

Anh không thích cô, như vậy bất kể cô làm gì, anh cũng sẽ không thay đổi ý định trong lòng, cô nên sớm biết.

Nghĩ tới đây, Tạ Miêu nở nụ cười, "Anh bất ngờ như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn lấy đồ của tôi về mà thôi, đâu phải muốn mạng của anh đâu."

Tạ Miêu vừa cười, ngược lại khiến Cố Hàm Quang nhăn mày lại.

Trước giờ, Tạ Miêu vẫn luôn vô cùng dè dặt khi ở chung với anh, cho dù là cười cũng mang theo ý lấy lòng, cực kỳ giống như những người vây quanh anh lúc còn bé.

Nhưng những người đó, sau khi nhà họ Cố gặp chuyện không may toàn bộ bọn họ đều thay đổi sắc mặt, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.

Cho nên anh không muốn nhìn thấy Tạ Miêu, sợ mình phải nhớ tới những thứ này sẽ không khống chế nổi cảm xúc hung tàn trong cơ thể.

Nhưng hôm nay, Tạ Miêu lại cười như nước chảy mây bay như vậy tựa như đột nhiên buông bỏ gì đó.

"Cô đang làm trò gì vậy?" Đôi mắt thiếu niên đen kịt, trong giọng nói cứng nhắc mang theo vài phần khó hiểu.

"Không làm trò gì cả." Tạ Miêu cong cong đôi mắt đào hoa, nhẹ nhàng qua loa, "Chỉ là đã nghĩ thông một số việc chuẩn bị phân rõ giới hạn với anh."

Phân rõ giới hạn?

Cố Hàm Giang nhìn cô chằm chằm, nhíu mày một lúc lâu sau mới hỏi: "Hôm đó, cô ta nói gì với cô vậy rồi hả?"

Những lời không đầu không đuôi này, Tạ Miêu ngây người một lúc, mới kịp phản ứng cô ta trong miệng anh chính là Ngô Thục Cầm.

Tạ Miêu có hơi buồn cười, "Cô ta không nói gì mà do tôi mệt mỏi, không muốn làm khó bản thân mình cũng không muốn khiến người khác khó xử."

Không nói gì?

Nhưng mà thay đổi của cô bây giờ, tất cả đều bắt đầu từ buổi sáng hôm đó.

Cố Hàm Giang mím môi suy tư, một lần nữa lặp lại câu hỏi lúc trước “Cô sao vậy?”

Tạ Miêu nhìn có hơi không kiên nhẫn, "Rốt cuộc anh có trả cho tôi hay không? Cho tôi một câu trả lời chắc chắn được không?"

Cố Hàm Giang vẫn cố chấp, “Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?”

"Được rồi, anh cứ không muốn trả lại, vậy thì tôi cũng sẽ xem như đã vứt tất cả những thứ đó vào đống rác rồi. Dù sao hôm nay tôi cũng để những lời đó ở nơi này, từ nay về sau Tạ Miêu tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh nữa, dù cho gặp ở trên đường cũng sẽ xem như không thấy anh, anh yên tâm."

Tạ Miêu nói xong thì xoay người đi ra ngoài sân, cũng không quay đầu lại.

Bà nội Ngô mới từ sân dưới đi tới đã nghe được câu nói như thế, sửng sốt nặng nề, "Miêu Miêu."

"Bà nội Ngô." Tạ Miêu vô cùng lễ phép với bà nội Ngô, quay đầu chào bà một tiếng.

Bà nội Ngô lập tức hỏi: "Miêu Miêu tới khi nào đó? Sao không vào nhà ngồi một chút?"

"Thôi ạ." Tạ Miêu khéo léo từ chối, "Con vẫn còn chưa làm xong bài tập, phải nhanh chóng về nhà."

Bà nội Ngô nhìn cô đi xa, nhịn không được mà quay đầu hỏi cháu trai của mình: "Hàm Giang, Miêu Miêu bị sao vậy con?"

"Không biết."

Cố Hàm Giang không nói gì mà chỉ cúi đầu cầm cây dùi, mím môi tiếp tục lặp lại động tác chạm quả óc chó khô khan và mệt mỏi.

.....

Rời khỏi nhà họ Ngô, Tạ Miêu lập tức đi thẳng đến nơi mà mấy đứa nhóc thường xuyên nhặt củi lửa.

Đáng tiếc đi dại qua một vòng cũng không tìm được người, cô đành phải trở về nhà trước.

Vừa đi vào sân, Tạ Miêu lập tức thấy ba anh em Tạ Kiến Hoa đang trốn ở góc sân, lặng lẽ nói chuyện.

"Chị mình thực sự đi tìm Cố Hàm Giang hả?" Tạ Kiến Hoa không thể tin.

"Đúng vậy, bà nội có thể làm chứng, lúc đó chị đi xin phép bà rồi." Tạ Kiến Quân nói.

Tạ Kiến Hoa vẫn không tin như cũ, Tạ Kiến Trung đợi đến mức phiền không chịu nổi, lập tức hỏi anh cậu: "Có phải anh không nỡ bỏ mấy viên bi của mình nên cố ý chơi xấu không?"

"Em cứ gấp như vậy làm gì? Thắng cũng đâu phải của em. Bi của em đâu? Em lấy ra trước đi, anh đưa cho liền."

Trong lòng Tạ Miêu vốn đang tràn đầy tức giận, lại nghe được vài câu đối thoại như thế, nhất thời cười lạnh.

"Chỉ vì mấy viên bi mà các em bán đứng chị đúng không? Các em giỏi lắm."

Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt của ba đứa nhóc, sắc mặt không chút thay đổi mà xoay người rời khỏi.

Tạ Kiến Hoa lập tức luống cuống.

"Chị mình tức giận à?"

Tạ Kiến Trung thọc Tạ Kiến Quân, "Em đã nói với anh là cách này không được, giờ thì hay rồi, chị tức giận rồi đó."

Tạ Kiến Quân cạn lời, "Bây giờ có nói cũng chẳng có ích gì, lúc anh nói chia cho em một nửa số bi thắng được, không phải em đồng ý ngay à?"

Không lâu sau, ba đứa trẻ lập đi vào phòng Tạ Miêu với dáng vẻ tức ủ rũ héo úa.

"Chị, tụi em sai rồi."

Tạ Miêu không nói chuyện, thậm chí cũng chưa từng liếc nhìn ba người cái nào, chỉ cúi đầu làm bài tập.

Ba đứa nhỏ nhìn lén cô một lúc lâu, sau đó lại cao giọng nói lại lần nữa, "Chị, chúng em biết chúng em sai rồi."

Lần này, cuối cùng Tạ Miêu cũng liếc tới một ánh mắt.

Tạ Kiến Quân vội vàng chuyển cái bàn giặt quần áo từ sau lưng ra, Tạ Kiến Trung lấy cây chổi, Tạ Kiến Hoa dâng thắt lưng lên.

"Chị, xin lỗi chị nhiều lắm."

Đạo cụ dùng cho cách xử phạt thể xác đều đã chuẩn bị tốt, đây là nghĩ biết sai thì sửa đổi, sửa xong thì tái phạm tiếp?

Ánh mắt Tạ Miêu ngó mấy thứ đó rồi ngừng một lát, mới lạnh nhạt nói: "Nói đi, rốt cuộc là sao lại thế?"

Tạ Kiến Trung lập tức kể đến nơi đến chốn, trình bày toàn bộ quá trình bọn họ cá cược một cách rõ ràng rành mạch.

"Cho nên sáng hôm nay Kiến Hoa quên mang theo bài tập, còn có vừa nãy Kiến Quân Kiến Trung nói Cố Hàm Giang tìm chị, tất cả là vì cái này?"

Tạ Miêu nghe mấy người bọn họ nhận sai xong, càng tức giận hơn, "Các em cứ không muốn nhìn chị sống tốt mỗi ngày vậy à, cứ muốn cho không chị thế hả?"

Đảo thiếp? (*)

(*)倒贴 này nghĩa là bên được nhận lại phải cung cấp tài vật cho bên đáng ra phải chi trả.

Ba đứa nhỏ hoàn toàn sửng sốt, "Vì sao gọi là đảo thiếp?"

Ở niên đại này, tin tức không phát triển, trẻ con cũng đơn thuần. Mười ba mười bốn tuổi, vốn không biết cái gì gọi là đối tượng yêu đương, cái gì gọi là đảo thiếp.

Ba anh em nhà họ Tạ chỉ thấy mỗi là Tạ Miêu trở về từ nhà họ Ngô, ánh mắt đều sáng lên, vui vẻ tới mức bay lên trời.

Thế nên bọn chúng không thấy Tạ Miêu đi tìm Cố Hàm Giang thì có gì không đúng, lúc đánh cược cũng vốn không nghĩ nhiều.

Vừa thấy vẻ mặt mờ mịt của mấy người bọn họ, lửa giận trong lòng Tạ Miêu bị kìm hãm, đột nhiên có chút đau đầu.

Bà nội cô là người thông minh sáng suốt, ba cô với bác cả cũng không kém, sao ba anh em này như con nai vàng ngơ ngác vậy?

Sau này, cả nhà họ Tạ phải trông cậy vào ba tụi nó, còn có tương lai sao?

Tạ Miêu chẳng muốn giải thích cùng ba anh em không đầu óc kia quá nhiều, nói rõ ràng: "Sau này các em đừng quan tâm chuyện của chị và Cố Hàm Giang nữa. Chị không thích anh ấy nữa, sau này cũng sẽ không tìm anh ấy, các em bớt đâm đầu vào một cách mù quáng đi."

"Không phải hai người được hứa hôn từ nhỏ à? Chị không thích anh ấy thì thích ai chứ?" Ba người đồng thanh nói.

Tạ Miêu: "Chị thay lòng đổi dạ, biến thành thích Tư Đại Địa* được chưa?"

*Nguyên văn 司大地, đây là phiên âm tiếng anh của study.

Tư Đại Địa? Đó là ai?

Mãi cho đến khi bị đuổi ra khỏi phòng, ba anh em cũng không suy nghĩ ra vị Tư Đại Địa này là thần thánh phương nào.

Ngược lại là Tạ Kiến Hoa, rất nhanh không còn để tâm nữa mà bắt đầu tìm đôi anh em song sinh tính sổ, "Không phải các em nói chị ấy chủ động đi tìm Cố Hàm Giang à? Chỉ vì vài viên bi mà các em lại gạt anh!"

Không đợi hai anh em Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Hoa nói gì, âm thanh Tạ Miêu đột nhiên vang lên từ cửa phòng.

"Ba người các em đều đã thua cuộc, vậy thì nhà cái ăn hết, tất cả đi về lấy hết bi ra đây cho chị."

Đầu năm nay, bi trong suốt cũng rất đắt tiền, viên lớn tới năm xu một cái, viên nhỏ cũng phải hai xu.

Tiền tiêu vặt của ba anh em nhà họ Tạ trong thôn cũng tính là nhiều, dành dụm mấy năm nay, mỗi người cũng chỉ mới có một hộp bút máy nhỏ. Lần nào cũng lấy ra đi khoe với người khác, mỗi lần đều thu hoạch vô số ánh mắt hâm mộ, tựa như ba người có được bảo bối gì đó.

Tạ Miêu quả thực như đang bóp chặt mạch máu của mỗi người, lời vừa nói ra, vốn ba đứa nhỏ cho rằng đã tránh được một kiếp, gương mặt lập tức có vẻ than khóc thảm thiết.

...

"Ơ kìa, thầy Lưu, có phải gần đây Tạ Miêu lớp thầy không còn đánh phấn nữa không?

Cô Lan bàn bên cạnh thầy Lưu vào phòng lấy nước rồi quay lại, vừa vào cửa đã hỏi thầy Lưu đang vùi đầu chấm bài.

"Uhm, gần đây rất ngoan ngoãn, đi học cũng thật sự nghe giảng bài." Thầy Lưu nói.

Cô Lan cầm cái cốc tráng men, thổi một ngụm nước ấm rồi vừa uống vừa nói chuyện với anh, "Tôi mới đến phòng lấy nước nhìn thấy cô bé đó, một cô bé có dáng vẻ rất xinh. Không biết sao trước đó phải trang điểm bản thân mình thành dáng vẻ kia nữa."

"Mặc kệ trước kia con bé như thế nào, biết học tập tốt thì chính là đứa bé ngoan." Thầy Lưu cũng không đặc biệt chú ý tới vẻ ngoài của Tạ Miêu.

Cô Lan nghe vậy, có hơi không tin, "Thật sự bắt đầu tập trung học rồi à? Không phải con bé vẫn xếp hạng đếm ngược trong lớp thầy sao?"

Thầy Lưu nghe xong thì không nói gì cả, chỉ đưa sách bài tập mới chấm xong trong tay cho cô xem.

"Cô xem này, thấy đề này được giải như thế nào? Không thua kém Hà Hữu chí lớp cô chứ?"

Khối 9 trường trung học có sáu lớp, tổng cộng có hai giáo viên dạy toán.

Trong đó, thầy Lưu dạy ba lớp 9/1 9/2 9/3, đồng thời cũng kiêm nhiệm chức chủ nhiệm lớp 9/2. Còn cô Lan dạy ba lớp còn lại, là chủ nhiệm lớp 9/4.

Hà Hữu Chí là học sinh có thành tích tốt nhất lớp 9/4, hơn nữa còn giỏi toán.

Cô Lan không ngờ thầy Lưu lại đột nhiên dời chủ đề tới chuyện bài tập nhưng vẫn nhận sách bài tập rồi xem.

"Đúng là giải không tệ, mạch suy nghĩ giải đề vô cùng rõ ràng. Đây là sách bài tập của ai trong lớp thầy vậy? Ngô Thục cầm hay là Trần Đại Minh?"

Bà nói xong thì khép sách bài tập lại, mắt nhìn nhãn tên ngoài bìa, đột nhiên sửng sốt, "Tạ Miêu?"

Cô Lan lật lại xem tất cả các trang có ký hiệu đúng trong vở bài tập toán học kia, rồi lại nhìn tên trên vở, bà vẫn luôn cảm thấy không thể tin được.

"Đây thật sự là vở bài tập của Tạ Miêu lớp thầy hả? Con bé có tìm người làm dùm không vậy?"

"Chắc là không đâu." Thầy Lưu lắc đầu, "Tôi biết nét chữ của con bé, hơn nữa có một câu hỏi nhỏ hơi khó trong đề cuối cùng, đến bây giờ tôi vẫn chưa chấm được người thứ hai làm đúng."

Nhưng chính bởi vì khó nên cô Lan mới không muốn tin Tạ Miêu có thể làm được.

Thấy vẻ mặt của cô Lan, thầy Lưu lấy sách bài tập trong tay cô lại rồi lật về hai trang trước.

"Mấy ngày nay, con bé thật sự nghe giảng khi đi học, còn làm sổ ghi chép, hễ là những kiến thức tôi đã nói qua, cơ bản con bé đều làm đúng. Tôi cảm thấy đầu óc Tạ Miêu không ngu ngốc, chỉ là trước kia lòng con bé không hướng về học tập nên thành tích mới không theo kịp thôi."

Lần này, mấy thầy cô khác trong văn phòng biết Tạ Miêu cũng bị gợi lên tò mò. Nhất là những giáo viên bộ môn khác của Tạ Miêu, tất cả đều lấy sách bài tập của Tạ Miêu nhìn, "Đúng là chữ của em ấy."

Trong đó, bao gồm cả người đang sắp xếp sách giáo khoa và giáo án, chuẩn bị đến lớp 9/3 là thầy Chu dạy Vật lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play