Thời điểm cuối năm đang gần kề, cũng không có lấy một phút rảnh rỗi.

Đêm muộn ngày 23 tháng 1 năm 2015, tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Liên tục điều tra ba hiện trường vụ án, vụ này nối tiếp vụ kia, không phải tai nạn xe cộ thì cũng là vụ án hình sự.

Một người phụ nữ bị thương nặng khai rằng mình bị bắt cóc; một tài xế bị đốt cháy thành than trên ghế lái; ngoài ra còn một vụ tai nạn xe, hiện trường đầy những mảnh vỡ và vật dụng cá nhân, thế nhưng người và xe thì lại biến mất không rõ.

Đó là ngày 4 tháng 12 âm lịch, tôi mở hoàng lịch ra xem: "Hợp cầu phúc, kỵ cưới gả".

Sau hàng loạt những sự kiện trên thì ít nhất trong đêm nay hoàng lịch nói không sai chút nào.

Một

Trên con đường nhỏ gần quốc lộ, cách chín trăm mét cũng có thể nhìn thấy một đám người đang vây quanh một ngọn lửa.

Ngọn lửa này bốc cháy cao chừng năm sáu mét, những cây bạch dương bên đường cũng sắp bị đốt thành than. Một chiếc ô tô van đâm vào cây và bốc cháy chỉ còn trơ khung sắt, bị đèn cảnh sát nhấp nháy ánh đỏ liên tục chiếu vào.

Lực lượng cứu hỏa đang tiến hành dập lửa, vài cột nước trắng xóa đan xen vào nhau, khói đen dày đặc bốc lên phía trên ngọn lửa, phát ra mùi hăng hắc.

Nơi này của chúng tôi là phương bắc, trời mùa đông đặc biệt lạnh, càng miễn bàn đến buổi đêm như thế này. Ấy thế mà khói bụi mù mịt và ngọn lửa thiêu đốt lại khiến tôi cảm thấy nóng hầm hập.

"Thật đáng tiếc, tài xế lại chẳng chạy thoát được." Người lính cứu hỏa vừa thu dọn đồ vừa lắc đầu thở dài.

Trước khi tới hiện trường vụ cháy này, tôi vừa kiểm tra một người đàn ông vô gia cư dưới gầm cầu, người này bị chết cóng, thế nhưng trên môi vẫn mang theo nụ cười.

Một người trước khi chết cóng để thở sẽ liên tục hô hấp thông qua mũi và miệng, khiến cho cơ mặt lúc bấy giờ cứng đờ lại, ngoài ra thời tiết quá lạnh cũng sẽ ảnh hưởng tới não bộ, khiến cho bạn trước khi chết cóng cảm nhận được cảm giác "cực kì sung sướng", từ đó lộ ra nụ cười.

Mà người chết trong xe ô tô van lại là một tình huống khác.

Ở ghế lái, tay và chân của cái xác đen thùi lùi co quắp lại với nhau, tạo thành "tư thế quyền đấu".

Cơ thể của người chết đã bị thu nhỏ lại đáng kể, những đặc điểm nhận dạng về ngoại hình và giới tính đã bị thiêu rụi, thi thể bị nước dội ướt sũng, như ánh lên màu đen nhánh dưới ánh đèn.

Nhân viên giám định đảo quanh thân xe, lôi một biển số xe bị biến dạng ra khỏi gầm xe. Vài phút sau cảnh sát giao thông đã xác định được chủ nhân của chiếc xe, tên là Tôn Kiến Nghiệp.

"Là một thằng nhóc, điện thoại không liên lạc được."

Chỉ dựa vào quan sát bên ngoài, rất khó để xác định thân phận của người chết. Một cảnh sát giao thông tiến lại gần phía tôi, chỉ vào cái xác cháy đen nói: "Lát nữa lại phải làm phiền pháp y Lưu rồi", rồi ra dấu tay như thể đang cắt vật gì.

Ấy vậy mà khi xe chở xác còn chưa tới, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại từ trung tâm chỉ huy, nói rằng có một cô giáo bị thương trong một vụ tai nạn xe, yêu cầu tôi tới bệnh viện.

Tôi đau đầu một lúc, đêm nay lại thêm một vụ nữa.

Phòng cấp cứu vào lúc đêm khuya vẫn rất náo nhiệt, tôi nhìn thấy vị giáo viên kia – Triệu Như.

Triệu Như đầu tóc rối bù, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, khuôn mặt hoảng hốt.

Phản ứng như thế này rõ ràng là đang nằm trong giai đoạn "choáng váng" và "tê liệt" của rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Quần áo cô ta rất bẩn, có vết rách do ma sát, quả thực giống như bị xe đâm phải.

Bác sĩ cho biết đầu của Triệu Như không đáng lo, nhưng eo và chân thì bị thương, cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.

"Nhưng phỏng chừng cô nàng có vấn đề ở não bộ, nói cái gì cũng không rõ ràng!"

Khi tôi đến bên giường của Triệu Như, cô ta đột nhiên gắng gượng ngẩng đầu, sốt sắng hỏi: "Các anh có nhìn thấy một chàng trai ở trên đường không?"

Không thấy tôi đáp lời, cô ta lại tiếp tục nói: "Hình như chúng tôi bị bắt cóc trên một chiếc xe!"

Nghe thấy hai từ "bắt cóc", các đồng nghiệp lập tức nghiêm túc hẳn lên.

Thế nhưng phiền toái lại ở chỗ, Triệu Như nói năng đứt quãng, câu từ lộn xộn không có trật tự, thỉnh thoảng lại có vài câu khiến cho mọi người không hiểu được.

Sau gần một tiếng hỏi đáp, cuối cùng chúng tôi cũng chắp nối ra được đại khái sự tình đã xảy ra.

Chàng trai bị mất tích tên là Lâm Giai, bạn trai cũ của Triệu Như.

Khi sự việc xảy ra, cả hai đang đi bộ trò chuyện trên một con đường vắng vẻ thì bị xe tông phải, ngay lúc đó Triệu Như ngất xỉu tại chỗ.

Khi cô ta tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm trên một chiếc xe, trên xe có ít nhất hai người lạ mặt, một trong số đó đang bóp cổ Lâm Giai.

Cô ta không nhớ rõ đám người lạ mặt trông như thế nào, cũng không nhớ bọn họ nói những gì, cô ta chỉ nhớ rõ giọng nói của Lâm Giai: "Người các ngươi muốn tìm là tôi, không can hệ gì đến cô ấy", "các ngươi tha cho bạn gái của tôi đi".

Triệu Như lại ngất đi một lần nữa, đợi cô ta tỉnh lại, đã thấy bản thân đang nằm trên một cây cầu tham quan, toàn thân đau nhức khó thở.

Cô ta theo bản năng muốn cầm điện thoại cầu cứu, thế nhưng lại phát hiện đồ dùng cá nhân đều biến mất không thấy.

Vào lúc 21 giờ 38 phút đêm hôm đó, cảnh sát nhận được một cuộc gọi từ một tài xế taxi.

Anh ta khai rằng có một người phụ nữ tóc dài vẫy xe anh ta, trên mặt toàn là máu.

Hai

Trở lại năm 2015, phòng giải phẫu của tôi nằm ở tầng một của bệnh viện.

Sau khi kiểm tra xong vết thương của Triệu Như, tôi bước xuống bậc thang u ám. Thi thể cháy đen đã được đưa tới, tôi sẽ cần kiểm tra nó cả đêm nay.

Quạt thông gió đã được bật hết công suất, nhưng phòng giải phẫu vẫn thoang thoảng mùi thịt cháy xém.

Người đã quen với mùi thối rữa như tôi, lúc này đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Người trợ lý bóp ống cao su và đổ nước lên thi thể, ngay lập tức bốc lên một làn sương trắng.

"Cả người đều bị nướng chín cả rồi!" Trợ lý thở dài.

Có rất nhiều muội than bám vào khí quản và phế quản của người này, bên ngoài có dấu vết bị bỏng. Cơ quan nội tạng có màu đỏ anh đào, không có dấu hiệu ngạt thở, cũng không phát hiện có vết thương hoặc gãy xương đáng ngờ nào trên cơ thể.

Người này là bị thiêu sống.

Tôi rút phần xương sụn của người chết ra, chuẩn bị tiến hành xét nghiệm ADN.

Hai giờ sáng, tôi leo từ tầng hầm lên. Lại có cuộc điện thoại gọi tới: Hiện trường tai nạn xe của cô giáo Triệu Như đã được xác định.

Theo nhận dạng và kiểm tra sơ bộ, chiếc điện thoại di động màu trắng và một chiếc giày nam rơi tại hiện trường là của Lâm Giai, bạn trai cũ của Triệu Như, chiếc balo đỏ là của Triệu Như.

Điều tra viên có vẻ hơi chán nản, vốn dĩ có thể thông qua điện thoại để tìm người, thế nhưng cách này hiện giờ vô dụng.

Ngoài vật dụng cá nhân, tại hiện trường còn có một lượng lớn mảnh nhựa vương vãi, là thùng xe và đèn sương mù bị đụng vỡ. Sau khi xác định, phương tiện gây ra vụ tai nạn giao thông này cũng là xe ô tô van.

Trời vừa rạng sáng, cuối cùng tôi cũng nằm lên giường ngủ, thế nhưng lại chẳng thể ngủ được vì những manh mối hỗn loạn đêm nay.

Hai chiếc xe ô tô van của hai vụ án liệu có phải là một? Nhưng lái xe đã chết, vậy Lâm Giai đã đi đâu?

Ba

Không biết trải qua bao lâu, tôi bị đánh thức bởi tiếng bước chân lộn xộn trên hành lang. Một cơn gió mát ùa vào phòng trực ban, điều tra viên giục tôi: "Mau dậy đi!"

Anh ta đưa điện thoại di động ra trước mặt tôi, đó là thông báo tìm người trong vòng bạn bè*. Thời gian, địa điểm, tên người, quần áo đều rất rõ ràng, người đang được tìm kiếm kia chính là Lâm Giai.

(*)Vòng bạn bè là một chức năng trên Wechat, giống Newfeed của bạn bè trên Facebook của Việt Nam.

Điều tra viên nói với tôi rằng, tối hôm qua ngoài việc liên lạc với Lâm Giai, Triệu Như còn gọi cho một số điện thoại nữa, từ tên gọi thì có thể đoán đó là một người đàn ông. "Tại sao bạn trai của cô ta mất tích thế nhưng cô ta lại không hề hấn gì?" Giọng nói của anh ta tràn ngập vẻ nghi ngờ.

Tôi lấy làm ngạc nhiên không nói lên lời.

Chúng tôi đến gặp Triệu Như một lần nữa. Tâm trạng của cô ta rất tệ, chắc nịch rằng Lâm Giai bị bắt cóc, thế nhưng lại không thể nhớ thêm chi tiết gì.

Trở lại văn phòng làm việc, người thân của chủ xe ô tô van Tôn Kiến Nghiệp và người thân của Lâm Giai đã tới để lấy máu.

Bốn người đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.

Tôi vừa chân trước bước vào văn phòng lấy thẻ máu, thì chân sau họ đã theo vào. Hai gia đình giữ khoảng cách hơn một mét với nhau, không có ý định nhún nhường.

Một người phụ nữ đen gầy lên tiếng đầu tiên, giọng đặc khẩu âm của người miền nam: "Đồng chí cảnh sát, con trai tôi Lâm Giai mất tích rồi."

Xét thấy người chết là lớn nhất, tôi ra hiệu cho bà ta ngồi đợi ở phòng chờ, chuẩn bị lấy máu cho gia đình người mất Tôn Kiến Nghiệp.

Thân thể cha của Tôn Kiến Nghiệp chắc nịch, trên mặt nhiều nếp nhăn. Trong lúc lấy máu, ông ta thở gấp, dùng tay phải ôm ngực, lắc đầu nguầy nguậy: "Xong rồi xong rồi, con sâu to chui vào mông rồi, vô phương cứu chữa rồi."

Ông ta kích động nói với tôi rằng bản thân không sợ đau, mà đang đau lòng con trai mình.

Tôn Kiến Nghiệp từ nhỏ đã mồ côi mẹ, cha con hai người sống nương tựa lẫn nhau. Mấy năm nay Tôn Kiến Nghiệp lấy vợ sinh con, cuộc sống dần trở nên sung túc, không ngờ lại gặp phải tai nạn như thế này.

Vợ của Tôn Kiến Nghiệp đi lại vòng vòng ở một bên, nhẹ nhàng vỗ về đứa bé trên tay.

Cô ta có chiều cao trung bình, lông mày hẹp và đôi mắt dài. Mũi cao, miệng mỏng, khuôn mặt trái xoan và kiểu tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng, vẻ mặt điềm tĩnh.

Tám giờ tối qua, cô ta gọi điện cho chồng nhưng không có ai nhấc máy. Cô ta đến nhà máy tìm nhưng cũng không thấy, cả chiếc xe ô tô van cũng không thấy đâu. Cô ta linh cảm có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.

Trong mắt vợ, Tôn Kiến Nghiệp là một người hướng nội và cũng là một người chồng ngoan ngoãn.

Anh ta thường không có chuyện phải đi xã giao, kể từ khi con trai ra đời, cơ bản là tan ca đều sẽ về nhà ngay lập tức.

Đây là điều mà cô ta luôn yêu cầu chồng mình làm từ trước tới nay.

9 giờ 50 phút tối đó, Tôn Kiến Nghiệp cuối cùng cũng gọi lại. Cô nghe thấy chồng mình đang khóc, xen kẽ với tạp âm "xi xi", nghe không rõ là thứ gì.

Anh ta thở hổn hển, giống như đang gặp phải nguy hiểm. Điện thoại nhanh chóng bị tắt máy, gọi lại cũng không được.

"Khi tôi nhận được cuộc gọi của anh ấy vào tối qua, có lẽ tai nạn chỉ vừa mới xảy ra." Vợ của Tôn Kiến Nghiệp bình tĩnh phân tích.

Cô ta suy luận rằng Tôn Kiến Nghiệp không thể chạy ra khỏi xe sau vụ va chạm, vì vậy đã gọi điện về cho gia đình, nhưng không còn sức để nói, sau đó chiếc xe liền bốc cháy.

Sau khi kết hôn, cô ta từng nói với Tôn Kiến Nghiệp rằng, đời này sẽ không ly hôn, chỉ có thể góa chồng.* Không thể ngờ được một lời thành sấm.

(*)Câu này ý là hai vợ chồng họ yêu nhau thắm thiết, sẽ không ly hôn nhau, chỉ rời xa nhau khi một người chết đi và người còn lại ở goá.

Sau đó, tôi cũng tiến hành lấy máu cho cha mẹ của Lâm Giai.

Cặp vợ chồng già nghe tin con trai mất tích, từ ngoài tỉnh vội vã đi suốt đêm để tới đây.

"Sao lại thành ra thế này được?" Mẹ của Lâm Giai vừa lẩm bẩm vừa lấy từ trong túi vải ra một bức ảnh: "Tiểu Giai từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không thích gây chuyện ở bên ngoài."

Trong ảnh, Lâm Giai mắt phượng mày ngài, trông hơi yếu đuối.

Anh ta năm nay 23 tuổi, là người miền nam, trong thời gian học đại học tại thành phố của chúng tôi thì yêu Triệu Như, sau khi tốt nghiệp thì anh ta trở lại địa phương và làm một nhà giáo.

Họ nói rằng quan hệ giữa Lâm Giai và Triệu Như rất tốt. Tháng một năm nay Lâm Giai còn nói sẽ mang bạn gái về quê ăn tết. Tới giữa tháng một, vào ngày sinh nhật của ông Lâm, Triệu Như đã gửi tin nhắn chúc mừng với tư cách là bạn gái của Lâm Giai.

Trong mắt bà Lâm, Triệu Như chính là con dâu của nhà họ. Đôi vợ chồng già hiện còn chưa biết thực ra hai người họ đã chia tay rồi.

Lần lượt gặp mặt hai gia đình, lòng tôi nặng trĩu. Sau khi lấy được mẫu máu, điều tra viên của Cục Cảnh sát Hình sự tới gặp tôi.

Anh ra dẫn theo mọi người tìm kiếm các con sông, mương cống, giếng nước,… những nơi có thể dễ dàng vứt xác, thế nhưng lại không tìm được dấu vết của Lâm Giai.

"Thật không bình thường!"

Bốn

Trải qua thẩm định, hai chiếc xe ô tô van xuất hiện ở hai hiện trường là một.

Quả nhiên là như vậy! Tôn Kiến Nghiệp có thể vừa là thủ phạm, vừa là nạn nhân của vụ đâm vào cây và bốc cháy.

Vì hiện trường vụ tai nạn nằm ở ngoại ô thành phố, không nằm trong vùng phủ sóng CCTV*, chúng tôi chỉ có thể chỉnh lý và phỏng đoán sơ bộ về quá trình xảy ra vụ án.

(*)Hệ giống camera giám sát.

Khoảng 21 giờ 20 phút: Tôn Kiến Nghiệp lái một chiếc ô tô van qua đoạn đường xảy ra vụ án, tông vào Triệu Như và Lâm Giai đang đi bộ, sau đó bắt hai người họ lên xe.

Khoảng 21 giờ 35 phút: Anh ta thả Triệu Như đi và tiếp tục bỏ trốn cùng Lâm Giai.

Khoảng 21 giờ 50 phút: Chiếc ô tô van đâm phải một cái cây và bốc cháy, Tôn Kiến Nghiệp chết cháy trong xe.

21 giờ 52 phút: Người đi đường gọi cho cảnh sát.

Hầu hết các đồng nghiệp của tôi đều cho rằng, có lẽ giống như Triệu Như nói, có người bắt cóc Lâm Giai, nửa chừng đem anh ta đi, cho nên khi chiếc ô tô van đâm phải cái cây thì chỉ còn mình Tôn Kiến Nghiệp trên xe.

Nhưng điều này quá kỳ lạ!

"Lý do bắt cóc một người đàn ông thì chỉ có tống tiền hoặc trả thù, nếu muốn tống tiền thì phải tìm đến người để mà tống tiền, người nhà Lâm Giai lại không nhận được một cuộc gọi tống tiền nào." Một dân cảnh* đứng lên bác bỏ.

(*)Cảnh sát chia làm hình cảnh (cảnh sát hình sự) và dân cảnh (cảnh sát dân sự).

"Trả thù có vẻ không hợp lý lắm, Lâm Giai là người tỉnh khác, quan hệ xã hội ở địa phương thì khá đơn giản. Tôi vẫn cho rằng đây là một vụ tai nạn giao thông sau khi gây tai nạn bỏ chạy."

Hắn ta nói xong, mọi người vẫn tiếp tục thảo luận không dứt.

"Vừa rồi nhận được tin tức mới, chúng ta đã khóa được một kẻ tình nghi", trung đội trưởng vừa nói, phòng họp lập tức yên lặng.

Hóa ra tâm trạng của Triệu Như trong bệnh viện đã ổn định lại, khai ra được một số thông tin quan trọng.

Nguyên nhân khiến cô đêm muộn còn gặp bạn trai cũ là vì Lâm Giai chuẩn bị rời khỏi thành phố này.

Họ là người yêu thời đại học, sau khi tốt nghiệp lại dạy ở hai trường khác nhau. Lâm Giai là con trai duy nhất của gia đình, cha mẹ anh ta luôn muốn con trai trở về quê hương, mà Triệu Như cũng lại là con gái duy nhất, bố mẹ cô không đồng ý cho cô lấy chồng xa.

Giống như hầu hết các cặp đôi, họ đã cố gắng rất nhiều. Đặc biệt Lâm Giai đã ở lại dạy học trong một năm trời dưới sức ép của cả hai phía.

Cha mẹ Triệu Như cuối cùng cũng nhượng bộ, yêu cầu trong vòng một năm Lâm Giai mua một căn nhà, coi như đấy là khoản đặt cọc, bấy giờ mới có thể cho hai người tiếp tục qua lại.

Nhưng điều kiện kinh tế của Lâm Giai không cho phép, hai người nói chuyện một cách đầy lý trí và cuối cùng chia tay trong êm đẹp.

Vào tháng 12 âm lịch, khi Tết Nguyên đán đang tới gần, Lâm Giai chuẩn bị rời thành phố nhỏ này, về quê hương ở phía nam.

Anh ta không biết bao giờ mới có thể trở lại, cho nên tối hôm qua khi anh ra đề nghị gặp mặt tán gẫu một chút, Triệu Như cũng đã đồng ý.

Họ nói rất nhiều về quá khứ, không khí rất hòa hợp.

Lời khai lần này của Triệu Như đã chuyển sự chú ý của cuộc điều tra sang bạn trai hiện tại của cô ta, một giáo viên thể dục dạy cùng trường với cô.

Thầy giáo thể dục này đã theo đuổi Triệu Như trong một thời gian dài, phải tới khi Triệu Như chia tay Lâm Giai, Triệu Như mới cho hắn ta một cơ hội.

Dù đồng ý hẹn hò với hắn ta, nhưng Triệu Như vẫn thừa nhận rằng người cô yêu vẫn là Lâm Giai, hai người tới nay vẫn giữ liên lạc.

Giáo viên thể dục tức giận và dọa sẽ dạy cho Lâm Giai một bài học.

"Tôi sẽ không để anh ta an toàn rời đi."

Trong lúc say hắn ta đã nói như vậy: "Cho dù sống hay chết đều không được."

Tối hôm đó, tôi bị gọi đi lấy mẫu máu của tên giáo viên thể dục để xét nghiệm.

Người đàn ông này rất cường tráng, ánh mắt có chút dữ tợn, cơ bắp trên cánh tay nổi từng cục, góc cạnh rõ ràng.

Chỉ tính riêng vẻ về ngoài, thì dù có ba người như Lâm Giai cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng sáng sớm hôm sau, hắn ta được thả về nhà. Vào đêm xảy ra sự việc, hắn ta vẫn ở lại trường, rất nhiều giáo viên và nhân viên bảo vệ có thể chứng minh hắn ta không có thời gian gây án.

Nghi phạm duy nhất trong vụ mất tích của Lâm Giai tạm thời bị loại trừ, manh mối bị đứt đoạn.

Năm

Nhân viên giám định cúi người lên bàn, bận rộn sắp xếp các bức ảnh chụp tại hiện trường. Tôi nghiêng người qua nhìn.

Khi nhìn thấy bức ảnh bên trong chiếc xe tải, tôi nắm lấy con chuột trong tay anh ta và phóng to bức ảnh.

"Phanh tay đang ở trạng thái kéo, đúng chứ!"

Tôi đã chứng kiến nhiều vụ va chạm nghiêm trọng, thậm chí cháy xe, nhưng đây là lần đầu thấy tình huống kéo phanh tay như vậy.

"Tôi cũng thấy lạ. Anh Lưu nhìn xem, phần đầu xe không va chạm quá mạnh." Nhân viên giám định mở ảnh lên. Đầu xe bị móp nhẹ, cửa xe ở phần ghế lái bị biến dạng không đáng kể.

"Loại va chạm này có thể khiến xe tự bốc cháy hay không?" Bất giác tôi như nhìn thấy ngọn lửa ngày hôm đó ở ngay trước mắt.

Nhân viên giám định và tôi đã hẹn gặp các kỹ thuật viên của 4S, liên tục kiểm tra hiện trường ba lần, thực hiện một thí nghiệm mô phỏng, cuối cùng xác định được ba nghi vấn:

Đầu tiên, sự biến dạng của chiếc ô tô van không nghiêm trọng, lực va chạm cũng không đủ khiến xe bốc cháy hoặc không mở được cửa.

Thứ hai, phanh tay của xe ô tô van đã được kéo lại. Giả sử va chạm rất nghiêm trọng, bốc cháy ngay tại chỗ, việc người lái xe lại kéo phanh tay trước thay vì bỏ chạy là điều rất bất thường.

Thứ ba, thi thể bị bỏng nặng, thế nhưng chỉ từ khi chiếc xe bị bốc cháy cho đến dập tắt nhiều nhất chỉ có 20 phút. Khoảng thời gian này không đủ để thiêu rụi hoàn toàn một người, trừ phi có chất gia tốc.

Chúng tôi có một phỏng đoán táo bạo trong lòng.

Hiện trường tai nạn xe này là giả, thực tế chiếc xe đã bị đốt cháy!

Tin tức gây sốc hơn còn ở phía sau.

Tất cả mọi người đều choáng váng khi kết quả xét nghiệm ADN chờ đợi đã lâu cuối cùng đã được công bố.

Người chết không phải Tôn Kiến Nghiệp, mà lại là Lâm Giai.

Toàn bộ vụ án lại phải xác định lại một lần nữa.

Tôi tìm được bố mẹ Lâm Giai trong một khách sạn nhỏ, sau khi nghe tin dữ, hai vợ chồng như nghe sét đánh ngang tai, ôm nhau khóc.

Nếu như không có chuyện này, lẽ ra chàng trai 23 tuổi hiện giờ đã về quê ăn tết, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới.

Mặt khác, vợ của Tôn Kiến Nghiệp thở một hơi nhẹ nhõm khi biết người chết không phải là chồng mình.

Tuy nhiên, chiếc ô tô van lại là xe của Tôn Kiến Nghiệp, có dấu hiệu đốt phá và giả mạo hiện trường, vì vậy dù sao thì hắn ta cũng không thoát khỏi liên quan.

Đại đội trưởng nhanh chóng đưa ra chỉ thị: Điều tra tung tích của Tôn Kiến Nghiệp.

Sáu

Tại nhà máy thực phẩm Thiên Long, đồng nghiệp của Tôn Kiến Nghiệp đã cung cấp cho chúng tôi một số thông tin.

Vào ngày xảy ra vụ án, trước khi tan làm Tôn Kiến Nghiệp đã nghe một cuộc điện thoại, giọng điệu giống như đang cùng bà xã nói chuyện: "Anh tan làm rồi, sẽ về nhà ngay lập tức đây."

Vợ của Tôn Kiến Nghiệp lập tức nói rằng cô ta không gọi cho chồng mình vào khoảng thời gian đó.

Giám sát nhà máy khai rằng đã thấy Tôn Kiến Nghiệp rời kí túc xá trước 7 giờ đêm hôm đó. Hắn ta cầm một túi nhựa trên tay, mặc một chiếc áo khoác màu nâu và giày thể thao màu trắng.

Xe của Tôn Kiến Nghiệp đậu ở bãi đậu xe góc đông nam, lúc 19 giờ 03, chiếc xe từ từ nổ máy. Lúc 19 giờ 06, chiếc ô tô van rời khỏi khu vực nhà máy về phía nhà của hắn ta.

Mọi chuyện có vẻ bình thường, nhưng một cảnh khác trên màn hình CCTV đã thu hút sự chú ý của chúng tôi.

Lúc 19 giờ 01, một người đi xe điện vào bãi để xe, góc đông nam của nhà máy.

Điều kì lạ là người đó không ra khỏi cổng cũng như quay trở lại nhà máy hay vào ký túc xá, cứ vậy đột nhiên biến mất khỏi video.

"Nhất định là lên xe của Tôn Kiến Nghiệp." Điều tra viên vỗ đùi đúng dậy: "Ngay lập tức điều tra người này đi!"

Tôi gật đầu: "Không chắc người này có lên xe hay không, nhưng rất có khả năng đó là người cuối cùng mà Tôn Kiến Nghiệp gặp trước khi rời khỏi nhà máy."

"Ấy, sao người này nhìn cứ như phụ nữ vậy?" Điều tra viên nói rồi ngồi xuống.

Chỉ có một cảnh trên màn hình CCTV nhưng có thể phân biệt được bím tóc dài, áo khoác trắng và quần đen.

Tôi cũng sững sờ, dựa theo những gì Triệu Như nói, đồng phạm của Tôn Kiến Nghiệp lẽ ra phải là một người đàn ông.

"Đừng lo lắng nhiều như vậy, chúng ta lên đường!" Điều tra viên như bị tiêm máu gà*, "Gọi người giám định đi, mang theo cả trang bị!"

(*)Tiêm máu gà ở bên Trung Quốc là ý chỉ được tiếp thêm năng lượng, trở nên hăng máu hơn.

Trong nhà máy, một công nhân chỉ vào bức ảnh, nói rằng người này rất giống Trân Hải Hà.

Dưới sự hướng dẫn của trưởng bộ phận an ninh, chúng tôi gõ cửa phòng kí túc xá của Trân Hải Hà.

Một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ màu hồng ló đầu ra, cô ta có mái tóc dài đôi mắt to, khuôn mặt tròn ửng hồng.

Chúng tôi đã kiểm tra qua kí túc xá của Trân Hải Hà, các điều tra viên hỏi cô ta đã đi đâu vào đêm ngày 23. Cô ta không chút do dự nói rằng đêm hôm đó vẫn liên tục ở kí túc xá, cả ngày đều không rời khỏi nhà máy.

Giọng Trân Hải Hà hơi khàn, đơn giản nhưng thẳng thắn. Cô ta nhớ rất rõ ràng những gì đã xảy ra vào ba ngày trước nên căn bản không cần phải suy nghĩ.

"Đưa chúng tôi đi xem xe điện của cô đi." Điều tra viên dường như không ngạc nhiên gì với câu trả lời của Trân Hải Hà.

Cô ta từ từ dẫn chúng tôi đến bãi đỗ xe để tìm xe điện của mình. Chúng tôi lấy các bức ảnh ra để so sánh, phát hiện ra có sự khác thường.

Yên sau xe điện của Trân Hải Hà không có tựa lưng, nhưng theo như những bức ảnh cắt ra từ màn hình CCTV, nó rõ ràng có tựa lưng.

Nhân viên giám định bắt đầu kiểm tra chiếc xe điện, rất nhanh sau đó anh ta đã tìm ra đầu mối. Ghế sau của xe điện có một số con ốc đã được tháo ra, xem chừng dấu vết còn rất mới.

Nhân viên giám định chỉ vào những lỗ đinh và nói: "Ở vị trí này vốn phải có phần tựa lưng." Tôi ngước lên nhìn Trân Hải Hà, mặt cô ta đỏ bừng, ánh mắt rời rạc, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Đưa Trân Hải Hà quay trở lại văn phòng, cô ta không phản bác quá nhiều, nhanh chóng thừa nhận người đi xe đạp điện trên CCTV là cô ta. Cô ta cũng thừa nhận rằng đã rời khỏi nhà máy trong chiếc ô tô tải của Tôn Kiến Nghiệp vào đêm hôm đó.

Sau đó, cuộc thẩm vấn Trân Hải Hà trở nên vô cùng không thuận lợi, cô ta ngoại trừ khóc ra thì cũng không nói gì thêm về những gì đã xảy ra sau khi lên xe.

Trân Hải Hà càng như vậy, chúng tôi càng cảm thấy có vấn đề.

Bảy

Liên tiếp nhiều ngày, lực lượng đặc nhiệm đã xem qua hơn 1.000 giờ dữ liệu giám sát trên CCTV, điều tra và thăm hỏi nhiều nơi nhất có thể trong khu đô thị, các quận và các thành phố xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Tôn Kiến Nghiệp.

Nhưng đến ngày 29 tháng 1 năm 2015, vào ngày thứ sáu sau khi vụ án xảy ra, vợ Tôn Kiến Nghiệp nhận được một cuộc điện thoại lạ.

"Đứa nhỏ đã được tiêm phòng hay chưa?"

"Anh là ai? Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Tôi là nhân viên trạm y tế và phòng chống dịch." Điện thoại đầu bên kia liền cúp máy.

Chúng tôi nhanh chóng mở một cuộc điều tra và tìm thấy người đàn ông đang nghe điện thoại trong một camera giám sát của cửa hàng tạp hóa ngay thị trấn.

Hắn ta đội khăn trùm đầu, đeo kính gọng đen và mặc áo khoác đen, khác hoàn toàn với kiểu tóc và quần áo của Tôn Kiến Nghiệp mà chúng tôi biết.

Nhưng người đàn ông trong video trích xuất đang đi một đôi giày thể thao màu trắng, thứ mà chúng tôi xác nhận rằng giống với Tôn Kiến Nghiệp.

Ngay tối hôm đó, chúng tôi tìm ra được nhà trọ mà người đàn ông đang ẩn náu. Qua ngày hôm sau, chúng tôi bao vây nhà trọ trong ánh ban mai.

Sau khi nhân viên phục vụ gõ cửa, cảnh sát ập vào, người đàn ông chống cự không muốn bị bắt, hắn ta giận dữ hét hết: "Các ngươi làm cái gì vậy!", hắn ta vặn vẹo thân thể và cánh tay, cố gắng thoát ra.

"Tôn Kiến Nghiệp, thằng nhóc này có chịu thành thật chút hay không."

Lợi dụng lúc hắn ta đang choáng váng, viên cảnh sát ấn mạnh vào cổ tay của hắn ta, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt. Hắn ta không còn cố phản kháng nữa, tâm trạng cũng dần ổn định lại.

"Tên cậu là gì?"

"Tôn Bằng Phi."

"Tóc của cậu vừa mới chỉnh đúng không? Nói, tên cậu là gì?"

"Tôi tên Tôn Bằng Phi, các người bắt nhầm người rồi!"

"Đừng có nói dối!" Viên cảnh sát giật tóc, buộc hắn ta ngẩng đầu lên, tôi nhìn thật kỹ bức ảnh đối chiếu.

Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hẹp dài, chiếc mũi cong, ngoại trừ kiểu tóc ra thì giống hệt Tôn Kiến Nghiệp trong ảnh.

"Tay cậu bị sao vậy?" Tôi phát hiện mu bàn tay trái của hắn ta nổi đầy mụn đỏ, là dấu vết bị bỏng.

Từ mức độ cũ mới mà đánh giá, nó được khoảng năm sáu ngày rồi.

Hắn ta sững người, không còn nói linh tinh nữa.

Tám

Ngồi trong phòng thẩm vấn, Tôn Kiến Nghiệp vô cùng thẳng thắn thừa nhận. Anh ta thừa nhận gây tai nạn rồi bỏ chạy, nhưng khẳng định rằng việc chiếc ô tô van đâm vào cây và bốc cháy là chuyện ngoài ý muốn.

Trước những bằng chứng, lời nói dối của Tôn Kiến Nghiệp tràn đầy sơ hở, đầu mũi chảy đầy mồ hôi.

"Đồng phạm của cậu đâu rồi?" Khi viên cảnh sát thẩm vấn hỏi đến câu này, sắc mặt của Tôn Kiến Nghiệp trở nên rất khó coi.

"Không có đồng phạm nào hết, chuyện này do mình tôi gây ra."

Viên cảnh sát thẩm vấn nhìn chằm chằm anh ta mười mấy giây, Tôn Kiến Nghiệp thở dài nói: "Được rồi, tôi thừa nhận, người thanh niên đó là do tôi giết."

Tôn Kiến Nghiệp nói rằng hắn ta làm vậy là vì bị đồng tiền mê hoặc.

Cách đây hơn nửa tháng, nhân viên công ty bảo hiểm kiến nghị hắn ta mua một bảo hiểm thương mại, một khi chết bởi tai nạn xe thì có thể nhận được hơn 40 vạn tiền bồi thường.

Một ý tưởng kỳ lạ cứ vậy mà nảy sinh: "Nếu tôi làm giả ra một vụ tai nạn giao thông, vậy gia đình tôi có thể nhận bồi thường hơn 40 vạn rồi."

Tôn Kiến Nghiệp nói rằng, ban đầu hắn ta định tìm một người đàn ông vô gia cư trên đường phố để làm người chết thay, nhưng lại không tìm được người phù hợp. Vào buổi tối hôm xảy ra vụ án, hắn ta nhìn thấy đôi nam nữ đang đi bộ trên phố thì đâm luôn vào họ.

Hắn ta ngây thơ nghĩ rằng bằng cách này có thể kiếm tiền đưa cho vợ con, còn bản thân mình thì mai danh ẩn tích.

Đối với lời khai này thì động cơ gây án và kết quả đều không có vấn đề gì, rất nhiều tình tiết cũng vô cùng ăn khớp, thế nhưng Tôn Kiến Nghiệp lại luôn một mực khẳng định bản thân một mình hoàn thành quá trình gây án.

Điều này mâu thuẫn với lời khai của Triệu Như, rằng có đến hai người lạ mặt trên xe; mà Trân Hải Hà cũng đã thừa nhận bản thân lên xe của Tôn Kiến Nghiệp.

Tranh thủ lúc đi vệ sinh, viên cảnh sát thẩm vấn hút một điếu thuốc: "Hình như anh ta đang cố bảo vệ Trân Hải Hà. Nếu mà như vậy thì tôi có cách giải quyết rồi!"

"Tôi hỏi anh lần cuối, lúc đó trên xe của anh còn có ai?" Viên cảnh sát thẩm vấn sau khi quay lại đã ngay lập tức hỏi.

"Chỉ có một mình tôi thôi!" Tôn Kiến Nghiệp một mực kiên quyết trả lời.

Viên cảnh sát thẩm vấn bật cười: "Ồ, xem ra cậu không định trân trọng cơ hội của mình rồi nhỉ? Trân Hải Hà đã khai hết rồi."

Tôn Kiến Nghiệp nhìn chằm chằm anh ta, không nói lời nào.

Viên cảnh sát thẩm vấn mở điện thoại di động lên và đặt trước mặt hắn ta bức ảnh chụp Trân Hải Hà đang ngồi trên ghế thẩm vấn, cả người Tôn Kiến Nghiệp đột nhiên gục xuống. Lưng hắn ta cong lại, đầu cũng cúi xuống.

Trân Hải Hà quả thực là điểm yếu của Tôn Kiến Nghiệp.

Hắn ta đột nhiên bật khóc, mắt mắt và nước mũi chảy dài: "Tôi có lỗi với chị ấy, thật ra chuyện này không liên quan gì đến chị ấy cả." "Tôi chỉ có thể nói tôi nợ chị ấy."

Sau một hồi khóc lóc, Tôn Kiến Nghiệp bỏ cuộc.

Mười

"Thực ra trước khi kết hôn, tôi đã ở bên Trân Hải Hà rồi."

Năm 2012, Tôn Kiến Nghiệp và Trân Hải Hà được phân công vào cùng một dây chuyền sản xuất. Dây chuyền sản xuất này chỉ có hai người bọn họ, từ bấy giờ vẫn luôn đi chung với nhau.

Năm ấy Tôn Kiến Nghiệp 22 tuổi, còn Trân Hải Hà 26 tuổi.

Tôn Kiến Nghiệp mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, ít nói lại sống hướng nội. Trân Hải Hà là người có tính cách vui vẻ, khéo hiểu lòng người. Cô ta nói với Tôn Kiến Nghiệp rằng, "Cậu nên gọi tôi là chị."

Tính cách bổ sung lẫn nhau và môi trường làm việc ở bên nhau cả ngày lẫn đêm khiến đôi trẻ dần nảy sinh tình cảm.

"Giá như tôi biết Tiểu Trân sớm hơn." Tôn Kiến Nghiệp thở dài. Không rõ vì lý do gì, hắn ta thường dùng hai từ "Tiểu Trân" để gọi Trân Hải Hà, người lớn tuổi hơn chính hắn.

Trước khi gặp Trân Hải Hà, Tôn Kiến Nghiệp đã ở bên người vợ hiện tại của mình được ba năm.

Trong thời gian yêu đương, vợ của Tôn Kiến Nghiệp lộ ra tính cách đanh đá. Có một lần Tôn Kiến Nghiệp trên đường tan làm về gặp phải tên ăn vạ, cô ta nghe thấy tin liền nhanh chóng chạy tới, không qua mấy câu lập tức đã mắng người kia đến bỏ chạy rồi.

Từ lúc hẹn hò cho đến khi kết hôn, cô ta luôn rất nghiêm khắc với Tôn Kiến Nghiệp: Sau khi tan làm phải về ngay nhà; xã giao buổi tối phải báo trước; thậm chí còn quy định luôn không được uống rượu trắng quá hai ly, uống bia quá hai chai trong buổi xã giao, còn phải về nhà trước 9 giờ 30.

Đối với tình huống này, tôi đã đặc biệt tìm vợ của Tôn Kiến Nghiệp để tìm hiểu.

Cô ta nói: "Tôi đã từng hỏi anh ấy có để bụng hay không? Anh ấy nói rằng không để bụng, còn nói tôi không quản anh ấy thì quản ai đây?"

Một người phụ nữ mạnh mẽ và có năng lực khiến Tôn Kiến Nghiệp có cảm giác an toàn, thế nhưng điều kiện để người đàn ông trở thành người chồng bỏ bê gia đình lại là bị bó tay bó chân mọi nơi mọi chỗ.

Tôn Kiến Nghiệp đã đính hôn, nhưng không thể kiềm chế được rung động của mình mà mãnh liệt theo đuổi Trân Hải Hà.

Lúc đầu Trân Hải Hà cảm thấy Tôn Kiến Nghiệp đã đính hôn nên không muốn quan tâm tới hắn ta. Thế nhưng Tôn Kiến Nghiệp vẫn kiên trì liên tục gọi điện và nhắn tin, còn mua đồ ăn sáng cho cô ta.

Lúc bấy giờ Trân Hải Hà đang trong giai đoạn trống rỗng sau chia tay, người bạn trai mà cô yêu vài năm đã chia tay cô vì gia đình phản đối.

Nhìn thấy Tôn Kiến Nghiệp thực sự tốt với mình, Trân Hải Hà không khỏi mềm lòng.

"Tôi thấy cậu ấy thật đáng thương. Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng muốn đối xử tốt với cậu ấy."

Dựa vào lớp vỏ bọc công việc, hai người Tôn Kiến Nghiệp và Trân Hải Hà đã đến với nhau.

Họ thường hẹn hò trong ký túc xá đơn của Trân Hải Hà, sau khi tan làm thì hai người gần như không liên lạc với nhau, không để cho người khác nghi ngờ.

Ngày cưới đang đến gần, Tôn Kiến Nghiệp càng lúc càng lo lắng, hắn ta phân vân giữa hai người phụ nữ.

Trước khi kết hôn, Tôn Kiến Nghiệp đã nói chuyện với Trân Hải Hà, hỏi cô ta phải làm sao bây giờ.

"Tôi làm sao trả lời được loại chuyện này! Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không biết, tôi không quan tâm." Trân Hải Hà nở một nụ cười gượng gạo trong phòng thẩm vấn.

Lần đầu tiên, mối quan hệ tay ba này bị đẩy đến bờ vực đổ vỡ.

Quá khứ trưởng thành trong một gia đình đơn thân có ảnh hưởng rất sâu sắc tới Tôn Kiến Nghiệp, hắn ta biết rằng cha mình nuôi mình chẳng dễ dàng gì.

"Nếu như hủy hôn, cha tôi sẽ bị mất mặt, còn bị người ta chọc cột sống."

Tôn Kiến Nghiệp không dám.

Mười

Vào tháng 7 năm 2014, con của Tôn Kiến Nghiệp ra đời, Trân Hải Hà không chịu đựng nổi mối quan hệ ngoài luồng này nữa.

Trong một lần hẹn hò, Trân Hải Hà đã ngả bài với Tôn Kiến Nghiệp: "Cậu hoặc là ly hôn để đến với chị, không thì đừng đến tìm chị nữa."

Tôn Kiến Nghiệp cảm thấy mình như người ở hai thế giới: "Đôi lúc tôi rất mâu thuẫn".

Nghe thấy lời tâm sự của hắn ta, tôi không biết nên khóc hay cười.

Chúng tôi hỏi hắn ta: "Cậu cảm thấy mình thích người phụ nữ nào nhất?"

Tôn Kiến Nghiệp do dự vài giây, rồi trả lời chắc nịch: "Trân Hải Hà!"

Công bằng mà nói, điều kiện của Trân Hải Hà không tốt bằng vợ của Tôn Kiến Nghiệp, nhưng Tôn Kiến Nghiệp vẫn thản nhiên nói: "Đôi khi thích một người cũng không nói được lý do, thích chính là thích thôi."

Cuối năm 2014, Trân Hải Hà không muốn chờ đợi thêm nữa. Cô ta phải lòng một chàng trai trẻ khác trong nhà máy.

Tôn Kiến Nghiệp không thể chấp nhận được, hắn ta tìm gặp Trân Hải Hà và nói: "Tôi chẳng thiết sống nữa, tôi cũng không muốn ở với vợ nữa."

Lần này Trân Hải Hà không còn mềm lòng nữa. Cô ta nói với Tôn Kiến Nghiệp rằng cô ta dự định một năm nữa sẽ kết hôn.

Tôn Kiến Nghiệp cảm thấy mình không còn đường lui nữa. Cuối cùng anh ta nghĩ ra một cách: tang ngẫu*.

(*)Tang ngẫu là ý chỉ vợ chết hoặc chồng chết, người còn lại ở góa.

Vợ hắn ta trước khi kết hôn đã nói rằng đời này mình sẽ không ly hôn, chỉ có thể ở góa.

Tôn Kiến Nghiệp nghĩ ra một kế hoạch mà bản thân cho là hoàn hảo. Hắn ta nói với Trân Hải Hà về kế hoạch điên rồ này để thể hiện rõ quyết tâm muốn được ở bên cô ta.

Trân Hải Hà liên tục nhấn mạnh với cảnh sát rằng cô ta đã cố gắng ngăn cản Tôn Kiến Nghiệp phạm tội thế nhưng không thành, cô ta cảm thấy rất "bất lực". Tuy nhiên cô ta rất cảm động trước hành vi của Tôn Kiến Nghiệp và lựa chọn hành động cùng hắn.

Trong phòng thẩm vấn, Tôn Kiến Nghiệp đã thừa nhận bản thân bị tình yêu làm cho mờ mắt.

Hắn ta cũng thừa nhận lúc đó hắn ta suy nghĩ quá đơn giản, căn bản không nghĩ tới sẽ bị bắt, cũng không nghĩ tới hậu quả của việc thả Triệu Như ra.

Tôi bị lời nói của hắn ta làm cho toát cả mồ hôi.

Mười một

Ngày 23 tháng 1 năm 2015, tức ngày 4 tháng 12 âm lịch, trên quốc lộ vắng vẻ ở thị trấn nhỏ phía bắc, vận mệnh của đôi tình nhân trẻ chầm chậm tới.

7 giờ tối hôm đó, Triệu Như và Lâm Giai tản bộ để nói lời tạm biệt sau cùng của họ. Dòng xe qua lại thưa thớt, bọn họ như đắm chìm vào quá khứ ngọt ngào.

Lúc này, Tôn Kiến Nghiệp và Trân Hải Hà đang ở trong xe ô tô van, nhìn chằm chằm vào vệ đường tìm kiếm người vô gia cư. Họ phát hiện Triệu Như và Lâm Giai đang đi bộ.

"Hay là đâm bọn họ đi!" Tôn Kiến Nghiệp nói.

Trân Hải Hà không đành lòng: "Người ta có đôi có cặp, chúng ta cũng vậy. Vì để chúng ta ở bên nhau mà chia lìa hai người họ sao, không được đâu."

Tôn Kiến Nghiệp từ bỏ ý định đâm Triệu Như và Lâm Giai, cứ vậy bốn người lướt qua nhau.

Sau hơn hai giờ tìm kiếm, họ không thể tìm thấy một người vô gia cư nào. Đột nhiên, một người đàn ông đi xe đạp điện vượt qua ô tô van.

Tôn Kiến Nghiệp muốn đâm tới. Nhưng một chiếc xe lớn chạy ngang qua, Tôn Kiến Nghiệp cảm thấy thời cơ chưa tới, cho xe ô tô van đậu ở lề đường.

"Hay thôi bỏ đi, đây là số mệnh rồi, hai chúng ta không có duyên phận." Trân Hải Hà thở dài nói.

Tôn Kiến Nghiệp như thể không nghe thấy lời cô ta nói.

"Tôi đã hứa với chị ấy rồi, nếu không làm được, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi với chị ấy." Trong lúc phỏng vấn, Tôn Kiến Nghiệp nói như vậy.

Hắn ta lái xe lên đường, đi một vòng lại thấy Triệu Như và Lâm Giai.

Lần thứ hai gặp, hắn ta không bỏ qua nữa. Tôn Kiến Nghiệp nhấn ga, chiếc ô tô van cứ vậy lao vun vút về phía đôi trẻ.

Triệu Như và Lâm Giai ngã vào vệ đường, Tôn Kiến Nghiệp nén lại hoảng hốt, nhanh chóng bế bọn họ lên xe và lái đi.

Trong lúc lái xe, hắn ta phát hiện Lâm Giai đã tỉnh lại và muốn ngồi dậy. Hắn ta ngay lập tức dừng xe, hai tay bóp chặt cổ Lâm Giai.

Lâm Giai cầu xin anh ta thả Triệu Như đi, có bất kỳ chuyện gì cứ hướng tới một mình anh ta.

Qua một lúc, Trân Hải Hà bảo Tôn Kiến Nghiệp thả hai người họ đi. Thế nhưng Tôn Kiến Nghiệp lại thấy bản thân đã ra tay rồi, không thể quay đầu được nữa.

Mục tiêu của hắn ta là người đàn ông trẻ tuổi, vì vậy hắn ta thả Triệu Như đang hôn mê ở giữa đường. Đầu tiên hắn ta dùng khăn ướt bọc Lâm Giai lại, sau đó mới đổ nước vào.

Tôn Kiến Nghiệp nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát lao vượt qua xe hắn ta, thế nhưng không có chuyện gì xảy ra. Hắn ta cảm thấy: "Trời cũng giúp ta rồi."

Hắn ta để Trân Hải Hà xuống xe trước, còn mình thì tự lái xe đâm vào một gốc cây. Khi xe dừng lại, hắn ta kéo phanh tay, đặt Lâm Giai đang hôn mê vào ghế lái, để anh ta dựa vào tay lái.

Tôn Kiến Nghiệp đổ một bình xăng đã chuẩn bị từ trước, vài phút sau ngọn lửa bốc lên nghi ngút.

Ngày 23 tháng 1 năm 2015, tức ngày 4 tháng 12 âm lịch.

Lâm Giai, người bị tai nạn đến hôn mê dưới danh nghĩa của "Tôn Kiến Nghiệp" mà anh ta không hề hay biết, đã bị nuốt chửng bởi ngọn lửa.

Mà khi anh ta ra ngoài vào đêm hôm đó, anh ta chỉ muốn gặp lại bạn gái cũ Triệu Như và nói lời từ biệt sau cùng vào đêm cuối cùng trước khi rời khỏi thành phố nhỏ này mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play