Hạ Cảnh Dương cũng không biết chính mình vì cái gì mà nhảy xuống, thật giống như theo bản năng nhảy xuống, hắn thực sợ hãi khi mất đi Ôn Tử Du. Nhưng hắn không nói ra chỉ làm bộ dáng rất mệt ngồi nhìn Ôn Tử Du trên giường bệnhÔn Tử Nhạc không được đến đáp lại, cắn răng lộ ra mỉm cười, cúi đầu quỳ gối xuống nói
"Cảnh Dương ca ca, thời điểm hôm nay thấy anh nhảy xuống, em cảm thấy như mọi thứ sụp đổ, em không thể mất đi anh, chúng ta kết hôn đi"
“Cái gì?” Hạ Cảnh Dương nhíu mi
“Không phải nói không công khai tốt hơn sao?”
"Chính là, em sợ hãi, hôm nay thực sự làm em có chút luống cuống, em không nghĩ ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên liền muốn quang minh chính đại với anh"
Nước mắt Ôn Tử Nhạc thấm ướt áo Hạ Cảnh Dương mới thay, Hạ Cảnh Dương liền đem hắn kéo lên
"Bây giờ còn chưa được, em đừng nghĩ đến việc này được không?"
“Vì cái gì không được?” Ôn Tử Nhạc cắn môi nói
"Anh thích Ôn Tử Du?"
Hạ Cảnh Dương có chút bất mãn
"Em gần đây tại sao luôn miên man suy nghĩ đến việc này, như vậy có ý gì?" Hắn vẫy vẫy tay nói tiếp
"Sự việc em cho bảo tiêu rời đi làm Ôn Tử Du chạy trốn anh không truy cứu nữa, em về đi, đừng trước mặt anh nói này nói đó không thể hiểu được "
Ôn Tử Nhạc còn muốn mở miệng nhưng thấy vẻ mặt Hạ Cảnh Dương có vẻ không kiên nhẫn hắn có nhiều điều muốn nói nhưng hiện tại cũng không dám nói chỉ có thể không cam lòng mà rời khỏi bệnh viện. Tống Cảnh Hiên ở bên ngoài chờ hắn, thấy hắn ra tới vội đón đi lên, “Thế nào?”
Ôn Tử Nhạc thấy hắn liền thay đổi biểu tình
"Tiểu Du tình huống cũng không tệ lắm, chờ Hạ Cảnh Dương đi rồi cậu liền đi tìm nó đi. Phía trước kia mấy cái bảo tiêu bị Hạ Cảnh Dương cho đi rồi, buổi tối hôm nay là cơ hội duy nhất của cậu.”
Ôn Tử Du được truyền dịch mấy bình nước cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt Hạ Cảnh Dương sợ đến mức la thất thanh thét chói tai
Hạ Cảnh Dương chạy nhanh lại bưng kín miệng anh
"Câm miệng ngay, nếu không tôi sẽ cắt đầu lưỡi em"
Ôn Tử Du cơ hồ mất đi lí trí, điên cuồng giãy dụa, mu bàn tay bị kim tiêm cắm vào đều bị hắn kéo xuống liền xuất hiện rất nhiều máu
Hạ Cảnh Dương thấy thế, dứt khoát rút vài thứ kia, hung hăng đè Ôn Tử Du lại
"Em câm miệng, băng không tôi sẽ khiến cho mẹ em vĩnh viễn không kêu ra tiếng!"
Ôn Tử Du lúc này mới nhẹ nhàng gật gật đầu, Hạ Cảnh Dương liền buông lỏng tay, tùy tiện lau tay rồi đem khăn giấy ném cho Ôn Tử Du "Đem máu lau khô"
Ôn Tử Du vẫn luôn ở phát run, làm gì có tâm trạng quản máu ở trên tay, cầm lấy khăn giấy lau đi. Ôn Tử Du khóc lóc cầu xin hắn
"Thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không bao giờ chạy nữa, xin anh đừng đánh tôi nữa!"
Anh khóc đến thút tha thút thít, Hạ Cảnh Dương nghe đến phiền lòng
"Tôi khi nào nói muốn đánh em?"
Ôn Tử Du nói không ra lời, chỉ là hơi phát run, Hạ Cảnh Dương cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài rửa tay
Hắn đi rồi lúc sau Ôn Tử Du mới an tĩnh một chút, lại không nghĩ rằng Hạ Cảnh Dương chân trước vừa mới đi, sau đó lại thấy Tống Cảnh Hiên đi vào phòng bệnh
Tống Cảnh Hiên ở cùng Ôn Tử Nhạc tách ra lúc sau liền trộm đi vào khu nằm viện nhìn trên hành lang không có đám người mặc quần áo đen mới tin tưởng Ôn Tử Nhạc không lừa hắn. Hắn đợi thật lâu, thật vất vả nhìn đến Hạ Cảnh Dương rời đi liền vào được, Ôn Tử Du nhìn đến hắn hoảng sợ
“Sao anh lại tới đây?”
“ Tôi đến mang em đi.” Tống Cảnh Hiên chỉ nói một câu này liền phải đem Ôn Tử Du bế lên, nhưng Ôn Tử Du lắc đầu không chịu
“Hạ Cảnh Dương lập tức liền tới rồi, tôi không thể đi!”
“Vì cái gì?” Tống Cảnh Hiên thấp giọng rống lên một tiếng
“Em luyến tiếc hắn?”
"Nếu tôi luyến tiếc hắn thì trước kia đã không chạy trốn" Ôn Tử Du đẩy tay hắn ra nói
"Anh đi mau, chờ hắn tới hắn sẽ không bỏ qua anh”
"Sẽ không, thuyền ở bến tàu chờ, chỉ cần hiện tại em theo tôi đi chúng ta liền có thể lập tức rời đi.” Tống Cảnh Hiên có chút sốt ruột
“Em lại không chịu, Hạ Cảnh Dương liền thật sự sẽ về tới.”
“Chính là” Ôn Tử Du vẫn là có chút sợ
“ Tôi sợ, hắn nếu là lại đem tôi bắt lấy, tôi……”
Ôn Tử Du chảy nước mắt xuống
"Tôi không đi, chúng ta đấu không lại hắn" Anh đẩy Tống Cảnh Hiên ra
"Anh nhanh rời đi mau, đừng làm cho hắn thấy anh, nếu không tôi sẽ chết"
"Em chính là vì thích hắn đúng không?" Tống Cảnh Hiên có chút tức giận
"Hắn là bạn trai của anh em, em làm vậy có đúng không?"
Ôn Tử Du ngẩn người, cúi đầu, hắn biết là không đúng, nhưng hắn trước nay cũng đâu làm cái gì. Sau khi Hạ Cảnh Dương cùng Ôn Tử Nhạc ở bên nhau, Ôn Tử Du liền một câu cũng không dám nói với hắn vì sợ Ôn Tử Nhạc tức giận cũng sợ chính mình không buông bỏ được hắn. Nhưng vì cái gì sự tình lại biến thành như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT