Chương 1453

Diệp Quân nhìn thanh niên vừa nói đó, cảnh giới của thanh niên này thấp hơn hắn, là cảnh giới Nhân Tiên, nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh, vừa nhìn đã biết không có bất kỳ hư ảo nào, chắc chắn sức chiến đấu cũng rất mạnh.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Dám khiêu chiến với hắn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không được có ý nghĩ khinh thường, hôm đó hắn đánh vào Chân vũ trụ, một mình liên tiếp giết chết vô số thiên tài của Chân vũ trụ, thực lực và thiên phú của hắn không phải là thứ người thường có thể so sánh được, cho nên nếu ngày nào đó gặp được người này trên chiến trường, cũng không được có ý nghĩ khinh thường hắn”.

Thanh niên đó vẫn không phục: “Võ giáo, Diệp Quân đó lợi hại vậy thật sao?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nếu không lợi hại thì sao có thể khiến Chân vũ trụ ta phải thận trọng đối đãi với hắn?”

Nói rồi ông ta nhìn thoáng qua tất cả thanh niên trong sân: “Các ngươi nhớ kỹ, mặc dù hiện giờ Chân vũ trụ là bá chủ siêu cấp của vũ trụ nhưng không có nghĩa là chúng ta đã vô địch hoàn toàn, phải biết rằng núi này cao còn có núi cao hơn, lúc nào ra ngoài cũng phải khiêm tốn, đừng kiêu ngạo tự mãn, rất nhiều người thường chết vì chính lòng tự đại của mình đấy”.

Thanh niên đó siết chặt nắm đấm không nói gì.

Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt thanh niên, cười nói: “Mặc dù Chân vũ trụ ta và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù, nhưng phải thừa nhận rằng người khác quả thật rất xuất sắc, chẳng hạn như Diệp Quân đó. Bây giờ trong thế hệ trẻ của Chân vũ trụ, gần như không ai có thể đánh lại hắn, cũng chính là vì thế, sau này các ngươi mới phải cố gắng nhiều hơn, đợi ngày trả thù cho Chân Thần”.

Thanh niên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Tiếp tục”.

Các thanh niên tiếp tục bắt đầu tu luyện.

Diệp Quân nhìn đám thanh niên, sau đó dẫn người phụ nữ váy trắng tiếp tục đi về phía xa.

Người phụ nữ bí ẩn chưa quay lại vào trong tháp, bà ấy đứng ở một bên, rõ ràng là sợ người thôn Thạch chọc đến người phụ nữ váy trắng này.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối có biết cô ấy đang ở đâu không?”

Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Đi tiếp xuống đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Lúc này hắn bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.

Lại gặp nhau lần nữa, Bát Uyển còn nhận ra mình không?

Hắn cũng không biết.

Dần dần sự căng thẳng trở thành nỗi thấp thỏm.

Đi chưa được bao lâu, đằng xa bỗng vang lên một giọng nói: “Con nha đầu này lại ăn vụng rồi, ngươi ăn uống kiểu này thì có ai mà chịu được”.

Giọng nói vừa vang lên, cách đó không xa, một cô gái chạy ra từ trong một căn nhà đá, trên tay ôm một đống khoai lang, trong tay còn cầm một củ, vừa chạy vừa nói: “Lâm thúc, ta thật sự rất đói. Ta ăn xong bữa này, bữa sau sẽ không ăn nữa”.

Diệp Quân nhìn cô gái ở đằng xa, bỗng chốc sững sờ.

Cô gái mặc một chiếc váy vải bố thô sơ, đầu tóc hơi bù xù như ổ gà, trên mặt dính đầy tro, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trong veo, trong tay ôm một đống khoai lang, rõ ràng là cô ấy rất đói, tay chộp lấy một củ khoai lang còn chưa gọt vỏ, gặm ngấu nghiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play