Ôn Tử Du sờ sờ miệng vết thương đã kết vảy trên lỗ tai, vẫn là cảm thấy đau không chịu được.Sau đó Hạ Cảnh Dương liền tới rồi.
Hạ Cảnh Dương mở xiềng xích trên cổ tay Ôn Tử Du, mềm nhẹ đem anh ôm lên
“Quản gia nói em gần nhất thích ăn bò bít tết, tôi mang em đi ra ngoài ăn ? Tôi mới đặt một nhà nhà ăn đặc biệt tốt"
Ôn Tử Du rụt rụt đầu không dám nhìn hắn, Hạ Cảnh Dương ôn nhu như vậy so với Hạ Cảnh Dương thô bạo lại làm anh cảm thấy sợ hãi hơn, Hạ Cảnh Dương nhìn bộ dáng cuộn tròn của anh, thanh âm liền càng thêm mềm nhẹ
“Không có việc gì, em không phải không muốn bị khóa lại sao? Vậy không khóa, về sau em tùy tiện đi nơi nào đều có thể, chỉ cần em không rời khỏi cái này phòng này"
Ôn Tử Du lúc này mới ngẩng đầu lên, hồ nghi mà nhìn Hạ Cảnh Dương, một mở miệng thanh âm đều là nghi ngờ
“Anh muốn làm gì?”
Hạ Cảnh Dương chỉ là cười cười, thật giống như là Ôn Tử Du lần đầu tiên nhìn thấy hắn có thời điểm như vậy, cười rộ lên đặc biệt làm người ta mê muội
"Muốn đối với em tốt một chút, việc này đều không cho phép sao?”
Nụ cười này đả động Ôn Tử Du, đem toàn bộ tình cảm yêu say đắm đã chôn sâu dưới đáy lòng đối vs Hạ Cảnh Dương đều đánh thức, cho nên mặc kệ Hạ Cảnh Dương như thế nào đối anh, anh đều vẫn là hèn mọn mà thích hắn. Ôn Tử Du thấp đầu, không có từ chối, Hạ Cảnh Dương liền mặc quần áo mới cho anh, mang theo anh đi đến nhà hàng trong miệng mà hắn khen ngon.
Nhà ăn là cái phòng thuê, Hạ Cảnh Dương sớm đều gọi đồ ăn ngon lên, liếc mắt một cái xem qua đi đều là đồ ăn Ôn Tử Du thích nhất .
“Đây là anh gọi?” Ôn Tử Du có chút kinh ngạc, Hạ Cảnh Dương liền gật gật đầu, bộ dáng có chút không chút để ý , “Tôi nhớ rõ em thích những món này đó.”
Ôn Tử Du nhất thời có chút không dám xuống tay, tò mò hỏi, “Anh vì sao lại nhớ rõ?”
Hạ Cảnh Dương ngẩn người, kỳ thật hắn cũng không biết, chẳng qua là thời điểm xem thực đơn theo bản năng liền gọi những món này, thật giống như là thói quen từ trong xương cốt . Hắn chưa từng có nhiều giải thích, cũng đã làm Ôn Tử Du cũng đủ vui mừng, mà đã quên người đàn ông này từng mang cho anh những thống khổ.
Anh một mặt gắp bò bít tết trước mặt, một mặt nhẹ nhàng nói cảm ơn, ngữ điệu đều nhịn không được nhẹ nhàng giơ lên.
Hạ Cảnh Dương cũng thực an tĩnh, hai người ở bên nhau kỳ thật không có gì nói, bởi vậy một bữa cơm ăn xong lúc sau đồ ngọt lại mang lên, ai cũng đều không có lại mở miệng.
Ôn Tử Du lấy nĩa nhỏ bánh kem đưa vào miệng, Hạ Cảnh Dương nhìn anh thật lâu mới do dự mở miệng, “Tiểu Du, em có muốn thực hiện một điều gì hay không?"
“Cái gì?”
Ôn Tử Du sửng sốt, theo bản năng buông nĩa trong tay xuống, “Tôi không rõ ý tứ của anh"
“Chính là hỏi em một chút hiện tại em muốn làm cái gì có thể cùng tôi nói chuyện, tôi nhất định sẽ đáp ứng em"
“Thật vậy chăng?” Ôn Tử Du cũng không rảnh lo, miệt mài theo đuổi những lời này của Hạ Cảnh Dương không quan tâm mức độ đáng tin, vội vội nói, “Tôi muốn gặp mẹ, có thể chứ?”
Hạ Cảnh Dương mày giống như nhăn lại, thấy Ôn Tử Du đầy mặt chờ mong liền dần dần tan đi, cúi đầu.
“Có thể.” Hạ Cảnh Dương nói.
Ôn Tử Du ánh mắt sáng lên, “Thật vậy chăng?”
Hạ Cảnh Dương gật đầu, “Ngày mai liền đi.”
Ôn Tử Du biết Hạ Cảnh Dương là người luôn luôn nói là làm, vui vẻ trở về lúc sau hưng phấn đến cả đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau liền mặc xong rồi quần áo chờ Hạ Cảnh Dương. Hạ Cảnh Dương tức giận đến có chút phiền, mặt trời lên cao mới đứng dậy, lúc sau lại vội vì rất nhiều công tác, vẫn luôn chờ đến buổi chiều mới mang theo Ôn Tử Du ra cửa.
Trần Dĩ Mạt bị Ôn Tử Nhạc với Hạ Cảnh Dương mạnh mẽ nhốt ở một cái viện điều dưỡng, tuy rằng nói là an dưỡng, kỳ thật chính là ngăn cách cầm tù với mọi người bên ngoài, hơn nữa Ôn Tử Nhạc hận chết bà, nên phân phó người bên trong không được đối xử với bà tốt. Bởi vậy thời điểm Ôn Tử Du đi, người phụ nữ khôn khéo ưu nhã trước kia đã biến thành một bà già tóc xám trắng, biểu tình dại ra như bà lão
“Mẹ!” Ôn Tử Du hô một tiếng liền nhào tới, Trần Dĩ Mạt nhìn anh còn có chút ngốc, tựa hồ không nhận ra tới anh, thẳng đến lúc Ôn Tử Du lại hô vài tiếng “mẹ” bà mới ý thức được đây là ai.
“Tiểu Du?” Trần Dĩ Mạt ôm lấy Ôn Tử Du khóc lên, bà đương nhiên cũng thấy được Hạ Cảnh Dương đứng ngoài cửa sổ, sợ tới mức run lên, bà đương nhiên là sẽ không quên Hạ Cảnh Dương đối xử vs bà như thế nào rồi đem bà nhốt ở nơi này.
Ôn Tử Du khóc đến nói không ra lời, Trần Dĩ Mạt lại rất mau bình tĩnh lại
“Tiểu Du, con nghe mẹ nói,” thanh âm bà thấp đến lúc sau Ôn Tử Du mới một mình nghe thấy.
“Trong nhà thư phòng ngăn tủ bên trái cái thứ ba ngăn kéo có cái tường kép, bên trong là ngươi di chúc ba con,” Từng câu từng chữ bà nói được phi thường rõ ràng, “Con nhất định phải đoạt được trước khi Ôn Tử Nhạc bắt được, chúng ta ở đây liền được cứu rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT