Edit: Bánh Ú

Bùi thủ phụ nguyên danh là Bùi Vấn An.

Vấn An, Vấn An, thử cùng vấn an nguy.

Nghe chút đi, tên rất chính trực hướng về phía trước, nhưng tên nhãi Vấn An này và chính trực hướng về tương lai không dính dáng gì đến nhau cả.

Bùi Vấn An xuất thân từ Bùi thị Giang Châu, con trai của Vĩnh An công chúa, bảy tuổi tang cha, mười tuổi tang mẹ. Còn nhỏ đã phải chịu nỗi đau mất cha mất mẹ, một mình từ Giang Châu đến Biện Kinh sinh sống.

Bời vì phụ thân hắn ở Giang Châu xuất thân từ nhị phòng, nên người quen đều gọi hắn một tiếng Bùi Nhị công tử.

Đừng nhìn xuất thân Bùi Nhị ngang tàng, cũng được tính là hoàng thân quốc thích.

Nhưng trong cuốn tiểu thuyết này nam nhân mà nữ chính gặp được đều là con cháu thế gia, phỏng chừng cục đá trên trời rớt xuống cũng phải từ chính tứ phẩm, nên khởi đầu của Bùi Nhị cũng không tính là có lợi.

Nhưng mấu chốt là, Thẩm Tương Nghi đã xem toàn bộ cuốn sách tỏ vẻ, Bùi Nhị quả thật là nam phụ trong đám bùn đất, hắn giỏi nhất không phải yêu đương mà là xây dựng sự nghiệp.

Đầu tiên Bùi Nhị làm Hoàng môn Thị lang của Thái tử, thành bạn tốt của Thái Tử, vừa bắt đầu là ở Hộ Bộ sau là Công Bộ, rồi chuyển mình sang Lục bộ, một đường dựa vào chiến tích mà bò tới Trung Thư Tỉnh, lúc đó Bùi Vấn An cùng lắm mới hai mươi sáu hai mươi bảy.

Ngươi hỏi Trung Thư Tỉnh là chốn nào?

Người có thể vào không là lão thần tam triều thì cũng là đại lão thế gia, người ở nơi đó tuổi trung bình không dưới năm mươi.

Nói cách khác cho dù là cha Thẩm Tương Nghi năm nay đã hơn năm mươi tuổi nhưng ngay cả cổng của Trung Thư Tỉnh ở hướng nào cũng không biết.

Vừa vào Trung Thư Tỉnh, Bùi Nhị hoàn toàn hắc hóa.

Hắn làm hai việc, một là làm tranh chấp đảng phái, loại trừ kẻ đối lập, lấy ý đồ mưu phản, kích động binh biến và các tội danh khác đưa cả nhà Tào Thính Quân - thủ phụ đời trước ra bãi tha ma.

Chuyện thứ hai là tập hợp lực lượng Bắc phạt, cho dù văn võ cả triều phản đối, tấu chương xếp thành núi Bùi Nhị vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, vốn không để bụng cứ cứng đầu lao đi.

Ai ngờ lần đi này là không có đường về, Bùi Nhị chết.

Hắn chết ở Mạc Bắc, nguyên nhân chết cũng rất phù hợp với cách chết của vai ác, thông đồng với địch bán nước.

Sau khi chết, Bùi Nhị thành cái đích của vạn người.

Tiến cử người của mình, kiểm soát triều chính, tham ô nhận hối lộ. Mỗi một chuyện trong quá khứ đều trở thành chứng cứ phạm tội hắn thao túng quyền thế.

Nghĩ vậy Thẩm Tương Nghi thở dài, sau khi Bùi Nhị chết mọi người đều nói Bùi Nhị hắn khi quân, kết đảng, ngụy quân tử, là quyền thần. Nàng lại thấy lời này không hẳn là đúng.

Muốn nàng nói thì Bùi Nhị quả thật không phải người tốt lành gì, làm chính trị thì có kẻ nào trong sạch chứ.

Nhưng Thẩm Tương Nghi cũng không thể nói Bùi Vấn An là kẻ xấu, bởi vì hắn từng cứu mạng nàng.

Khoảng Đông Chí năm Kiến Nguyên thứ hai, Thẩm Tương Nghi hiến tế ngoại tổ ở quê, trên đường trở về gặp phải giặc cỏ, những gia nô ở Thẩm gia gặp phải bọn liều mạng làm sao có thể đấu lại.

Lúc nàng đang đứng yên chờ chết thì gặp được Bùi Vấn An xuất chinh bắc phạt, hai ba cái đã dẹp tan giặc cỏ, nàng cũng có thể sống lâu hơn hai năm.

Ngươi nói trùng hợp cũng được, hôm đó tâm trạng Bùi Nhị vui vẻ nên thuận tay cũng được, hắn có ân cứu mạng với nàng là sự thật.

Tuy rằng Thẩm Tương Nghi không kể chuyện này với ai nhưng lại ghi tạc ân tình của Bùi Vấn An trong lòng.

Mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ ba, năm nàng xuất giá ấy lại truyền đến tin Bùi Vấn An chết.

Khi đó nàng còn đang suy nghĩ, cuối cùng là Bùi Nhị chết trên đường đào vong gặp phải cướp đường hay là bỏ mình nơi cát vàng đại mạc khi hai quân giao chiến, dù sao ân tình này nàng cũng sẽ đền đáp ở kiếp sau.

Nhưng nàng không thể ngờ đời này lại đến một cách đột ngột như vậy.

“Tra xét bên này chưa?”

Đột nhiên bên cạnh có tiếng người truyền đến, người trước mặt ôm chặt nàng trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Mạo phạm, đừng động.”

Nương theo ánh sáng của tuần vệ, Thẩm Tương Nghi chớp chớp mắt, năm đó hắn cứu nàng cũng chỉ là một thoáng kinh hồng gặp mặt, hai người tiếp xúc gần gũi như thế này vẫn là lần đầu.

Nam tử trong quyển sách này đều đẹp, Bùi Nhị có nhiều đất diễn cũng không ngoại lệ.

Nhưng so với khuôn mặt “Cứng rắn lại đẹp đẽ, lộ ra khí chất cao quý” liếc mắt là có thể nhận ra của Thái tử, Bùi Nhị trước mặt lại quá mức đẹp đẽ, nhìn không ra sau này là vai ác có khí chất đại quyền thần.

Không hiểu vì lý gì lại khiến Thẩm Tương Nghi nghĩ đến những cảnh nước non tươi đẹp đã từng được thấy.

Hình dáng xương cốt trong nét họa nhanh, da thịt nhuộm đẫm bởi màu thủy mặc ướt đẫm đầu bút.

Không ướt không khô, đậm nhạt thích hợp.

Dưới nét bút thoăn thoắt cả người sống động.

Thẩm Tương Nghi thầm nghĩ, dáng vẻ đứng đắn này của Bùi Nhị nhìn thế nào cũng không giống sẽ làm trò thông đồng với địch bán nước kia.

Vì thế nàng lại thông thiên nhìn lại nhân sinh của Bùi Nhị trong cuốn sách.

Không nghĩ đến thì không sao, vừa nhớ tới, Bùi Nhị ở trong sách kia chỉ có hai chữ—— khốn khổ.

Trong sách Bùi Nhị không chỉ là vai ác mà còn là nam phụ tiêu chuẩn yêu nữ chính đến tận cùng.

Nam phụ là gì?

Đó chính là nữ chính gặp nạn hắn cứu, nữ chính sinh bệnh hắn đút thuốc, nữ chính làm trời làm đất hắn dỗ, kết quả nữ chính muốn sống muốn chết cũng không yêu hắn.

Bùi Nhị ở Tây Bắc hăng hái tắm máu chiến đấu, Giang Ứng Liên lại ở trong thành Biện Kinh cùng Thái tử phong hoa tuyết nguyệt.

Kết cục cuối cùng nữ chính muốn thành thân với Thái tử, Bùi Vấn An nghe tin như thế quá đỗi tức giận trực tiếp đầu quân vào nước địch làm phản. Cuối cùng chưa kịp mang binh đánh ngược về kinh thành đã bị kẻ địch phục kích bỏ mình.

Cái chết này hơi qua loa, gậy cũng đánh ra một nửa, đều sắp đánh thắng rồi chủ soái lại đi thông đồng với địch bán nước, cuối cùng lại chết qua loa như thế.

Này giống như trong sách dùng một cái lý do buộc hắn phải chết “Hợp lý” vậy.

Trong lòng Thẩm Tương Nghi nghìn chuyển vạn hồi, bốn phía cũng dần yên ắng.

Gió đêm thổi chầm chậm, bóng trúc dưới chân nhẹ nhàng lay động.

Bùi Nhị buông tay ra, hai người quan sát nhau, ai cũng không mở miệng trước.

Miệng Thẩm Tương Nghi phát khô, tay chân hơi luống cuống, không biết phải nói gì với Bùi Nhị, gặp phải tình huống như vậy cũng không thể không nói câu nào.

Ồ, trùng hợp quá, ngươi cũng ở đây nhìn lén?

Thẩm Tương Nghi đang rối rắm đột nhiên nhớ đến dáng vẻ thay đổi kia của Thái tử, cẩn thận kéo góc áo hắn: “Bùi đại nhân, ngài thấy không?”

Bùi Nhị hơi nhíu mi, nhìn đầu ngón tay nàng kéo ống tay áo hắn, mười ngón thon thon, nhỏ xinh tinh tế, hắn như thể không để ý nói: “Nhìn thấy cái gì?”

Thẩm Tương Nghi đến gần nhỏ giọng: “Cả ngài, ngài nhìn thấy nàng ta cũng không có phản ứng gì à?”

“Ngươi nói... Phản ứng gì?”

Thẩm Tương Nghi hồi tưởng biểu hiện của mấy nam nhân trong sách khi nhìn thấy Giang Ứng Liên.

“Thì... Tỷ như tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, không rời mắt được...”

Bùi Vấn An nghe xong, cúi đầu tựa như suy nghĩ nghiêm túc một lát sau đó khẽ lắc đầu.

Kỳ quái, Thẩm Tương Nghi thầm buồn bực, đều là nam nhân yêu Giang Ứng Liên đến chết đi sống lại trong sách, sao thoạt nhìn Bùi Nhị không hề có phản ứng, mà Thái tử lại trúng chiêu giống như trong sách viết đó?

“Bùi đại nhân, có phải vừa rồi ngài không nhìn rõ mặt nàng ta đúng không.”

Bùi Nhị suy nghĩ xong thản nhiên nói: “Trời tối đêm đen, không nhìn thấy.”

À, Thẩm Tương Nghi đã hiểu ra, tình cảm của Bùi Nhị không phải không thấy rõ, là do vốn không thấy được nữ chính kia. Trong sách viết nam nhân phải mắt đối mắt với Giang Ứng Liên, vậy cũng khó trách hắn không có chút cảm giác nào.

“Sao thế, chẳng lẽ nàng ta có vấn đề gì?”

Bùi Nhị hơi hạ thân mình, cúi đầu bỡn cợt, cũng đến gần Thẩm Tương Nghi hơn, sợi tóc hai người dây dưa với nhau dừng trên vai Thẩm Tương Nghi: “Nàng ta, nàng ta. . .”

Thẩm Tương Nghi cắn cắn môi, không biết nên mở miệng thế nào.

Nàng làm một quần chúng ăn dưa trong sách, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn mình và người khác chết thảm lần nữa sao?

Không, Thẩm Tương Nghi nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, ít nhất nàng cũng không thể ngồi yên chờ chết.

Nếu nàng đã biết nội dung sau đó rồi có thể chạy khỏi kinh thành trước lúc đánh giặc, tìm một nơi mai danh ẩn tích sống đời cá mặn.

Về phần Bùi Nhị...

Hắn đã cứu nàng, nàng muốn báo ân, linh quang chợt lóe, Thẩm Tương Nghi đã có ý định.

Nhân vật như Bùi Nhị rõ ràng có thể chuyên tâm lo sự nghiệp, trở thành một thế hệ quyền tướng cuối cùng lại vì một nữ nhân mà lăn lộn thảm hại như thế.

Nàng muốn báo ân, chỉ cần để cho Bùi Nhị không bị Giang Ứng Liên mê hoặc không phải là xong rồi sao.

Nghĩ như vậy nàng ngẩng đầu lên nói: “Bùi đại nhân, nghe ta khuyên một câu, ngài đừng đối mặt với Giang Ứng Liên kia.”

Mặt Bùi Vấn An không đổi sắc, ánh mắt sáng quắc.

Thẩm Tương Nghi thấy hắn vẫn mang vẻ không nổi lên gợn sóng, vỗ vỗ vai hắn, thở dài hận sắt không rèn thành thép nói: “Ngài không nên vì một thân cây mà bỏ cánh rừng rậm, lấy khuôn mặt, dáng người, bối cảnh này của ngài còn lo không lấy được thê tử à? Sao mắt nhìn lại không được tốt nhìn trúng ma.. Giang cô nương chứ? Ngài cũng nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Thái tử đó, tranh giành nữ nhân với Thái tử? Ngài ngại mình sống lâu quá à?”

Bùi Nhị nhìn nàng rồi lại nhìn bàn tay chụp trên vai hắn, vẻ mặt càng thêm phức tạp, chần chờ một lát rồi nói: “Ngươi. . .”

Thẩm Tương Nghi không cho hắn cơ hội lên tiếng tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Ngươi cái gì mà ngươi, ngài không cần phải nói, ta hiểu mà. Cái thứ đồ tình cảm này có hơi khó không chế, nhưng ngài phải tận lực khống chế bản thân, người trẻ tuổi ấy mà xúc động một cái là nảy sinh tình cảm, chờ sau đó ngài mới biết được cũng không có gì là không qua nổi, sống thật tốt...”

Nghe nàng nói chuyện như thể có mười con vịt ồn ào bên tai, Bùi Vấn An nhướng mày rốt cuộc không nhịn nổi cắt ngang lời nàng: “Cô là ai?”

Thẩm Tương Nghi đang cạc cạc cạc nói đột nhiên im bặt, bỗng nổ tung như sấm sét.

Nàng là ai?

Nàng là…

Thẩm Tương Nghi nhìn về phía Bùi Vấn An.

Bùi Vấn An cũng nhìn về phía nàng.

Hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt.

Một trận gió thổi qua, thế giới tĩnh lặng.

Lông mày Bùi Nhị nhướng cao, ánh mắt như cỏ lau đâm cho nàng hận không thể chui vào trong núi giả, cha mẹ ơi, nàng nói mê sảng gì với Thủ phụ đại nhân tương lai thế.

Nàng cong cong môi gượng cười nói: “Cái, cái đó… Ta đột nhiên nghĩ ra còn chút chuyện, đi trước.”

Thẩm Tương Nghi ỷ vào vóc người nhỏ đang định vụt ra khỏi núi giả lại bị người kéo lại một cái, nàng lại ngồi xổm về góc tường kia.

Giọng nói nhàn nhạt trên đỉnh đầu truyền đến: “Cô nương làm sao mà có thể liếc mắt một cái là nhận ra Bùi mỗ? Ta và cô nương… Chưa từng gặp mặt.”

Đúng vậy, nàng, năm Kiến Nguyên thứ hai nàng vốn chưa từng gặp mặt Bùi Nhị, nàng sao lại biết người trước mắt là Bùi Vấn An chứ?

Này phải trả lời thế nào?

Đầu của Thẩm Tương Nghi càng ngày càng thấp, tựa như trên mặt đất có vàng vậy, ấp úng hồi lâu mãi chẳng nói được một chữ.

Nếu nàng nói thẳng với Bùi Nhị thế giới này là một quyển sách hoặc chuyện sẽ xảy ra trong sách, không khỏi nghe thấy hoang đường.

Chung quy nếu ngày nào đó có người đột nhiên chỉ vào mũi nàng nói hai năm sau nàng sẽ chết, trong đầu nàng sẽ nghĩ người này có bệnh mà không phải là cho rằng hắn nói đúng.

“Cô nương?”

Sắc mặt Bùi Nhị trầm xuống, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nàng, cụp mi.

Đột nhiên Thẩm Tương Nghi nghĩ ra, ngẩng mạnh đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Bùi Nhị.

“Bùi, Bùi đại nhân, ngài tin số mệnh không?”

Bùi Nhị nhìn thoáng nàng từ trên xuống dưới, đánh giá xong hơi cúi người nói: “Cô nương còn tinh thông thuật số Kinh Dịch?”

"Sơ, hiểu sơ thôi." Nàng rụt cổ cười gượng nói.

Cảm xúc trên mặt Bùi Vấn An bình thường, nhếch một bên khóe miệng lên, cảm xúc trên mặt không nhìn ra là tin hay không, chỉ hòa nhã nói: “À, vậy làm phiền cô nương tính thử, tương lai Bùi mỗ sinh nhi tử hay nhi nữ?”

Thẩm cô nương cẩn thận hồi tưởng nội dung trong sách, Bùi Vấn An không cưới vợ đã chết ở đại mạc, lấy đâu ra nhãi con.

Cho nên nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Bùi đại nhân, trong mệnh của ngài đã định là không con.”

Bùi Nhị: “...”

Hắn hơi hơi nhíu mày, thở dài một hơi: “Cô nương còn tính ra gì nữa?”

“Bùi đại nhân, ngài, ngài tin ta, ngài và Giang cô nương kia xung khắc như nước với lửa, ngài hãy cách nàng ta xa thật xa vào.”

Bùi Vấn An cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, cụp mắt đều đều nói: “Hình như cô rất sợ ta và Giang thị nữ kia gặp nhau?”

“Ta, ta…”

Thẩm Tương Nghi thầm nói, đó là do ngươi chưa thấy được uy lực của nữ chính, tiến là diệt quốc lùi là có thể mê hoặc kẻ nắm quyền, uy lực hơn cả quân đội nữa.

Bùi Nhị đa nghi, làm sao mới khiến hắn tin tưởng lời mình nói chứ?

Nàng bình tĩnh lại, nếu hắn không tin nàng vậy thì dùng sự thật để nói chuyện.

Sự thật là cái gì?

Đó là cốt truyện tiếp theo sắp diễn ra trong sách.

Vì thế nàng im lặng một hồi, hơi suy tư rồi nói với Bùi Nhị: “Bùi đại nhân, lời ta nói không phải tin đồn vô căn cứ, nếu ngài không tin ta, ta lại nói thêm một chuyện. Hôm nay ở yến hội có thích khách ám sát Thái tử.”

Vẻ mặt Bùi Nhị sầm lại, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm về phía nàng, không nói nhưng lại có vài phần nguy hiểm.

“Ta biết, đại nhân có lẽ sẽ hoài nghi ta thông đồng với thích khách, nhưng việc ta tính ra không chỉ có nhiêu đây, ta còn tính ra thích khách kia sẽ bị cấm vệ quân đánh chết, lúc đó trưởng công chúa sẽ bị kinh sợ, phát tác chứng tim đập nhanh.”

Nàng nói một hơi không ngừng: “Bùi đại nhân, cho dù ta cùng một phe với thích khách thì ta cũng không cách nào biết được khi nào công chúa sẽ phát tác chứng tim đập nhanh nhỉ?”

Hai hàng lông mày Bùi Vấn An nhíu chặt, suy ngẫm một lát khẽ gật đầu: “Nhưng cứ chờ xem, nếu như lời ngươi nói có một lời không phải sự thật…”

Giọng nói mang theo chút sát khí, Thẩm Tương Nghi liếm liếm môi, ưỡn ngực đúng lý hợp tình nói: “Vậy khiến đời này ta không thể xuất giá!”

Bùi Nhị khựng lại đánh giá nàng từ đầu đến chân, trên mặt hiện lên vẻ chần chừ, có lẽ thực sự không hiểu lời thề này đối với nàng được tính là tàn nhẫn hay không tàn nhẫn.

Chao ôi, Bùi Vấn An ánh mắt kia của ngươi là có ý gì hả?

Tính công kích không mạnh nhưng tính vũ nhục lại rất lớn.

Thẩm Tương Nghi hít sâu thở phào một hơi, thôi, nể mặt sau này hắn trở thành Thủ phụ, nàng không so đo với hắn.

Nghĩ xong Thẩm Tương Nghi xoay người, lòng bàn chân chuyển hướng chuồn đi, chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói: “Chờ chút, mỗ còn không biết cô nương là thiên kim nhà vị đại nhân nào?”

Bước chân Thẩm Tương Nghi khựng lại.

Này, làm việc tốt không lưu danh không được à?

Nhưng hiển nhiên Bùi Vấn An không buông tha cho nàng.

“Cô nương?”

Tiếng bước chân sau lưng đến gần hơn.

Thẩm Tương Nghi nuốt nuốt nước miếng.

Thời buổi này, trừ bỏ đính hôn cần hỏi tên và sinh thần bát tự ra thì không thịnh hành việc giống như Giang Ứng Liên “ăn vạ” Thái tử, nói hết cả tên họ ra như sợ người khác không nhớ rõ, vừa nghe đã thấy không phải người đứng đắn.

“Ta, ta… ta họ Thẩm.”

Người phía sau tựa như cười khẽ một tiếng.

"Ồ, Thẩm cô nương ~"

Giọng nói phía sau kia theo gió đêm truyền đến, nhẩm từng chữ rõ ràng, trầm thấp thong thả, nghìn chuyển vạn đổi vặn vẹo truyền vào lỗ tai Thẩm Tương Nghi.

Như thể mưa thuận gió hòa, quấy nhiễu sóng xanh giữa hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play