Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Phiên ngoại này là viết về mấy năm sau.
————
Mấy năm sau, huấn luyện viên bị lộ ra tên thật giản dị là Quách Chí Tài khi liên lạc qua lại cùng Tần Thanh. Anh bất ngờ gọi điện thoại cho cô: “Tôi đã giải ngũ!”
“……. Xin chúc mừng?” Tần Thanh không biết mình có nên nói lời chúc mừng hay không, hình như quân nhân đều không thích giải ngũ mà ở lại quân đội đến suốt đời mới là lý tưởng mà bọn họ theo đuổi.
“Will đã giải ngũ nên tôi sẽ về quê cùng nó.”
Thì ra là thế.
“Tôi muốn mời cô về quê tôi chơi, thuận tiện thăm Sơn Tử luôn.”
Tần Thanh nhận lời, công bố tin tức này trên diễn đàn của lớp theo lời huấn luyện viên, hấp dẫn không ít bạn học cũng nhớ đến anh.
Quê của huấn luyện viên là một thôn làng vùng núi giản dị mộc mạc, cách thị trấn rất gần, đi xe máy cày chỉ hai mươi phút là đến nơi. Trong thôn còn lại chưa tới một trăm hộ gia đình, uỷ ban thôn định cải tạo nơi đây thành điểm du lịch, tuy không biết thôn làng nhỏ xíu không núi không hồ, chỉ có vườn cây ăn quả này sẽ có hạng mục nào có thể khai thác. Huấn luyện viên đã từng đi lính, là “quan lớn” duy nhất trong thôn nên được uỷ ban thôn gửi gắm kỳ vọng thật cao, Tần Thanh đã là đợt chuột bạch thứ ba mà anh ấy kéo tới.
“Tôi đã kéo hết chiến hữu về đây chơi, bảo họ dẫn theo cả người nhà, tôi bao ăn ở. Những ai giải ngũ đều tới đây, chưa giải ngũ thì cũng viết thư.” Huấn luyện viên nói, “Tôi lỗ nặng luôn á.” Nhưng cũng nhờ vậy mà người trong thôn bán được một ít thổ sản vùng núi, kiếm thêm chút ít thu nhập, xem như anh đóng góp chút gì cho quê nhà vậy.
Các bạn trẻ vừa xuống xe đã bị ngôi làng hoang sơ rộng mênh mông vô bờ làm cho hết hồn, họ cảm nhận sâu sắc rằng mình đã bị lừa! May mắn huấn luyện viên dùng món đặc sản là gà nhà hầm thổ sản vùng cao nên cũng an ủi được tâm hồn bị tổn thương của cả bọn. Sau khi thưởng thức xong món ăn ở nhà huấn luyện viên, bọn họ mang theo đồ ăn đồ uống và máy chụp ảnh rồi chạy chơi lung tung khắp núi đồi. Huấn luyện viên rất bình tĩnh nhìn đám khỉ con chạy mất biệt rồi vỗ vỗ chú chó săn to lớn bên cạnh mình, nói, “Chút xíu nữa mày có nhiệm vụ nhé.” Những người chạy đi chơi không biết đường về nhà đều phải nhờ nó tìm trở về hết đấy.
Tần Thanh vừa đến đã trông thấy chú chó săn vô cùng oai phong bên cạnh huấn luyện viên. Lúc nó ngồi xổm bên cạnh anh ấy cũng đã cao đến eo rồi, đứng lên lại càng cao hơn, cái đầu thật to với hàm răng nanh dài ngoằng khiến người khác vừa thấy đã sợ muốn chết.
Nhưng mà có hơi béo, cái mông lúc ngồi xuống xệ cả ra.
“Hơi béo chút chút….” Tần Thanh lịch sự nói.
Vẻ mặt huấn luyện viên rất thật thà, “Sau khi về nhà là được cho ăn tới nỗi béo lên. Mỗi lần trong thôn mổ lợn phải cần tới Will, sau khi mổ xong thì lòng lợn là phần của nó, tôi nấu lòng lợn cho nó ăn xong mà nó còn dám đi trộm gà, gà nuôi trong nhà thì nó không trộm, chuyên môn đi trộm gà nhà người khác. Trộm xong, ăn xong trở về nhà, cái miệng không dính chút xíu máu gà nào.” Hừ hừ, muốn lừa anh à? Một thân đầy mùi phân gà!
Dân trong thôn đi ngang qua nhìn thấy Will đã vẫy tay từ tít đằng xa: “Ê, Sơn Tử!”
Will phản xạ có điều kiện quay đầu qua, cái đầu nghiêng trái nghiêng phải giống như vô cùng mờ mịt, bạn nó đâu?
Huấn luyện viên chào hỏi cùng chú hàng xóm, chờ người ta đi xa rồi mới thở dài nói, “Những người ở đây vừa gặp Will đã kêu Sơn Tử, cũng khó mà giải thích được.” Mỗi khi kêu tên Sơn Tử, Will sẽ đi tìm.
Huấn luyện viên dẫn Tần Thanh lên núi.
Nói là núi nhưng thật ra chỉ là một ngọn đồi. Trên đồi có cỏ dại mọc mênh mông cao đến nửa người, con nít bảy, tám tuổi đứng lẫn trong cỏ là sẽ không thấy đầu. Huấn luyện viên đi đằng trước, anh không cho Will chạy lung tung mà bắt nó đi cùng Tần Thanh. Cô bèn làm biếng, túm lấy nó để nó dẫn cô đi một đoạn, Will vô cùng ngoan ngoãn, bị cô túm nhưng không tức giận hay bỏ chạy, nhiều lúc thấy cô suýt vấp té còn dùng thân thể đỡ một bên cho cô.
Huấn luyện viên đi đằng trước là để tìm bẫy rập.
Có rất nhiều người dân trong thôn thích đặt bẫy, cái bẫy bằng sắt dài hơn một mét có thể kẹp gãy đùi người trưởng thành, mấy con chồn, thỏ hay cáo mà bị dính bẫy sẽ có thể mất mạng, không ít người trong thôn cũng vô tình bị kẹp trúng. Nếu không phải lúc ấy Sơn Tử đã được huấn luyện cách tránh bẫy, nếu nó không thông minh mà học được hết các bài tập huấn thì đã bị kẹp thành hai mảnh luôn rồi.
Mặc dù có rất nhiều người phản đối nhưng vẫn không cấm hết được.
Sau khi huấn luyện viên giải ngũ về nhà, những lúc rảnh rỗi thường hay lên núi tìm bẫy.
Tần Thanh thấy ánh mắt huấn luyện viên bỗng sáng lên, xua tay ra dấu bảo cô đừng tiến đến, anh đi nhanh về phía trước vài bước rồi cẩn thận ngồi xổm xuống, không biết loay hoay làm gì mà một lát sau đã cầm lên một con ốc vít dài cả tấc.
Huấn luyện viên thấy Tần Thanh chăm chú nhìn bèn mở bao tải ra, tất cả bên trong đều là ốc vít và kẹp lò xo loại lớn. Anh nói nhỏ: “Tôi gỡ nhẹ cái này là cái bẫy sẽ mất tác dụng ngay. Tôi lại bán mấy cái này cho thợ rèn….” Anh cười hắc hắc một cách âm hiểm.
“…. Thông minh.” Tần Thanh giơ ngón cái lên khen ngợi.
Huấn luyện viên bán hết mấy linh kiện quan trọng cho thợ rèn, thợ rèn chắc chắn sẽ sửa mấy cái bẫy bị “hư” cho người ta, thuận tiện bán luôn linh kiện, anh lại gỡ xuống bán tiếp cho thợ rèn…. Chuyện làm ăn này có lời.
Càn quét xong một đống bẫy xung quanh đây, huấn luyện viên mới hài lòng dẫn Tần Thanh đến thăm phần mộ của gia đình anh, vì anh đã hứa sẽ để Tần Thanh gặp Sơn Tử.
Thật ra, điều anh muốn biết chính là….
Chưa đến nơi, vẫn còn ở khá xa thì Will đã sủa một tiếng rồi nhào lên chạy như điên, giống như nó biết Sơn Tử đang ở đó vậy.
Khi Tần Thanh vẫn còn đang tự hỏi động vật có thể ngửi được đồng bạn bị chôn dưới đất hay không thì Will đã vui vẻ chạy như điên trở lại, sau đó nó cứ như muốn cắn mông mình mà xoay vòng vòng trước mặt huấn luyện viên.
Bên dưới bóng râm, nơi mặt trời không thể chiếu tới, Tần Thanh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang cắn lấy chân sau của Will.
Huấn luyện viên nhìn cô đầy chờ mong. Thật ra sau khi anh dẫn Will về nhà, lần đầu tiên đi thăm Sơn Tử đã xảy ra chuyện này, anh cứ cảm thấy hình như Will đang chơi đùa cùng Sơn Tử vì lúc trước còn ở trong bộ đội, mỗi lần anh rèn luyện thêm cho Sơn Tử là nó rất ghét Will có thể nghỉ ngơi sớm hơn nó, sau này Sơn Tử phải giảm một nửa lượng cơm, thịt cũng ít đi thì nó lại càng ghét hơn, lúc đó nó hay bắt nạt Will bằng cách này, Will lại không để bụng, mỗi lần nhìn thấy Sơn Tử đều vô cùng vui vẻ.
Nhưng anh lại sợ bản thân mình nghĩ nhiều, vừa mong chờ rồi lại sợ bị tổn thương.
“…..” Tần Thanh mờ mịt nói, “….. Tôi thấy Sơn Tử đang gặm chân sau của Will.” Cho nên Will mới đuổi theo mông của mình mà cắn, Sơn Tử lại nhanh nhạy hơn Will nhiều, nhảy một cái là chạy thoát, vòng một vòng rồi cắn tiếp. Will quá béo nên không chạy nhanh được.
Huấn luyện viên lập tức cười đến nỗi hai mắt đều híp lại, miệng căng đến mang tai, anh nhìn Will bị Sơn Tử bắt nạt bằng ánh mắt đầy yêu thương, nói: “Will, mày đừng tức giận, mày nghĩ xem, hiện giờ mày được ăn lòng lợn, được ăn gà, Sơn Tử chẳng được ăn gì nên cứ để nó cắn cắn xả giận đi nhé.”
Tần Thanh đã gặp qua nhiều linh hồn nên đối với chuyện ma quỷ cũng có một chút kinh nghiệm.
Cô không nhịn được mà nói: “Huấn luyện viên…. Lúc trước khi còn trong quân ngũ, anh nói Sơn Tử vì thấy anh có Will rồi nên mới yên tâm siêu thoát…. Tôi cảm thấy không phải như vậy….”
Huấn luyện viên tò mò nhìn cô.
“….. Nó hẳn là đang ghen ghét.” Tần Thanh nói, sen đã có em sao lại còn có thêm nó!
Huấn luyện viên nghĩ nghĩ một chút mới hiểu ra: “À, cho nên vừa giận là chạy về nhà.” Anh yên lặng gật đầu, “Tính tình ranh con Sơn Tử này đúng là vậy thật.”
Will đang xoay vòng vòng bên cạnh đã mệt nên đặt mông ngồi xuống đất, ông đây giấu luôn cái đuôi và chân sau dưới bụng để coi mày cắn thế nào.
Huấn luyện viên thật thà nói: “… Lúc trước Will không béo đến mức này sẽ chạy thật xa cho Sơn Tử đuổi theo.”
Bây giờ thì chạy hết nổi nữa rồi.
HẾT CHƯƠNG 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT