Quỷ sai đi vội vã, kéo dây xích nặng nề đi qua trước cửa sổ, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hoặc hình như là có chuyện gì đó quan trọng trong người, không muốn gây thêm rắc rối. Đợi bọn họ vừa đi, Tịnh Lâm liền thu tay về.
Tịnh Lâm chỉ phất nhẹ vạt áo, áo trong mở rộng, trượt đến bả vai. Y không chút để ý buộc lại đai lưng, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Thương Tễ giống như cái đuôi mà theo sát y, hỏi: "Vừa mới nãy là cái gì vậy?"
"Một con chim." Tịnh Lâm quần áo chỉnh tề, đang muốn cất bước, trước người lại bị một thân thể rắn chắc cản lại.
Thương Tễ nghiêng người dựa vào cửa, chắn đường đi của Tịnh Lâm, không bỏ qua mà nói: "Quỷ sai hoàng tuyền đuổi theo một con chim làm cái gì? Nó toàn thân đầy mùi xác thối, không giống yêu vật, ngược lại giống như một ác quỷ."
"Đó là La Sát điểu, do thi khí tích lại mà biến thành, có thể biến đổi trăm loại hình thái, thích..." Tịnh Lâm ngừng lại, nghiêm trang nói: "Thích ăn cá."
Thương Tễ bỗng nhiên giơ tay chắn y lại, cúi người hỏi, "Thích ăn cá? Vậy tại sao nó không bay vào đây tìm ta."
"Chỗ khác có cá béo hơn." Tịnh Lâm mặt không đổi sắc đáp.
Thương Tễ dùng ánh mắt ngờ vực đánh giá lời nói của Tịnh Lâm, trong lòng luôn cảm thấy không đúng. Nhưng hắn thấy Tịnh Lâm luôn đoan chính, chưa thấy y lừa gạt ai bao giờ, vì vậy lại hỏi: "Một con chim ăn cá. Quỷ sai truy đuổi nó làm gì?"
"Có lẽ không phải truy bắt nó." Tịnh Lâm đáp: "Mà là áp giải hồn."
Đường đến hoàng tuyền phải rời khỏi bờ, quỷ sai áp giải hồn phải vượt sông mới có thể đến được điện Diêm Vương. Trung Độ vạn linh tử hồn vô số, vì vậy thường phân chia thứ bậc, nhưng làm không được tốt, thường xuyên vì chậm nhất thời gian nửa khắc mà đánh mất quỷ hồn cần áp giải. Vì mệnh của một người đã được định sẵn trên sổ, đến khi thọ đã tận, Quỷ sai sẽ chờ đợi ngoài cửa sổ từ sớm, hành sự dứt khoát, tròng dây xích khóa lại là có thể kéo đi. Có người mệnh phổ đã chỉ rõ, viết xuống được sống thọ và chết tại nhà, còn người chết oan, đột tử thì cần thông báo cho thần chưởng quản chịu trách nhiệm tại phân giới ty nơi đó, sau lại do phân giới ty đệ trình lên Diêm Vương điện, Diêm Vương điện lại phái Quỷ sai chạy nhanh đến. Trong lúc bị trì hoãn đó sẽ mất thời cơ tốt nhất để bắt giữ quỷ hồn. Trung Độ rộng lớn, mất rồi thì như mò kim đáy bể, khó mà tìm được. Nhưng áp hồn được ghi chép lại có liên quan đến việc Quỷ sai được thăng cấp cao hơn, cho nên bây giờ chết một người, Quỷ sai liền hận không thể mọc thêm bốn cái chân mà gấp rút lên đường.
Nhưng tối nay lại có chút khác biệt, đúng là La Sát điểu luôn đi trước, có thể thấy được trong trấn có bao nhiêu người khi chết có oán niệm sâu nặng. Việc này khác hẳn với thường ngày, có lẽ là liên quan đến chuông đồng.
Thương Tễ luồn vào cổ tay áo Tịnh Lâm, víu lấy ngón tay cái của y, ló đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Thân hình hắn thu nhỏ lại, so với người đá nhỏ còn nhỏ hơn, núp trong tay áo Tịnh Lâm, là do miệng Tịnh Lâm nói con chim đó "Thích ăn cá", nếu La Sát điểu đến bắt hắn, lúc này hắn còn chưa đủ khả năng nuốt con chim đó.
Đêm khuya yên tĩnh, gió đã ngừng thổi, nhưng tuyết lại rơi dày thêm.
Tịnh Lâm phủ áo khoác màu xanh đen, vẻ mặt lạnh lùng trong trẻo xách một cái đèn lồng, đế giày không một tiếng động đạp lên tuyết mỏng, không để lại bất cứ dấu vết gì. Dọc đường tìm kiếm, đã đi rất lâu.
"Ngươi rất giống người phàm." Thương Tễ ngửa đầu nhìn nửa ngày, nói: "Hay ngươi vốn chính là người phàm?"
Tịnh Lâm không đáp, ngược lại hỏi: "Đã trốn trong tay áo, thì đừng có tùy tiện thò đầu ra."
"Ngươi chính là tránh câu hỏi của ta, không trả lời, có thể thấy trong đó tất có điều che giấu." Thương Tễ lười biếng, dùng tay áo bằng vải bố bọc lấy chính mình, ngẩng đầu nói: "Ngươi giấu tâm sự của mình sâu như vậy, là sợ sẽ có một ngày bị ta cắn nuốt sạch sẽ rồi hiểu được thất tình lục dục sao?"
"Chính ngươi tự có mâu thuẫn." Tịnh Lâm nói.
Thương Tễ biết y nói đến mấy câu nói của hắn trước khi cắn vào gáy y, không khỏi dùng đầu lưỡi chống lại răng nanh sắc bén, "Mấy lời vô ích vốn không thể tin, không ai nói với ngươi sao?"
Tịnh Lâm liếc hắn một cái, không hề trả lời. Thương Tễ tự biết đuối lý, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì là sai. Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng vấn đề rốt cuộc Tịnh Lâm là thần hay quỷ, thế nhưng Tịnh Lâm đối với cái vấn đề này luôn mãi ngậm miệng không chịu nói, điều này càng làm tim gan hắn cồn cào, nhất định phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành mới được.
Đang nghĩ ngợi thì Tịnh Lâm dừng bước, Thương Tễ còn chưa kịp nhìn xung quanh thì đã bị y đẩy nhẹ vào trong tay áo.
Hắn ở trong tay áo Tịnh Lâm lăn một vòng, lộn một vòng nữa, thành con cá chép xếp bằng ngồi ngay thẳng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đèn lồng Tịnh Lâm xách theo bỗng nhiên phụt tắt, y đứng trước một tòa nhà đóng chặt cửa. Dưới hiên cửa mọc đầy cỏ, cửa gỗ cũ kỹ, băng tuyết tích tụ trên mặt đất đã rất lâu, nhưng không có người quét tước.
Trong không khí có mùi máu tươi, tựa như gỉ sắt trong bóng đêm, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm lạnh lẽo từ cuống họng người, tê dại cả đầu. Thương Tễ nghe thấy thanh âm có yêu quái đang ăn thịt, còn đem xương cốt nhai đến nát tan.
"Ban ngày mới nói nơi đây không thích hợp đi săn." Thương Tễ gối hai tay sau đầu, cười một tiếng: "Giờ xem đi, rõ ràng là nơi thích hợp để ăn uống."
Hắn vừa nói xong, thanh âm nhai nuốt bên trong liền dừng lại.
Tịnh Lâm đụng mũi chân vào cửa, cửa liền kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra. Quỷ sai từ lâu đã không thấy tung tích, vũng máu trên đất đã đông lại, từ cánh cửa thấp hẹp mở ra kéo theo một vệt máu dài. Tịnh Lâm bước vào trong cửa, khu viện này chật hẹp, chỉ có hai gian phòng, một phòng để nghỉ ngơi, một phòng chứa củi. Cửa không có rèm, một cái cửa sổ cũ đã bị hư hỏng nghiêm trọng, vết máu tung tóe bắn ra từ lỗ thủng trên bệ cửa sổ, màu máu đã nhuộm đỏ giấy dán cửa sổ.
Trong viện không có thi thể, giống như là bị lôi từ trong phòng đến trước phòng chứa củi, lại phát hiện chưa chết hẳn, liền dùng cái chốt cửa đập đối phương đến hoàn toàn biến dạng, cuối cùng lại đem người theo đường cũ kéo về. Trong tuyết vẫn còn dấu vết đánh nhau, ở bên cạnh lại có dấu chân của trẻ con lớn nhỏ xen lẫn vào nhau.
Tịnh Lâm cảnh giác đánh giá xung quanh, Thương Tễ bỗng nhiên nói: "Ta ngửi được mùi của một người, là người đã lấy trộm chuông đồng."
Nhưng nơi này không còn người nào cả, tên ăn trộm kia tới đây làm gì? Hắn vốn đã biết mình bị yêu quái truy đuổi, trốn về trong trấn càng nên bí mật hành sự mới đúng.
Tịnh Lâm lại bước vào trong phòng, sự hắc ám khó phân biệt, y đốt lên một ngọn lửa vào đèn lồng, đèn bùng lên ánh sáng yếu ớt. Ngay tại lúc ánh sáng vừa lên, một khuôn mặt bị đập đến lõm vào, vô cùng dữ tợn nhìn thẳng vào Tịnh Lâm, oán độc theo dõi y.
Tịnh Lâm chợt lùi một bước, cũng không phải sợ mà là ngại. Người này khép miệng khó khăn, huyết nhục đang ăn ngấu nghiến như bị kẹt lại ở cuống họng, chỉ có thể cố sức mà nôn mửa.
"Ta..." Hai tay hắn nhét vào miệng, lảo đảo đến gần Tịnh Lâm, "Ta... Ta..." Chóp mũi Thương Tễ khẽ nhúc nhích: "Thúi muốn chết, là nó, con chim kia."
La Sát điểu khom lưng nuốt nuốt, nước miếng lẫn lộn với máu thịt cũng chảy xuống, thăm dò hướng về phía Tịnh Lâm.
Tiếng Thương Tễ tàn nhẫn vang lên: "Bảo nó đừng có tới gần ngươi, bằng không ta sẽ xé xác nó!"
Tịnh Lâm phủi tay áo, Thương Tễ ở trong tay áo kêu không ra tiếng. Nhưng đã muộn, La Sát điểu đã nghe thấy tiếng nói, liền nổi lên ý xấu. Cổ họng nó "khanh khách" vang lên tiếng chim hót, nổi điên đánh về phía tay áo Tịnh Lâm, muốn bắt lấy Thương Tễ. Thương Tễ ở trong tay áo lăn lộn đến mắt nổ đom đóm, ôm chặt ngón tay Tịnh Lâm, không chút nghĩ ngợi mà mở miệng cắn một ngụm.
Thân thể cao lớn lập tức hiện ra, Thương Tễ một tay che kín vảy, bộ dáng giống như thời điểm hóa hình đối mặt với Hải giao Tông Âm. Hắn tóm lấy gáy của La Sát điểu ấn đầu nó xuống, thô bạo mà quẳng xuống phía dưới, đem mặt nó nện lên trên đất.
"Ta chẳng cần biết ngươi là ai." Thương Tễ âm u lạnh lẽo nói: "Ngay cả đồ ăn của ta mà ngươi cũng dám cướp."
Còn chưa dứt lời, Tịnh Lâm liền học theo túm lấy cổ hắn kéo một cái, Thương Tễ bị kéo ngửa ra đằng sau, phía trên trùng hợp rơi xuống một cỗ thi thể lướt qua trước mặt hắn.
Tịnh Lâm nhạy bén bắt được tiếng chuông đồng, y nhấc chân trở mình đạp một cái, gió mạnh trong căn phòng chật chội đột nhiên tuôn trào như sóng dữ, hướng đến La Sát điểu đang lăn người về phía sau. Y một tay túm lấy Thương Tễ đang giương nanh múa vuốt, một tay vẽ phù, thanh quang đột ngột sáng lên, phù chú trong không trung chớp mắt mở rộng, đem hai người che lại ở phía sau. Nhưng mà Tịnh Lâm trong một đêm đã bị Thương Tễ cắn hai lần, nào còn có thể trụ thêm được nữa, sau một khắc, phù văn bị tiếng kêu của La Sát điểu phá cho sắp lung lay, thanh quang cũng bị phá vỡ.
Tịnh Lâm ôm ngực khuỵu xuống, che miệng ho ra máu.
Hai tay của La Sát điểu vồ đến, vo cùng mạnh mẽ, thẳng hướng đôi mắt của Tịnh Lâm. Thương Tễ giơ tay đón đỡ, vảy cấp tốc hiện lên che cả cánh tay, nhưng cho dù như vậy, vẫn bị móng vuốt của La Sát điểu cào cho máu bắn tung tóe.
"Mới chỉ trong giây lát" Thương Tễ nói: "Nó sao lại trở nên mạnh như vậy!"
Tịnh Lâm khí tức bất ổn, hai người đồng loạt lui về phía sau. Y vẫy tay áo gọi gió, hoa tuyết vây quanh trút xuống. La Sát điểu rốt cuộc cũng lộ ra toàn bộ diện mạo, một bộ dạng giống như xác chết, hóa thành khuôn mặt không trọn vẹn của lão giả. Hoa tuyết xoay chuyển như đao cắt, La Sát điểu kêu lên thảm thiết, nhưng không thấy miệng vết thương đâu cả.
"Nó ăn chuông đồng."
Tịnh Lâm còn chưa nói hết, La Sát điểu đã xé mở kình phong, từ phần lưng bị nứt sinh ra hai cái cánh màu xám, nổi gió quét tuyết, vọt tới.
Thương Tễ tu vi chưa ổn định, linh hải bất ổn, có thể được như giờ là do ăn được linh khí của Tịnh Lâm, giờ phút này dù có lấy mệnh đọ sức, cũng chưa chắc thắng được La Sát điểu. Trừ phi lại cắn Tịnh Lâm thêm mấy cái, nuốt thêm mấy lần. Tịnh Lâm lại càng không phải nói, vốn linh hải đã bị tổn thương bất ổn, giờ chỉ còn một hơi thở kéo mệnh mà thôi. Trước đây ở sân viện thì còn có thể, bởi vì có chuông đồng trấn cửa, giúp y tụ linh lựclại, không bị tiêu tan, nhưng hôm nay đã mất chuông đồng, từ lâu y đã rơi vào thế hạ phong.
Thương Tễ đột nhiên nhấc chân lên, cách ván cửa đạp lên La Sát điểu, xông ra ngoài. Hắn dùng lực giẫm lên. Hai tay La Sát điểu giãy giụa lung tung, hai cánh đập phành phạch phía sau cửa.
"Phun ra nguyên vật cho ta!" Thương Tễ trầm tiếng, chịu đựng La Sát điểu trùng kích đập, mắt thấy ván cửa sắp chịu không nổi sức đập.
Đầu La Sát điểu bất thình lình phá vỡ ván cửa, chói tai gào thét, "Ta...Ta!"
Tịnh Lâm nói: "Thật giống ngươi."
Thương Tễ nắm chặt cánh tay Tịnh Lâm ngay lập tức, hận thù mà nói: "Thúi lắm, ta trưởng thành mang dáng vẻ như thế này sao? Ta ở trong mắt ngươi là như thế này?"
Tịnh Lâm thấy hắn hiểu sai ý, nhưng cũng không thèm sửa, chỉ là quay người đánh về phía Thương Tễ, khiến cho hắn phải lùi về phía sau vài bước, trượt ngã trên mặt đất. Thương Tễ bị Tịnh Lâm đánh cho lưng đụng phải một đống tạp vật, củi gỗ ầm ầm ập xuống nện vào người. Hắn mắng một tiếng, vùng dậy khỏi đống hỗn loạn, ôm lấy eo Tịnh Lâm, đem người trực tiếp vác lên vai, nhanh nhẹn đứng dậy.
La Sát điểu đập cánh che trời, mặt cũng biến về hình chim. Thương Tễ khiêng Tịnh Lâm bắt lấy đầu tường, mạnh mẽ nhảy lên, quay đầu bỏ chạy.
"Ngươi lừa ta, nó căn bản không ăn cá, nó ăn thịt người, ăn mắt, ăn yêu." Thương Tễ nhảy lên nóc nhà, trong đêm tuyết chạy như điên.
Tịnh Lâm lần đầu tiên bị người ta khiêng ở đầu vai như thế này, xóc đến dạ dày lăn lộn, cơ hồ muốn phun ra hết. Y không chịu nổi, muốn lên tiếng than thở như bình thường, y đè lên gáy Thương Tễ, muốn nhấc người dậy. Nào ngờ trong phút chốc lại vang lên tiếng "khanh khách", La Sát điểu lướt qua sợi tóc tung bay của y, đúng như lời y đã nói, hai kẻ này thật giống nhau, đều bám dai như đỉa, con quái vật mặt mũi xấu xí đã đuổi theo được đến trước mặt Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm lạnh lùng nhìn nó chằm chằm, gió đêm lại nổi lên, thổi đến cánh chim nó run rẩy. La Sát điểu trong nháy mắt khiếp đảm, co rúm lại một chút. Thương Tễ trong chớp mắt, nhanh chóng nhảy vọt qua mấy nóc nhà, lại nhảy xuống bên đường, tiếp tục chạy như bay.
Tịnh Lâm cảm thấy ánh trăng đêm nay mơ hồ không rõ, lúc nhảy xuống đất, hoảng hốt nhớ lại chút ký ức trước kia. Y nắm chặt y phục của Thương Tễ, đầu đau như búa bổ. Thương Tễ phát hiện có điều không đúng, liền kéo y vào trong lòng.
"Tịnh Lâm?" Thương Tễ lần thứ hai nhảy lên, hắn giữa trời tuyết lớn, siết mặt Tịnh Lâm: "Không cho ngủ!"
Tịnh Lâm nhắm mắt, kéo căng vạt áo Thương Tễ, nói: "Nơi này không đúng."
Thương Tễ bị truy đuổi có chút gấp gáp, hô hấp cũng trở nên rối loạn. Tuyết quá lớn khiến hắn khó mà phân biệt được phương hướng, chỉ là xung quanh toàn là nóc nhà, muốn chạy cũng chạy không xong! Sau lưng Thương Tễ bị gió lạnh tập kích, hắn cúi người muốn tránh, nhưng không ngờ vừa quay đầu sang trái lại bị một cái xích sắt quất tới, hắn không kịp tránh né, mắt thấy sắp bị đập trúng. Trong chớp mắt, một đoạn tay áo bạch y từ bên trái Thương Tễ lao tới, vững vàng chặn xích sắt lại. Hàn băng mau chóng bao phủ mu bàn tay, trên tay Tịnh Lâm không thấy miệng vết thương, nhưng lại thấy máu nhỏ xuống tí tách. Tịnh Lâm dùng một tay khác lau vết máu, lại nâng tay đưa sát lại bên môi Thương Tễ.
"Ăn no." Tịnh Lâm khẽ động, hàn băng vỡ nát, từng chữ của y rõ ràng, nói: "Chúng ta không phải chạy."
Quỷ sai đứng trang nghiêm xung quanh, xích sắt kêu "rầm" vang vọng, bao vây hai người lại.
Bọn họ rõ ràng chậm hơn Quỷ sai một bước, vốn không muốn gặp lại, giờ khắc này lại xui xẻo đứng trước mặt Quỷ sai. Có thể thấy được nơi đây xác thực tà môn, giống như chuyến này có người đặt bẫy bọn họ.
Thương Tễ từ lúc chạy trốn đã sớm mất hết kiên nhẫn, đầu lưỡi hắn dọc theo máu đỏ mà đảo qua, dựa vào sự hào phóng của Tịnh Lâm mà liếm sạch sành sanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT