Sắc mặt Hạ Cảnh Dương bỗng chốc hoà hoãn “Em tới làm gì, bệnh viện không sạch sẽ.”
"Em lo lắng cho Tiểu Du, tuy hắn đã làm chuyện có lỗi với em, nhưng dù sao hắn cũng là em trai em"
Ôn Tử Nhạc có chút ủy khuất, Hạ Cảnh Dương liền cầm bàn tay lạnh lẽo của hắn nói, “Hắn không có việc gì, em không cần lo lắng.”
Bác sĩ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, đứng dậy theo chân bọn họ cùng đi vào phòng bệnh, sắc mặt Ôn Tử Du trắng bệch nằm ở trên giường
Bác sĩ đến kiểm tra rồi nhìn vào bọn họ hỏi :"Các người ai là người nhà bệnh nhân?”
"Tôi là anh trai hắn" Ôn Tử Nhạc kéo tay Hạ Cảnh Dương, đôi mắt đỏ bừng nhẹ giọng nói
"em trai tôi có chuyện gì không?"
"sao lại không có việc gì? em trai cậu bị thương thành như vậy, cậu là anh trai mà như thế sao?" Bác sĩ cau mày chỉ trích Ôn Tử Nhạc, Ôn Tử Nhạc trong lòng có bất mãn cũng chỉ có thể làm ra bộ dáng vâng vâng dạ dạ, thật vất vả mới đem bác sĩ tiễn ra ngoài, lúc này mới lôi kéo cánh tay Hạ Cảnh Dương
"Bác sĩ trách em, Cảnh Dương ca ca anh có trách em không? Nếu không phải vì em, hắn...."
"việc này không phải lỗi của em" Hạ Cảnh Dương đánh gãy lời hắn nói, "đều do hắn tự làm tự chịu"
Ôn Tử Nhạc nhìn chằm chằm Ôn Tử Du nằm trên giường, thấy lông mi hắn run rẩy liền lộ ra một tia tươi cười không dễ phát hiện
"nếu không anh thả hắn đi, hắn bị vậy là đủ rồi"
Bị Ôn Tử Nhạc cũng nói như vậy, trong lòng Hạ Cảnh Dương bực bội nãy giờ đều bạo phát hết ra
"Nằm mơ, ai cũng đừng nghĩ tôi sẽ buông tha hắn!!"
Ôn Tử Nhạc bị Hạ Cảnh Dương làm cho hoảng sợ không dám nói lời nào, một hồi lâu mới mở lời ngượng ngùng nói
"vì cái gì anh không buông tha hắn?"
"Hắn lúc trước làm ra loại chuyện như vậy lại không có lá gan thừa nhận hậu quả " Hạ Cảnh Dương dừng lại một chút mới cắn răng nói
"Muốn tôi buông tha hắn, trừ khi hắn chết!"
Ôn Tử Nhạc không nói gì nữa, xung phong ở lại chăm sóc Ôn Tử Du, sau khi tiễn Hạ Cảnh Dương đi mới đến mép giường Ôn Tử Du
"Hắn đi rồi, ngươi có thể mở mắt!" Ôn Tử Du chậm rãi mở mắt nhưng không nhìn Ôn Tử Nhạc, coi hắn như không khí, vô thức nhìn trần nhà
Hắn vẫn luôn tỉnh nên khi nghe được câu Hạ Cảnh Dương nói không buông tha cho hắn trừ khi hắn chết giống như cây đao đâm vào lòng hắn khiến hô hấp đều đau. Trước đây cho dù hắn thích Hạ Cảnh Dương cũng chỉ yên lặng nhìn cho dù Hạ Cảnh Dương với Ôn Tử Nhạc ân ái hắn cũng thấy vui. Từ trước đến nay hắn không nghĩ phần tình cảm này làm hắn chán ghét đến vậy, đến nỗi muốn đem chính mình tra tấn đến chết
__________________________
Mình sẽ đổi cách xưng hô chút nha🐰🤓.
Nước mắt lại theo khoé mắt chảy xuống, anh hít hít mỗi một cái nói"Vậy anh muốn làm gì? Giết tôi sao?"
"Giết cậu? Ô uế tay của tôi" Ôn Tử Nhạc cười nhạo một tiếng “Bất quá tôi có thể cho cậu một cơ hội, làm cậu có thể rời đi.”
"Thật sự sao?” Ôn Tử Du lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt không tín nhiệm
“Anh sẽ có lòng tốt như vậy?”
"Cậu không tin thì thôi" Ôn Tử Nhạc đứng lên tiếp tục nói
"Vậy cậu chờ chết ở gác mái đó đi, Hạ Cảnh Dương tàn nhẫn như thế nào, cậu so với tôi rõ ràng hơn"
Ôn Tử Du do dự trong chốc lát, cẩn thận mà mở miệng nói
"Mẹ tôi đâu rồi?"
"Thân cậu đã khó bảo toàn, còn có tâm tư quản mẹ cậu?" Ôn Tử Nhạc khinh miệt cười
"Tiện nhân kia tôi sẽ đặc biệt chiếu cố"
"Anh mà chiếu cố, tôi không tin!" Ôn Tử Du quay đầu ra chỗ khác
Ôn Tử Nhạc cắn chặt răng nói :"Vậy cậu muốn như thế nào? "
"Thả mẹ tôi ra, tôi tùy anh xử trí" Ôn Tử Du hít sâu một hơi, anh nghĩ tới đơn giản Ôn Tử Nhạc hận mẹ anh là do năm đó thời điểm mẹ anh ta mất, mẹ anh lại gả cho ba anh ta nên anh ta cho là mẹ anh hại mẹ anh ta nên mới gài bẫy tính kế bọn họ
Từ nhỏ đến lớn Ôn Tử Nhạc đều chán ghét anh, thậm chí suýt chút nữa bóp chết anh ở trong nôi. Ôn Tử Nhạc chính là muốn anh chết thôi
"Nếu anh có thể giết tôi, tôi rất cảm ơn anh"
Ôn Tử Nhạc trầm mặc một chốc lát, hắn không có ý muốn giết chết Ôn Tử Du chỉ là không tìm thấy biện pháp tốt nhất, hắn không nghĩ sẽ thực hiện việc này vì thế đứng lên phía trước cầm bình truyền dịch của Ôn Tử Du nói
"Ôn Tử Du cậu đừng có mà cò kè mặc cả với tôi, hoặc là cậu cùng mẹ cậu đều chết, hoặc cậu biến đi thật xa tôi có thể để lại tính mạng của mẹ cậu, cậu nghĩ kĩ cho tôi"
Ôn Tử Du bị hắn châm kim vào mu bàn tay đâm thủng da thịt, máu từ khe hở ngón tay chảy ra, Ôn Tử Du không cảm thấy đau chỉ hơi nhíu mày nói
"Ôn Tử Nhạc, anh dám thề không?"
"Tôi thề với tiểu tiện nhân như cậu? Nếu không tin thì thôi" Ôn Tử Nhạc hung hăng ném tay anh ra, tùy tiện lấy giấy lau chùi sạch lòng bàn tay có vết máu
"Tôi đồng ý yêu cầu của anh, tôi đi"
Ôn Tử Du ở bệnh viện 7 ngày, mỗi ngày Hạ Cảnh Dương đều không tới thăm, vốn dĩ Ôn Tử Du cũng không trông cậy vào hắn sẽ quan tâm mình. Ngày đó hắn đưa anh tới bệnh viện, nói không chừng là muốn cho anh sống một thời gian sau khi chịu tra tấn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT