Tinh dịch là chứng cứ vô cùng quan trọng của mọi loại sinh vật. Tinh dịch lấy được từ bên trong cơ thể của người chết giới tính nữ thì đồng nghĩa với việc có thể khóa chặt được nghi phạm.
Trước đây tôi chưa hề nghĩ tới sẽ có người dùng nó để làm giả hiện trường.
Trong chùm sáng chói mắt, thân thể của người đàn ông bọc trong màn cửa, treo lơ lửng trước cửa sổ. Trong cơ thể của người chết có tinh dịch của đối phương, cảnh sát cũng tìm thấy bộ phận thi thể của người chết nữ trong nhà của đối phương, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Đối phương sợ tội tự sát.
Nhưng thi thể của đối phương lại nói cho tôi biết, chuyện này không hề đơn giản như vậy. Người này chỉ là con dê thế tội mà thôi. Trình độ tàn ác và giảo hoạt của hung thủ đã vượt xa tưởng tượng của tôi.
Lấy ra một đôi găng tay cao su giá 7 đồng, tôi nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay trái, lấy lại bình tĩnh.
Trước kia thầy vẫn thường dặn tôi, cố gắng đeo nhiều bao tay một chút.
“Thường xuyên động dao với thi thể, khó tránh khỏi những lúc tự cắt chính mình.”
Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều đoạn hồi ức ngắn, mỗi vết thương trên tay tôi đều gắn liền với một hồi ức đó. Tôi biết, trong công việc, có những lúc phải bỏ qua cảm xúc của chính mình, nếu không thì sẽ rất khó để làm việc.
Một khi đã đeo găng tay vào thì sẽ lập tức rơi vào trạng thái chiến đấu.
Phòng giải phẫu nằm tại tầng hầm đầu tiên của bệnh viện. Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng quạt thông gió kêu ong ong bên tai.
Một thi thể nằm yên trên bàn giải phẫu, là một cô gái trẻ tuổi, lông mi rất dài, hơi cong lên, dáng vẻ giống như đối phương chỉ ngủ thiếp đi mà thôi.
Một ngày trước, tính mạng của đối phương vẫn chưa bị hung thủ cướp mất.
Một
Ánh sáng từ ngọn đèn chuyển sang màu vàng, chiều vào thi thể lạnh như băng nằm giữa bàn giải phẫu. Một dãy tủ kệ đựng thiết bị chuyên dụng ở sát tường, trong góc tường cũng đặt mấy thùng nhựa màu đỏ đựng nội tạng của thi thể.
Thi thể của cô gái này được mấy đứa trẻ đá bóng ở công viên phát hiện vào buổi trưa ngày 7 tháng 5.
Dưới tán cây lốm đốm, đó là lần đầu tiên tôi gặp cô.
Lúc đó, thi thể của cô được đặt ở gần một cái cây to lớn, nhìn sơ qua thì giống như một du khách đang nằm nghỉ ngơi dưới tàng cây vậy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi xen lẫn mùi thối khi thi thể bị phân hủy. Tôi đặt đồ nghề pháp y xuống bên cạnh người, ngồi xổm xuống đất.
Mái tóc màu mận chín của cô trải trên đồng cỏ, lọn tóc uốn xoăn dính đầy cỏ vụn, dây buộc tóc màu đen thì nằm bên ngoài bụi cỏ cách đó nửa mét. Mặt đất dưới chân có hai vết rãnh nông, cỏ dại và lá cây bị đẩy qua một bên, dồn thành một cục nhỏ, hình thành vào lúc cô giãy dụa.
Làn da của cô trắng nõn, nhưng đôi môi đã tím tái, lông mày cau lại, tóc mái ngang trán có hơi lộn xộn, khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, trên lông mi đọng sương. Hai chân cong lại một cách tự nhiên, quần jean màu xanh nhạt và quần lót màu hồng bị tụt đến đầu gối, chân trái trần trụi, trắng đến lóa sáng.
Điều chói mắt hơn là nửa thân trên có hai miệng vết thương màu đỏ hình bóng bầu dục, mà phần bụng thì bị xé toạc ra hai bên. Ruột bị lôi tuột ra khỏi lớp niêm mạc. Bởi vì thì thể đã có mùi, cho nên tôi đoán rằng trực tràng của thi thể cũng đã bị phá hỏng.
Nhìn sơ qua thì có thể thấy đây là một vụ hiếp rồi giết, dấu vết vùng vẫy xung quanh không kịch liệt, cho thấy có khả năng là do người quen gây án, cũng có thể là cách biệt sức mạnh quá lớn. Nhưng khu vực xung quanh không có căn cước công dân, điện thoại, chìa khóa hay túi xách có thể dùng làm chứng cứ để xác minh thân phận của người chết cả.
“Trước tiên mang thi thể về đã.” Tôi tháo găng tay đứng dậy. Ánh nắng trong rừng cực kỳ chói chang, trên bầu trời là những chú chim bay qua bay lại.
Trong phòng giải phẫu, trợ thủ đang giúp tôi cởi bỏ quần áo trên người thi thể nữ, tiến hành kiểm tra và chụp ảnh.
Thân cao 1m65, gương mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn, dáng người cân đối.
Phần lưng của cô phủ kín những mảnh thi ban siêu to khổng lồ màu đỏ tím, nói rõ ràng sau khi chết thi thể vẫn luôn duy trì tư thế nằm ngửa. Tôi đè ngón tay xuống, thi ban đã hơi phai màu, là dấu hiệu điển hình của quá trình khuếch tán thi ban.
Trợ thủ tách cằm và tứ chi của thi thể nữ ra, ghi chép thật kỹ. “Trạng thái cương cứng của thi thể khá nặng, chủ yếu là ở các khớp nối toàn thân.” Tôi banh mắt của thi thể nữ ra, giác mạc đục ngầu đã xuất hiện tình trạng trắng mờ, có thể nhìn thấy đồng tử đã giãn ra.
Trong lòng tôi đã có số liệu đại khái, thời gian tử vong là khoảng 20 giờ. Nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 7 giờ 7 phút, hẳn là cô gái này đã chết vào 11 giờ tối ngày hôm qua.
Móng tay và bờ môi của cô đã phát tím, kết mạc và vòng họm có dấu hiệu xuất huyết, dẫn đến tình trạng ngạt thở, môi có dấu hiệu bị đánh, phần ngực và bụng cũng có vết thương do bị vật sắc bén cắt phải.
Vì để lấy chứng cứ, tôi cắt móng tay cho đối phương, chuẩn bị gửi đi làm xét nghiệm DNA. Có thể trước lúc chết, cô đã cào phải hung thủ.
Là một pháp y, tôi còn am hiểu cả việc cắt tóc. Nhưng mà dựa vào tay nghề này mà muốn mở tiệm hành nghề tay trái thì có chút khó khăn, bởi vì tôi chỉ biết cạo trọc đầu mà thôi.
Tôi cạo tóc của cô gái, để bản thân có thể quan sát rõ tổn thương ở phần đầu của đối phương. Sau gáy của thi thể nữ sưng tấy, cho thấy phần gáy của cô đã từng bị hung thủ đập mạnh vào.
Tôi dùng miếng gạc ngoáy vào âm đạo của thi thể nữ, một phần thân dưới của thi thể nữ đã bị hung thủ cắt đứt, đối phương còn hèn hạ hơn cả tưởng tượng của tôi.
Để đo đặc vết dao ở phần bụng, tôi nhét toàn bộ lòng phèo ruột gan của thi thể nữ vào lại trong ổ bụng, khép miệng vết thương lại. Miệng vết thương dài 15 mét xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt tôi.
Trợ thủ đứng phía bên trái thi thể nữ, giơ tay ra giả bộ thành con dao, huơ tay múa một động tác cắt về phía mình, biểu thị đây là phương cắt ngang.
“Hung thủ hẳn là cầm một con dao một lưỡi sắc bén, sau khi đâm vào bụng phải của thi thể nữa thì thuận theo lưỡi dao xẻ ngang qua. Ngay vị trí này của tôi rất dễ để rút dao ra, thậm chí còn chẳng cần dùng tới hai tay.”
Sau khi rút ra rất nhiều kết luận kiểm tra xong, tôi và trợ thủ bắt đầu khâu thi thể lại.
Trợ thủ của tôi là một cô gái, đối phương vừa làm vừa lèm bèm: “Đường may phải ngay ngắn xinh đẹp một chút mới có thể xứng với cô gái xinh đẹp đến nhường này.”
Bất kể chúng tôi có khâu đẹp đến mấy đi nữa thì cũng không thể hàn gắn lại những vết thương do đủ kiểu ngược đãi mà cô gái phải chịu trước khi còn sống, thậm chí là sau khi cô gái chết.
Hai
10 giờ tối, trong phòng họp khói bay mịt mù ngồi kín người. Tôi bắt đầu báo cáo cho mọi người kết quả khám nghiệm tử thi và tình huống lúc khám nghiệm hiện trường.
Các bộ phận kỹ thuật và điều tra tổ chức các cuộc họp, luôn luôn chú trọng đến danh tính người chết, thời điểm chết, nguyên nhân chết, quá trình phạm tội và động cơ phạm tội của hung thủ.
Pháp y là người phát ngôn của người chết, không chỉ cần phải tìm hiểu rõ nguyên nhân cái chết còn cách thức giết người của hung thủ, mà còn phải cố gắng suy đoán chính xác hung khí gây án, khoanh vùng kẻ tình nghi, thậm chí là tiến hành tái hiện lại hiện trường.
Trách nhiệm pháp y gánh vác trên vai rất nặng, mỗi một câu mà tôi nói ra đều sẽ được ghi chép vào trong tài liệu. Một khi nói sai, mất mặt là một phần, quan trọng hơn là nếu như làm không tốt thì sẽ không còn cơm ăn.
Người chết gãy 5 cọng xương sườn, trên thân thể có 4 vết thương do hung khí cùn gây ra, đây đều là những vết thương được gây ra vào lúc đối phương còn sống.
Về phần hai nơi bị hung khí sắc bén gây ra trên người thì lại được gây ra vào lúc đối phương sắp chết và sau khi chết. Tạm thời, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao hung thủ lại muốn phá hoại thân thể của người chết. Theo phán đoán của tôi thì có khả năng hung thủ là một người yêu thích bộ phận sinh dục của nữ giới, tâm lý có hơi biến thái vặn vẹo.
Mặc dù việc kiểm tra không có chút tiến triển nào nhưng tôi vẫn có thể hình dung sơ sơ về hung thủ rồi. “Khoảng từ một đến hai tên đàn ông thanh niên hoặc tráng niên, cầm theo hung khí sắc bén, sức lực khá mạnh, có thể đã không chế người chết ở chính diện.”
Lúc giải phẫu tôi còn phát hiện, trong tử cung của cô gái kia đã hình thành bào thai, đây là vụ án giết người một xác hai mạng.
Nghe tôi báo cáo, phòng họp lập tức như ong vỡ tổ.
Càng không nghĩ tới chính là, đêm đầu tiên chúng tôi vẫn còn đang đoán mò thân phận của người chết thì sang sáng sớm hôm sau, chuyện này đã lập tức có manh mối.
Đội cảnh sát hình sự có hơn ba mươi người, phụ trách toàn bộ khu vực này. Hàng năm đều xảy ra hơn một ngàn vụ án hình sự khác nhau, chuyện không đủ nhân lực cũng đã trở thành chuyện bình thường ở huyện này rồi. Vì vậy tôi còn phụ trách thêm phần ghi chép vào ‘hệ thống thi thể không biết tên’ và ‘hệ thống những người mất tích’.
Buổi trưa ngày 8 tháng 5, mặt trời chói chang. Buổi trưa vào lúc 9 giờ, tôi tiếp đãi một đôi vợ chồng lớn tuổi đã báo rằng bản thân bị mất đồ.
Cặp vợ chồng này trên dưới 50 tuổi, là giáo viên trung học, quần áo mộc mạc thấm đẫm mùi sách. Vợ chồng hai người ngồi trên sopha, sống lưng thẳng tắp, cực kỳ lễ phép. Nhưng trên gương mặt của hai người tràn đầy lo lắng, cặp mắt dưới cặp mắt kiếng dày cộm không giấu được sự ủ rũ.
Con gái Trần Yến của bọn họ không thấy đâu hết.
Chạng vạng tối ngày 6 tháng 5, con gái của họ cả đêm không về. Lúc đầu hai ông bà cũng không để ý lắm, con gái cũng đã 26 tuổi, là giáo viên tiểu học, cũng đã đính hôn với bạn trai của mình rồi, phòng tân hôn còn đang sửa sang lại kìa.
Mãi đến ngày sinh nhật của mẹ cô vào ngày 7, Trần Yến vẫn không về nhà, điện thoại còn tắt máy. Hai ông bà gọi cho con rể Ngô Thắng, đối phương lại nói hai ngày trước còn gọi được cho Trần Yến, cô nói tối hôm đó sẽ ăn tới cùng với bạn thân của mình, sau đó thì không gặp cô nữa.
Hai vợ chồng lấy ra một bức ảnh trong túi, trong ảnh là một cô gái trẻ tuổi có đôi mắt to, gương mặt bầu dục, mặc một váy dài màu trắng đang dựa vào thân cây hoa anh đào.
Tôi ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nên trấn an đôi vợ chồng trước mắt này như thế nào, chỉ có thể nói sự thật: “Chúng tôi phát hiện một thi thể nữ, vẫn chưa xác định được thân phận.” Tôi đề nghị bọn họ đi đến phòng giải phẫu với tôi.
Đôi vợ chồng này còn bình tĩnh hơn tưởng tượng của tôi, không có gào khóc hay ngất xỉu, chỉ là trở nên rất im lặng. Tôi có thể cảm nhận bọn họ đang cố kiềm chế bản thân mình. Sau khi tôi trấn an họ vài câu mới được bọn họ đáp lại một câu. Lúc lấy máu để làm giám định thì ánh mắt của hai người vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, khi kim đâm vào ngón tay của hai người, máu tươi tuôn ra thì tay của hai vợ chồng cũng chỉ run nhẹ mà thôi.
Kết quả nghiệm thân được công bố vào lúc 3 giờ chiều, người chết đúng là Trần Yến.
Vụ án xảy ra trước hôm thứ sáu, vốn dĩ là thời gian Trần Yến đi đăng ký kết hôn. Nhưng bởi vì đơn vị của vị hôn phu Ngô Thắng có việc gấp đột xuất nên đã dời lại mấy ngày sau.
Không ngờ được, Trần Yến vĩnh viễn không có cơ hội đăng ký kết hôn nữa.
Ba
Đi cùng với kết quả xác nhận thân phận của Trần Yến còn có kết quả nghiệm thi của cô.
Bên trong âm đạo của Trần Yến xét nghiệm ra được DNA của một người đàn ông, chứng cứ xâm hại vô cùng rõ ràng. Mà trong móng tay của cô lại phát hiện DNA của một người đàn ông khác.
Hai mẫu DNA này, sau khi trải qua đối chiếu với kho dữ liệu thì không thành công, chứng tỏ nghi phạm không có tiền án tiền sự.
Tôi nhanh chóng báo cáo tin tức này cho trung đội điều tra. Tổ chuyên án bên kia thì tra ra được một manh mối khác.
Vào đêm ngày 7 tháng 5 khi Trần Yến tử vong thì có một đôi người yêu gặp phải cướp ở trong công viên đó. Đối tượng là ba tên nhóc con có khẩu âm bản địa, cầm con dao găm sáng bóng.
Cặp người yêu kia cũng rất thông minh, sau khi quăng túi xách thì chạy mất dép, bọn cướp cũng không thèm đuổi theo.
Ba tên trộm cướp đó vẫn đi thang thang trong đêm, bị cảnh sát tuần tra bắt được, giải về đồn.
Đêm khuya, phòng thẩm vấn ở tầng một đèn đuốc sáng choang, tôi đi vào căn phòng gần nhất. Đồng nghiệp đập mạnh xuống bàn, nháy mắt với tôi: “Chúng tôi đã có chứng cứ đầy đủ, tiếp theo là xem biểu hiện của các người.”
Tôi quay người đi ra ngoài. “Tôi đi lấy kim tiêm trích máu nghiệm thân.”
Sau khi đâm vào đầu ngón tay của tên ‘lông vàng’ đang ngồi trên ghế thẩm vấn, máu tươi tuôn ra. Tôi thấm cồn sát trùng vào bông gạc, đặt vào miệng vết thương, đối phương đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Đồng bọn của cậu đã khai hết toàn bộ, chỉ còn mỗi cậu thôi.”
Cuối cùng lông vàng cũng khai bản thân đã giật túi hơn mười lần rồi. Tốn cả một buổi tối, kết quả lại là cả ba người này đều không liên quan đến vụ án hiếp xong giết luôn kia.
Chỉ còn lại một đầu mối khác. Vào ngày xảy ra vụ án thì Trần Yến đã liên lạc cho ba người, là mẹ của cô, vị hôn phu Ngô Thắng và bạn học Ngưu Dương.
Tổ chuyên án gọi vào số của Ngưu Dương, chuông đổ được vài tiếng thì lập tức tắt máy.
Ngưu Dương là kiến trúc sư của một xí nghiệp nhà nước có quy mô lớn. Anh và Trần Yến là bạn cùng lớp, là bạn từ nhỏ với hôn phu Ngô Thắng của Trần Yến.
Cảnh sát nhân dân đến công ty của Ngưu Dương điều tra, biết được anh là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty, hai tháng sau anh sẽ kết hôn với con gái của phó tổng giám đốc. Nhưng hai ngày này, Ngưu Dương lại bỏ bê công việc
Sự nghiệp và tình yêu của Ngưu Dương đều hái được trái ngọt, hình như không có động cơ để hiếp xong rồi giết. Nhưng anh lại mất tích vào thời khắc quan trọng này, cũng từ chối không tiếp nhận cuộc gọi.
Đêm đó, chúng tôi đến đơn vị của Ngưu Dương, thu được dấu vân tay trên bàn làm việc của anh cùng với một số thứ có thể làm giám định DNA.
Buổi trưa ngày 9 tháng 4, mặt trời chói chang. Khi đồng hồ điểm 9 giờ thì tôi nhận được điện thoại từ cục xét nghiệm DNA của thành phố, nói rằng ba tên cướp kia không có liên quan gì đến vụ án lần này. Mà tinh dịch trong cơ thể của Trần Yến chính là của Ngưu Dương.
Trước khi chân tướng vụ án chưa nổi lên mặt nước thì nhưng người từng tiếp xúc với người chết đều thuộc diện tình nghi, manh mối bên phía Ngưu Dương nhất định phải tra rõ ràng.
Chúng tôi phán đoán, Ngưu Dương là một trong những nghi phạm, thậm chí còn có thể là hung thủ thật sự.
Bốn
Ngưu Dương giống như đã hoàn toán bốc hơi khỏi thế gian này, các mối quan hệ xã hội cũng hoàn toàn cắt đứt. Điện thoại không mở nguồn, người nhà của anh cũng không thể liên lạc được với anh. Tổ chuyên án dàn trận ở nhà ga, sân bay các thứ, điều tra những nơi mà anh có thể lẩn trốn được.
Bởi vì lực lượng cảnh sát không đủ, khoa kỹ thuật của chúng tôi cũng lâm thời tổ đội, hợp sức điều tra. Tôi cùng với đồng nghiệp đi vào phòng tân hôn của Ngưu Dương, tìm vị hôn thê của anh để điều tra tình hình.
Nhìn thoáng qua thì phát hiện vị hôn thê của Ngưu Dương có chút giống với Trần Yến, chỉ là đôi mắt nhỏ hơn, dáng người cao gầy.
Sau khi đưa xuất trình giấy chứng minh thân phận thì chúng tôi được mời và trong. Phòng tân hôn rộng rãi sáng sủa, trang trí xa hoa, trên tường còn treo một bức tranh thêu chữ Hỷ màu đỏ và đồng tâm kết của Trung Quốc.
Vị hôn thê của Ngưu Dương nghi ngờ nhìn chúng tôi, hỏi Ngưu Dương đã phạm tội gì. Hai người bọn họ đã không gặp nhau mấy ngày rồi.
Đồng nghiệp rút ra tấm ảnh của Trần Yến trong bản bút ký, hỏi: “Cô biết người này không?”
Đối phương giống như đã đoán được gì đó, không ngừng lắc đầu: “Không có khả năng, hai người bọn họ vì sao còn quấn quýt chung một chỗ chứ, chúng tôi rất nhanh sẽ kết hôn với nhau!”
Chúng tôi nói Trần Yến xảy ra một số chuyện, có khả năng liên quan đến Ngưu Dương mà thôi.
Một lúc lâu sau, đối phương thở dài, nói ánh mắt Ngưu Dương lúc nhìn Trần Yến không hề bình thường. Nhưng đối phương tin tưởng con người của anh: “Ngưu Dương là người thông minh, anh ấy sẽ không làm ra hành động vượt quá giới hạn nào đâu.”
Trong thành phố nhỏ này, cảnh sát nhân dân rất dễ dàng điều tra ra được chuyện ba người Trần Yến, Ngô Thắng và Ngưu Dương có gút mắc tình cảm lẫn nhau. Lúc học cấp ba, Ngưu Dương và Trần Yến là người yêu của nhau.
Trần Yến là hoa khôi của lớp, thành tích học tập rất tốt, có rất nhiều người theo đuổi cô, Ngưu Dương là một trong số những người đó. Vào năm lớp mười hai, Ngưu Dương thành công chiếm được trái tim người đẹp. Đến khi lên đại học, hai người đã mỗi người ở một nơi, người đứng bên cạnh Trần Yến đã biến thành bạn từ nhỏ của Ngưu Dương, Ngô Thắng.
Thì ra Ngưu Dương và Ngô Thắng là anh em tốt, lớn lên cùng nhau trong một khu nhà, cuối cùng Ngô Thắng lại cướp mất bạn gái của Ngưu Dương. Trong một lần họp lớp, Ngưu Dương còn vì thế mà đánh nhau với Ngô Thắng.
Sau khi Ngưu Dương điều chỉnh được tâm lý của bản thân thì bắt đầu giữ khoảng cách với Trần Yến, ít nhất thì bề ngoài anh không vượt quá giới hạn của mình, cũng dần khôi phục lại quan hệ với Ngô Thắng.
Vị hôn thê nghi ngờ Ngưu Dương đã bỏ trốn cùng với Trần Yến, chúng tôi cũng không tiện giải thích nhiều. Đối phương nói cho chúng tôi biết rằng ba năm trước Ngưu Dương đã mua một căn hộ nhỏ, dự định sau khi kết hôn thì cho thuê. Vị hôn thê gọi vào số điện thoại riêng của căn hộ đó, nhưng không ai nhấc máy.
Bộ phận kỹ thuật điều tra của cục phụ cũng đã định vị được tín hiệu điện thoại của Trần Yến và Ngưu Dương, vị trí xuất hiện cuối cùng là ở căn hộ kia của anh.
Sau khi quyết định xong phương án bắt người, đội cảnh sát hình sự dẫn tôi theo cùng, cho dù không bắt được người thì cũng sẽ tìm ra được một ít chứng cứ hữu dụng.
Hai giờ chiều, tôi đi phía sau viên cảnh sát mặc áo chống đạn, tay cầm cây baton, bên hông lại là súng lục chuyên dụng của cảnh sát, đi đến trước cửa nhà Ngưu Dương.
Đó là một khách sạn kinh doanh dưới hình thức chung cư, có hai mươi mốt tầng. Trong hành lang, cảnh sát hình sự chia ra đứng hai bên, chuẩn bị tiến hành tập kích.
“Tôi là quản lý nhà đất, bên trong có người không?” Một cô gái trẻ tuổi sắc mặt khẩn trương gõ cửa, nói.
Không có ai trả lời lại, bất kể là ở bên trong hay ở ngoài hành lang thì đều là một sự yên tĩnh đáng sợ.
Tất cả mọi người mở chốt an toàn của súng lục.
Một viên cảnh sát lặng lẽ giữ chặt tôi, cả hai cùng lùi về phía cuối của đội ngũ.
Trong lòng tôi rất khẩn trương, mấy năm trước có một người cảnh sát nhân dân trong lúc mở cửa đã bị nghi phạm đánh chết. Tôi nghĩ rằng nếu như rút lui thì nên đi con đường nào để xuống lầu, thậm chí còn cúi xuống nhìn dây giày có buộc kỹ hay chưa.
Tôi là một pháp y, mặc dù có chứng nhận sử dụng súng nhưng vũ khí chân chính của tôi chính là cái rương mà tôi đang xách trong tay. Sau khi hành động kết thúc, tìm được chứng cứ và vết tích trên hiện trường mới là nhiệm vụ của tôi.
Đội trưởng giơ súng lục trước ngực, hai tay nắm chặt, sau đó gật đầu với cô gái quản lý nhà đất. Trong nháy mắt cửa mở ra, đội trưởng xung phong vọt vào trong trước, những cảnh sát hình sự khác cũng nối đuôi tràn vào trong căn hộ. Trận thế hỗn loạn này qua đi, tầng 21 này lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Rèm cửa trong căn hộ đóng kín, ánh sáng âm u, tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập của chính mình và tiếng hít thở nặng nề của mọi người xung quanh.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu, xen lẫn với nó là mùi tanh hôi của thi thể đang phân hủy.
Mọi người rọi đèn pin lục soát khắp nơi, ánh sáng của một cây đèn pin rọi đột nhiên dừng lại chỗ cửa sổ sát đất rồi không động đậy nữa. Cô gái quản lý nhà đất nhìn rõ được mọi thứ, lập tức hét thất thanh, chạy khỏi hiện trường.
Dưới ánh đèn pin, một thi thể đàn ông bị rèm cửa cuốn lấy, treo lơ lửng trước cửa sổ.
Cảnh sát hình sự đứng trước mặt tôi quay lại, sắc mặt trắng bệch nhìn tôi. Bản thân tôi cũng cảm thấy máu trong người sôi trào, toàn bộ dồn lên đỉnh đầu, từng cọng tóc hình như cũng dựng đứng lên.
Không biết là ai đã mở đèn phòng khách, gương mặt của người đàn ông treo cổ cũng lộ ra. Đầu lưỡi của đối phương lè ra một đoạn, sắc mặt xanh lét, cực kỳ ghê sợ. Đối phương mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen ẩm ướt, giày da vắt vẻo trên mũi chân.
Một người cảnh sát hình sự lớn gan cầm bức ảnh của Ngưu Dương trong tay, đi tới gần cửa sổ sát đất, cẩn thận giơ lên đối chiếu. Mày rậm, mặt vuông, là người đàn ông trẻ tuổi, chính là Ngưu Dương. “Tên khốn này sợ tội tự sát rồi!”
Năm
Chưa đến hai ngày, vụ án này rất nhanh đã được phá, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nghi phạm tử vong, không cần trải qua phiên tòa xét xử, điều này đối với điều tra viên và người phụ trách thẩm vấn mà nói thì là một sự nhẹ nhõm.
Chết không đối chứng, chuyện này đối với pháp y mà nói có cũng như không. Tôi cũng không cảm thấy nhẹ nhõm hơn được tí nào. công việc cần làm của khoa kỹ thuật rất nhiều, cần phải hoàn thanh chuỗi liên kết chứng cứ. Tôi muốn thu thập thêm chứng cứ từ hiện trường và trên thi thể.
“Nhân viên điều tra rút đi, để lại hiện trường cho pháp y.” Đội trưởng ra lệnh.
Cảnh sát hình sự lần lượt rời khỏi hiện trường, tôi cũng chuẩn bị đầy đủ công tác khám nghiệm tử thi.
Nút thắt mà Ngưu Dương dùng để treo cổ tự tử cũng chính là nút thắt lúc Saddam Hussein bị treo cổ. Thường được gọi là "nút treo ngược".
Căn hộ này có diện tích 40m2, chỉ có một mình Ngưu Dương ở đây. Sàn nhà rất sạch sẽ, phòng vệ sinh còn có một cây lau nhà ẩm ướt. Trên bàn uống trà có bảy chai rượu rỗng và nửa bình rượu uống dở. Rất nhiều người trước khi tự sát sẽ uống rượu để tăng lòng can đảm của chính mình, cũng để giảm bớt thống khổ trước khi chết.
Phòng ngủ cực kỳ sạch sẽ, gối đầu đặt trên chân đã gấp gọn, không có báo gối. Trên tủ đầu giường có hai cái điện thoại, là điện thoại không gọi được của Ngưu Dương và điện thoại vẫn luôn tắt máy của Trần Yến.
Xem ra Ngưu Dương cảm thấy không cần thiết phải che giấu bất kỳ thứ gì.
Tôi điều tra tình hình hiện trường, sau đó mở cửa tủ lạnh ra, lập tức rùng mình. Bên trong tủ lạnh có mấy khối thịt đỏ tươi, là núm vú và âm vật của người.
Chúng tôi còn tìm thấy một con dao.
Từ hiện trường xem xét thì chứng cứ phạm tội của Ngưu Dương vô cùng xác thực. Chúng tôi gọi xe đến vận chuyển tử thi đi, chở về phòng giải phẫu.
Thân thể của Ngưu Dương rất cường tráng, làm da ngăm đen, lúc lưỡi dao xẹt qua người của anh thì có thể cảm nhận được cơ bụng của anh rất săn chắc.
Phần ngực và phần bụng của anh xuất hiện mạng lưới màu xanh lá cây, đây gọi là hiện tượng mục nát của tĩnh mạch. Điều này nói rõ thời gian tử vong của Ngưu Dương là khoảng 48 đến 72 tiếng.
Phần cổ của Ngưu Dương có dấu vết bị bóp trước khi chết, không có vết thương chí mạng nào hết, xác định được nguyên nhân cái chết là do ngạt thở. Trong dạ dày của anh toàn bộ đều là bia, hẳn là sau khi quá chén đã tự treo mình lên cửa sổ.
Tôi dùng băng gạc lau dương vật của anh, căn cứ vào lý thuyết để lại dấu vết sau khi làm tình, nếu như anh không tắm rửa thì trên dương vật nhất định còn sót lại DNA của Trần Yến, như vật thì chứng cứ càng thêm hoàn mỹ.
Giải phẫu hoàn tất, tôi nghiêm túc khâu thân thể của Ngưu Dương lại. Cho dù trước kia, khi anh còn sống đã gây ra tội ác tày trời, nhưng thi thể cũng nên được tôn trọng.
Vị hôn thê của Ngưu Dương được mời đến nhận xác. Đôi mắt của đối phương đỏ ngầu, không có vẻ bình tĩnh trước đó nữa. Vị hôn thê từ từ tiến lại gần bàn giải phẫu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng rồi biến mất rất nhanh. Sau khi đối phương trầm mặc một lúc thì bụm mặt rời đi.
Sau khi gửi báo cáo khám nghiệm tử thi cho tổ chuyên án sau, tôi bị đồng nghiệp túm đi ăn cơm, buổi tối về nhà ngủ một giấc thật ngon. Nhắc tới cũng kỳ lạ, trong mười sáu năm làm pháp y, hầu như ngày nào tôi cũng tiếp xúc với thi thể, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ gặp bọn họ trong giấc mơ của mình.
Trong lòng tôi có hơi tiếc nuối, nghi phạm lớn nhất trong vụ án lần này đã tử vong, có khả năng tất cả chân tướng cũng biến mất vĩnh viễn.
Sáu
Sáng ngày 10 tháng 5, tôi nhận được cuộc điện thoại từ cục điều tra thành phố, nói rằng thân thể trong tủ lạnh nhà Ngưu Dương là Trần Yến, nhưng con dao phát hiện trong căn hộ của anh thì không phải là hung khí gây án. Không giám định được DNA của Trần Yến trên con dao.
Ngay sau đó, tôi lại nghe được một tin tức chấn động khác. Kết quả giám định cho thấy trên dương vật của Ngưu Dương không có DNA của Trần Yến, mà là DNA của một người đàn ông, trên dây thừng siết chết Ngưu Dương cũng có mẫu DNA này. Hai mẫu DNA này trùng khớp với DNA trong móng tay của Trần Yến.
Vòng tròn chứng cứ gần như hoàn mỹ nay lại xuất hiện lỗ hổng siêu to khổng lồ.
Không lẽ Ngưu Dương là Bisexual? Hai người họ hùa nhau chơi chết Trần Yến? Chẳng lẽ cái chết của Ngưu Dương có gì đó khuất tất?
Tôi tranh thủ thời gian làm báo cáo, đội trưởng sau khi yên lặng một lúc thì tỏ vẻ: “Vụ án này vẫn phải tiếp tục điều tra.”
Dây đàn trong lòng của mọi người vừa được thả lỏng, nay lại lập tức căng ra.
Khoa kỹ thuật lập tức mở cuộc họp, chải vuốt manh mối một lần nữa.
Sau khi kiểm tra bản báo cáo khám nghiệm hiện trường, chúng tôi ý thức được rằng căn hộ này sạch sẽ đến mức có chút không bình thường. Khi Ngưu Dương chết, chân của anh còn mang giày da, nhưng trên mặt đất lại không có dấu chân, trên tay nắm cửa cũng không có dấu vân tay. Có khả năng là có người đã lau sạch hiện trường gây án, hơn nữa Ngưu Dương rất quen thuộc với người này.
Nếu chỉ nhìn thi thể thì Ngưu Dương xác thực là chết do treo cổ. Nhưng sau khi cân nhắc việc anh dùng ‘nút treo ngược’ để tự tự thì sau cổ hẳn phải có vết hằn mới đúng.
Nếu như Ngưu Dương không phải tự sát, vậy thì theo phán đoán của tôi, có người đã dùng dây thừng siết cổ anh từ sau lưng. Đối phương siết ngất hoặc siết chết Ngưu Dương, sau đó dùng nút treo ngược treo anh lên.
Trước đó đã xét nghiệm được thuốc ngủ trong dạ dày của Ngưu Dương cùng loại với thuốc ngủ trong dạ dày của Trần Yến. Theo như phỏng đoán trước đó thì Ngưu Dương đã chuốc thuốc cho Trần Yến mê mang, sau đó tiến hành cưỡng hiếp. Sau khi xong việc thì dùng thuốc ngủ rồi treo cổ tự tử.
Nhưng dựa vào tình hình hiện tại thì kết luận này đã bị bác bỏ.
Có người suy đoán rằng Ngưu Dương là Bisexual, anh đã hợp sức với người đàn ông bí ẩn giết chết Trần Yến. Thuốc ngủ trong người Ngưu Dương là do người thần bí chuốc, đối phương giết Ngưu Dương là vì muốn giết người diệt khẩu. Ngưu Dương chết, vụ án hiếp xong rồi giết Trần Yến này sẽ đổ lên đầu anh.
Nếu như phỏng đoán chính xác thì người bí ẩn kia chính là cao thủ phạm tội. Dù sao thì cách thức phạm tội này rất ít khi gặp phải ở thành phố nhỏ này của tôi.
Tôi viết ba cái tên vào trong cuốn sổ: Trần Yến, Ngưu Dương, Ngô Thắng. Sau đó vẽ một vòng tròn bao quanh ba cái tên này.
Tổ chuyên án đã lấy được video trích từ camera giám sát ở đại sảnh của tòa chung cư nơi Ngưu Dương ở. 11 giờ 50 phút vào buổi tối ngày 6 tháng 5, có người đi vào căn hộ, đến gần 1 giờ sáng ngày tiếp theo mới rời khỏi. Sau 1 giờ sáng thì lại quay trở về lần nữa.
Rạng sáng 5 giờ, đối phương rời khỏi chung cư, cuối cùng cũng không trở lại nữa.
Thời gian người này xuất hiện trùng khớp với thời gian tử vong của Ngưu Dương, cực kỳ đáng nghi.
Khuôn mặt của đối phương trong video rất mờ, nhưng tôi lại cảm thấy thân hình của người này rất giống Ngô Thắng.
Thân là vị hôn phu của người chết, anh ta vốn nên là đối tượng điều tra đầu tiên. Nhưng tinh dịch trong cơ thể của Trần Yến lại đến từ Ngưu Dương, manh mối rõ rành như vậy đã ảnh hưởng tới hướng điều tra của chúng tôi, khiến chúng tôi liệt Ngưu Dương vào diện tình nghi số một.
Đồng nghiệp nhớ lại, lúc chúng tôi gửi ‘thư thông báo nguyên nhân cái chết’ của Trần Yến cho Ngô Thắng, anh ta giống như đã biết được cảnh sát đã xác định được nghi phạm, biểu hiện lúc đó của anh ta rất bình thản, cũng không mãnh liệt yêu cầu phải bắt được hung thủ.
Ngô Thắng nói: “Người cũng đã mất rồi, tìm được hung thủ còn có ích gì nữa đâu. Chỉ hi vọng đối phương có thể bồi thường cho gia đình cô ấy thật tốt.”
Có người bắt đầu suy đoán, Ngưu Dương bởi vì Ngô Thắng chen chân vào mối quan hệ của anh mà hận Trần Yến, cho nên đã hiếp cô xong rồi giết. Ngô Thắng phát hiện Ngưu Dương là hung thủ giết vợ, nên đã giết anh để báo thù cho Trần Yến, cuối cùng ngụy tạo thành hiện trường sợ tội tự sát.
Tất cả những nghi ngờ và suy luận này nếu muốn xác nhận thì cần phải có chứng cứ chứng minh. Chuyện trước tiên bây giờ là phải tìm được Ngô Thắng.
Bảy
Đêm khuya ngày 10 tháng 5, ngày thứ tư kể từ khi phát hiện thi thể của Trần Yến, cảnh sát hình sự quấy rầy giấc mơ đẹp của Ngô Thắng. Lúc đó anh ta đang ngủ chung với người tình.
Người tình của Ngô Thắng là quản lý hiệu thuốc, nhìn trúng công việc của anh ta ở cục vệ sinh cho nên mới quen anh ta. Đối phương đương nhiên biết Ngô Thắng có hôn ước, cũng đã nghe anh ta phàn nàn rằng giữa anh ta và vị hôn thê không hề có tình cảm với nhau.
Đối phương biết rõ Ngô Thắng sẽ không cưới mình, nhưng bởi vì người đàn ông này không giấu diếm bản thân điều gì, hơn nữa lúc hai người mới quen Ngô Thắng còn làm thơ tặng đối phương. Người phụ nữ này cảm thấy hai người bọn họ thật lòng yêu nhau.
Có lẽ đối phương đã đoán được Ngô Thắng phạm tội, cho nên đối phương vội vàng nói với cảnh sát bản thân có mắt như mù: “Tôi sớm đã biết anh ta không phải người tốt mà.”
Tôi gặp mặt Ngô Thắng vào sáng ngày thứ hai, lấy mẫu máu của anh ta ở phòng thẩm vấn.
Dáng người của Ngô Thắng bình thường, hình thể hơi gầy. Tóc rẽ ngôi, mắt một mí khiến cho mắt anh ta nhỏ, bản thân còn đeo một cặp kính gọng vàng. Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, thân dưới thì mặc quần tây màu xám, chân mang đôi giày da mới không có chút vết bẩn nào.
Anh ta la hét bản thân là người thân của nạn nhân, muốn tố cáo cục công an bắt lầm người. Anh ta không nói bất kỳ câu thô tục nào, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu kháng nghị nhã nhặn.
Sắc mặt của hai viên cảnh sát tiều tụy. Chứng cứ hiện tại không đủ, trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc điều gì.
Tôi kêu Ngô Thắng xắn tay áo lên, phát hiện trên cánh tay của anh ta có vài vết thương vừa kết vảy. Tay của anh ta rất lạnh, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Lúc tôi đâm kim vào tay anh ta lấy máu có hơi mạnh bạo, lúc rút ra còn khiến cánh tay của anh ta chảy ra một giọt máu cỡ hạt đậu. Ngô Thắng không rụt tay lại cũng không run tẩy, thậm chí lông mày của anh ta còn không thèm nhíu một cái mà lại lễ phép gật đầu với tôi.
Tôi đã lấy máu hơn một ngàn tám trăm người, những người không sợ đau giống anh ta thì thật sự không nhiều.
Lúc chuẩn bị điền thông tin thì đầu của tôi dừng lại một giây, đưa thẻ thử máu và bút cho Ngô Thắng, nói: “Lại đây, anh ký tên đi.”
Ngô Thắng nhận bút bằng tay trái, ký tên.
Tôi ngẩng đầu nhìn cảnh sát phụ trách thẩm vấn Ngô Thắng, nhìn thấy đối phương trừng mắt, nhìn chằm chằm tay trái của Ngô Thắng.
Vết thương hình lưỡi liềm trên cổ phải của Trần Yến sâu hơn vết thương bên cổ trái, khả năng cao là do người thuận tay trái gây ra.
Ngô Thắng nói bản thân tăng ca cả đêm ở đơn vị vào ngày Trần Yến mất tích, sáng ngày hôm sau còn nộp bảng báo cáo đúng giờ cho chủ nhiệm của mình.
Cảnh sát hỏi vết thương trên tay của anh ta, Ngô Thắng trước thì nói là do bản thân tự cào, sau khi chần chờ mấy giây thì nói là Trần Yến thường xuyên giúp anh ta gãi ngứa, vết thương này có thể là do cô để lại.
Đa số thời điểm thì Ngô Thắng dùng im lặng để trả lời câu hỏi.
Rạng sáng ngày thứ hai, anh ta bắt đầu trở nên vội vàng và kích động hơn, lo lắng nếu như tiếp tục thẩm vấn thì sẽ ảnh hưởng tới công việc, ồn ào nói rằng bản thân vẫn chưa xin nghỉ ở đơn vị. “Còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, lãnh đạo nhất định sẽ gấp muốn chết.”
Cảnh sát ngỏ ý muốn gọi điện thoại xin nghỉ giúp anh ta, Ngô Thắng có hơi hoảng, vội vàng nói không cần.
Cảnh sát hỏi Ngô Thắng vì sao công tác lâu như vậy rồi vẫn chỉ là một khoa viên nhỏ.
Mặt của Ngô Thắng đỏ lên, phản bác nói: “Khoa viên thì thế nào, năm đó thành tích thi công chức của tôi đứng đầu toàn thành phố đó.”
Cảnh sát nịnh nọt anh ta vài câu, Ngô Thắng phàn nàn: “Thành tích cao để làm gì! Còn không thăng tiến tốt bằng người tốt nghiệp đại học nhỏ.”
Chờ anh ta dần buông bỏ sự phòng bị, cảnh sát lập tức dời chủ đề đến chuyện của Ngưu Dương. “Đêm đó anh đã nhậu mấy chai với Ngưu Dương?”
“Rất lâu rồi tôi không gặp anh ta.” Ngô Thắng cấp tốc phản ứng lại, không có rơi vào bẫy.
Cảnh sát lại hỏi: “Vì sao lại muốn giết chết anh ta?”
“Không phải anh ta tự sát hay sao?” Rốt cục thì Ngô Thắng cũng lộ ra sơ hở.
Nguyên nhân cái chết của Ngưu Dương vẫn còn là nghi vấn, chúng tôi không công bố nguyên nhân cái chết ra bên ngoài.
Mãi đến khi cảnh sát lôi ảnh chụp trích từ camera giám sát của chung cư ra thì Ngô Thắng mới thừa nhận đêm đó có tới nhà Ngưu Dương.
Anh ta nghi ngờ vị hôn thê của mình ở chung với Ngưu Dương, sau khi nhìn thấy Ngưu Dương uống rượu một mình trong nhà thì rời đi.
Thật ra lúc đầu chúng tôi cũng không hoàn toàn khẳng định người trong camera giám sát là Ngô Thắng. Bởi vì anh ta lỡ miệng cho nên chứng cứ mới bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
Kết quả giám định DNA của Ngô Thắng đã có kết quả, mẫu gen thu được từ trên dương vật của Ngưu Dương, trên dây thừng và trong móng tay của Trần Yến đều là của anh ta.
Theo lý thuyết thì anh ta là hôn phu của Trần Yến, trên cơ thể của hai người có DNA của đối phương cũng chả có gì lạ, không thể dùng nó làm chứng cứ định tội.
Nhưng Ngô Thắng không thể phủ định được mẫu DNA của anh ta trên dây thừng. Anh ta thừa nhận bản thân đã giết Ngưu Dương để báo thù cho Trần Yến nhưng phủ nhận việc đã sát hại Trần Yến.
Mặc dù Ngô Thắng và Ngưu Dương là bạn từ nhỏ, nhưng từ nhỏ Ngô Thắng đã cảm thấy nhân cách của bản thân thấp hơn Ngưu Dương một bậc. Anh ta nhớ rõ, khi còn bé, trong một lần xảy ra mâu thuẫn, cha của anh ta đã ép Ngô Thắng xin lỗi Ngưu Dương, chỉ bởi vì cha của Ngưu Dương là cấp trên của cha anh ta.
Sau khi thừa nhận mưu sát Ngưu Dương, trạng thái tinh thần của Ngô Thắng cũng không còn tốt như lúc đầu nữa. Nhưng mắt của anh ta vẫn rất tỉnh táo, trên mặt cũng không có chút hối hận nào.
Tám
Bộ phận điều tra kỹ thuật đã khôi phục được lịch sử trên điện thoại di động của Ngô Thắng và Trần Yến vào đêm xảy ra án mạng, xác nhận Ngô Thắng đã cầm điện thoại của Trần Yến đến nhà Ngưu Dương. Đến nước này, Ngô Thắng mới thừa nhận anh ta đã giết chết Trần Yến, cũng đã ngụy tạo hiện trường giả, giá họa cho Ngưu Dương.
Anh ta cho rằng bản thân đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, vụ án này cùng lắm thì cũng chỉ điều tra ra Ngưu Dương ‘sợ tội tự sát’ mà thôi. Nhưng bất kể anh ta có làm điều gì chăng nữa thì chân tướng vụ án đều hiện lên trên thi thể, không thể chối cãi được.
Khi thẩm vấn, từ đầu đến cuối Ngô Thắng cũng không từ bỏ việc biện hộ của chính mình. Anh ta nói bản thân chỉ cầm dao uy hiếp Trần Yến, ai ngờ được cô lại xông tới muốn cướp dao, khiến cho con dao bất ngờ đâm vào bụng của Trần Yến.
Còn chuyện giết chết Ngưu Dương rồi đổ tội cho anh thì luôn miệng nói là do Ngưu Dương “Đã làm chuyện sai trái trước”, cắm cho anh ta cặp sừng to tổ bố, cho nên anh ta dứt khoát “Tiễn đôi gian phu dâm phụ này về chầu ông bà cùng nhau.”
Ngô Thắng tẩy trắng bản thân sạch sành sanh, nói bản thân vô tội, giống như anh ta mới là người bị hại vậy. Trần Yến là mối tình nồng nhiệt của Ngô Thắng, lúc hai người yêu nhau hồi đại học, Trần Yến đối xử với anh ta rất tốt, chuyện chi tiêu trong những lúc hẹn hò đều do cô vung tiền trả.
Sau khi tốt nghiệp, Ngô Thắng công tác tại cục vệ sinh.
Trần Yến là một cô gái vừa cố chấp lại ngoan ngoãn, theo như ba mẹ của cô miêu tả thì cô là dạng con gái “có chút thẳng tính”. Cô cho rằng hai người cứ tiếp tục như thế này thì chuyện tình này sẽ kết thúc bằng một đám cưới, sau đó thì sẽ sinh ra một đứa nhỏ kháu khỉnh.
Trần Yến mang thai, ba mẹ hai bên gặp mặt nhau, định hôn sự. Dưới áp lực ép buộc của cha mẹ mà Ngô Thắng không dám dị nghị điều gì.
Trên thực tế, anh ta cực kỳ kháng cự với chuyện kết hôn.
Năm công tác thứ hai, Ngô Thắng đã cảm nhận được sự bất đắc dĩ phía sau nghề công chức này.
Anh ta tự nhận bản thân có học thức có tài năng, đối nhân xử thế không khác bao nhiêu so với người khác, nhưng đơn vị lại điền tên của hai người đồng nghiệp mới của anh ta vào danh sách công chức viên ưu tú, một người trong đó còn được chỉ tên là đối tượng đề bạt trọng điểm.
Chuyện này đối với Ngô Thắng là một đả kích rất lớn. Anh ta cho rằng hai người kia thành công như vậy là do có ‘ô dù’, còn bản thân thì thân cô thế cô, chả có gì cả.
Vì cạnh tranh chức vị, anh ta đã vay tiền của đồng nghiệp mua một bình rượu Mao Đài biếu lãnh đạo, kết quả vẫn thất bại trong gang tấc. Ngô Thắng càu nhàu: “Không có quan hệ thật sự là uổng công mà.”
Trần Yến khuyên anh ta nghĩ thoáng một chút, đừng có ham công danh lợi lộc nhiều như vậy. Ngô Thắng lại cho rằng Trần Yến không có tí hữu ích nào đối với sự nghiệp của anh ta cả.
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn đã gặp được bạn học thời đại học của Ngô Thắng.
Người kia nói, lúc học đại học Ngô Thắng rất thích đi dựa dẫm vào người khác. Trước khi tốt nghiệp, có một người bạn đăng ký thi công chức vào cục vệ sinh, và đối phương đã bị loại trong đợt khảo sát đó. Sau khi nhờ quan hệ nghe ngóng được thì mới biết được, thì ra có người báo cáo chuyện xấu của đối phương.
Không lâu sau, Ngô Thắng ký hợp đồng với cục vệ sinh, bắt đầu công tác ở đó. Không một ai có thể chứng minh người báo cáo bạn học kia có phải là anh ta hay không, nhưng từ sau vụ này, đa số bạn học cũng bắt đầu khinh bỉ Ngô Thắng, cảm thấy anh ta là người không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Một lần vô tình, Ngô Thắng làm quen được với con gái của lãnh đạo.
Anh ta cảm thấy đối phương không ghét mình, tâm tư hơi dao động. Anh ta khát vọng dựa vào con gái của lãnh đạo mà thay đổi vận mệnh của mình.
Ngay lúc Ngô Thắng biết tin Trần Yến mang thai, anh ta đã nghĩ đến chuyện thẳng thắn nói chuyện với cô hoặc là sau khi kết hôn thì sẽ ly hôn, nhưng việc đó lại làm ảnh hưởng đến chuyện anh ta theo đuổi con gái của lãnh đạo vào lúc này.
Tại thành phố nhỏ này, một khi chuyện ly hôn bị quậy tưng bừng thì thanh danh sẽ thúi đến mức không ai thèm gặp.
Ngô Thắng không nghĩ ra ký do để chia tay, lại sợ Trần Yến quậy chuyện này ra, cho nên chỉ có thể dần lạnh nhạt với cô.
Anh ta đã tính rồi, tháng đó bản thân chỉ làm một lần với Trần Yến, hơn nữa cô còn đang trong kỳ an toàn, sau đó anh ta đã đi về nhà. Cho nên anh ta cho rằng bản thân mọc sừng rồi, còn phải đổ vỏ cho người ta. Mà người đó không ai khác, chính là bạn trai cũ Ngưu Dương của Trần Yến.
Ngày đi đăng ký kết hôn trùng với ngày ăn cơm cùng với con gái của lãnh đạo, cho nên Ngô Thắng đã nói dối, nói rằng đơn vị có việc gấp, không đến được. Cuối ngày, Trần Yến cãi nhau với Ngô Thắng, một hai đòi thứ hai phải đi đăng ký kết hôn, kêu Ngô Thắng mau chóng xin nghỉ.
Ngô Thắng bạo lực lạnh khiến cho Trần Yến sinh nghi, cô điều tra hành tung và tài khoản ngân hàng của anh ta.
Buổi tối cuối tuần, hai người châm ngòi nổ súng, cãi nhau ầm ĩ. Đối với việc Trần Yến chất vấn mình vượt quá giới hạn với người con gái khác, Ngô Thắng cắn ngược lại nói Trần Yến ngoại tình.
Chín
Ngô Thắng không chịu chấp nhận cái giá phải trả khi chia tay. Sau khi suy nghĩ đến nửa đêm thì ý nghĩa giết người nhen nhóm trong đầu của anh ta.
Buổi chiều, Trần Yến gọi điện hẹn Ngô Thắng tới công viên mà hai người thường hay gặp mặt trước kia, muốn nói chuyện rõ ràng với anh ta.
Ngay từ lúc bắt đầu, hai người đều cố gắng kiềm chế bản thân, nói với nhau rất nhiều hồi ức trong quá khứ, bầu không khí cũng coi như hòa hợp. Đến tận mười giờ đêm, bọn họ đi sâu vào trong rừng, Trần Yến cũng đã uống hết ly nước đã bị Ngô Thắng bỏ thuốc ngủ trong tay mình.
Trần Yến nói bản thân mình trong sạch, cô có thể gọi điện cho Ngưu Dương, ba người ba mặt một lời đối chất lẫn nhau. Thậm chí chờ đến lúc đứa nhỏ ra đời thì làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con.
Ngô Thắng trước tiên thăm dò Trần Yến, nói rằng bản thân không muốn đứa nhỏ này, chờ sau này lại nói tiếp, Trần Yến phát điên. Cô gào khóc uy hiếp Ngô Thắng, muốn đi thẳng đến công ty của anh ta quậy một trận ra trò.
Càng nói càng kích động, Trần Yến thẳng tay tát Ngô Thắng một bạt tay.
Ngô Thắng đẩy Trần Yến, quan hệ giữa hai người họ chính thức xé rách mặt.
Ngô Thắng bóp cổ cô bằng tay trái, ghì chặt cô xuống đất. Tay phải thì dùng sức bịt miệng Trần Yến, không cho cô la lên.
Môi của Trần Yến bị tập kích, hàm răng cọ rách lớp niêm mạc trong khoang miệng, trong nháy mắt máu từ miệng vết thương rỉ ra.
Một hai phút sau đó, Trần Yến hét không ra hơi. Ngô Thắng dùng hai tay bóp chặt cổ của cô, móng tay để lại vết thương hình trăng lưỡi liềm.
Trần Yến muốn giãy dụa, móng tay quẹt làm bị thương cánh tay của Ngô Thắng.
Ngô Thắng tiếp tục dùng sức, xương lưỡi của Trần Yến đã gãy, cuối cùng thì cô cũng hoàn toàn bất động.
Con ngươi của Trần Yến trừng lớn, chảy ra một ít máu to cỡ mũi kim.
Sau khi giết chết Trần Yến, Ngô Thắng hoàn toàn không cảm thấy khẩn trương hay áy náy gì, anh ta chỉ muốn che đậy hành vi phạm tội của mình mà thôi.
Anh ta lấy túi tiền và điện thoại của Trần Yến, nhân lúc trời tối đi đến nhà của Ngưu Dương, nói muốn nhậu với anh.
Lúc uống rượu, Ngưu Dương dùng ly thủy tinh của mình, còn Ngô Thắng dùng ly giấy dùng một lần.
Ngưu Dương không ngừng giải thích, nói rằng bản thân và Trần Yến là hoàn toàn trong sạch. Ngô Thắng thừa dịp Ngưu Dương đi vào nhà vệ sinh, bỏ thuốc ngủ đã nghiền thành bột vào trong ly bia của Ngưu Dương.
Sau khi Ngưu Dương ngủ say, Ngô Thắng cởi quần của anh ra, đặt ly giấy xài một lần vào bộ phận sinh dục của anh, dưới tác động vật lý khiến anh bắn tinh.
Xong việc, Ngô Thắng mặc lại quần áo cho Ngưu Dương, cầm dây thừng siết chặt Ngưu Dương, đến tận khi anh không còn giãy dụa mới ngừng.
Anh ta thắt nút treo ngược, trước tiên treo Ngưu Dương lên trên cửa sổ sát đất.
Sau đó thì mở tin nhắn trong điện thoại của Trần Yến, xóa cuộc đối thoại không vui giữa hai người, còn có tin nhắn giữa Trần Yến và Ngưu Dương. Anh ta dùng áo gối lau điện thoại di động, sau đó đặt lên tủ đầu giường, chung chỗ với điện thoại của Ngưu Dương.
Anh ta thu dọn đồ đạc của mình, như khăn mặt và ly giấy, rời khỏi nhà. Trước khi ra khỏi cửa còn dùng khăn lau chốt cửa.
Ngô Thắng lại trở về khu rừng trong công viên, cởi sạch quần áo của Trần Yến, tạo ra hiện trường giả hiếp xong rồi giết.
Ngô Thắng đứng bên cạnh thi thể, dùng dao rạch bụng của Trần Yến, anh ta nói với cảnh sát, bản thân hận đứa bé đó. Nếu như không phải vì đứa bé này thì anh ta cũng sẽ không phí công phí sức xóa bỏ sự tồn tại của Trần Yến.
Anh ta khai ra toàn bộ quá trình gây án của mình, nhưng hung khí gây án thì vẫn chưa thể xác định được.
Hung khí gây án chính là chìa khóa mấu chốt của vòng tròn chứng cứ. Thiếu nó, vụ án này sẽ có tỳ vết.
Nhiệt độ trong phòng thẩm vấn thích hợp, ánh sáng trắng của đèn rất sáng. Sắc mặt của Ngô Thắng có hơi vàng vọt, tóc tai bù xù, râu dưới cằm mọc lún phún, bờ môi phờ phệch.
Mặc dù anh ta thừa nhận bản thân giết hai mạng người, nhưng anh ta vẫn cố gắng biện minh cho chính mình, thậm chí còn cố gắng duy trì thể diện của bản thân.
Lúc bị chất vấn đến mức nói không thành lời, anh ta sẽ nói: “Tôi không nghỉ ngơi tốt, đầu óc có hơi lộn xộn.”
Cảnh sát bày tất cả những vật nhọn sắc bén trong nhà Ngô Thắng lên bàn trong phòng thẩm vấn.
Tôi cảm thấy tình hình không lạc quan lắm, lỡ như hung khí đã bị ném xuống sông, không nói đến chuyện tốn công tốn sức vớt nó lên, hơn nữa còn chưa chắc là sẽ vớt lên thành công, cho dù có vớt lên được đi nữa thì cũng không thể xác định DNA trên đó được.
Đồng nghiệp ngầm hiểu. Đối phương bỏ qua chuyện hung khí, lái sang vấn đề khác, lập tức phát hiện chỉ cần nhắc tới đơn vị của Ngô Thắng thì ánh mắt của anh ta có chút mông lung.
Chúng tôi chạy đến văn phòng của Ngô Thắng, sau khi cạy mở ngăn kéo của bàn làm việc của anh ta thì phát hiện con dao lưỡi gập trong đó.
Cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra một lần nữa, Ngô Thắng ngồi đưa lưng về phía cửa, áo sơ mi của anh ta dán sát vào người, sau lưng đã ướt nhẹp.
Đồng nghiệp đung đưa túi đựng vật chứng trong suốt qua lại trước mặt Ngô Thắng, trong túi là con dao gấp kia. Sắc mặt của Ngô Thắng thay đổi. anh ta cúi gằm mặt xuống đất, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
Một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu lên, nói: “Tôi đói rồi, muốn ăn gì đó.”
Chúng tôi giám định được DNA của Trần Yến trong rãnh gấp của con dao, con dao này cực kỳ cầu kì tinh xảo, có lẽ Ngô Thắng không nỡ vứt nó đi nên đã giữ lại.
Lúc kết thúc buổi thẩm vấn, Ngô Thắng nói: “Tôi muốn biết cha đứa bé kia là ai.”
Tôi đưa cho anh ta tờ báo cáo giám định DNA, khoa học kỹ thuật sẽ không nói dối, Ngô Thắng đã tự tay giết chết đứa con của mình.
Anh ta cúi đầu, đôi môi run rẩy vài cái, nhưng lại không giải thích bất kỳ điều gì.
Mười
Mặc dù vụ án này đã được phá nhưng tôi vẫn phải giám định quá trình ghi chép hồ sơ vụ án, cho nên vẫn không thể nhàn rỗi được. Chứng cứ đã phát huy tác dụng lớn nhất, cho nên vụ án này đã không để lại bất kỳ sự tiếc nuối nào, càng không thể khiến người chết chịu hàm oan.
Tôi nhớ đến việc Ngô Thắng đánh đổi tất cả để theo đuổi con gái của lãnh đạo, nhưng thật ra đối phương cũng không coi trọng anh ta. Anh ta chỉ là một trong những người theo đuổi đối phương mà thôi.
Ngô Thắng đối với cô gái có gia cảnh xuất chúng kia rất hào phóng, rất chịu chi tiền, thường xuyên mua cho đối phương những món quà tinh xảo.
Ấn tượng của cô gái đối với Ngô Thắng không tồi. Đối phương cũng cảm thấy Ngô Thắng có tài, lại thành thục, tính tình cũng hài hước nhưng lại không hề kém duyên, cho dù là lúc nói chuyện tâm tình hay là lúc ăn cơm đều sẽ khiến cho đối phương cảm thấy rất thoải mái. Mỗi tuần, Ngô Thắng đều sẽ viết cho cô gái kia một bài thơ, cũng khiến cho đối phương rất thích thú.
Nhưng biểu hiện của Ngô Thắng quá hoàn mỹ, điều này lại khiến cho cô gái kia do dự: “Tôi theo đuổi sự hoàn mỹ, nhưng lại không tin vào sự hoàn mỹ như vậy.”
Tôi không thể không thừa nhận, đây là một cô gái rất thông minh. Có lẽ bắt đầu từ lúc Ngô Thắng chạy theo ý nghĩ xấu xa của mình thì đã định sẵn là một đi không thể quay đầu. ‘Tính toán’ có tài tình đến mấy đi chăng nữa thì cũng đã xác định là không thành công.
Vụ phạm tội hoàn mỹ? Anh ta nghĩ nhiều rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT