Tiếng kêu thê thảm của Tuyết Mị khiến cho Tịnh Lâm khó có thể mà tập trung, y vung tay lên, Tuyết Mị liền bay ngược ra ngoài. Tuyết Mị ngã vào trong tuyết, không cảm thấy đau đớn mà ngược lại, còn cảm thấy dễ chịu hơn trước, hắn rất sợ Tịnh Lâm, không dám ở lâu, nhịn đau hóa thành tuyết, gấp gáp mà chạy.

Cá chép gấm còn đang che mặt khóc nỉ non, Tịnh Lâm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, ngay cả nâng tay xách hắn ra cũng không làm được, chỉ có thể khép hờ mắt, nói:

"Ngươi sao lại nặng vậy"

Cá chép gấm ngẩng đầu, thấy Tịnh Lâm sắc mặt trắng bệch, hàng mi đầy vẻ mệt mỏi. Hắn không biết rốt cuộc Tịnh Lâm bị thương nặng đến mức nào, cũng không biết nguyên nhân gì khiến Tịnh Lâm đột nhiên trở nên suy yếu như thế, chỉ là có chút đau lòng, liền giơ tay ôm mặt Tịnh Lâm.

"Tịnh Lâm." Cá chép gấm khóc nức nở rì rầm, "Ngươi không được chết."

Hắn bây giờ bất quá chỉ mang dáng vẻ của một đứa con nít, nhìn thấy mặt Tịnh Lâm thì càng lúc càng khổ sở, nghẹn ngào xong lại khóc nấc lên. Nhưng hắn sinh ra đã có vẻ ngoài đáng yêu, từng giọt nước mắt như hạt đậu cứ thế lăn xuống, cũng khiến người khác thương tâm.

"Ta vốn đã là người chết." Tịnh Lâm nặng nề cụp mi, trả lời.

"Ngươi sao có thể là người chết được chứ!" Cá chép gấm đột nhiên ngẩng đầu lên, va vào cằm Tịnh Lâm, nước mắt tựa hồ như muốn nhấn chìm y.

Tịnh Lâm cảm thấy cổ áo bị thấm ướt, nước mắt kia trườn qua cổ y, thấm vào gối. Y bỗng cảm nhận được một chút sự sống, phảng phất như thế giới tĩnh mịch đã lâu lại bị giọt nước mắt nóng hổi này khơi lên một tầng gợn sóng. Y đã rất nhiều năm không cùng người nào gần gũi như vậy, cũng rất nhiều năm rồi không trò chuyện cùng ai thoải mái như vậy.

"Nước mắt của ngươi sao lại nhiều như vậy." Ngữ điệu Tịnh Lâm thấp dần, "... Rời khỏi đây mới có thể nhìn thấy được sự rộng lớn của thiên địa, như chim non sổ lồng, ngươi liền có thể hiểu được ở lại đây bất quá chỉ là hình dáng của một thi thể. Ngươi vốn không biết gì về thế giới này, một chút vô tình lại có thể ngộ ra, có thể hóa hình thì chính là ý trời. Ngươi không có duyên ở đây."

"Ta ở cùng với ngươi không tốt sao?" Cá chép gấm hỏi.

Tịnh Lâm kiên cường chống đỡ mệt mỏi, nhìn hắn khờ dại, lại mang chút giễu cợt hỏi lại câu hỏi lúc sáng sớm kia, "Ngươi biết ta là ai không, sao ngươi dám nói như vậy."

"Vậy ta là ai?" Cá chép gấm ngẩng mặt lên, "Ta ngay cả tên cũng không có."

Tịnh Lâm dường như đã ngủ, qua nửa ngày, mới nói, "Gọi là Thương Tễ đi."

Cá chép gấm còn muốn cùng y nói chuyện, lại thấy hơi thở của y hơi trầm xuống, ngủ thiếp đi. Y một khi đã ngủ, thì làm thế nào cũng gọi không tỉnh được, nếu như không phải lồng ngực vẫn còn phập phồng, thì có thể khiến người ta cảm thấy được y thực sự đã chết rồi.

Người đá nhỏ đột nhiên duỗi dài cánh tay và chân, tinh thần phấn chấn nhảy nhảy, tiến vào phòng, bò lên giường nhìn cá chép gấm. Cá chép gấm sớm đã thay đổi vẻ mặt, đem người đá nhỏ kéo ra, đẩy qua một bên.

"Ngươi vừa mới rồi nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì, toàn bộ đều không tính. Ta không quen yêu quái kia, cũng không biết hắn tới làm gì. Không cho phép ngươi nói bậy với Tịnh Lâm." Hắn bắt lấy người đá nhỏ, không cho nó bỏ chạy, hung tợn nói, "Ngươi nếu dám nói lung tung với Tịnh Lâm, ta sẽ ném ngươi xuống hồ."

Người đá nhỏ nhanh chóng gật đầu, bị hắn nhấn lên bàn nhỏ, mũi chân không chạm đất.

Cá chép gấm hài lòng buông tay ra, nói: "Từ nay về sau không được gọi ta là "cá" nữa, phải gọi ta là Thương Tễ."

Người đá nhỏ vốn không có miệng, lập tức nghe theo hắn, gật đầu liên tục. Thương Tễ thấy nó ngoan ngoãn nghe theo thì cảm thấy rất hài lòng, vén cổ tay áo nói: "Ta muốn rửa mặt."

Người đá nhỏ liền lấy nước cho hắn, Thương Tễ dùng khăn lau sạch bụi bẩn, miệng vết thương trên trán vì quá lạnh mà đã không còn đau nữa. Hắn nhìn mặt nước trong chốc lát, hỏi người đá nhỏ, "Y thật sự không hối hận sao, ta ngã đau như vậy, là ta ngã chưa đủ đau sao?"

Người đá nhỏ lại đá hắn một cước, hắn hú lên một tiếng nhảy về phía trước.

"Ngươi cũng không có hối hận, ngươi với Tịnh Lâm giống nhau y như đúc."

Người đá nhỏ thấy bộ dạng hắn bị đau chơi rất vui, lại vòng sang bên khác, đá hắn thêm một cước. Thương Tễ ôm lấy chân nó, dùng sức lật nó té ngã trên mặt đất. Hắn cưỡi trên người nó, tóm lấy vòng cỏ trên đầu nó, "Ngươi sao dám đá ta? Hiện giờ ta đã biến thành người, sức lực so với ngươi lớn hơn nhiều, ta chính là đại ca của ngươi."

Người đá nhỏ ngẩng đầu lên, đụng đầu  đến mức hắn choáng váng, Thương Tễ vò loạn vòng cỏ của nó trút giận. Hai tên này đánh nhau lăn lộn trên mặt đất, lật đổ cả bàn trà. Thương Tễ lộn ngửa người, thở hồng hộc.

"Ta đói bụng. Tịnh Lâm lúc này chưa thể ăn được, phải tìm thứ khác mới được. Thương Tễ đá đá người đá nhỏ, ngồi dậy, "Cùng ta vào trong núi."

Lại nói bên kia, A Ất không thể biến trở về hình người, chỉ có thể làm con chim ngũ sắc ở trong núi kiếm ăn. Hắn cẩm y ngọc thực quen rồi, không quen ăn sâu, liền công khai mà chiếm lấy ổ chim trên cây tùng, ngay cả lương thực tích trữ mùa đông của người khác cũng bá đạo chiếm lấy làm của mình, dẫn tới núi rừng ngập tiếng chim kêu xua đuổi.

A Ất chướng mắt các loài chim khác, cảm thấy màu lông của chúng nó ảm đạm, lại phi thường vụng về. Hắn ngủ không đủ còn muốn đạp cho lũ chim non khóc nháo đòi ăn trong ổ của người ta một cước, ngông nghênh mà bay khỏi cành cây, đi tìm nước uống.

Thương Tễ lại lần nữa mặc áo lông, đi theo người đá nhỏ nhặt chút nấm. Bọn họ đi qua rừng rậm tươi tốt, đào tuyết tìm thú nhỏ, bởi vì Thương Tễ muốn ăn thịt.

Thương Tễ vạch đám bụi cây rậm rạp, thò đầu nhìn xung quanh, từ xa đã trông thấy một con chim đầy màu sắc đang cong đuôi ở bên bờ suối uống nước, Thương Tễ cảm thấy con chim này cực kỳ quen mắt.

"Đó có phải là A Ất không?" Thương Tễ nhấn người đá nhỏ xuống, người đá nhỏ bị nhấn đến vùi vào trong tuyết, liều mạng giãy giụa. Thương Tễ ý bảo nó im lặng, lại nhìn trong chốc lát, thấy con chim kia đang chải chuốt vây cánh, tự cao tự đại.

"Quả nhiên là hắn" Thương Tễ lộ ra răng nanh, nói với người đá nhỏ, "Ngươi ở lại chờ, ta ra đè hắn lại, sau đó gọi ngươi một tiếng ngươi liền ra."

Vừa dứt lời, hắn liền tự mình cởi áo lông, gấp kỹ để ở một bên, bò qua.

A Ất soi mình trong nước mà tự tán thưởng bản thân, cảm thấy màu sắc này đặc biệt hoa lệ, đến cả phượng hoàng cũng không thể sánh được. Hắn càng nhìn càng mê mẩn, hồn nhiên đến mức không phát hiện đang có người bò tới. A Ất tự luyến đến khó có thể kiềm chế, cúi đầu cách mặt nước gần hơn để soi cho rõ.

"Lông chim như này..."

Trong lòng còn chưa khen hết, cái mông liền bị người ta đạp một cước cực chuẩn. A Ất không đề phòng, lộn cổ xuống nước. Nước suối không sâu nhưng lại vô cùng rét lạnh, làm ướt cánh chim của hắn, khiến hắn ở trong nước phành phạch đạp loạn.

"Kẻ mù nào! Dám..."

Bọt nước văng tung tóe, A Ất bị túm lấy chân, sức lực của Thương Tễ so với con chim lớn hơn rất nhiều, hắn lôi A Ất lên vứt xuống đất tuyết. A Ất vỗ cánh muốn trốn, nhưng trên lưng lại bị Thương Tễ đặt mông lên đè lại.

"Ngươi muốn làm gì? Vật ngu xuẩn! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" A Ất tức giận quát.

Thương Tễ ngồi vững, sau đó kêu người đá nhỏ ra, đem đầu chim của A Ất vùi vào trong tuyết. Người đá nhỏ vui vẻ đồng ý, cuối cùng còn cưỡi lên cổ A Ất. A Ất giãy giụa không được, chỉ có thể mắng, "Ngươi dám?! Ta giết ngươi!"

Thương Tễ nhìn đuôi của A Ất , đếm đếm số lông đuôi, nhổ một cái, trầm giọng nói, "Ngươi nói cái gì? Ngươi lớn tiếng hơn chút."

"Ngươi dám nhổ lông của ta! Ta sẽ giết ngươi!" A Ất lớn tiếng quát.

"Dễ thôi" Thương Tễ vừa động tay vừa nói "Muốn ta không nhổ lông cũng được, ngươi chỉ cần nói cho ta, tỷ tỷ ngươi trước kia cùng Tịnh Lâm có quan hệ gì?"

"Phi! Ngươi cũng xứng thăm dò a tỷ của ta sao!" A Ất nói "Nghĩ cũng đừng hòng."

Thương Tễ nhổ một nhúm lông dài của hắn, cầm trong tay đung đưa, cảm thấy sáng rực chói mắt. A Ất đau đến kêu thành tiếng, không nghĩ hắn thực sự dám nhổ.

"Ngươi chờ đó!" A Ất nổi nóng nói, "Ta nhất định sẽ lột hết vảy của ngươi, đem ngươi..."

Thương Tễ lại túm một nhúm lông, "Ngươi có nói hay không?"

A Ất kinh sợ không còn khí lực mà nghẹn ngào, hắn kiên cường chống đỡ, "Ta không nói cho ngươi! Ngươi giết ta đi! A tỷ ta nhất định không bỏ qua cho ngươi..."

"Ngươi thật kỳ quái. Ngươi từ lâu đã hóa hình tụ linh, lại cả ngày vẫn gọi a tỷ, khóc lóc ồn ào, chẳng giống một con chim trống hùng dũng oai phong gì cả." Thương Tễ hoang mang mà túm lấy lông đuôi A Ất, "Ngươi chẳng lẽ là một con chim mái."

A Ất tức giận đến đỏ mắt.

Thương Tễ suy nghĩ một chút, "Ta không hiếu kỳ với a tỷ ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết chuyện về Tịnh Lâm ."

"Ta không biết!"

A Ất một mực từ chối.

"Ngươi mới rồi ở trong nước cảm thấy thế nào?" Thương Tễ hung ác đè thấp giọng, "Nếu ngươi không nói, ta liền vặt lông ngươi, ngâm ngươi trong nước mấy ngày, xem ngươi làm thế nào gọi được a tỷ ngươi. Không có một thân lông vũ này, ngươi chính là một con gà trọc lốc, ngươi đoán xem a tỷ ngươi còn nhận ra ngươi không?"

Hắn nói vô cùng hung ác, nhưng đúng là hắn có ý này. Hắn không biết cái gì là nhân tình thế thái, hắn hiện nay chính là muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu ngươi cùng hắn nói cái gì thiên vương lão tử không cho phép, hắn cũng sẽ hỏi lại ngươi một câu thiên vương lão tử là ai, Thương Tễ hắn là ai, tính là thứ gì? Hắn muốn làm như vậy, ai cũng không quản được hắn.

A Ất bị lôi đến bên bờ suối, hắn cố víu vào trong tuyết, hoảng hốt nghiến răng nói, "Nói thì nói! Ngươi dừng tay! Chỉ sợ ta dám nói ngươi lại không dám nghe tiếp thôi!"

"Ít nói nhảm đi." Thương Tễ đá hắn một cước, không kiên nhẫn nói.

"Ngươi trước tiên đồng ý ta, nếu ta nói ra, ngươi phải mau thả tay rồi cút xéo đi!" A Ất vùng vẫy hai cánh.

"Ta đồng ý với ngươi cũng được." Thương Tễ đưa lưng về phía hắn, ngồi lại trên lưng hắn, chống hai má nói "Ta trước giờ nói luôn giữ lời."

A Ất hơi yên tĩnh lại, mới nói: "A tỷ ta đối với y không tầm thường, vừa kính vừa sợ, cũng không nói với ta, chỉ bảo ta cũng gọi y là 'Cửu ca'. Nhưng ta đoán một chút liền biết trong đó chắc chắn có nguyên do, đặc biệt đi một chuyến đến Trung Độ, tìm đến thần thuyết phổ địa phương điều tra một phen. Trong thiên địa này chỉ có một người được gọi là Tịnh Lâm, ngươi cho rằng y là ai? Y chính là kẻ mà 500 năm trước dám hành thích vua - Lâm Tùng Quân!"

Hắn nói đến cạn sức, dừng lại trong chốc lát, có chút đắc ý, thầm nghĩ muốn nghe Thương Tễ nói một chữ "sợ". Bởi vì cái tên "Tịnh Lâm" này không quen cũng không sao, nhưng nếu là "Lâm Tùng Quân" thì ai cũng đều biết. 500 năm trước kia một hồi rung chuyển, khuấy đảo tam giới khiến mấy năm đều bất ổn, Vân Gian Tam Thiên Giáp gần như bị hủy diệt, Cửu Thiên Sát Qua quân Lê Vanh bởi vậy mà chìm vào giấc ngủ, nếu không có Thừa Thiên quân đến Phạn Đàn mời Chân Phật, chỉ sợ cũng không bắt được Lâm Tùng Quân.

Đáng tiếc Thương Tễ nghe đến tên các vị đại nhân vật trên trời dưới đất như sấm bên tai, hoàn toàn không quen biết, nửa điểm sợ sệt cũng chẳng có. Lại đạp hắn một cước, giục hắn mau nói tiếp.

A Ất liền giận nói: "Ta đã nói rồi! Ngươi sao còn đạp ta!"

"Này đã xong rồi?" Thương Tễ nhíu nhíu mày , "Ngươi chỉ biết nhiêu đó thôi à?"

"Chỉ riêng như thế mà đã khiến một đám chư thần chưởng quản của Trung Độ phải rơi đầu đấy! Ngươi thật hết sức ngu xuẩn! Tịnh Lâm giết quân phụ, chư thần Cửu Thiên cảnh ai có thể tha cho y? Y rõ ràng đã chết rồi, lại vẫn còn sống. Hừ, nhưng cái này không gạt được ta, ta đoán y ngày đó đã bước chân vào cảnh giới Đại Thành. Ngươi biết cảnh giới Đại Thành là cái gì không? Tịnh Lâm trước đó đứng hàng quân thần, nhưng trên đời này có khả năng xưng một tiếng "Quân", bất quá cũng chỉ có sáu vị, vị bị giết là Cửu Thiên Quân người lập ra Cửu Thiên cảnh, Cửu Thiên Quân vừa là phụ thân y, cũng là quân thượng của y! Từ nay về sau, sáu quân biến thành tứ quân, hiện nay có thể đạt tới cảnh giới Đại Thành, chỉ có vị Sát Qua quân Lê Vanh. Tịnh Lâm nếu như cũng đạt tới cảnh giới này, y không chết cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."

"Tại sao?" Thương Tễ hỏi.

"Bởi vì tu vi Đại Thành, chính là bất tử bất diệt, cùng trời đồng thọ." A Ất trầm giọng nói, "...Nhưng ta cũng cảm thấy y là giả, vì y nửa phần cũng không lợi hại! Bên ngoài đều là ba hoa thổi phồng y lên thôi, ngươi xem y mà xem, linh hải của y rỗng tuếch, rõ ràng là bộ dạng đại nạn sắp tới, chịu đựng nhiều năm như vậy cũng chỉ là ma ốm mà thôi. Y nhát gan như vậy, nhiều năm rồi cũng không dám xuống núi! Sống như vậy còn có ý nghĩa gì? Không bằng chết cho rồi."

Hắn nói còn chưa dứt lời, liền cảm thấy đỉnh đầu bị gõ vài cái, suýt chút nữa đem hắn vùi vào trong tuyết. Người đá nhỏ đạp vào đầu hắn, lại chưa hết bực mà đạp hắn thêm mấy cái.

A Ất giận dữ, nhưng giận cũng không làm gì được, chỉ có thể nói, "A tỷ ta vốn là chim ngũ sắc dưới trướng Lâm Tùng Quân, quen biết y cũng không có gì kỳ quái. Ta nói xong rồi, các ngươi còn không mau cút đi."

Ai ngờ Thương Tễ quay đầu lại, thâm trầm mà nói, "Cút? Ngươi nghĩ thật đơn giản. Ngươi dạy mãi không sửa, hại ta suýt chút nữa làm mồi cho hải xà, dễ dàng thả ngươi, chẳng phải rất là thiệt thòi ta ngày trước sao."

A Ất giọng căm hận: "Ngươi lừa ta? Ngươi dám động vào ta! Ngươi! Ngươi... A tỷ! Tịnh Lâm! Cứu ta -- "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play