Nghĩ đến đây, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, hừ rồi nói: “Chỉ chút tài mọn, ta không muốn ỷ lớn ức hiếp nhỏ, nếu không hôm nay ta đã đánh chết ngươi rồi”.
Nói xong, ông ta xoay người đi thẳng về phía quán rượu.
Nhìn Quan Đế này cứ vậy không đánh nữa, Diệp Quân cau mày, người này đang làm cái quái gì thế?
Sau khi Quan Đế vào trong quán rượu, nhìn thấy Chiêu Võ Đạo Đế, ông ta lập tức kích động: “Lão đại ca”.
Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Quan Đế, lâu rồi không gặp ông có khỏe không?”
Quan Đế cười nói: “Ngày đó từ biệt, không ngờ còn có ngày gặp lại, hôm nay vừa thấy, phong thái của đại ca vẫn như lúc trước, vô địch thiên hạ, ta vô cùng kính nể”.
Chiêu Võ Đạo Đế cười ha ha: “Quan Đế, đã mấy năm rồi, ông ít kiêu ngạo hơn năm đó, lại trưởng thành hơn nhiều”.
Quan Đế mỉm cười: “Ở trước mặt đại ca, đừng nói đến ta, có người nào trên thế gian này có tư cách kiêu ngạo cơ chứ?”
Thiên Võ Tân nhìn thoáng qua Quan Đế, trong lòng thấy hơi nguy hiểm.
Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Lần này gọi ông đến, một là muốn gặp lại cố nhân, hai là muốn ông chứng kiến thời khắc huy hoàng của ta”.
Quan Đế như nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt bất chợt co rút, lập tức cúi người hành lễ: “Là vinh hạnh của ta”.
Chiêu Võ Đạo Đế quay đầu nhìn Diệp Quân ở phía chân trời, ông ta đang muốn lên tiếng, nhưng đúng lúc đó, chân trời ở đằng xa đột nhiên nứt toác, tiếp đó, một cái đầu máu tươi đầm đìa bay ra.
Đó là đầu của Tiên Lão – người đã giao đánh với Lý Toại phong trước đó.
Lý Toại Phong cũng theo sau, bên trong lòng bàn tay ông ta yên lặng trôi nổi hai thanh phi kiếm, quanh thanh kiếm tỏa ra kiếm thế ngập trời.
Nhìn thấy Lý Toại Phong, Diệp Quân thở dài nhẹ nhõm, dù sao thì cường giả Chiêu Võ Đạo Đế gọi đến đều không phải kẻ yếu.
Lý Toại Phong bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi kinh ngạc.
Lý Toại Phong cười nói: “Nhẫn không gian của lão già kia”.
Diêp Quân mỉm cười nói: “Tiền bối giữ lại mới đúng”.
Lý Toại Phong mỉm cười: “Chỉ là một ít vật ngoài thân mà thôi, ta giữ lại cũng không dùng tới, cậu cứ lấy đi”.
Diệp Quân do dự một lát, sau đó gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn cất nhẫn không gian đi, trong nhẫn không gian có trăm Tổ Mạch, cũng được coi là một khoản lớn.
Lý Toại Phong chậm rãi xoay người lại, ông ta nhìn Chiêu Võ Đạo Đế trong quán rượu, kiếm khẽ run lên, ông ta vẫn muốn đánh một trận với kẻ mạnh nhất này, đúng lúc đó, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tiền bối, giết mấy tên tép riu này trước đã”.
Nói xong, hắn chỉ vào những cường giả của tộc Vu Mã đang chiến đấu với Đạo Quân ở đằng xa.
Lý Toại Phong gật đầu, tâm niệm vừa động, hai thanh phi kiếm đột nhiên hóa thành kiếm quang dài vạn trượng rồi phóng lên cao, chém thẳng xuống đám người Vu Mã Lạc.