Nếu người phụ nữ kia thật sự không yêu không hận thì sẽ không làm ra lựa chọn như thế, mấy năm qua đối phương vẫn luôn chờ đợi, đợi một câu xin lỗi của Diệp Tu Nhiên tiền bối, mà sau khi đợi được rồi, có lẽ trong lòng bà ấy cũng xem như được giải thoát.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt với nét mặt phức tạp.
Chuyện này đã xong, hắn cũng không muốn nhiều lời để phiền lòng thêm.
Diệp Quân lại nói: “Thanh Hàn cô nương, ta có một thư viện, nếu cô muốn ta có thể cho người dẫn cô đến thư viện của ta, ở nơi đó, cô còn có một chốn yên thân. Còn nếu cô không muốn, mấy thứ trong nhẫn không gian của cô cũng đủ để cô trở thành cao thủ nhất đẳng trên thế gian rồi, cô tự chọn đi”.
Cô gái lắc đầu: “Ta muốn ở lại nơi này”.
Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, một lá bùa truyền âm xuất hiện trước mặt cô gái: “Sau này nếu cô gặp phải nguy hiểm không thể chống lại thì có thể dùng thứ này liên hệ với ta”.
Cô gái nhìn Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Diệp Quân gật đầu, hắn không nói gì thêm, xoay người biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối tinh hà.
Ở vị trí ban đầu, cô gái áo xanh nhìn thanh kiếm vẫn đang rung lên trước mặt, sau một hồi im lặng, cô ta đột nhiên giơ tay cầm lấy nó.
Ong!
Một tiếng kiếm reo vang vọng khắp đất trời.
Diệp Quân cũng không trở về Đăng Thiên Vực luôn mà đi đến Đại Chu.
Bây giờ Đại Chu đã bắt đầu kết nối toàn diện với thư viện Quan Huyên, không chỉ thế mà trận pháp dịch chuyển giữa hai vũ trụ cũng đã thành lập, bây giờ đi lại giữa hai nơi chỉ mất khoảng một ngày.
Còn thư viện Quan Huyên, sau khi có mấy cao thủ trong Đăng Thiên Vực gia nhập, thực lực cũng đã tăng cường rất nhiều, dù cao thủ tầm trung vẫn chưa đủ, nhưng cao thủ cấp cao của thư viện Quan Huyên đã không thua kém bất cứ một nền văn minh vũ trụ cấp bốn nào nữa rồi.
Trong một vườn hoa, Diệp Quân và Chu Phạn chậm rãi bước đi, xung quanh có vô số hoa cỏ tranh nhau đua nở, đẹp không thể tả.
Chu Phạn đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Huynh phải đi rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Chu Phạn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Khi nào trở lại?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Không thể chắc chắn được”.
Nét mặt Chu Phạn trở nên u ám.
Diệp Quân kéo tay Chu Phạn, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói Đại Chu đã bắt đầu phổ biến Quan Huyên Pháp rồi à?”
Chu Phạn gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân hỏi: “Hiệu quả thế nào?”
Chu Phạn cười đáp: “Lúc đầu đương nhiên không thuận lợi cho lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Mấy năm gần đây, thư viện Quan Huyên phát triển rất nhanh, điều này khiến ta hơi lo lắng…”
Chu Phạn gật đầu: “Nội bộ thư viện bây giờ đúng là có rất nhiều tai hoạ ngầm, ví dụ như thế lực các nơi rắc rối phức tạp, muốn để các thể lực này hoàn toàn hoà nhập với thư viện Quan Huyên thì cần phải có thời gian, hơn nữa trong thư viện bây giờ đã bắt đầu có thế lực kết bè kết phái rồi…”