Chương 2666

Giọng nói kia tỏ vẻ tò mò: “Vì sao?”

Diệp Khải ngẩng đầu nhìn ngôi miếu cổ ngày càng gần kia, nhẹ giọng nói: “Diệp Quân huynh là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, thân phận này là một trợ giúp lớn với huynh ấy, nhưng chẳng phải cũng là một ràng buộc sao? Tương lai của toàn bộ vũ trụ đều đè lên người huynh ấy, áp lực đó sẽ đáng sợ đến mức nào?”

Giọng nói kia đáp: “Đúng là thế”.

Diệp Khải nói tiếp: “Hơn nữa con nhận được sự giúp đỡ của sư phụ, đã có điểm xuất phát vượt xa người bình thường, con đã thoả mãn lắm rồi. Làm người phải biết đủ, nếu không biết đủ thì sẽ chỉ rơi vào ma chướng, tự mình hại mình”.

Giọng nói kia cười đáp: “Thiện”.

Diệp Khải lại phủi tuyết trước ngực, sau đó nói: “Đợi sau khi thí luyện lần này kết thúc, con sẽ đến Tuế Nguyệt trường hà ngược dòng Tuế Nguyệt, sau đó đuổi kịp Diệp Quân huynh đánh một trận với huynh ấy. Làm người dù gì cũng phải có một mục tiêu đúng không”.

Người kia cười nói: “Đánh một trận cũng được, ta cũng muốn xem thử bây giờ thằng nhóc kia đã đến trình độ nào rồi”.

Diệp Khải cười to, vừa mới cười, vô số gió tuyết đã bay vào họng y khiến y sặc đến mức ho khan một trận.

Không lâu sau đó, Diệp Khải đi tới trước cửa ngôi miếu cổ, trên cửa ngôi miếu có một ngọn đèn dầu, gió tuyết thổi qua nhưng ngọn đèn dầu vẫn không hề lung lay.

Diệp Khải đứng trước cửa miếu, sau đó gõ nhẹ lên cửa, không có tiếng động.

Diệp Khải gõ cửa một lần nữa.

Kẽo kẹt!

Cửa ngôi miếu cột đột nhiên mở ra, một khuôn mặt già nua xuất hiện trước mặt Diệp Khải.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Khải, không nói một lời.

Diệp Khải mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội xuất hiện: “Có một vị tiền bối bảo ta đến đây”.

Khi nhìn thấy ngọc bội kia, sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, ông ta vội mở cửa rồi nói: “Mời vào”.

Diệp Khải cúi người đi vào miếu, đập vào mắt là một cái sân không lớn lắm, khắp nơi lót đá xanh, rất sạch sẽ, còn có một hoà thượng đang dọn dẹp.

Thấy Diệp Khải, hoà thượng nhìn thoáng qua y, sau đó hơi cúi chào.

Diệp Khải cũng vội vàng đáp lễ.

Dưới sự chỉ dẫn của lão hoà thượng kia, Diệp Khải tiến vào một đại điện, trong đại điện là một tượng phật cổ đắp bằng bùn, nghiêm túc trang trọng.

Lão hoà thượng bái lạy, sau đó xoay người nhìn về phía Diệp Khải, Diệp Khải thoáng do dự rồi nói: “Ta không xuất gia”.

Lão hoà thượng không nói gì, chỉ lấy một bộ áo tăng ra đưa cho Diệp Khải: “Mặc vào đi”.

Diệp Khải không từ chối mà lập tức mặc áo tăng vào.

Lão hoà thượng lại nói: “Đi theo ta”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Diệp Khải đi theo lão hoà thượng đi tới cửa sau của miếu, sau khi ông ta mở cửa, gió tuyết bên ngoài gào thét thổi vào, ác liệt tựa như dao.

Lão hoà thượng chỉ xuống đất, Diệp Khải nhìn theo, dưới mắt đất có những dấu chân chồng lên nhau.

Diệp Khải hơi khó hiểu.

Lão hoà thượng chắp tay: “Đi theo nó đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play