Mấy viên đồng châu lăn trên đất, một người đàn ông bên tóc mai nhuốm đầy sương gió đang khom lưng nhặt lên. Một viên lại một viên, lau sạch sẽ rồi thu vào trong túi tiền, lúc thắt miệng túi thì truyền ra tiếng chuông đồng đinh đang. Đứng đối diện là một lão đầu ôm bàn tính, đẩy hạt châu vang lách cách.

"Thanh toán xong rồi thì đi đi.". Lão đầu cũng không ngẩng đầu lên, thuận tay khua khua, xua đuổi nói: "Nhanh nhanh nhường cho người đằng sau."

Người đàn ông không nói tiếng nào, xoay người đẩy đám người ra, chen chúc đi vào trong phố xá. A Ất một đường bị xóc đến hai mắt biến thành màu đen, giờ khắc này chỉ có thể nằm thoi thóp trên đất, mặc cho người ta đánh giá, mặc kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này lẩn vào trong đám người.

Người đàn ông buộc chặt cổ áo, che mũ xuống, đem khuôn mặt trầm mặc ít nói ẩn giấu vào trong bóng tối, chỉ mơ hồ để lộ ra đường nét lạnh lùng. Hắn chen vai nhích vào trong đám đông cũng không buồn chớp mắt lấy một cái, dường như đối với sự qua lại ồn ào náo nhiệt chỉ hắn như một tảng đá, vừa không đáng chú ý, cũng không có hứng thú. Hắn chen vào một hẻm nhỏ, gõ một cánh cửa nhỏ hẹp.

Cánh cửa chầm chập mở ra một nửa, một nữ nhân mặt đầy son phấn, y phục hở hang đi ra, mặt đầy vẻ buồn ngủ. Hoa Đễ dựa cửa, đến áo khoác cũng lười khép lại, thấy ngươi đàn ông liền nói: "Uổng công một chuyến, trong túi trống trơn có phải hay không? Đồ vô liêm sỉ, ngươi cho rằng lão nương ở nơi này là khách điếm bình dân chắc, mắt chỉ để trên đầu thôi hả."

Hoa Đễ trong miệng mắng chửi, nhưng lại khẽ nhường đường. Người đàn ông nghiêng mình đi vào trong, vừa vào đã thấy một sự thơm mát đập vào mặt. Hắn tháo mũ xuống, khom người ngồi lên chiếc giường nhỏ của nữ nhân. Trên tiểu lô đang hầm rượu và cháo, tay chân hắn đông lạnh một ngày rốt cuộc cũng có thể ấm lên.

Hoa Đễ sột soạt chui vào trong chăn, cuộn lưng, trong phút chốc đã chợp mắt. Không nghe được động tĩnh gì của người phía sau, lại mắng: "Đi một chuyến vào trong núi sâu rừng thẳm, ngay cả ăn cũng không cần nữa à!"

Người đàn ông pha rượu, nuốt một ngụm. Quy củ mà ngồi xuống, rũ mắt quan sát. Trong phòng yên tĩnh, hắn vừa vào cửa liền nhìn thấy đống tạp vật hỗn loạn còn chưa thu hồi, liền biết ngay đêm qua Hoa Đễ phải tiếp khách. Hầu kết hắn chuyển động, cúi đầu khẽ thở dài, ngả vào trên tiểu tháp không đủ dài, cuộn mình chợp mắt.

"Phương Bắc có tin tức à." Người đàn ông đè ép giọng hỏi.

Hoa Đễ mở mắt ra, nhìn chăm chú vào màn trướng dung tục không chịu nổi, bên trên rủ xuống một tấm gương nhỏ chỉ có thể soi thấy một bên mắt của nàng, khóe mắt tinh tế mơ hồ đã có nếp nhăn. Nàng nâng tay vuốt vuốt tóc mai, vẫn sắc bén mười phần mà trả lời: "Ta cho rằng ngươi đã sớm từ bỏ, đi một cái là mười ngày nửa tháng, hỏi cũng không thèm hỏi, hóa ra trong lòng vẫn còn nhớ nhung lắm."

Người đàn ông không trở mình được, nằm khom người trên giường nhỏ hẹp có chút chật vật. Nhưng thần sắc vẫn như thường, có vẻ là đã quen.

Hắn nói: "Ta chỉ có một nữ nhi."

Hoa Đễ chóp mũi đau xót, nàng vội vàng ấn khóe mắt, mạnh mẽ ổn định âm thanh hừ một tiếng, nói: "Thê tử ngươi đã chết, nghèo đến không có cái ăn, ai còn nguyện ý đi theo ngươi chứ? Ngay cả thê tử mới cũng không lấy được, lại còn hi vọng có mấy đứa con gái?"

Người đàn ông đáp: "Một đứa là đủ."

Hoa Đễ nói: "Phương Bắc còn chưa có tin tức, đường tuyết khó đi, không biết mất mấy ngày. Huống hồ Trung Độ rộng lớn như vậy, trẻ con bị bắt cóc nào dễ tìm thấy? Ngươi không hiểu sao?"

Người đàn ông lại không nói gì nữa, ngủ thiếp đi. Hắn một đường chạy trốn khổ cực, cảm thấy phía sau có yêu vật đang truy đuổi, may mà luôn mang theo bên mình một món bảo bối đi đường, mới có thể thoát thân. Bây giờ đã vào thành, chỉ cần khí vị bị lẫn lộn, sẽ không sợ yêu vật kia tìm được hắn.

Chóp mũi Thương Tễ khẽ nhúc nhích, nói: "Ta không tìm được hắn, nơi này người đông như kiến, trà trộn vào liền khó nhận ra. Tịnh Lâm, chuông đồng của ngươi ở đâu?"

Ánh mắt Tịnh Lâm dò xét trong đám người, nói: "Không thấy."

Nơi đây trên có thiết lập của phân giới ti tra xét, dưới có bố trí phủ nha trấn tà của người phàm, còn có nhân yêu hỗn tạp vô số, tầng tầng cách trở, khiến cho cảm nhận chuông đồng trở nên mỏng manh yếu ớt.

"Trấn này không nhỏ, nếu muốn tìm chuông đồng thì đúng là mò kim đáy bể." Thương Tễ nói: "Ta đoán hắn chắc hắn cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài, cho nên chưa cần nóng vội nhất thời. Này, ta đã chạy cả một đêm, giờ đang cực kỳ đói bụng."

Tịnh Lâm ôm người đá nhỏ, dọc đường đều đi bộ. Y hơi khép mắt, liền cảm thấy bốn phía xung quanh yêu khí ngút trời, yêu quái khoác da người có thể thấy ở khắp mọi nơi. Không chỉ có như vậy, y còn cảm thấy được có chùa miếu quanh đây, nơi này có thần tiên chấp chưởng đang giương mắt tuần tra giám sát.

Vậy thì khó mà giải quyết được.

"Có thể ăn chưa?" Thương Tễ bỗng chốc cúi người, kề sát bên tai Tịnh Lâm: "Ngươi cho ta ăn, hoặc là ta đi kiếm ăn. Nhiều người như vậy, ít đi một hai kẻ, cũng chẳng có gì lạ đâu nhỉ."

"Ngươi có thể thử xem." Tịnh Lâm nói: "Nơi đây là do Huy Án, thần tướng dưới trướng Sát Qua Quân chấp chưởng, trời ban mắt ưng, có thể thấy rõ nguyên hình của yêu quái, không bị huyễn hình quấy nhiễu. Lại kiêm cả thần thức soi chiếu, chưa từng ngủ đông, nhất cử nhất động của ngươi đều bị hắn thu vào mắt."

"Vậy chẳng phải là nhòm ngó chuyện riêng tư của người khác, không có đức hạnh gì sao." Thương Tễ nói, sờ sờ ngực: "Hắn có thể nhìn xuyên quần áo không?"

Tịnh Lâm liếc hắn một cái, người đá nhỏ cũng liếc hắn một cái.

Thương Tễ khẽ nhấc cằm: "Ngươi cũng muốn xem sao, cứ việc nói thẳng. Nhưng hắn cứ như vậy, sẽ không bị hoa mắt sao? Nơi này người so với yêu lại càng nhiều."

Tịnh Lâm nói: "Hắn mở mắt thì thấy yêu vật, nhắm mắt thì thấy người phàm."

"Vậy nếu hắn muốn nhìn ngươi, thì nên mở to mắt, hay là nhắm hai mắt đây?"

Tịnh Lâm nói: "Mắt bị mù."

"Tán gẫu một chút mà thôi." Ngón tay Thương Tễ bắt lấy bả vai Tịnh Lâm, giống như đang đỡ y, nhưng lại đem y giam lại bên người, "Ngươi sao lại khẩn trương như vậy?"

"Động tay động chân" Tịnh Lâm giơ tay đẩy tay Thương Tễ ra , "Vậy không phải là chỉ tán gẫu một chút rồi."

"Ngươi đến cùng là đang giả vờ đoan chính nhưng thực chất chính là ngoan cố. Ngươi và ta quen biết đã lâu, thân cận như này cũng không có gì lạ." Thương Tễ khoác vai y: "Tới gần chút nữa, ngươi bây giờ là miếng thịt đầu tim của ta, không thể để mất được."

"Vậy thì làm phiền." Tịnh Lâm nói: "Đi phía trước mở đường."

Thương Tễ mang theo y đi xuyên qua đám người, trong lúc đó, thỉnh thoảng có phải chống lại ít nhiều những ánh mắt không có ý tốt. Thương Tễ lại chỉ có thể ước lượng lần lượt từng người một trong lòng, này thì gầy quá, kia lại béo quá, toàn bộ đều xấu quá, một cái cũng không thể ăn được.

Tịnh Lâm nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy một con mèo rừng đang mỉm cười e thẹn, bị Thương Tễ nhìn đến hai tai đều đỏ lên, một đôi mắt kiều mị nhìn Thương Tễ.

"Béo gầy vừa vặn." Thương Tễ nói: "Nhưng mà nếu ăn sống thì có chút bất tiện, ở đây không có chỗ vứt đầu."

"Ngươi chỉ muốn ăn nàng sao?" Tịnh Lâm hỏi.

Thương Tễ lập tức lộ ra biểu tình "bằng không thì sao chứ", lại như hiểu rõ nói: "Ăn sống rất xấu xí, ta sẽ ăn khi không có mặt ngươi. Nhưng mà ngươi và ta lại không thể tách ra, nên thời điểm ta ăn uống, ngươi có thể nhắm mắt lại không nhìn. Chẳng lẽ ngươi còn có tấm lòng từ bi đối với yêu quái sao?"

"Không có." Tịnh Lâm đáp, toại nguyện không hỏi nữa.

Thương Tễ đi dạo trên phố, đầu tiên còn có chút thích thú, sau đó liền cảm thấy không còn gì thú vị. Vì tới tới lui lui đều là người, nói cười cũng không phải việc hắn thích, thậm chí còn không phải là việc mà hắn có thể dễ dàng hiểu được. Hắn cảm thấy được chính mình hình như vẫn còn ở trên núi, chẳng qua là ở rất xa trông người khác mà thôi. Hắn không hiểu vì sao con người lại có thể vừa cười vừa thẹn thùng, dưới lớp da của hắn là trái tim vừa lạnh lại vừa cứng, vừa không cảm nhận được cái gì là đẹp, cũng không biết ngóng trông là gì.

Tịnh Lâm vào khách điếm, như một người phàm bình thường, dung mạo đã biến đổi thành không hấp dẫn ánh mắt người khác, chỉ là dạng phổ thông bình thường, không có gì đáng chú ý. Thương Tễ biết y che giấu dung mạo, nhìn y đưa ra ngân châu, sau đó cùng y lên lầu.

"Loài người ở chỗ như này sao?" Thương Tễ ngả xuống giường, lăn một vòng, chống tay nhìn Tịnh Lâm "Cùng với ở nhà chẳng có gì khác biệt."

Tịnh Lâm nói: "Nếu không khác biệt thì về phòng của ngươi đi."

"Muốn ta đi có gì khó, giống như trước xách ta ra ngoài rồi quẳng đi không phải là được rồi sao." Thương Tễ nâng một tay lên, mò đến góc áo Tịnh Lâm, hướng người phía trước kéo kéo, "Ngươi đối với nhân gian hình như rất hiểu biết, trước đây đã từng tới sao?"

Tịnh Lâm không đáp, người đá nhỏ ra sức nhảy một cái, nhảy đến trên bụng Thương Tễ, Thương Tễ không chút nghĩ ngợi, liền nâng tay hất văng ra, chỉ lôi kéo Tịnh Lâm.

"Trả lời."

Tịnh Lâm cởi áo khoác, xoay người muốn đi. Nào ngờ Thương Tễ lại nhanh chóng bò dậy, nhào vào ôm lấy y, bắt lấy hai tay y, lôi y vào trong lồng ngực.

"Cả một đường này ngươi còn chưa rõ." Thương Tễ nguy hiểm mà dán vào một bên tóc mai Tịnh Lâm: "Bây giờ ngươi và ta ai mới là chủ nhân sao?"

Ống tay áo Tịnh Lâm trượt xuống, để lộ ra một đoạn cổ tay, bị Thương Tễ nắm đến ửng hồng. Y đến lông mày cũng không thèm động một cái, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu như mọi việc đều phải giảng tôn ti, chỉ sợ đối với ngươi không có lợi ích gì."

"Chỗ của ta ở đây." Thương Tễ nói: "Ở trong lòng bàn tay của ta, trừ ta ra, không ai có thể thay ta quyết định."

"Vậy thì thật là đáng mừng." Tịnh Lâm không nhanh không chậm đáp.

Thương Tễ lại vì thái độ này của y mà hậm hực trong lòng, cứ như vậy đem Tịnh Lâm kéo lên giường, đè lưng y trên đệm chăn. Thương Tễ cúi đầu, lộ ra tia tàn nhẫn, nhưng trong miệng vẫn cười nói: "Ngươi nửa điểm cũng không muốn cúi đầu, cũng không sợ hãi. Ta chỉ là nghĩ tới, thời điểm ngươi vứt bỏ ta cũng như vậy, vừa không buồn khổ cũng không thương xót. Giờ khắc này ta thật nghi ngờ, đến tột cùng là ngươi có tâm hay không, có tình người hay không."

Tịnh Lâm vùi nửa mặt vào trong chăn, lộ ra một đoạn gáy trắng nõn. Y mím chặt môi, nghe vậy cười lạnh: "Không nhớ à? Ta chính là người chết."

"Người chết hơn phân nửa đều không mở miệng được." Thương Tễ có thể nhìn thấy da thịt rõ ràng trên cổ y, không nhịn được chộn rộn, nói: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội, chúng ta từ từ nói chuyện. Trước kia ngươi đã từng tới đây sao? Trước khi làm thần tiên, ngươi là người phàm sao?"

"Ta trước giờ ăn uống đều không hỏi đồ ăn tâm tình như thế nào, nhà ở đâu." Tịnh Lâm khẽ liếc mắt: "Ngươi cũng thật có vài chỗ đặc biệt..."

Tịnh Lâm còn chưa dứt lời, đã nhắm mắt lại hít không khí.

Thương Tễ cắn vào da thịt sau gáy y, chỗ kia ấm áp, nơi chưa từng chạm tới kia cứ như sơn hào hải vị, khiến Thương Tễ muốn ngừng cũng không được. Hắn lại được nếm trải cái loại linh khí tràn ngập, được tẩm bổ đến vui vẻ và sảng khoái, linh khí cứ thế mà lao nhanh vào cơ thể, làm cho hắn có chút không thể nào ngăn chặn được.

Ăn y đi, chỉ cần ăn y, sự lãnh đạm và đề phòng của y đều sẽ bị nuốt xuống bụng, từ đây biến mất hoàn toàn.

Thương Tễ nhẹ nhàng dùng răng cắn đứt da. Hắn tham lam liếm láp chút máu kia, đang muốn nuốt, lại phát hiện đầu Tịnh Lâm rủ xuống bất động.

Thương Tễ đột nhiên nhả ra, ngẩng đầu dậy, hắn lật người Tịnh Lâm lại, phát hiện Tịnh Lâm đã rơi vào hôn mê, đồng thời cả người cũng lạnh cứng.

Không đúng.

Thương Tễ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hắn xác thực là trước giờ đều có ý muốn ăn Tịnh Lâm, nhưng hắn dù có bị huyết nhục mê hoặc cũng sẽ không điên cuồng như vậy, hắn mơ hồ nhận ra được, từ khi dính qua máu của Tịnh Lâm, dường như hắn đã bị chiếm mất cái gì đó. Hắn nhất định phải biết Tịnh Lâm rốt cuộc là gì, bằng không hắn cứ có cảm giác mình bị người khác nắm trong lòng bàn tay, luôn luôn bị người thúc đẩy, bị người khác chi phối.

Thương Tễ chà nhẹ khóe môi, nhìn phía ngoài cửa sổ. Người đá nhỏ đi đứng loạng choạng, té ngã giữa giường. Thương Tễ gọi nó mấy lần, thấy nó tinh thần uể oải.

"Ta cắn Tịnh Lâm." Đầu ngón tay Thương Tễ chọc mặt người đá nhỏ, nhìn nó chằm chằm nói: "Ngươi suy yếu cái gì hả?"

Người đá nhỏ không nhúc nhích, phủi tay hắn ra, chui đầu vào trong đệm chăn. Thương Tễ lại xách nó lên, đặt lên ngực, rồi hắn nằm xuống bên cạnh nhìn Tịnh Lâm.

"Nếu y giống như ngươi không mở miệng nói chuyện thì tốt rồi." Sau lại hối hận, chỉ nói: "Thôi, y vốn giống như là cái hũ nút. Này, ngươi ở cạnh y bao lâu rồi? Dựa vào cái gì y đối với ngươi lại có vẻ mặt ôn hòa như vậy. Chúng ta đều là được nuôi chơi, còn phải phân thứ tự trước sau sao?"

Người đá nhỏ trở mình, nằm úp sấp nhìn hắn, lại quay đầu, giống như buồn ngủ. Thương Tễ lại càng muốn trêu chọc nó, cho nó ôm ngón tay rồi chọc chọc.

Thương Tễ chơi cùng nó một lúc, trời đã dần tối lúc nào không hay. Thương Tễ đột nhiên tỉnh dậy, vươn mình xuống giường, đẩy nhẹ cửa sổ. Cuồng phong xen lẫn tuyết đập thẳng vào mặt, ánh mắt hắn cảnh giác nhìn xa xa trong bóng đêm, hắn ngửi thấy một loại mùi vị tanh tưởi.

Trong đêm tối, đột nhiên có một hạc ảnh màu xám bổ nhào qua, bạch trảo hình dáng to lớn, hai mắt như lân hỏa lập lòe, nơi nó đi qua ngập mùi xác thối. Thương Tễ nhíu chặt lông mày, cũng không biết đây là loài chim gì, chỉ thấy nó bay qua nóc nhà, vượt lên tuyết mà bay, rồi lại lao xuống hướng cách đó không xa. Sau đó trên phố không một bóng người bỗng truyền ra tiếng xiềng xích va chạm. Nhóm quỷ sai sắp xếp có thứ tự mà đuổi theo hướng chim lớn. Trên đường chạy qua dưới lầu, có một người như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lại.

Cửa sổ bỗng nhiên đóng lại, Tịnh Lâm bịt chặt miệng mũi Thương Tễ, che đậy hơi thở của hắn, Thương Tễ nhẹ hô hấp, suýt nữa đã lộ ra hình dáng yêu vật.

Đôi mắt Tịnh Lâm nhìn chằm chằm vào giấy dán cửa sổ, y bất động, hơi nghiêng đầu, ở bên tai Thương Tễ nói: "Không được cắn, đừng cử động, cũng đừng kêu ra tiếng."

Thân thể căng chặt của Thương Tễ dần dần thả lỏng, cần cổ nổi lên lân quang cũng dần được che giấu lại không nhìn thấy nữa, ở giữa cánh tay Tịnh Lâm, thành thật đứng yên bất động.

Tịnh Lâm tựa như khen ngợi nói: "Thật biết điều."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play