Chương 2667

Diệp Khải chần chừ một lúc rồi hỏi: “Đại sư, đây là hướng thánh sao?”

Lão hoà thượng gật đầu.

Diệp Khải lại hỏi: “Vị thánh này là ai?”

Lão hoà thượng lắc đầu: “Đừng hỏi nhiều”.

Diệp Khải gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, y bước ra cửa miếu, nhưng vừa mới đi ra ngoài thì y đã lập tức sửng sốt.

Toàn bộ tu vi bị phong ấn!

Diệp Khải sửng sốt, y quay đầu nhìn về phía lão hoà thượng, lão hoà thượng gật đầu: “Đi đi!”

Diệp Khải im lặng một lúc rồi gật đầu, y xoay người đi về phía xa theo những dấu chân kia, chẳng mấy chốc, Diệp Khải đã biến mất trong gió tuyết.

Lão hoà thượng đưa mắt nhìn Diệp Khải rời đi, sau đó tiến vào trong miếu đóng cửa lại.

Lúc này có hai người xuất hiện bên ngoài cửa miếu.

Một người trong đó là chủ nhân bút Đại Đạo, người đàn ông bên cạnh ông ta là Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ nhìn bóng lưng Diệp Khải biến mất ở phía xa, nhẹ giọng nói: “Thật ra người mới đầu ông chọn không phải Diệp Quân mà là tiểu tử này…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía xa, không nói gì.

Vô Biên Chủ quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, hơi nhíu mày: “Không đúng, nếu mục tiêu của ông là tiểu tử này mà không phải Diệp Quân kia, vậy vì sao sau đó ông…”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Đến tận bây giờ Diệp Quân vẫn không nằm trong kiểm soát của ta”.

Vô Biên Chủ sửng sốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Từ khi hắn ra đời đã không ở trong Đạo rồi, Đại Đạo hoàn toàn không có tư cách kiểm soát hắn, cũng không dám kiểm soát… Vừa sinh ra đã ở ngoài Đạo, có kinh khủng không chứ?”

Vô Biên Chủ im lặng một lúc lâu rồi nói: “Quá kinh khủng”.

Trước ngôi miếu, chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ đứng im tại đó, chủ nhân bút Đại Đạo đưa mắt nhìn về phía trước, xung quanh gió tuyết gào thét như dao cắt lên mặt.

Vô Biên Chủ chợt cất lời: “Tiếp theo có dự tính gì không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Tạo dựng trật tự”.

Vô Biên Chủ hỏi: “Xây dựng lại trật tự Thần Nhất à?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Một trật tự hoàn toàn mới”.

Vô Biên Chủ cau mày: “Một trật tự hoàn toàn mới?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía cuối tầm mắt xa xa, nhẹ giọng nói: “Ở thời đại đó, trật tự Thần Nhất đúng là tốt nhất, nhưng vẫn còn chưa đủ hoàn mỹ, vì lúc ông ta còn sống, trật tự có thể vận hành, nhưng một khi ông ta chết đi, trật tự sẽ lập tức sụp đổ, những người dưới trướng ông ta sẽ bắt đầu cắn trả lại vũ trụ, mang đến tai hoạ cho vũ trụ”.

Nói đến đây, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Trật tự thế này không ổn định”.

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Không thể có trật tự hoàn mỹ được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ giọng nói: “Ta biết, nhưng vũ trụ này cần một trật tự, nếu không tuổi thọ của nó hiện tại…”

Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ lo lắng.

Vô Biên Chủ im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play