Tạ Miêu vốn muốn oán giận hai câu với đôi anh em họ kia.
Dù sao thì cô cũng không sống như quả phụ nhiều năm như trong nguyên tác, cũng không bị ly dị, nhưng nỗ lực mấy tháng nay lại là sự thật.
Cái người Cố Hàm Giang này, ngoại trừ gương mặt ra thì tính tình chó má của anh quả thực quái lạ, rất khó tiếp cận, lại còn ít nói nữa.
Tạ Miêu vĩnh viễn không đoán được suy nghĩ của anh, cũng không biết làm cách nào mới có thể lấy lòng anh, quả thật là dè dặt cẩn trọng như đi trên băng mỏng vậy.
Hiện tại khó khăn lắm mới nhảy khỏi hố lửa, anh lại tới nói cô lạt mềm buộc chặt gì gì đó. Chuyện này, cô có thể chịu được sao? Có thể chịu được sao?
Nhưng mà đúng lúc này, Tạ Kiến Hoa về nhà lấy sách bài tập đã trở lại.
Tạ Miêu nghĩ bài tập của em họ quan trọng hơn, không đáng lãng phí thời gian vào một người không chút quan trọng, cũng không nhiều lời nữa. Cô đi lên cầm chặt cặp sách của Tạ Kiến Hoa rồi đi, "Lấy sách bài tập xong rồi à? Lấy xong rồi thì đi nhanh thôi."
Tạ Kiến Hoa kiếm cớ rời khỏi, chính vì muốn Tạ Miêu chờ cậu ở cửa thôn, vậy tỷ lệ Cố Hàm Giang đụng phải bọn họ sẽ rất lớn.
Đến lúc đó, hai bên cùng đi đến trường, bốn lẻ làm tròn năm* nên cũng có thể nói Tạ Miêu đang đợi Cố Hàm Giang, cậu cũng không tính là thua.
*Nguyên văn 四舍五入 là một phương pháp làm tròn số trong toán học. Ý là kiểu gì cũng có thể làm tròn được, kiểu gì cũng có thể lươn lẹo được.
Ai ngờ khi cậu canh đúng thời cơ chạy về, vừa mới đến, Tạ Miêu đã bỏ lại nhóm Cố Hàm Giang, kéo cậu đi.
Tạ Kiến Hoa hoàn toàn không biết rõ tình hình, liên tục xoay đầu nhìn về phía Cố Hàm Giang bên kia, "Chị, sao chị không..."
Lời còn chưa dứt, hai cái tay một trái một phải duỗi qua cùng lúc, bịt kín miệng của cậu lại.
"Úi úi, sao miệng Kiến Hoa có mùi nặng vậy, lúc về có lén ăn hành tây đúng không hả?"
"Em nói sao tên này lấy sách bài tập lâu như vậy. Được rồi, đừng nói nữa, cẩn thận làm chị chúng ta ngột ngạt, chị ấy đánh anh đó."
Tạ Kiến Hoa tức giận đến mức trừng mắt.
Ai ăn hành tây chứ hả? Cậu ta có thể đừng trợn mắt nói nhảm như vậy à?
Hai người này chắc chắn là sợ cậu thắng, cố ý thông đồng không cho cậu mở miệng!
Tạ Miêu đi rất nhanh, không lâu sau, bốn chị em bọn họ đã bỏ lại Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm ở phía sau.
Ngô Thục Cầm không ngờ Tạ Miêu đúng là đang đợi Tạ Kiến Hoa thật, vốn không có ý định đi cùng nhóm của bọn họ, vẻ mặt kìm nén đến mức đỏ bừng.
Không phải trước kia Tạ Miêu thích anh Hàm Giang nhất sao? Sao thái độ đột nhiên thay đổi lớn như vậy?
Cho dù, cho dù lời nói ngày đó của cô quả thật không xuôi tai nhưng cũng không cần phải vậy nha!
Những lời nói càng khó nghe hơn nữa, không phải trước kia cô chưa từng nói nhưng lần này cái đồ Tạ Miêu kia không nhịn mà lại cáu gắt như vậy.
Trong lòng Ngô Thục Cầm có hơi bất an, nhưng nghĩ lại, hình như Cố Hàm Giang cũng không thích Tạ Miêu. Tạ Miêu không đến phiền anh, anh càng nên vui vẻ mới đúng.
Cô tự an ủi bản thân mình ở trong lòng, nhịn không được mà lén nhìn về phía Cố Hàm Giang.
Thế nhưng khác với suy nghĩ của cô, trên mặt Cố Hàm Giang không hề có một chút sung sướng nào thậm chí là chế giễu. Ngược lại, anh nhíu chặt mày, là dáng vẻ suy nghĩ sâu xa.
Trong lòng Ngô Thục cầm đột nhiên hồi hộp.
Anh Hàm Giang, không phải anh sẽ để ý tới sự thay đổi của Tạ Miêu chứ? Chẳng phải anh gai mắt Tạ Miêu sao?
....
Ở thời đại này, đến trường cũng phải lao động, gần như mỗi ngôi trường đều có đất riêng dùng để trồng các loại rau và lương thực.
Mỗi lớp ở trường học Tạ Miêu đều làm việc hai ngày một tuần, có đôi khi là nửa ngày, có đôi khi là cả ngày.
Sáng thứ ba hôm nay ở trên lớp cho tới giữa trưa, buổi chiều cả khối lớp chín đều mang theo công cụ vào trong ruộng làm việc.
Bởi vì Tạ Miêu là con gái nên không bị phân những việc nặng và dơ bẩn như bón phân, chỉ nhổ cỏ nữa ngày.
Dù là như thế này, cô được nuông chiều từ nhỏ đến lớn nên cũng mệt mỏi không ít, làm xong thì eo cô hơi khó đứng thẳng.
Sau khi về trường, buông dụng cụ xuống, đến phòng vệ sinh rửa tay, lúc ra ngoài cô không nhịn được mà khẽ đấm lưng hai cái.
Mấy nữ sinh trong lớp có cùng xuất thân nhà nông xung quanh nhìn thấy, không khỏi bĩu môi.
"Lại nữa rồi, giống như mỗi cô ta có eo còn chúng ta thì không vậy."
"Ơ, có thể so sánh sao? Người ta là con gái của bí thư đại đội, được chiều chuộng nhiều mà."
"Dù được chiều thì có thể chiều được bao nhiêu năm? Tương lai phải gả cho người ta, chẳng phải vẫn ra đồng làm việc à? Đến lúc đó không chỉ ra đồng kiếm công mà còn phải về nhà cho gà vịt ăn rồi còn phải nấu cơm, giặt quần áo. Cô ta không làm, nhà mẹ chồng của cô ta còn chẳng đánh cho tám lần mười lần à?
Tất cả mọi người đều xuất thân từ nông thôn, bọn họ về nhà phải làm việc, bận rộn tới mức không có thời gian làm bài tập. Tạ Miêu lại như cô chủ vậy, cái gì cũng không cần làm, trong lòng ai có thể cân bằng cho được.
Cho nên mấy người này hay thường ganh tị vài câu ở sau lưng cô, thông qua sự tưởng tượng thỏa thích về tương lai bi thảm của Tạ Miêu để an ủi bản thân.
Lúc này nói đến Tạ Miêu, có người cười nói: "À, các cậu không phái hiện Tạ Miêu lại bắt đầu học tập sao? Tạ Miêu đó, ôi trời ơi, một Tạ Miêu trước giờ đều đội sổ trong lớp, thế mà giờ lại bắt đầu hoc tập, đi học còn ghi sổ ghi chép gì đó, không thấy lạ lắm sao?"
"Thật à? Đầu óc heo của cô ta có thể học được cái gì chứ?"
"Không biết, không chừng có thể tăng từ hạng ba lên hạng hai, đếm ngược."
Mấy người bọn họ nói xong thì nở nụ cười, thậm chí căn bản không ai tin tưởng học sinh dở trong đám học sinh kém như Tạ Miêu vẫn có thể kiên trì học tập.
Bác cả của Tạ Miêu, cũng là mẹ của Tạ Kiến Hoa - Lưu Chiêu Đệ cũng không tin Tạ Miêu thật sự học được.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Vương Quý Chi lai sai mấy đứa thằng nhóc trong nhà lên núi nhặt củi lửa.
Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy Tạ Miêu đang đang làm bài tập ở bàn học bên cạnh, bà tức giận mà lén kéo con trai nhà mình một cái, "Chị con không làm, con tích cực như vậy làm gì? Con bị ngốc sao? Sao không theo nói với bà nội con là con không muốn làm?"
Mẹ Lưu Chiêu Đệ sinh liên tục bốn người con gái, cuối cùng mới được con trai cho nên bà ta xem em trai Lưu Chiêu đệ tựa như đôi mắt mình vậy.
Lưu Chiêu Đệ mưa dầm thấm đất, từ nhỏ đã biết tất cả những đứa con gái đều lỗ vốn, sinh ra cũng vô dụng. Nếu muốn đứng vững ở nhà chồng, nếu muốn có người chăm sóc khi về già, đưa tiễn lúc lâm chung thì phải sinh con trai.
Bởi vậy vừa vào cửa bà đã sinh cho nhà họ Tạ một đứa bé mập mạp, lại còn là cháu trai đích tôn của nhà họ Tạ, khỏi phải nói bà có bao nhiêu đắc ý.
Mẹ chồng Vương Quý Chi cũng cực kỳ thích con trai bà nhưng rõ ràng càng thiên vị cháu gái Tạ Miêu này hơn.
Trong nhà có đồ ăn ngon, Vương Quý Chi sẽ lén cho Tạ Miêu thêm hai cái, lúc nhà cửa có việc cần làm thì lại nghĩ đến mấy đứa cháu đích tôn.
Nhà người ta đều là con gái làm việc, con trai vui chơi, nhà bọn họ thì ngược lại, mọi người đều hoàn toàn đảo lộn vị trí, trong lòng Lưu Chiêu Dệ vui vẻ mới là lạ.
Nghe Lưu Chiêu Đệ nói như vậy, Tạ Kiến Hoa lại không để bụng, "Chị con bận học, không có thời gian."
"Trước kia có thời gian cũng không thấy nó làm việc, sao con không nói?"
Lưu Chiêu Đệ quả thực chỉ tiếc không rèn sắt thành thép, "Hơn nữa, nó nói nó học thì con tin hả? Thành tích của nó còn chưa tốt bằng con đâu, có thể học ra trò trống gì chứ? Nghe mẹ đi, đi theo bà nội con nói con muốn làm bài tập, để cho Kiến Quân với Kiến Trung tự đi đi."
Bà đau lòng sờ sờ bàn tay phơi nắng đến đen sạm của con trai, "Nếu không thì kêu chị con làm giúp con, lúc ở nhà họ Ngô thì nó chịu khó tới vậy, người khác không sai mà nó cũng làm, dựa vào cái gì ở nhà được lười biếng chứ? Trong nhà có con gái, lý nào lại bắt con trai làm việc."
Tạ Kiến Hoa đánh cuộc thua, vốn trong lòng rất không vui vẻ.
Cậu nghe mẹ lải nhải lảm nhảm nói những thứ mình không thích nghe, cậu không kiên nhẫn, "Nếu mẹ không muốn con đi thì đi nói với bà nội con ấy. Được rồi, Kiến Quân với Kiến Trung kêu con ở ngoài rồi, con phải đi."
Vương Quý Chi đã góa chồng từ lâu, một mình bà nuôi hai nam một nữ trưởng thành, ngoại trừ có bản lĩnh thì tính tình cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lưu Chiêu Đệ thật sự có hơi sợ mẹ chồng này, cho nên không hài lòng thì cũng chỉ dám than thở trước mặt con trai mình, nào dám thật sự đi tìm Vương Quý Chi nói chuyện.
Thấy Tạ Kiến Hoa chạy nhanh như chớp, bà chỉ có thể giương mắt nhìn.
Trùng hợp lúc này Vương Quý Chi mang thức ăn cho heo đã được chuẩn bị sẵn ra, "Chiêu Đệ, con đem đi cho heo ăn đi."
Lưu Chiêu Đệ vội vàng đáp lại một tiếng, qua đó nhận thức ăn heo, sau đó đi cho heo ăn ở chuồng heo ngoài sân sau.
Từ đầu những năm bảy mươi trở lại đây, các hợp tác xã gần đó đã không còn kiểm soát chặt chẽ như thế nữa, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể lén nuôi vài con heo.
Vương Quý Chi là một tay nuôi heo cừ khôi có tiếng ở khắp tám xã mười phường, tất cả những con heo bà nuôi đều béo mập khỏe mạnh, lại còn ít sinh bệnh. Hai năm qua, mỗi năm nhà họ Tạ đều nuôi bốn con heo, ngoại trừ cho nhà mình ăn thì còn lén bán được không ít tiền.
Học phí cho mấy đứa nhóc đến trường ở nhà họ Tạ, còn có tiền tiêu vặt bình thường, tất cả đều do Vương Quý Chi chi ra.
Chỉ dựa vào điểm này, ở nhà, Vương Quý Chi có thể nói một là một, không ai có ý muốn đắc tội ông thần tài như bà.
"Còn thời gian đi nói xấu, tôi thấy cô vẫn còn ít việc làm."
Đuổi con dâu cả đi rồi, bà cụ hừ lạnh một tiếng, xoay đầu nhìn vào trong phòng Tạ Miêu một cái, rồi lại quay về phòng bếp.
Hai anh em Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung ra ngoài chưa bao lâu thì lật đật chạy trở về.
"Chị, chị, Cố Hàm Giang tìm chị!"
"Cố Hàm Giang tìm chị" Tạ Miêu dừng bút lại, rõ ràng có hơi ngoài ý muốn, "Anh ta đến tìm chị làm gì?"
"Không biết." Tạ Kiến Quân lắc đầu, "Vừa rồi em gặp phải bà nội Ngô, bà nói Cố Hàm Giang có việc tìm chị, bảo chị đến nhà bọn họ một chuyến. Hai tụi em chạy nhảy nhanh, lập tức về đây thành người chạy việc cho bà nội Ngô."
Tạ Miêu nghe xong, đành phải đậy nắp bút lại, nói một tiếng với Vương Quý Chi rồi đi ra ngoài.
Bà nội Ngô là chị ruột của ông nội cố Hàm Giang, bà cô của Cố Hàm Giang.
Khoảng mười năm sau khi cách mạng bắt đầu, nhà họ Cố bị hãm hại, ông nội Cố bị bỏ tù đầu tiên, toàn thể nhà họ Cố đều khó bảo toàn cho bản thân mình.
Lúc ấy, Cố Hàm Giang được ông nội Cố giao phó cho một vị cấp dưới đã xuất ngũ từ sớm chăm sóc, cũng không biết như thế nào, mùa xuân năm nay ông nội Ngô mất, bà nội Ngô đưa bạn già về an táng ở quê nhà, xong xuôi đã mang anh về.
Lúc ấy, Cố Hàm Giang gầy đến mức da bọc xương, lòng đề phòng người khác cũng rất nặng, một khi có người đến gần thì ánh mắt lập tức bắt đầu hung ác.
Nhưng mà bà nội Ngô đối xử với anh rất tốt, qua mấy tháng, xem như đã kìm hãm bớt tính khí đó của anh.
Cho nên hai anh em mới nói truyền lời giúp bà nội Ngô, Tạ Miêu cũng không quá nghi ngờ.
Lúc Tạ Miêu đến nhà họ Ngô, Ngô Thục Cầm mới vừa mở hôp phấn ra, ngay lúc đang chuẩn bị dặm phấn lên trên mặt. Nghe được âm thanh của cô, lại xoẹt một cái rồi khép lại, sau đó vội vội vàng vàng cất vào trong ngăn kéo.
Ngô Thục Cầm quấy rầy mẹ cô ta hơn một ngày, mới quấy rầy tới mức bà phải đưa hộp phấn còn phân nửa kia cho cô.
Cô sĩ diện, không dám đánh cả mặt đầy phấn rồi ra cửa như Tạ Miêu trước đây, chỉ tính đánh nhẹ buổi tối, ngủ một đêm tới sáng mai thì rửa đi. Cô ta cảm thấy tính toán thời gian thì chẳng khác bôi vào ban ngày là bao, chắc là cũng sẽ có hiệu quả giống vậy.
Ai ngờ vừa muốn chuẩn bị hành động thì Tạ Miêu đã tới rồi, dọa cô ta nhảy dựng.
Ngô Thục Cầm sờ trái tim nhỏ đập thình thịch của mình mà tức giận không thôi. Không biết sao Tạ Miêu nói ngoài miệng kiên cường như thế mà giờ lại tới đây nữa, tới đây đối nghịch với cô à?
Bên ngoài, Cố Hàm Giang ngồi trên băng ghế đang lặng lẽ lấy quả óc chó ra nhìn thấy Tạ Miêu, trong nháy mắt cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
"Sao anh lại tới đây?"
Thiếu niên hơi hơi ngửa đầu, cằm giãn ra một độ cong hoàn mỹ, chỉ nhìn mặt thì chính là một loại hưởng thụ thị giác.
Nhưng Tạ Miêu không có ý muốn thưởng thức.
Cô nhăn mặt lại, "Không phải anh có việc tìm tôi rồi nhờ người chuyển lời giúp sao?"
Anh có việc tìm cô?
Cố Hàm Giang đặt dùi xuống, bàn tay tùy ý đặt trên đầu gối, lẳng lặng nhìn Tạ Miêu một hồi rôi đột nhiên nở nụ cười.
"Cô tìm tôi bằng cái cớ này cũng không tệ, thông minh hơn trước kia."
Trong lòng Tạ Miêu có cảm giác không tốt, "Không phải anh kêu bà nội Ngô tìm người kêu tôi, nói có việc tìm tôi à?"
Cố Hàm Giang không nói chuyện, ý là không nói cũng hiểu.
Tạ Miêu lập tức giận tới mức nghiến răng.
Hai tên nhóc kia, lại dám lừa gạt cô! Xem cô quay về xử lý bọn nó như thế nào!
Tạ Miêu rất muốn quay đầu bước đi nhưng ánh mắt thấy Ngô Thục Cầm thò đầu ra nhìn từ cửa sổ, cô thay đổi ý định.
Không giành bánh mì nhưng giành khẩu khí, Tạ Miêu cô cũng coi như một người có thể diện, sao có thể làm trò cười cho người ta nhìn như vậy được.
"Cố Hàm Giang, cái túi vải lúc trước tôi may cho anh đâu?" Cô hỏi Cố Hàm Giang, "Còn có hạc giấy tôi gấp cho anh, dán ống đựng bút cho anh, nếu anh chưa ném đi thì trả lại cho tôi đi."