Hai người đứng đối diện ở khá xa.
Thiên Võ Thế nhìn chằm chằm vào Nho Uyên, hơi bất ngờ: “Mặc dù ngươi vẫn chưa bước tới cảnh giới đó nhưng thực lực của ngươi đã vượt xa so với cảnh giới Khai Đạo”.
Nho Uyên cười nói: “Nếu bản thể của ngươi ở đây thì đúng là ta sẽ không đánh lại ngươi”.
Thiên Võ Thế nhìn Diệp Quân ở đằng xa nói: “Ngươi là gì của hắn? Tại sao lại muốn dùng mạng mình để hỗ trợ hắn?”
Nho Uyên khẽ mỉm cười: “Ta có thể đi ra ngoài và khôi phục lại sức mạnh đều nhờ sự giúp đỡ của Diệp công tử, vì ân tình này ta sẽ liều mạng để trả lại”.
Thiên Võ Thế im lặng một lúc rồi mới gật nhẹ đầu: “Vậy thì đấu tiếp đi!”
Vừa nói lão ta vừa tiến lên phía trước một bước, chỉ một bước chân cũng đã khiến thời không trước mặt lão ta và Nho Uyên lại trở nên mơ hồ.
Trong đầu Diệp Quân đột nhiên vang lên giọng nói của Nho Uyên: “Diệp công tử, bên quán rượu còn có một cường giả tuyệt thế, cẩn thận”.
Dứt lời ông ta bước lên phía trước một bước rồi tiến vào thời không mơ hồ kia.
Hai người họ lại bắt đầu đại chiến!
Ở trong quán rượu, Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân ở phía chân trời do dự một lúc rồi nói: “Tiền bối, hay là chúng ta giết Diệp Quân càng sớm càng tốt đi”.
Đánh tới bây giờ, cho dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải nói rằng thiên phú và thực lực của Diệp Quân thực sự hơi nghịch thiên.
Mặc dù là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nhưng sức chiến đấu đã có thể so với một số cường giả ở cảnh giới Khai Đạo.
Nếu như loại yêu nghiệt này phát triển tới cảnh giới Khai Đạo thì sẽ ghê gớm tới mức nào?
Chiêu Võ Đại Đế mỉm cười nói: “Người bạn cũ cuối cùng của ta đã tới rồi”.
Thiên Võ Tân hơi nghi ngờ, cô ta dường như đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngước lên nhìn về phía chân trời đằng xa, lúc này chỉ có thể nhìn thấy ở phía cuối chân trời có một người đàn ông lực lưỡng đang kéo theo một chiếc quan tài đi tới.
Người đàn ông đó có dáng người cực kỳ vạm vỡ, cao lớn hơn người bình thường bốn đến năm lần, thân trên c ởi trần, cơ bắp trên cơ thể cuồn cuộn, cánh tay to như cây cột, hai tay đang cầm một sợi xích bằng sắt cực lớn, đầu kia của sợi xích là một chiếc quan tài màu đen tuyền.
Người đàn ông lực lưỡng bước lên phía trước một bước cũng có thể làm trời đất rung chuyển, vô cùng đáng sợ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, người này là ai vậy?
Lúc này người đàn ông lực lưỡng đột nhiên cười nói: “Đạo Đế, ai là người dám đối địch với ông vậy? Là ai? Cút ra đi, để ông đây đánh một đòn nát đầu cả nhà hắn”.
Giọng nói của người đàn ông lực lưỡng tựa như sấm sét vào mùa xuân, rung động trời đất, ông ta nhìn lướt qua đám người Diệp Quân, vẻ mặt khinh thường giống như đang nhìn một đàn kiến.
Trong quán rượu, bên cạnh Chiêu Võ Đạo Đế, Thiên Võ Tân nhìn người đàn ông lực lưỡng kia, cô ta hơi tò mò, hỏi: “Tiền bối, vị này là ai vậy?”
Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Quan Đế”.
Thiên Võ Tân cau mày, bởi vì cô ta chưa từng nghe nói về người này.
Chiêu Võ Đạo Đế nói tiếp: “Cô chưa từng nghe đến danh tiếng của ông ta là chuyện bình thường, bởi vì ông ta không thuộc về vũ trụ này, mà đến từ một nơi có tên là Táng Hải. Lai lịch của Quan Đế này không nhỏ đâu, có nhìn thấy cổ quan tài phía sau ông ta không?”