Editor: Gia Gia

"Thái tử đừng đi, ta biết điện hạ muốn thành hôn với Tô tiểu thư nhưng ta, ta, ta ái mộ điện hạ đã lâu."

Trong đêm xuân, tại yến tiệc chiêu đãi khách khứa ở phủ trưởng công chúa, một mảng đèn đuốc sáng chưng, dõi mắt ra xa là cảnh ngựa xe không dứt, quần là áo lượt phiêu lãng.

Trong hoa viên, ánh đèn chiếu sáng đôi trai tài gái sắc, lần đầu gặp gỡ dịu dàng tình ý.

Ở trong góc tối không người chỗ hòn non bộ, Thẩm Tương Nghi ngồi lom khom như ông cụ để hóng chuyện, nàng trợn trừng đôi mắt đen nhánh, nhìn thế nào, nhìn thế nào cũng có chút… thô tục.

Thẩm Tương Nghi năm nay mười chín, ở cái nơi cưới sớm sinh con sớm như này, nàng đã được coi là một cô gái lớn tuổi mà chưa lập gia đình.

Cha nàng mất đến mười năm với hai lần thi đỗ tiến sĩ, phấn đấu hơn nửa đời người, khó khăn lắm mới lăn lộn lên được chức Sử quan hàn lâm ngũ phẩm— Khát quát thành một câu— Đã nghèo còn không có tiền đồ.

Vào giờ phút này, nương nhờ ánh sáng chiếu qua khe hở của hòn non bộ, Thẩm Tương Nghi không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ bên ngoài.

"Tránh ra!"

Dưới ánh đèn trên hành lang, gương mặt tuấn tú của Thái tử lạnh xuống, chân mày cau lại, né người nhanh như chớp, như thể có ý cách xa nữ tử xa lạ kia, nhấc chân muốn dời đi.

Nhưng nữ tử kia không chịu lùi lại mà còn tiến lên, giống như con rắn trên núi cao chắn ngang đường đi.

Chân mày Thái tử cau lại càng sâu, vẻ mặt chán ghét bộc lộ thẳng ra ngoài, bước chân ngày càng nhanh nhưng vào khoảnh khắc hai người sắp lướt qua nhau thì nữ tử kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Thái tử.

Trong phút chốc, hai người bốn mắt nhìn nhau, Thái tử chợt dừng bước chân, giống y như cái cọc gỗ mà đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Qua một hồi lâu, phía trước truyền đến âm thanh dịu dàng như vắt ra nước.

"Cô… cô… vừa nãy có phải quá hung dữ, đã dọa đến ngươi rồi?"

Nghe tới đây, Thẩm Tương Nghi cảm thấy da đầu tê dại một trận, lông tơ dựng đứng cả lên.

Không sai chút nào, cảnh trước mắt chính là đoạn mà nàng đã xem qua.

Thẩm Tương Nghi vốn sẽ chết vào đầu năm Kiến Nguyên thứ ba.

Năm ấy mất mùa, bệnh dịch, chiến tranh theo nhau mà đến.

Phía bắc giặc Hồ cưỡi ngựa xuôi theo gió, vượt qua bờ Trường Giang, một đường đánh thẳng tới thành Biện Kinh.

Thẩm Tương Nghi khó khăn lắm mới gả được ra ngoài, chân trước vừa lên kiệu hoa thì ngay sau đó cửa thành bị phá, đến cả tiếng tha mạng còn chưa kịp kêu đã chết dưới móng ngựa phương bắc.

Người chết rồi, tựa như nằm mơ một giấc mơ dài.

Chẳng qua là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng nhìn thấy một quyển sách.

Nói tới cũng kì quái, quyển sách đó viết sống động như thật, tên người tên địa danh hình như đều đã từng quen biết nhưng đọc kĩ lại như hoàn toàn khác nhau.

Trong quyển sách đó nam chính là Thái tử, nữ chính là thứ nữ Giang Ứng Liên nhà Giang đại nhân Gián Nghị đại phu.

Trong sách nói vị Giang Ứng Liên này là thiên mệnh chi nữ, là Mary Sue cả người tập trung vận khí.

Thẩm Tương Nghi không biết Mary Sue là ai nhưng đại khái có thể hiểu Mary Sue Giang tiểu thư này như là tiên nữ, không chỉ từ nhỏ đã đẹp không thể tả, vừa chào đời mười ngày liền có thể mở miệng nói chuyện, ba tháng có thể đọc thuộc làu làu sách, đến năm tuổi đã có thể làm thơ viết văn rồi.

Đặc biệt hơn là nam nhân trong quyển sách này sau khi đối mặt với "đôi mắt thu thủy" của Giang Ứng Liên xong đều sẽ bị ánh sáng của Mary Sue mê hoặc, yêu nàng ta đến chết đi sống lại.

Đám nam nhân trong sách vì Giang Ứng Liên mà ra sức bày mưu tính kế đến cả cảnh tượng nước mất nhà tan, thủ lĩnh của giặc Hồ phương bắc cũng vì đổ rạp trước vẻ xinh đẹp của Mary Sue mà lui binh!

Sau khi Thái tử lên ngôi, Giang Ứng Liên liền không chút ngượng ngùng cùng Thái tử trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Đọc đến kết cục này, Thẩm Tương Nghi rơi vào trầm mặc.

Quyền sách này khiến nàng nảy sinh nghi hoặc thật sâu, đám nam nhân trong sách người nào người nấy giống như bị trúng cổ vậy, chỉ biết lởn vởn quanh Mary Sue, thật không có ai cảm thấy kì quái sao?

Còn nữa, Mary Sue Giang Ứng Liên này có công năng khiến người ta thần hồn điên đảo như này còn yêu với đương làm cái gì nữa, trực tiếp thống nhất thiên hạ không phải ngon hơn à?

Dù vậy nhưng Giang Ứng Liên dù có cái công năng này thì cả một đời chỉ biết có yêu đương, làm cái gì cũng đều là người khác ép bức nàng ta, bị người ta giành qua cướp lại, sống cũng thật tốn sức.

Trong khoảnh khắc Thẩm Tương Nghi khép cuốn sách lại, một luồng ánh sáng chiếu qua.

Bên tai truyền đến tiếng người huyên náo, nàng hòa mình vào bữa tiệc linh đình, ngắm nhìn miếng ngói trên mái cong ngoài điện, trong đầu không biết từ đâu hiện ra một đoạn chữ viết.

[Hôm nay trưởng công chúa thiết yến, Giang Ứng Liên lần đầu gặp Thái tử liền bị tướng mạo anh tuấn kiên nghị của hắn ta hấp dẫn, nàng ta bèn lập lời thề muốn âm thầm có được hắn ta...]

Nàng ngẩng đầu nhìn bốn phía, yến tiệc trong đại điện phân nam nữ ngồi tách thành hai bên, một tấm bình phong bằng gấm Vân Nam được kéo ra, mỗi bên lại phân thành hai hàng, ánh đèn lập lòe, Thẩm Tương Nghi nhớ ra rồi.

Tới đây, Thẩm Tương Nghi cuối cùng cũng không bình tĩnh nổi nữa.

Năm nàng mười chín tuổi có một lần tham gia yến hội do trưởng công chúa tổ chức, đó là lần đầu nàng tham gia yến hội lớn như vậy, chỉ cảm thấy rất căng thẳng, chả có tâm trạng đâu mà chú ý có Giang tiểu thư kia hay không, chứ đừng nói là...

"Thái tử giá đáo!"

Có một người từ bên ngoài tiến vào, mày kiếm mắt sáng, một thân quan phục mãng bào màu tím, dáng đi hiên ngang, chính là nam chính Thái tử điện hạ trong sách.

Chẳng qua là sắc mặt hắn ta mệt mỏi, dáng vẻ vội vàng.

Nghe nói là bởi vì chuyện đại hôn sắp tới, vị hôn thê của Thái tử Tô tiểu thư bị ngã ngựa, mấy ngày nay Thái tử bận rộn tìm kiếm danh y khắp nơi chữa trị cho Tô tiểu thư.

Đúng như dự đoán, sau khi thái tử tiến vào không lâu liền ngoắc tay gọi một nội thị, phân phó mấy câu xong bèn muốn ra ngoài.

Thẩm Tương Nghi nhìn chằm chằm nội thị kia, nhân lúc không ai chú ý đứng dậy rời khỏi yến hội, lén lút đi tới hoa viên trước một bước.

Sau một nén nhang, cuối cùng nàng đã đợi được một màn kia.

Trong bóng đêm, một trận gió rét lùa vào cổ làm lòng Thẩm Tương Nghi cũng lạnh theo.

Xem đến đây, nàng nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, giờ mới hiểu được tình cảnh của bản thân.

Hóa ra nàng sống trong một quyển sách, trong một quyển sách viết cho Mary Sue Giang Ứng Liên.

Thẩm Tương Nghi hồi tưởng lại cả quyển sách, càng đáng sợ hơn là nàng phát hiện ra một sự thực không thể không thừa nhận – Nàng chỉ là một con tốt thí, là cái loại mà đến cả đặc tả dáng vẻ cũng không có.

Trong sách mấy đoạn nàng xuất hiện cũng chỉ rất ít, hơn nữa còn chỉ được nói đến vài câu, rồi lại mất tăm mất dạng giữa những hàng chữ.

Cái tần suất xuất hiện này khiến Thẩm Tương Nghi phải vỗ ngực dậm chân, thật không nói khoa trương một chút nào, lời bộc bạch còn nhiều hơn nói về nàng nữa.

[ "Nếu Thái tử có khiển trách ta thì cũng là do Ứng Liên nên chịu, là do Ứng Liên không tuân thủ lễ nghi, ta chỉ là… chỉ là nhất thời muốn gặp Thái tử liền quên mất bối phận. Nếu thái tử ghét bỏ ta, ta nguyện ý làm nô tì cho người, chỉ cần được giữ lại bên cạnh Thái tử, muốn ta làm gì cũng được."

Giang Ứng Liên nói xong câu này, hai mắt ngấn lệ, tóc đen giống như gấm dính ướt trên khuôn mặt tinh xảo, lộ ra bả vai mềm mại như không xương, vừa ngây ngô vừa khiến người ta thương xót, phảng phất như một con nai con mới sinh.

Lòng thái tử chợt giật thót một cái, bị con ngươi trong veo u mịch ấy hấp dẫn.]

Thẩm Tương Nghi: "..."

Lúc nàng đọc sách không tưởng tượng ra nổi tình hình đoạn này là như thế nào, hôm nay từ những con chữ chuyển thành hình ảnh mới thấy có chút… cay mắt.

Đại tỷ ơi, cha ngươi là Gián quan của Đài Gián, ngươi chạy theo Thái tử như này không sợ cha ngươi thượng triều phun máu dìm chết Thái tử hay sao?

Còn có Thái tử nữa, mau tỉnh táo lại đi! Tô tiểu thư thanh mai trúc mã của ngươi còn đang hôn mê sống chết chưa rõ kìa! Bây giờ là lúc ở đây quen biết em gái mới sao?

["Ngươi đang quan tâm ta?" Khóe miệng Thái tử cong lên nụ cười tà mị, nâng cằm nàng ta lên, trầm giọng nói: "Thú vị đấy, chưa từng có một nữ nhân nào dám nói thẳng thừng với ta như vậy..."]

Thẩm Tương Nghi nghiêng đầu sang chỗ khác, xê dịch cái chân tê dại, chưa bao giờ nàng thấy hận bản thân vì có trí nhớ tốt như lúc này.

"Kẻ nào?"

Ánh mắt thái tử đột nhiên liếc đến chỗ này.

Bàn tay của Thẩm Tương Nghi dưới ống áo thoáng cái cứng đờ, chớp mắt một cái trống ngực đập thình thịch, nhón chân lùi dần về phía sau mấy bước, chuẩn bị chuồn lẹ.

Đột nhiên một bàn tay từ đâu xuất hiện bịt chặt miệng nàng.

Thẩm Tương Nghi kinh ngạc, tứ chi vẫy vùng, giãy giụa muốn chạy nhưng bàn tay đó chỉ nhẹ nhàng thu về, đẩy nàng về góc tối ban đầu.

Đương lúc ánh sáng chớp nháy, từ chỗ mái cong xuất hiện một bóng đen, nhanh nhẹn như chim ưng, vượt qua tường rời đi.

Sắc trời chạng vạng, cấm vệ quân nối đuôi nhau lao ra, từ gần đến xa bao vây toàn bộ hoa viên.

Tiếng bước chân vang lên bên tai, bên ngoài hòn non bộ toàn là ánh sáng của bó đuốc và đèn bão. Vị trí của Thẩm Tương Nghi vừa bí mật vừa không che mất ánh sáng, mượn vẻ ngổn ngang nhốn nháo của hòn non bộ và bóng dáng trước mặt che dấu bản thân.

Chỉ là Thẩm Tương Nghi bị che mất đến có chút bực bội, đôi con ngươi đen nhánh ngậm nước đảo liên hồi, không khỏi liếc người trước mắt.

Trong góc tối nhìn không rõ gì cả, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt, là một nam nhân trẻ tuổi, vóc dáng cao hơn nàng hơn nửa cái đầu.

Chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú theo dõi động tĩnh ánh lửa bên ngoài, đôi mắt phượng hẹp dài chợt lóe lên.

Cái khe hở này không đủ cho hai người cùng trốn, hai thân ảnh dưới ánh đèn lập lòe dần chồng lên nhau.

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai mang theo chút hơi rượu nhàn nhạt làm Thẩm Tương Nghi có hơi ngứa, giống như có bị một sợi lông bỗng quét qua trong lòng khiến lòng người có chút tâm phiền ý loạn.

Thẩm Tương Nghi không khỏi rụt cổ lại.

"Đừng động đậy."

Giọng nói đó giống như tuyết đầu mùa, lạnh băng, khô khốc, lương bạt đến cùng cực.

Trong bóng tối, bất cứ một cử động nhẹ nào của hai người đều có thể vô tình hay cố ý tiếp xúc với nhau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng quét qua gò má nàng, mang theo một mùi đàn hương nhàn nhạt.

Trùng hợp có ánh sáng dừng ở cách đó không xa, Thẩm Tương Nghi giương mắt nhìn lên thoáng cái giống như bị một chậu nước lạnh xối xuống từ đỉnh đầu, tứ chi lạnh cóng.

Trước mắt là một nam nhân trẻ tuổi cực kì đẹp, thân hình cân đối, môi mỏng mũi cao, mắt phượng thâm thúy.

Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là người trước mắt này ngày sau sẽ đứng đầu Nội các, khiến người ta vừa nghe danh đã sợ mất vía, quyền thế ngút trời.

Đến lúc đó, cả triều văn võ bá quan đều cung kính gọi nam nhân trẻ tuổi này một tiếng Bùi Thủ phụ.

Quên mất chưa nói, Bùi Thủ phụ còn một thân phận nữa --- Hắn là phản diện chính của cuốn sách này, là cái loại cho dù tẩy cũng không trắng nổi đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play