Thẩm Tương Nghi cảm thấy nàng đang tự đào hố cho mình, mà còn phải nhắm mắt nhảy vào trong.
“Hay là cô nương... quen tính toán?”
“Không, không, thế này là được.”
Nàng hồi tưởng dáng vẻ phương sĩ trên chợ kia, căng da đầu thử đưa tay vào lòng bàn tay Bùi Vấn An.
Bùi Nhị cụp mắt xuống nhìn đầu ngón tay nàng xẹt qua lòng bàn tay, như có như không đặt lên, tay lần lượt chuyển động, nhẹ nhàng vuốt ve theo vân lòng bàn tay, ngón tay hắn hơi lạnh, ngón tay nàng lại ấm áp. Đan vào nhau mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Nơi xa truyền đến chút tiếng mõ, nhà Phật giảng lục căn thanh tịnh, tiếng lộp bộp như gõ vào trống gỗ.
Thẩm Tương Nghi mắt nhìn mắt, tim nhìn tim, nhưng ánh mắt kia cứ lơ lửng ở nơi không nên lơ lửng.
Người trước mắt tay vừa dài vừa thẳng, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn như bạch ngọc thượng đẳng. Nhiều năm cầm bút nên trong lòng bàn tay có vết chai mỏng.
A, ngươi đừng nói, đây là tay Thủ phụ tương lai đó, cảm giác sờ lên không giống người thường, cảm xúc không mềm không cứng, khô ráo ấm áp. Thẩm Tương Nghi không khỏi xoa thêm vài vòng.
Đối với số mệnh này, vân tay của Bùi Nhị có thể thấy rõ, chạy dài không ngừng. Nếu chỉ tay có thể nhìn ra vận mệnh con người. Vậy chỉ tay của Bùi Nhị thì như nào cũng phải con cháu đầy đàn, giàu sang sung túc, sống thọ làm chủ.
Nhưng ngẫm lại kết cục của hắn trong sách, không khỏi khiến người ta thổn thức.
Bùi Vấn An thấy đầu ngón tay nàng đảo quanh lòng bàn tay hắn, mà vẻ mặt cũng chợt vui chợt buồn, nắng mưa thất thường, không khỏi nhíu mày:
“Thẩm cô nương?”
“Khụ khụ, cái đó...”
Thẩm Tương Nghi lưu luyến không rời mà buông tay hắn ra, cũng thanh tẩy những suy nghĩ lung tung này đi, hắng giọng, ngẩng đầu vẻ mặt đứng đắn nói: “Bùi đại nhân, thoạt nhìn ngài là người có mệnh sống lâu trăm tuổi.”
Tiền đề là chỉ cần ngươi không gặp Giang Ứng Liên.
“Còn gì nữa?”
Bùi Nhị cụp mi, ngoài cửa sổ từng trận gió núi thổi tới khẽ lung lay sợi tóc.
Thẩm Tương Nghi ra vẻ thần bí nói: “Thời gian tới đây không nên đi xa, đặc biệt không được tới phía nam.”
Bùi Vấn An nâng mi, ánh mắt kia cảm xúc không hề thay đổi, giống như tượng đá trong Phật đường: “Cụ thể thêm chút.”
Thẩm Tương Nghi ra vẻ trầm tư thêm một chốc, tính ra vị trí rồi chớp chớp mắt nói: “Thọ Châu.”
Căn cứ theo trong sách viết, hành trình đi Thọ Châu lần này của Bùi Nhị trên danh nghĩa là mang lương thực đi cứu tế, kỳ thật là vì quét sạch giặc cỏ phản loạn ngoài thành Thọ Châu.
Nhưng ai ngờ thái thú của Thọ Châu đã rắn chuột một ổ với bọn cướp từ lâu, tự triệu tập quân đội, thế mà lại có ý làm phản.
Vì thế nửa đêm thái thú Thọ Châu phái người ám sát Bùi Nhị, tuy rằng trong sách chỉ viết cuối cùng Bùi Nhị trấn áp được phản loạn, nhưng không viết tỉ mỉ quá trình.
Nhưng ngẫm lại cũng biết, tình huống nguy hiểm như thế, chắc chắn Bùi Nhị cũng gặp một trận ác chiến.
Thế cho nên sau khi Bùi Nhị hồi kinh bệnh tình nguy kịch, suýt nữa thành phế nhân, ốm đau nửa năm mới khỏi.
Tuổi xuân tươi đẹp lại gặp phải chuyện này, việc này là đả kích rất lớn đối với Bùi Nhị.
Kể từ khi đó tính tình Bùi Nhị cũng hắc hóa, trở nên tăm tối đi.
Mà trong nửa năm này, hắn trùng hợp gặp lại Giang Ứng Liên bên cạnh Thái tử, hai người sớm chiều ở chung một lần là không thể quay đầu.
Hôm qua lúc Thẩm Tương Nghi suy nghĩ đối sách đã nghĩ, nếu đời này Bùi Nhị không đi Thọ Châu thì sẽ không bị thương.
Liệu có phải những việc sau đó cũng khác đi?
Trong lúc nàng suy tư, Bùi Vấn An chú tâm nhìn nàng một lát: “Cô nương là nói...”
Một ít mưa bụi từ ngoài cửa sổ bay vào, một tiếng sấm sét vang lên.
Nghe thấy lời này thần sắc Bùi Vấn An lạnh đi: “Việc này cô chắc chắn chứ?”
Thẩm Tương Nghi gật gật đầu, chuyện tạo phản này nàng cũng không thể nói bậy, làm không tốt thì cả nhà đều vào bãi tha ma.
“Vô cùng chắc chắn.”
Bùi Nhị liếc nàng một cái, từ đệm hương bồ đứng dậy, khoanh tay ở trong phòng đi hai bước, nơi xa sắc núi mênh mang, càng tôn lên thân hình cao ráo của hắn, hắn quay lưng nói với nàng: “Quẻ tượng của cô nương chuẩn xác như thế, vậy chuyện khác thì sao, cô nương đều có thể tính ra sao?”
Sợ Bùi Nhị hỏi đến góc chết trong tiểu thuyết, nàng lại không phải có thể bói toán đoán số thật, bịa cũng không bịa nổi.
Thẩm Tương Nghi sắc mặt biến đổi, hự nửa ngày, khó xử nói: “Này… Quẻ này của ta có hạn chế nhất định, chỉ có thể nhìn thấy chuyện riêng, hơn nữa tương lai thay đổi cũng không thể tính được, hết thảy, hết thảy đều là ý trời.”
“Ý trời?”
Bùi Nhị nhắc lại hai chữ nàng vừa nói, ngửa đầu nhìn trời, tựa hồ như suy nghĩ cái gì.
“Đúng vậy, ý trời.”
Điểm này thật ra Thẩm Tương Nghi không nói dối, cũng không phải ý trời khiến nàng đọc quyển sách kia à?
Nàng nhìn lại đến nói cho Bùi Nhị, thay đổi vận mệnh của hắn, đây cũng coi như do ông trời chỉ dẫn.
Bùi Nhị đứng lên, khoanh tay ở trong phòng đi hai bước, quay đầu lại hỏi: “Nếu ta không đi không được thì sao?”
Chậc, Bùi Nhị này không hổ là kẻ mạnh mẽ.
Thẩm Tương Nghi do dự, nhìn hắn nói: “Cái đó... Bùi đại nhân, ngài còn trẻ tuổi, tiền đồ vô biên, hà tất phải dấn thân vào nơi hiểm nguy chứ?”
Thẩm Tương Nghi không nghĩ ra, cho dù Bùi Nhị không đi Thọ Châu, lấy bối cảnh gia thế của hắn, thông minh thạo đời, hắn ở Biện Kinh cũng có thể tạo ra tiền đồ tựa gấm, sao lại càng muốn làm chuyện tốn công vô ích kia.
Bùi Vấn An im lặng một hồi không lên tiếng.
Ấm nhỏ trên lò đất mở ra, kêu ồ ồ, trong phòng yên ắng.
Hồi lâu sau, hắn lên tiếng: “Họa giặc Lưu, bắt đầu từ Kiến Nguyên năm thứ nhất, đến nay đã hai năm. Năm nay Thọ Châu đại hạn càng không có thu hoạch, nông thôn khắp nơi người già trẻ nhỏ chết đói, xin ăn ven đường. Thẩm tiểu thư có biết bây giờ ở Thọ Châu một đấu trấu cũng bán được vài đồng tiền không?”
Thẩm Tương Nghi sững sờ, nàng nhìn về phía người bên cửa sổ, một thân áo xanh đứng giữa sắc núi âm u mù sương.
Cách đó không xa chính là núi non lăng tẩm, dáng vẻ như ẩn như hiện trong mưa, tựa như xuyên qua cửa sổ đón cơn gió thổi tới, dường như còn mang theo hương vị tiền giấy đang đốt.
Người bên cửa sổ người khoanh tay nhìn sắc núi nơi xa, ở trong mưa gió tựa như đung đưa không ngưng:
“Muốn để bá tánh Thọ Châu đói khổ lạnh lẽo, đứng coi kẻ chết, mỗ khó mà làm được.”
Thẩm Tương Nghi không nghĩ tới, phụ thân nàng trong quan trường nóng vội chưa từng nói này làm quan vì ích dân, quý nhân thế gia sống đời xa hoa ở thành Biện Kinh cũng chưa từng, thậm chí tình cảm phong hoa tuyết nguyệt trong nguyên tác cũng chưa từng nhắc đến.
Thế mà hôm nay, Bùi Vấn An tương lai bị người ta đâm cột sống mắng mỏ là thế hệ lạm quyền lại nói ra câu này.
Thẩm Tương Nghi có chút hoảng hốt.
Thế đạo này rốt cuộc người tốt là gì, người xấu là gì.
Trong sách viết, kiếp trước nàng chứng kiến, cái nào là thật, cái nào là giả?
Nàng còn nhớ đời trước trước khi chết, gót ngựa Hồ Lỗ chôn vùi thành Biện Kinh phồn hoa, thân thích quý tộc trôi dạt khắp nơi, bá tánh hoảng sợ như chó nhà có tang, tiếng kêu khóc của người bị phản quân tàn sát vẫn còn văng vẳng bên tai.
Không thể nghi ngờ, đó quả thực là năm cuối Kiến Nguyên, chiến tranh dùng máu tươi đập nát giấc mộng hưng thịnh của mọi người. Nhưng giấc mộng này mới tan biến vào năm Kiến Nguyên thứ mười ư?
Kỳ thật suy nghĩ cẩn thận, thứ này trong sách đã hiển lộ manh mối từ lâu.
Trong đầu năm Kiến nguyên đến năm Kiến Nguyên thứ ba, hoàng đế bệnh nặng, triều chính hỗn loạn, dòng dõi quý tộc kết bè, trật tự xã hội sụp đổ, ngay đến ấm no của bá tánh cũng không thể thỏa mãn, tận đến Hồ Lỗ ở phía bắc áp đảo thành cọng rơm cuối cùng.
Nghĩ đủ thứ như vậy trong lòng Thẩm Tương Nghi như giữa hòn đá lộ ra khe hở.
Tuy rằng quả thực nàng sống trong một quyển sách.
Nhưng thiên tai nhân họa mấy năm nay đã xảy ra cũng không chỉ là phông nền do vài nét bút vẽ bừa lên, những bá tánh giãy giụa tìm đường sống cũng không phải là pháo hôi, người qua đường không tên trong sách.
Ngược lại những tai họa đó thật sự xảy ra trên mảnh đất nàng sinh sống, mà những bá tánh không tên đó cũng là người có máu có thịt.
Nàng không thể bởi vì bản thân đã biết trước kết cục, nghĩ thay đổi vận mệnh của Bùi Nhị là có thể thay đổi vận mệnh của bá tánh ở Thọ Châu.
Vậy thì nàng có khác gì nữ chính Mary Sue chỉ lo sướng thân kia chứ?
Nghĩ đến điều này, Thẩm Tương Nghi thở dài, đứng dậy hành lễ: “Là ta nông cạn, ý của đại nhân ta đã hiểu rõ. Đã nói đến nước này, nên nói ta cũng đã nói, còn lại giao cho đại nhân định đoạt.”
Bùi Nhị nghe đến đó không lên tiếng, ánh mắt dừng trên mặt nàng.
Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, uống cạn nước trà trên bàn: “Thời gian không còn sớm, đa tạ trà ngon của đại nhân, chúc đại nhân chuyến này thuận buồm xuôi gió.”
Dứt lời, Thẩm Tương Nghi thấy hắn không muốn nhiều lời nữa, hiểu ra đây là muốn tiễn khách, cũng không cần Bùi Nhị nói nàng tự có mắt nhìn đứng lên đi ra ngoài.
Chẳng qua vừa kéo cửa ra, chân còn chưa bước ra ngoài từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Một thân váy dài màu xanh nhạt, mềm mềm yếu yếu, càng ngày càng gần.
Thẩm Tương Nghi hít một ngụm khí lạnh, không cần nghĩ ngợi rụt chân lại, tay giữ cửa nhanh chóng khép lại, nhanh chóng lùi về sau một bước, chốt cửa rồi lại khóa, xoay người ép chặt lưng lên cửa.
Quỷ quái, không phải Giang Ứng Liên ở sau núi à, sao lại tìm được đến đây?
Thẩm Tương Nghi còn chưa yên tâm, liếc mắt thấy bên cạnh có ghế dựa, vén tay áo kéo ghế dựa về phía cửa, động tác hì hục của nàng đột nhiên ngưng lại, hình như có chút không thích hợp.
Nàng—— Có phải đã quên cái gì rồi không?
Nàng chầm chậm quay đầu.
Chỉ thấy Bùi Nhị im lặng đứng ở đó, ánh mắt phức tạp ngừng trên người nàng.
“Bùi, Bùi đại nhân, ngài, ngài đừng hiểu lầm.”
Thẩm Tương Nghi cười gượng.
Bùi Nhị nhướng mày, muốn duỗi tay về phía cửa, Thẩm Tương Nghi lập tức phản ứng lại, ấn tay Bùi Nhị một cái, hoảng loạn nói: “Bùi đại nhân, ngài không thể ra ngoài.”
Bùi Nhị cụp mắt thấy nàng run run đè chặt tay hắn tay, lại nhìn theo hướng nàng vừa nhìn, nhìn thẳng về phía ngoài cửa sổ.
Không được, không thể, Bùi Nhị không thể nhìn thấy Giang Ứng Liên!
Thẩm Tương Nghi nhón chân, tay lanh mắt lẹ ôm mặt Bùi Nhị xoay về, khuỷu tay cố định cằm hắn, cứng rắn khiến tầm mắt hắn nhìn về phía nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, quả thực có hơi... xấu hổ.
Nàng sờ soạng khuôn mặt Bùi Nhị.
Không chỉ sờ soạng, còn ôm lấy.
Nếu hết thảy có thể làm lại, nàng nhất định sẽ cạy não lúc nãy của nàng ra xem, xem bên trong chứa cái thao tác quái gì.
Khuôn mặt của Thủ phụ tương lai há có thể dễ dàng cho nàng sờ?
Nhưng nếu đã xảy ra thì cũng chỉ có thể đối mặt thôi đúng không?
Thẩm Tương Nghi ôm khuôn mặt tuấn tú của Bùi Nhị, căng da đầu cố nở nụ cười mà nàng cho là xán lạn nhất: “Cái đó gì nhỉ, đại nhân, nếu không, tôi lại cho ngài thấy một mặt khác?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT