Thương Tễ đá rớt hài, đẩy cửa phòng ra. Hắn ở bên ngoài chạy đến hai má nóng hầm hập, cả người đổ mồ hôi, vừa bước chân vào phòng càng cảm thấy nóng hơn. Tịnh Lâm vẫn còn đang ngủ, Thương Tễ leo lên giường, nín thở quan sát Tịnh Lâm một hồi, xác định y sẽ không tỉnh thì mới chậm rãi mở miệng.
Người đá nhỏ lộc cộc chạy vào, lắc rơi lông chim trên đỉnh đầu, cũng bò lên trên.
Thương Tễ nói: "Y muốn ngủ tới khi nào?"
Người đá nhỏ đương nhiên không trả lời hắn, Thương Tễ liền cởi áo choàng và áo lông, muốn chui vào ngủ cạnh Tịnh Lâm. Hắn chỉ mới vén được góc chăn, sau cổ liền bị kéo lại.
Hắn quay đầu lại nói: "Ngươi cũng muốn ngủ bên cạnh y sao? Không được, ngươi ra ngoài mà ngủ, bình thường ngươi đều ngủ ở bên ngoài."
Người đá nhỏ đạp Thương Tễ một cước vào giữa lưng, lôi hắn ra khỏi Tịnh Lâm. Thương Tễ không chịu, tình thế cấp bách liền víu lấy cổ Tịnh Lâm, cố gắng chen vào bên cạnh Tịnh Lâm. Hắn quăng cho người đá nhỏ ánh mắt hung ác, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới tình hữu nghị vừa rồi khi cùng nhau nhổ lông chim, đúng là vừa trở mặt đã không nhận người.
Người đá nhỏ bỗng nhiên cắm đầu vào lưng hắn, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt cũng không dám phát ra tiếng hét, chỉ đành để cho người đá nhỏ lộp cộp ở bên cạnh. Trong phòng nóng như vậy, nhưng Tịnh Lâm lại không ra chút xíu mồ hôi nào. Thương Tễ nhắm mắt lại, lại bị cần cổ gần trong gang tấc mê hoặc, mặc dù vừa mới ăn no nê, nhưng cuối cùng hắn vẫn muốn há mồm cắn một miếng vào cái cổ của Tịnh Lâm.
Người đá nhỏ từ phía sau đánh cho Thương Tễ một cái, Thương Tễ vừa đau vừa sợ, cũng vì vậy mà dừng lại ý nghĩ muốn ăn y. Hắn liếm liếm răng, sờ sờ cổ Tịnh Lâm, ảo tưởng chính mình đang không ngừng cắn nuốt Tịnh Lâm, lại nghĩ nếu như hắn lớn lên thêm chút nữa thì tốt rồi.
Nhưng thật là kỳ quái, hắn là cá, không phải thú vật, vốn không nên thèm thịt như vậy, cũng không nên hiểu rõ vị trí chí mạng như vậy. Mà những thứ đó lại như bản năng thân thể của hắn, làm cho hắn sinh ra cảm giác quái lạ.
Hắn thực sự là cá sao?
Thương Tễ ngây ngốc mà nghĩ bậy, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Đêm đến sương mù tan dần, tuyết cũng không còn rơi.
Ngoài hành lang chuông đồng lay động, có người gõ cửa. Âm thanh phi thường dồn dập, liên tục không ngừng.
Thương Tễ cuộn tròn ngồi dậy, dưới thân hắn là sự ấm áp vây quanh, hắn không nỡ tỉnh dậy. Người ngoài cửa thì như thể không gặp được người sẽ không dừng lại vậy, hắn liền dính chặt lấy Tịnh Lâm, hàm hồ hỏi: "Người phương nào tới?"
Nghe được ngoài cửa có người trả lời: "Cửu ca."
Thương Tễ bỗng tỉnh táo trong phút chốc, nhận ra người ngoài cửa chính là tỷ tỷ của A Ất. Ban ngày hắn mới nhổ lông đuôi của A Ất, làm A Ất trụi lủi, giận dữ và xấu hổ muốn chết, cho nên lúc này hắn vô cùng đề phòng, bò ra ngoài ổ chăn, mặc áo bông lên.
"Làm cái gì?"
Phù Lê thấy cửa phòng hé mở, thò ra một cái đầu. Nàng hình như có việc gấp, chỉ hỏi: "Cửu ca còn đang ngủ sao?"
"Đang ngủ nha, có lay cũng không tỉnh." Thương Tễ một mặt giả bộ hồn nhiên chân chất, một bên quan sát từng cử động nhỏ của nàng, thấy nàng quả thực không phải đến báo thù cho A Ất, liền nói, "Tỷ tỷ có muốn vào uống chén trà không? Chủ nhân cũng không biết đến bao giờ mới tỉnh dậy."
Quả nhiên nghe thấy Phù Lê nói: "Trà sợ là không uống được, ngươi mở rộng cửa ra, kéo ta vào trong."
"Tỷ tỷ không vào được sao?" Thương Tễ hỏi.
Mặt Phù Lê hơi cứng lại, hai mắt ảm đạm: "Khắp sân nhà này đều là linh giới của Cửu ca, đừng nói đi vào, ngay cả ngươi, ta cũng không thể chạm vào."
Chuông đồng dưới hành lang lại lắc lư,
Phù Lê bước một bước lên trước: "Không xong! Đông Hải phân giới ty đã đuổi tới đây, nơi này không thích hợp ở lâu, mau mở cửa!"
Thương Tễ nhanh chóng ngửi thấy trong không trung tràn ngập vị mặn của biển cả, tiếng vỗ của sóng biển cũng tràn khắp núi rừng. Một cỗ uy lực thanh thế mãnh liệt mà tới. Sao trời bất chợt tối tăm, Thương Tễ mắt nhìn chăm chú, không phải do mây đen che khuất, mà là bị một thân thể khổng lồ trên không trung che lại.
Phù Lê biết đã không còn kịp rồi, hơi lắc người. Ban đêm tức khắc bùng lên ánh sáng liễm diễm, nguyên hình của nàng A Ất tuyệt đối không thể so sánh được, gần như đã mang ánh sáng tinh tú đầy trời cướp đi.
Phù Lê vỗ một bên cánh, Thương Tễ liền bị gió thổi bay vào trong phòng. Cửa sổ đóng chặt, toàn bộ sân nhà đều bị tuyết bay đến bao trùm. Phù Lê đã bay lên trời. Nàng kêu lên một tiếng trong trẻo. Cự vật to lớn trong không trung theo âm thanh tiến đến, từ giữa mây mù lộ ra một cánh tay.
Đúng là giao long hàng thật giá thật.
"Thần Tham Ly Phương Bắc tự ý rời khỏi mặt đất, đến bờ Đông Hải của ta có chuyện gì quan trọng?" Giao long trầm giọng khiển trách.
"Tông Âm!" Phù Lê xuyên qua tầng mây, "Ngươi ở Đông Hải đã trăm năm không ra ngoài, dốc lòng tu luyện chí muốn hóa rồng, bây giờ long môn còn chưa xuất hiện, ngươi lại một mình đi tuần, để làm gì?"
"Ta chưởng chức Đông Hải, việc đi tuần vốn nằm trong chức trách của ta." Ánh mắt của Tông Âm sâu thẳm, "Ta thẳng thắn cho ngươi biết, ngươi cũng phải thẳng thắn trả lời ta. Ngươi tới ngọn núi này làm cái gì? Nơi đây là núi hoang không có vết tích con người, linh khí cằn cỗi, nếu có bế quan cũng không chọn lựa nơi này."
"Ta là Tham Ly thần, cây Tham Ly chỉ chỗ này ta liền đến tra xét. Ta ngược lại cảm thấy khó hiểu, chỗ khác đều không có dị động, chỉ có nơi đây tinh tượng dị biến, lại bất kể ngày đêm đuổi đến đây, không phải là do ngươi dựng lên đấy chứ."
Tông Âm ung dung nhìn nàng nói, "Ngươi đừng vội lừa gạt. Nơi đây lúc sáng tuyết phong mãnh liệt, một con linh cáo Tuyết Mị đến Đông Hải, nói chỗ này xuất hiện mầm tai họa. Tai họa này không phải nhỏ. Ta cần kiểm tra cẩn thận nơi này. Ngươi trước kia từng ở Cửu Thiên cảnh, biết rõ tai họa xuất hiện sẽ có hậu quả nghiêm trọng. Không muốn lầm đường lạc lối thì mau chóng rời khỏi đây."
Năm đó thời điểm Lâm Tùng Quân giết tới Cửu Thiên cảnh, chính là lúc mấu chốt Tông Âm hóa giao, vì vậy không thấy được thảm trạng của Cửu Thiên cảnh, chỉ biết Thừa Thiên Quân nói Lâm Tùng Quân là mầm tai họa, tự nhận kết cục thảm hại.
"Tuyết Mị giả dối đa đoan, bản tính tham lam, ham mê xúi bẩy, lời của kẻ xú danh như vậy mà ngươi cũng tin." Phù Lê nói "Tinh tượng bất ổn, ta chưa thể trở về, ngươi đừng cản trở ta bẩm báo công sự.
Tông Âm du thân: "Ngươi tìm mọi cách ngăn cản ta tra xét nơi này, trong đó tất có nguyên do!"
Âm thanh vừa dứt, giao long đột nhiên hoá hình, biến thành một nam nhân ở trần, rơi thẳng xuống mặt đất. Phù Lê hoàn thân, ngũ sắc phá không, lập tức đuổi theo.
Tông Âm một đầu gối vừa chạm đất, liền phát hiện linh khí du đãng. Hắn đứng dậy nhìn hướng sân nhà, lạnh lùng nói, "Không ngờ nơi này có yêu vật tu vi bực này, ngươi che giấu không báo, tương lai quân thượng hỏi tới, cả ngươi và ta đều phải lĩnh tội."
Phù Lê quạt gió ngăn cản, chỉ cảm thấy hắn đặc biệt khó giải quyết! Nếu như người tới không phải hải giao Tông Âm, nàng còn có đối sách, nhưng không may người đến lại là Tông Âm. Người khác không cần nhắc tới làm gì, ở trong Trung Độ, người tuyệt đối trung thành với Thừa Thiên Quân chính là Tông Âm. Người này bản tính cương trực, không tra xét rõ ràng hắn sẽ không bỏ qua.
Tuyết phong đập vào mặt, Tông Âm khua tay làm gió bay ngược trở về. Trong phút chốc tiếng thông reo chập trùng, cả núi tuyết bay tán loạn, rung động dữ dội.
Thương Tễ ở trong phòng không biết tình hình bên ngoài, chỉ cảm thấy dưới chân bỗng nhiên chấn động, làm hắn choáng váng đầu óc, cơ hồ muốn ói ra. Thân thể Tịnh Lâm trượt xuống đất, hắn liền ôm chặt nửa người Tịnh Lâm, kéo về giường nhỏ. Nào ngờ chỉ một khắc sau, trời đất điên đảo, hắn với Tịnh Lâm cùng nhau lăn lông lốc xuống giường. Va vào bàn ghế trong phòng, hắn bị đập đến trong lòng tức tối, hận không thể cắn chết người để bồi táng.
Thương Tễ không ôm được nửa người Tịnh Lâm, liền cúi người bảo vệ đầu Tịnh Lâm, nghiến răng nói, "Ta còn chưa ăn! Sao có thể để người khác nếm máu của ngươi trước được!"
Bàn nhỏ đập vào lưng, ép Thương Tễ đến khó thở, tay hắn không đủ dùng, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ. Khắp nơi toàn là mớ lộn xộn, chợt thấy người đá nhỏ linh hoạt né tránh tạp vật, đến bên cạnh hắn.
Thương Tễ gần như muốn thổ huyết: "Ngươi đừng có chơi nữa! Mau giúp ta..."
Người đá nhỏ mở rộng hai cánh tay nâng lên, giẫm lên tay Thương Tễ, bò lên bả vai hắn. Thương Tễ bị ép cúi đầu xuống, cả giận nói: "Ngươi dám giẫm lên đầu ta!"
Người đá nhỏ lại đạp xuống một cước, Thương Tễ cong cổ xuống, dán vào Tịnh Lâm. Lúc này hắn mới có chút thời gian rảnh để suy nghĩ, người này lúc bất tỉnh thì mang một vẻ phong lưu, khi y mở mắt ra thì lại giống như hai người khác nhau, nếu vẫn luôn bất tỉnh, ngược lại cũng...
"Ngươi làm gì!" Thương Tễ nghiến răng.
Người đá nhỏ bứt một nhúm tóc hắn, như biết được suy nghĩ trong lòng hắn. Ngay sau đó trên lưng hắn liền nhẹ đi, cái bàn nhỏ đã được đẩy ra. Thương Tễ khẽ thở dốc, trong phòng đảo lộn tùng phèo, thì ra là Tông Âm không tìm được dị thường, muốn lật cả núi để tìm.
Lần này đến linh giới của Tịnh Lâm cũng không chịu được, sân viện ở trên đỉnh ngọn núi, nếu như lộn một vòng, bọn họ liền rơi xuống vực mất. Bị một ngọn núi nặng đè lên, có thể Tịnh Lâm vẫn chịu đựng được, nhưng Thương Tễ không muốn mạo hiểm như vậy! Nếu để Tịnh Lâm phun ra một ngụm máu, linh giới bị phá hủy, chỉ trong phút chốc, bọn họ sẽ bị ép thành một đống thịt nát bấy.
Phù Lê giẫm một cước trên mặt đất, ngọn núi đang chấn động bỗng lật ngược trở về vị trí cũ. Trong núi, chim chóc tán loạn, yêu thú chạy trốn, khổ không thể tả.
"Phiên sơn diệt linh! Ngươi muốn tuyệt đường sống của vạn linh nơi đây sao? Mau chóng dừng tay!"
Hải triều bao trùm khắp nơi, Tông Âm nói: "Ta tự có chừng mực, ngươi tránh ra."
"Ngươi làm việc như vậy, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được!" Phù Lê nói xong, cuồng phong bao phủ, Tông Âm bị đẩy khỏi mặt đất, bay vút về phía Đông Hải.
Tông Âm trong không trung ổn định thân hình, xé toạc cuồng phong. Hai cánh tay hắn dần hiện lên lân phiến, nện mạnh xuống đất. Chỉ thấy bốn phía cuồng phong thối lui, biến mất không còn một mảnh. Mặt đất nhanh chóng xuất hiện vết nứt, lật đổ cả rừng tùng.
"Ta càng muốn xem xem, nơi đây có người nào đang lẩn trốn! Ngươi sợ đông sợ tây, nhất định là sợ kinh động đến người khác. Có thể thấy người này có lai lịch không nhỏ! Phù Lê, ngươi đang che giấu cho ai!"
Mặt đất chấn động, ầm ầm đảo lên.
Thương Tễ đụng phải vách tường, toàn thân đau nhức. Hắn khẽ rên lên, hít lấy hít để chút không khí, mắt thấy mọi chuyện đang phát triển theo hướng không thể chống đỡ. Tịnh Lâm bị chấn động nghiêng người đè lên hắn, cánh tay buông xuống hai bên. Thương Tễ bất giác nhìn theo ngón tay y, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, duỗi dài cổ, cố sức ghé sát đến đầu ngón tay Tịnh Lâm.
"Này!" Thương Tễ sai người đá nhỏ, "Mang ngón tay Tịnh Lâm lại cho ta!"
Hắn chỉ kém một chút là có thể chạm vào được, khoảng cách nghiêng lệch ngày càng lớn, hắn chỉ có thể nhìn thấy ngón tay Tịnh Lâm khẽ nhúc nhích ở phía trước.
Khối thân thể này thật vô dụng biết bao, vừa không cao, lại không cường tráng, ngoại trừ giả ngu ra thì không hề có công dụng! Hắn muốn cao lên, hắn muốn cao lên, hắn muốn cao lên!
Đầu ngón tay như bạch ngọc kia vừa buông xuống, chạm đến giữa môi Thương Tễ. Hắn không chút nghĩ ngợi, liền há mồm cắn! Răng sữa dùng sức, miễn cưỡng mới cắn chảy ra máu. Máu vừa chạm vào lưỡi, tiến vào cổ họng như cam lộ, hóa thành linh khí mãnh liệt, hòa vào lục phủ ngũ tạng của Thương Tễ. Toàn thân hắn đau nhức, gân cốt lạch cạch rung động, lại bị linh khí cưỡng ép giải khai thân thể.
Thương Tễ đột nhiên sinh trưởng như cây tùng, chớp mắt liền cảm thấy xung quanh không giống với trước đây. Hắn thấy rõ hoa văn ở góc tường, nghe thấy tiếng sóng biển xa xa, đau nhức khiến hắn buồn bực kêu lên một tiếng.
Tịnh Lâm rốt cuộc là bảo bối gì! Chỉ là một ngụm máu mà thôi, lại có thể có được hơn trăm năm khổ tu, khiến hắn vừa rối loạn đấu đá lung tung mà giải khai thân thể, lại có thể nội tạng lại bình yên vô sự, không bị phá tan, ngoại trừ đau đớn một chút thì lông tóc không hề gì.
Chuông đồng ngoài hành lang bị đứt mất dây thừng rơi xuống, lăn vào trong tuyết, biến mất không còn chút dấu vết. Linh giới dùng mắt thường có thể thấy được nó đang biến mất dần dần, một tòa nhà lập tức bị lộ ra bên ngoài.
Tịnh Lâm tựa hồ nặng nề hơn chút, Thương Tễ nghe thấy sau lưng "rầm" một tiếng, người đá nhỏ không biết vì sao lại biến thành hai cục đá bình thường, lăn vào một bên.
Thương Tễ còn chưa kịp nghĩ, bởi vì hắn còn chưa kịp động, cửa phòng sau lưng đã bị phá nát.
Chỉ thấy sâu trong phòng có bóng lưng một người đang ngồi, áo quần rách rưới, ngổn ngang bừa bộn. Người kia quay đầu lại, rõ ràng là một thiếu niên vẻ mặt kiêu căng tùy tiện, trong ánh mắt hàm chứa hung ác ngang ngược, như chém đinh chặt sắt nói.
"Cút."
Tông Âm chẳng hề nổi giận.
Bởi vì trong ánh mắt này nhận thấy được một điểm giống như đã từng quen biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT