Ôn Tử Du ngồi bên cạnh Tống Cảnh Hiên trong xe, trong tay cầm một ly sữa bò sắc mặt trắng bệch một câu đều không nói đột nhiên ngẩng đầu lên không biết bao người thuyền xuất phát. Tống Cảnh Hiên điều chỉnh điều hoà trong xe cho vừa mức, Ôn Tử Du lại vẫn luôn phát run làm Tống Cảnh Hiên lo lắng không thôi Thời gian như bị đọng lại phảng phất như đang trôi qua một thế kỷ, cuối cùng thuyền cũng bắt đầu xuất phát Ôn Tử Du được Tống Cảnh Hiên đỡ lên thuyền. Nhưng chân vừa bước tới boong tàu liền thấy được bóng dáng của Hạ Cảnh Dương cơn ác mộng như vừa ập tới
Ôn Tử Du sợ đến mức chân mềm nhũn xuống xoay người muốn chạy nhưng đường lui đã có thuộc hạ của Hạ Cảnh Dương đến ngăn chặn
Anh sợ đến cả người phát run gắt gao bắt lấy cánh tay Tống Cảnh Hiên, đối diện với khuôn mặt Hạ Cảnh Dương ngày càng gần, hô to một tiếng
"Anh đừng đến đây!!"
Ánh mắt của Hạ Cảnh Dương nhìn Ôn Tử Du như thể muốn phun ra lửa
"Tốt, Ôn Tử Du em là đang muốn bỏ đi với nam nhân khác?"
"Anh nói bậy" Ôn Tử Du liếm liếm môi phóng âm thanh tới
"Hạ Cảnh Dương anh buông tha tôi đi, Ôn Tử Nhạc đều đã trở lại, anh vì cái gì còn muốn tra tấn tôi!!"
"Tôi đã nói rồi, em thiếu nợ tôi"
"Tôi không thiếu nợ anh" Ôn Tử Du quệt nước mắt
"Anh rốt cuộc còn muốn cái gì ở tôi?"
Hạ Cảnh Dương sửng sốt một chút, một mặt khác hắn cũng không biết muốn cái gì ở Ôn Tử Du nhưng ngữ khí vẫn lãnh ngạnh như khối thiết
"Cùng tôi trở về, nếu không tôi sẽ cho em biết hậu quả!!
Hậu quả, đơn giản chính là mẹ anh
"Anh như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?" Ôn Tử Du nhìn hắn nói "Tôi đời này, hối hận nhất chính là quen biết anh!"
"Nói những lời đó cũng vô dụng , Ôn Tử Du em muốn cùng người khác bỏ trốn cũng phải hỏi họ có đồng ý không?" Hạ Cảnh Dương khinh miệt cười, nhìn Tống Cảnh Hiên nâng nâng cằm hắn
"Cậu biết Ôn Tử Du mấy ngày nay....."
"Hạ Cảnh Dương anh im miệng " Đôi tay Ôn Tử Du gắt gao nắm chặt thành quyền, Nhưng Hạ Cảnh Dương hoàn toàn không xem lời anh ở trong lòng chỉ là cười lạnh từng câu từng chữ nói ra rất ghê tởm
"Ôn Tử Du vẫn luôn ở cùng với tôi nơi đó, nằm trên giường tôi, cả đêm hầu hạ tôi. Vì câu dẫn tôi không tiếc thủ đoạn hạ dược tôi, ép tôi cùng cậu ta phát sinh quan hệ. Bụng dạ thì tâm cơ hạ tiện, Tống Cảnh Hiên cậu có nên đặc biệt suy xét một chút không?"
"Tôi không có" Ôn Tử Du quay đầu nhìn về phía Tống Cảnh Hiên nói:"Cảnh hiên, tôi không có, anh đừng nghe lời hắn, hắn đang bôi nhọ tôi!""Bôi nhọ? Trên tay tôi có video, Tống Cảnh Hiên, nếu cậu muốn nhìn thì đem Ôn Tử Du giao cho tôi, tôi đưa cho cậu xem" Âm thanh của Hạ Cảnh Dương cực áp bách
"Cậu tốt nhất là tận tâm suy xét, nếu cùng tôi đối nghịch, kết cục khó mà nói"
Ôn Tử Du liền bối rối, “Cảnh hiên, cảnh hiên anh đừng đem tôi giao cho hắn, tôi sẽ chết!”
"Tiểu Du, em yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo hộ em” Tống Cảnh Hiên ôm Ôn Tử Du đến mất khống chế , nhỏ giọng an ủi.
Hạ Cảnh Dương nhìn đến hai người ôm nhau, trong lòng nổi lên giận dữ
"Ôn Tử Du, tự em đi tới hay tôi đánh hắn gãy tay chân đây!!"
"Hạ Cảnh Dương, anh đừng ép tôi ” Ôn Tử Du đã từ bỏ, cắn răng nhìn hắn, “…… Anh đừng ép tôi ”
"Tôi ép em thì sao, em nghĩ em là ai, có thể phản kháng sao?" Ngữ khí Hạ Cảnh Dương tràn ngập phẫn nộ
"Hạ Cảnh Dương, tôi nói lại với anh một câu cuối" Cảm xúc Ôn Tử Du bỗng lạnh nhạt xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt âm trầm của đối phương, lúc này Ôn Tử Du tựa như ngâm ở đáy hồ đá, không dậy nổi nửa điểm gợn sóng
"Tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với các người"
Nhìn dáng vẻ này của Ôn Tử Du, Hạ Cảnh Dương có dự cảm không lành
Ôn Tử Du nhìn xuống không chút do dự thả người nhảy xuống boong tàu lọt vào vòng xoáy quay cuồng của dòng nước
Ôn Tử Nhạc cũng chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Ôn Tử Du nhảy xuống thuyền, trong lòng còn mừng thầm một hồi lâu.
Lúc đầu hắn chỉ nghĩ làm cho Ôn Tử Du đi thật xa, chỉ cần Ôn Tử Du không trở lại thì miễn cưỡng hắn có thể an tâm , hiện tại Ôn Tử Du nhảy xuống, mùa đông khắc nghiệt nếu không bị chết đuối thì cũng bị đông cóng mà chết, kết quả này không thể tốt hơn!
Nhưng trên mặt hắn còn chưa kịp cười ra tiếng , liền thấy Hạ Cảnh Dương cởi âu phục áo khoác bên ngoài , hô một tiếng “Tiểu Du”, cũng thả người nhảy xuống.
Một màn này làm ở đây tất cả mọi người sợ ngây người, một đám hai mặt nhìn nhau, Ôn Tử Nhạc càng kinh ngạc đến ngây người nói không ra lời. Hắn giống như bị sét đánh tại chỗ ngốc một hồi lâu mới tiến đến ghé vào bên bờ hướng phía dưới lớn tiếng kêu: “Cảnh dương ca!”
Sắc trời càng tối, gió lớn thổi đến đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Hạ Cảnh Dương với Ôn Tử Du, Ôn Tử Nhạc giống như bị điên lớn tiếng hô
"Mau báo cảnh sát a! Mau!”
______________________________________________
Nếu yêu thích truyện các bạn có thể vote hoặc donate ủng hộ dịch giả🐰💓
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT