Trên gác mái truyền đến tiếng bước chân trầm trọng, Ôn Tử Du nghe thấy cuộn tròn ở trong chăn run rẩy Hạ Cảnh Dương bật đèn, ánh mắt như mũi tên độc đi đến bên cạnh hắn bắt lấy cổ tay hắn nói.
"Ôn Tử Du ngươi thật sự lợi hại, ngươi cư nhiên dám nói bậy bạ với Nhạc Nhạc, ta không phải đã cảnh cáo ngươi nhớ kỹ thân phận của mình rồi sao?"
"Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Ôn Tử Du hốc mũi đau xót, quay mặt lại nói:"Hạ Cảnh Dương, ngươi đã đem ta giày xéo đến đủ tàn nhẫn, còn bôi nhọ ta như vậy ngươi sung sướng sao?”
"Ngươi nói với Nhạc Nhạc là ta thích ngươi? là ta đem ngươi lên giường, ta đối với ngươi rất tốt? nếu ngươi cảm thấy như vậy ta sẽ đối với ngươi càng tốt thêm chút nữa "
Hạ Cảnh Dương cắn răng nói, lời nói như lưỡi đao sắc bén đâm vào tim Ôn Tử Du
Sau khi Ôn Tử Nhạc trở về, tất cả người hầu đều ra chào đón hắn.
Trên đùi Ôn Tử Du còn thương tích cả người cảm thấy đau đớn căn bản không có biện pháp ứng phó Hạ Cảnh Dương
Thanh âm của hắn cực suy yếu, nhưng Hạ Cảnh Dương hoàn toàn không phát hiện ra, càng thêm dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của hắn dường như muốn đem cổ tay bóp gãy
"Bộ dáng làm bộ làm tịch của ngươi làm người khác thật ghê tởm, quả nhiên là giống mẹ ngươi đều đê tiện như nhau"
"Ngươi đừng có mà nói mẹ ta!!" Ôn Tử Du nhất thời không muốn nghe người khác vũ nhục mẹ mình bắt đầu giãy dụa
"các ngươi căn bản không hiểu biết về mẹ ta, ngươi không có tư cách phán xét mẹ ta"
"ta đương nhiên không hiểu biết về mẹ ngươi, mẹ ngươi người như vậy mới có thể dạy ra đứa con không biết xấu hổ như ngươi, ta ngại dơ bẩn khi hiểu biết về mẹ ngươi "
Hạ Cảnh Dương bóp lấy cổ hắn đem hắn ấn ở trên giường
"Ôn Tử Du, ta muốn nói cho ngươi biết, những việc ngươi đã làm với Nhạc Nhạc ta sẽ bắt ngươi trả giá đắt"
"Ngươi muốn làm gì?”
Bị Hạ Cảnh Dương bóp cổ, Ôn Tử Du liền hô hấp đều khó khăn, bắt đầu giãy giụa thì bị hắn bẻ tay. Hạ Cảnh Dương đem hắn khống chế như là một loại hưởng thụ, lực đạo không nặng không nhẹ. Vừa lúc làm hắn thống khổ vừa lúc có thể lấy mạng hắn. Hạ Cảnh Dương tra tấn người thủ đoạn rất nhiều
Ôn Tử Du bị hắn ra tay nặng đến nỗi ra nước mắt, hai chân cũng không bản năng buông thõng xuống máu tươi thẩm thấu băng gạt ướt đẫm đệm chăn
Miệng vết thương trên đùi Ôn Tử Du rất sâu, Hạ Cảnh Dương không cho phép hắn đi bệnh viện , bác sĩ không cho thuốc tê, hắn hoàn toàn tỉnh táo thời điểm bị thương . Chỉ với một động tác của Hạ Cảnh Dương miệng vết thương không khép lại đau càng thêm đau, con ngươi Ôn Tử Du co rút lại cuối cùng cũng lộ ra biểu tình sợ hãi.
Hạ Cảnh Dương nhìn thấy hắn như vậy lại thoải mái không thôi, “Nhạc nhạc nói với ta khi còn nhỏ ngươi bắt nạt hắn, nhốt hắn vào trong phòng tối ,còn dụ hắn vào rừng, đem hắn đẩy xuống hồ nước nữa, khi còn nhỏ ngươi đã ác độc như vậy, trưởng thành quả nhiên đáng sợ gấp bội"Ôn Tử Du hoàn toàn không biết Hạ Cảnh Dương đang nói cái gì, cái gì mà nhốt hắn trong phòng tối với trong rừng, rõ ràng đấy đều là những ác mộng Ôn Tử Nhạc để lại cho hắn bây giờ lại trở thành những tội lỗi của hắn? Ôn Tử Du liều mạng lắc đầu, nỗ lực há to miệng muốn lớn tiếng kêu “Không phải”, cuối cùng cũng chỉ có nước mắt theo gương mặt chảy vào trong miệng.
Hô hấp hoàn toàn bị cướp đi, Ôn Tử Du nhìn thấy Hạ Cảnh Dương trước mặt giống như ma quỷ, trong lòng hắn đối với Hạ Cảnh Dương có chút yêu nhưng mà hận nhiều hơn. Cảm thấy hắn bị tra tấn thành như vậy, ở trong lòng Hạ Cảnh Dương liền vui thích
Hạ Cảnh Dương đứng trước mặt hắn bóp chặt cổ sau khoảng mấy giây đồng hồ mới buông lỏng ra, nhìn bộ dáng hắn lấy tay che yết hầu lại liều mạng ho khan, Hạ Cảnh Dương lại lộ ra khoái cảm khi trả thù
"Thế nào, Ôn Tử Du, ngươi không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói sao?”
Ngữ khí của hắn vẫn lạnh lẽo như cũ muốn trút giận cho Ôn Tử Nhạc, trước kia hắn là thiếu niên phong độ nhẹ nhàng nhưng bây giờ lại biến thành ác ma coi mạng người như món đồ chơi
Ôn Tử Du quả thực thất vọng vô cùng
"Ta không có,” hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói
"Ngươi nghe Ôn Tử Nhạc nói những lời sai trái đó mà không tin ta, Hạ Cảnh Dương ta căn bản không làm "
"Ngươi đến bây giờ còn cố gắng biện minh?"
Đối với ngữ khí khinh miệt của hắn Ôn Tử Du không muốn trả lời nhưng hắn im lặng là sai, Hạ Cảnh Dương không biết vì sao lại trở nên tức giận nắm lấy cổ áo hắn kéo hắn từ trên giường xuống mặt đất
"Ôn Tử Du ngươi nói chuyện ta xem!"
"ta nên nói cái gì?" Trên mặt Ôn Tử Du toàn là nước mắt đôi mắt đau lòng nhìn Hạ Cảnh Dương, bị nước mắt làm ướt nhẹp tóc mái dính ở trên mặt, trông hắn chút buồn cười.
"Hạ Cảnh Dương nếu ta nói rằng Ôn Tử Nhạc hạ dược ta với ngươi làm chúng ta trên giường xảy ra chuyện đó chính là vì muốn ngươi giúp hắn trả thù ta, hắn vẫn luôn lợi dụng ngươi, ngươi có tin không?" Do miệng vết thương trên đùi nứt ra Ôn Tử Du đau đến mức giọng run lên
"Ngươi sẽ không tin tưởng ta, Hạ Cảnh Dương ta giải thích cho ngươi nhiều như vậy cũng không bằng một lời nói của Ôn Tử Nhạc. Trong lòng ngươi từ trước đến giờ chỉ có hình bóng của Ôn Tử Nhạc, nhưng ta chính là Ôn Tử Du, không phải là hắn và cũng không phải món đồ chơi của ngươi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT