Khi cô gái áo xanh đi vào nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cô ta thoáng chốc thay đổi, cô ta vội vàng đi tới trước mặt người phụ nữ, khi chắc chắn thần hồn của người phụ nữ đã tan biến, sắc mặt cô ta thoáng chốc trở nên tái mét, run rẩy nói: “Mẹ?”
Như nghĩ đến điều gì, cô ta chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, giận dữ nói: “Ngươi đã làm gì mẹ ta”.
Diệp Quân biết cô ta hiểu lầm, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, lúc này hắn chợt thấy trên bàn sách có một bức thư, hắn vội nói: “Cô nương, trên bàn có một bức thư, có lẽ là để lại cho cô”.
Thư!
Cô gái áo xanh vội quay đầu nhìn về phía bàn, cô ta cầm thư lên mở ra xem, dần dần, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ khó coi, sau đó, cô ta bất chợt rơi nước mắt.
Một lúc sau, cô gái áo xanh ngồi xụi lơ trên ghế, đôi mắt vô hồn, lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao…”
Diệp Quân khẽ thở dài, vì hắn đã nhìn thấy nội dung trong bức thư, hắn cũng đoán không sai.
Cô gái đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ta chết rồi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái áo xanh gật nhẹ đầu: “Chết hay đấy!”
Dứt lời, cô ta đứng dậy ôm lấy thi thể người phụ nữ, sau đó đi về phía xa.
Diệp Quân thoáng chần chừ rồi đuổi theo.
Sau núi.
Cô gái áo xanh chôn cất thi thể của người phụ nữ xong thì cứ quỳ trước mộ mãi như thế, không nói một lời, còn bội kiếm của Đường Thiếu Khanh thì vẫn luôn đi theo cô ta, nhưng cô ta lại không thèm quan tâm đ ến nói, điều này khiến thanh kiếm kia cực kỳ nôn nóng, nó liên tục phát ra tiếng kiếm reo.
Cô gái áo xanh quỳ trước mộ từ sáng đến chạng vạng tối, trong khoảng thời gian đó, cô ta chưa từng nói một lời.
Trời ngày càng tối hơn, còn đổ mưa.
Diệp Quân đứng bên cạnh cô gái, vì kiếm ý ngăn cách nên họ cũng không bị ướt mưa.
Lúc này, cô gái đột nhiên đứng dậy, cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân cất lời: “Diệp cô nương”.
Cô gái áo xanh dừng bước.
Diệp Quân đi tới trước mặt cô ta, đưa nhẫn không gian cho cô ta: “Đây là thứ mẹ cô bảo ta đưa cho cô”.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao ngươi phải đến tìm chúng ta chứ?”
Diệp Quân nói: “Xin lỗi, ta không biết sự việc sẽ trở thành thế này”.
Hắn thật sự không ngờ người phụ nữ xinh đẹp lại chọn tự kết liễu đời mình, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ trở thành thế này, hắn đã không xuất hiện để gặp hai người mà sẽ đưa đồ của tiền bối Diệp Tu Nhiên cho hai người bằng một cách nào đó, sau đó lặng lẽ rời đi.
Cô gái áo xanh chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt liên tục tuôn rơi.
Diệp Quân đặt nhẫn không gian vào tay cô gái, sau đó nói: “Thanh Hàn cô nương, ta biết cô thấy hận, nếu là ta thì ta cũng sẽ hận, ta có thể hiểu”.
Cô gái chợt cười thê lương: “Ngươi biết ông ta ích kỷ đến mức nào không? Ông ta vốn có thể không đến làm phiền mẹ ta nữa, nhưng ông ta lại cứ…”
Diệp Quân ngắt lời cô ta: “Có lẽ mấy năm qua, mẹ cô vẫn luôn đợi một câu xin lỗi của ông ấy”.
Cô gái im lặng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Diệp Quân khẽ thở dài.