*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Huyền
Beta: Chúi
Tần Thanh ngủ thật sự thoải mái, ấm áp cả người.
“Dung Dung, dậy đi em.” Có ai đó đẩy đẩy cô.
Tần Thanh vừa mở mắt đã thấy một miệng ly bốc khói nghi ngút kề sát gần môi cô, “Sắp đến nơi rồi.” Người kia nói.
Tần Thanh nhìn cậu ta, sửng sốt.
“Làm sao thế? Đầu còn đau hả?” Tần Thành duỗi tay sờ lên trán cô.
Tần Thanh cản tay cậu ta lại, ngồi thẳng dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một chiếc xe du lịch, trước sau đều ngồi đầy người.
Tần Thành thấy cô không chịu uống bèn đậy nắp bình giữ nhiệt lại, hỏi han đầy quan tâm: “Còn nhức đầu không? Hay uống thêm lần thuốc nữa nha?”
“Không uống!” Tần Thanh thấy cậu ta như vậy thì rất phiền, hung dữ đáp.
Thái độ của cô thế này cũng thật bình thường, Tần Thành bèn im lặng rồi đeo tai nghe nhắm mắt dưỡng thần. Cậu không nhịn được lại nhìn vào mắt Dung Dung, vừa đẩy đẩy cô vừa nhỏ giọng nói, “Bình giữ nhiệt có nước ấm đấy em.”
Tần Thanh gật đầu vài cái cho có, cô sờ soạng trên người cả buổi chỉ lấy ra được mấy món đồ lạ hoắc. Đương nhiên, quần áo cô đang mặc bây giờ cũng không phải của cô.
— rất có khả năng hiện tại cô không phải là chính mình.
Điện thoại di động là Apple, bên trên đính đầy hột cườm sáng lấp lánh, còn thơm phức nữa. Điện thoại di động mà cũng xịt nước hoa? Tần Thanh nhủ thầm, xoè tay ra, mười ngón tay đều gắn móng giả, trên móng vẽ hoa anh đào và núi Phú Sĩ, lại còn chùa vàng chùa bạc đủ thứ.
Nghe nói hôm trước bọn họ đi du lịch ở Nhật Bản, xem ra là sự thật….
Tần Thành thấy cô lục tới lục lui cả nửa ngày, nghĩ nghĩ bèn đưa xắc tay đang ôm trong ngực cho cô, “Em tìm xắc tay sao?”
Thì ra xắc tay đang ở chỗ cậu ta.
Tần Thanh cắn môi nhận lấy mà không ngẩng đầu nhìn Tần Thành lần nào. Từ sau khi tỉnh lại, phát hiện người bên cạnh là Tần Thành thì ngay cả nhìn cô cũng không dám nhìn một cái.
Trong xắc tay có hộp phấn và gương trang điểm. Tần Thanh cầm hộp phấn, xoay người qua chỗ khác, mở nắp ra —
Quả nhiên, người trong gương không phải “Tần Thanh”.
Phản chiếu trong gương là một cô gái xinh đẹp với gương mặt trái tim, mắt to, mũi thon gọn và môi anh đào. Tuy không thiếu công lao của kỹ thuật trang điểm nhưng nhìn thoáng qua là một cô gái xinh đẹp rạng ngời. Mái tóc xoăn rũ xuống trước ngực, tóc mái chải nghiêng một bên, lông mày được vẽ một cách tinh xảo, đuôi mắt hơi xếch còn được cố ý vẽ thêm cho dài hơn.
Bệnh rồi mà vẫn không quên trang điểm.
Tuy Tần Thanh chửi thầm nhưng sâu trong đáy lòng, cô vẫn công nhận là mình đã thua. Như Dung Dung này mới là con gái. Cho dù cô không ưa cô ấy đến đâu cũng không thể trái với lương tâm mà nói mình được con trai hoan nghênh hơn so với cô ấy.
Tần Thành giả vờ không nhìn cô nhưng thật ra vẫn luôn lén nhìn. Khi thấy cô tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là không quên soi gương thì không nhịn được kề lại gần, “Không sao đâu, anh đã xem rồi, lớp trang điểm vẫn còn, son môi cũng vẫn hoàn hảo.”
Lời trêu đùa ngọt ngào khiến Tần Thanh sắp ứa nước mắt. Trước kia, khi Tần Thành còn ở bên cô, hai người chưa từng trải qua những điều như vậy, thế này khiến Tần Thanh không kiềm được suy nghĩ — thật ra, đây cũng chính là mối bận tâm của cô từ sau khi Tần Thành và Dung Dung ở bên nhau:
Bọn họ rốt cuộc đã sai ở đâu?
Xe chạy trên quốc lộ đi về hướng đỉnh núi, dần dần có thể trông thấy đỉnh núi tuyết màu trắng xoá. Trang phục trên người Tần Thanh là áo khoác dày, mang khăn quàng cổ và mũ len, vậy mà đến khi xuống xe, Tần Thành còn một hai bắt cô phải mang bao lỗ tai và mở túi giữ ấm để cô nhét tay vào.
“Để anh cầm hành lý cho, em đi cẩn thận là được rồi.” Tần Thành tay xách nách mang, còn kéo theo một cái rương hành lý nữa.
Từ đầu tới cuối, Tần Thanh chỉ có thể đứng một bên mà nhìn, dù cô muốn giúp đỡ cũng chẳng biết cái nào là hành lý của Dung Dung.
Cô nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả đều là khách du lịch, ai cũng đều mặc quần áo thật dày, xa xa còn có người ôm cả ván trượt tuyết. Lúc còn trên xe, cô vẫn không biết Tần Thành tới đây làm gì, giờ mới biết là họ đi trượt tuyết.
Tần Thành xách đồ nặng đi phía trước, Tần Thanh lại hai tay trống trơn đi đằng sau, tuy vừa nhìn là biết hai người yêu nhau đi du lịch nhưng như thế này cũng hiếm thấy. Mấy cô gái khác dù sao cũng sẽ xách giỏ hành lý nhỏ của mình chứ không hoàn toàn để mặc cho bạn trai cân hết.
Tần Thanh bị mấy ánh mắt thỉnh thoảng lia qua ép cô tiến lên, định lấy một cái giỏ từ trong tay Tần Thành nhưng lại bị cậu ta tránh đi rồi hất cằm về phía trước, “Đằng kia chính là khách sạn mình đã đặt chỗ.”
Tần Thanh nhìn thời gian trong điện thoại, so với trí nhớ của cô kém hơn một hai ngày. Bây giờ cô vẫn không hiểu sao mình lại chạy vào thân thể Dung Dung kia nữa. Cô không mở điện thoại Dung Dung ra được bèn mượn điện thoại Tần Thành vào diễn đàn của lớp, cô nghĩ nếu mình xảy ra chuyện không may thì hẳn sẽ có người đề cập tới trên diễn đàn.
Thế nhưng hầu như không có ai online, đang kỳ nghỉ hè nên mọi người đều off hết rồi.
Mùa hè mà đi trượt tuyết, hành động kiểu này chính là điều không tưởng khi cô và Tần Thành còn ở bên nhau. Bọn họ hẹn hò nhiều lắm là đi xem phim, tuy cũng từng lên kế hoạch đi du lịch mấy lần nhưng lại vì đủ thứ lý do mà kế hoạch chết từ trong trứng nước.
Có lẽ nguyên nhân vì bọn họ quen nhau chỉ vỏn vẹn hai tháng.
Tần Thanh vẫn luôn không rõ, cô và cậu ta như vậy có tính là người yêu hay không. Họ quen biết nhau qua một lần sinh hoạt ngoại khoá, bởi vì đều mang họ Tần, lại một nam một nữ nên đã bị mọi người gán ghép. Mà cô vừa lúc cũng thích Tần Thành nên sau khi buổi sinh hoạt kết thúc, bọn họ vẫn giữ liên lạc, trong vô tình đã trở thành “một cặp” trong mắt mọi người.
Tần Thành có thích cô không? Hình như cũng có một chút nhưng Dung Dung lại có thể khiến cậu ta “động lòng”. Sau khi mọi việc kết thúc, Tần Thanh vẫn luôn nghĩ có lẽ từ trước đến giờ, Tần Thành chưa từng động lòng với cô. Mấy thứ như tình yêu này quả thật không lừa được người, cũng không lừa được chính mình.
Trong khách sạn đã có rất nhiều người đứng xếp hàng ở chỗ lễ tân. Tần Thành tìm một chiếc ghế cho Tần Thanh ngồi xuống, đặt hành lý dưới chân cô rồi chen qua đó một mình. Hơn mười phút sau, cậu mới trở lại nói, “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Cầm thẻ phòng mở cửa, là một căn phòng đủ tiêu chuẩn. Phòng rất lớn, vừa có TV lại vừa có internet. Vừa vào cửa, Tần Thành đã nhanh chóng mở hành lý của hai người ra, lấy hết đồ ra ngoài rồi đi kiểm tra bình nước nóng, sau đó mới hỏi cô: “Em muốn tắm bây giờ hay là ăn cơm tối xong mới tắm?”
Tần Thanh lắc đầu, cô mới không muốn đụng đến đồ dùng cá nhân của Dung Dung, vả lại, cô còn có suy tính khác.
“Vậy anh tắm trước.” Tần Thành nói xong đã cởi áo khoác, tuy nhiên, lúc cởi đến cái áo sơ mi cuối cùng, cậu chui vào toilet mới cởi tiếp, một lát sau đã nghe thấy tiếng nước truyền ra từ bên trong.
Nhân cơ hội này, Tần Thanh lấy điện thoại Tần Thành gọi về nhà mình, sau khi đổ hai hồi chuông thì mẹ Tần bắt máy, bà chậm rì rì hỏi: “A lô? Ai đấy?”
Tần Thanh trực tiếp ngắt cuộc gọi. Từ giọng nói của mẹ cô có thể nghe ra “Tần Thanh” hẳn không bị gì.
Cô ngả đầu lên gối, thật sự không biết tất cả mọi chuyện này là như thế nào.
———
Tần Thành tắm qua loa rồi bước ra ngoài, cho dù có nhanh đi chăng nữa, khi ra ngoài cũng chẳng thấy ai. Cậu thở dài một hơi, một bên vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại, rất nhanh đã có tiếng chuông di động phát ra từ trong xắc tay.
Cậu đành phải tăng nhanh tốc độ mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài tìm người. Đúng lúc này thì cánh cửa bật mở, Dung Dung đã trở lại.
“Bà cô của tôi ơi, em đi đâu vậy? Điện thoại cũng không mang theo.” Nói xong, Tần Thành nhìn thấy trong tay cô là túi đựng đồ, “Em đi mua đồ? Quên mang gì rồi?”
Tần Thanh đến siêu thị cạnh khách sạn mua quần áo và đồ dùng cá nhân, tiền thì chỉ có thể mượn tạm của Dung Dung, chờ sau khi trở về, cô lại dùng Alipay trả lại cho cô ấy.
…… Hy vọng mọi chuyện đến lúc đó sẽ được làm rõ ràng.
Tần Thành cảm thấy hình như tâm trạng Dung Dung không được tốt lắm, cậu hỏi xong, không nhận được câu trả lời nên đành phải im lặng, trong chốc lát lại không nhịn được mà hỏi: “Em có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Đến nhúc nhích Tần Thanh cũng không muốn, bây giờ tất cả đều rối tung lên, cô làm gì còn tâm trạng đi dạo phố? Cô bèn lắc đầu, “Không đi, em muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy anh đi một vòng bên ngoài, xem xung quanh có quán ăn nào để tối mình đi ăn.” Tần Thành nói một cách đầy săn sóc, “Vừa lên xe, em đã bảo bị đau đầu, sau khi uống thuốc có cảm thấy khá hơn chút nào không? Cứ ngủ một lát đi, anh đóng cửa cho em, em ngủ ngon nhé.”
Tần Thanh gật gật đầu, Tần Thành còn muốn trải giường cho cô nhưng bị cô cự tuyệt, cậu lại đun ấm nước nóng, rót ra cho cô rồi mới đi. Chờ sau khi cậu ta đi, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Ngày thường, cô sẽ khó chịu khi chứng kiến Tần Thành dính một cục với Dung Dung trong vườn trường, vậy mà mới mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô phát hiện chính mình chỉ còn lại sự cam chịu.
Ở bên cạnh Dung Dung, Tần Thành như đã thay đổi thành một người khác.
Cô nằm ngã ngửa ra giường, trong lòng không buồn không vui.
Vì muốn để Dung Dung nghỉ ngơi nhiều hơn nên Tần Thành cố ý lắc lư bên ngoài đến bốn tiếng, mãi tận tám giờ tối, Tần Thanh cứ tưởng cậu ta bị sói tha đi, cô ra ngoài tìm người mới thấy cậu ta đang ngồi uống cà phê cùng bốn người nam nữ khác ở đại sảnh. Vừa thấy cô từ xa, Tần Thành đã lập tức đứng dậy vẫy tay, chạy bước nhỏ đến bên cô, “Em thức rồi? Ngủ một giấc cũng dài ghê, anh sợ đánh thức em nên vẫn ngồi ở đây không về phòng.”
Thật ra Tần Thanh không ngủ, cô cố ý “chiếm lấy” di động Tần Thành, ở suốt trong phòng lên mạng, hy vọng có thể tìm ra câu trả lời cho tình trạng trước mắt của mình. Cô cũng thử gọi điện thoại cho di động của chính mình, đương nhiên là không ai nhận.
Tần Thành dẫn cô đến bên cạnh bàn, bởi vì không biết rõ tình huống cộng với tâm tình không tốt nên từ đầu tới cuối cô đều không mấy nhiệt tình, chẳng giống đi du lịch cùng bạn trai chút nào.
Bốn người ngồi cùng bàn là hai nam hai nữ, tuổi tác lớn hơn một chút so với Tần Thành. Bọn họ không phải đồng nghiệp cũng chẳng phải người yêu nhưng lại kết thành một nhóm bốn người đến Tuyết Sơn du lịch. Trong đó, một người to con tên Phương Vực là người dẫn đầu vì anh đã từng đến đây một lần.
Cả bốn đều nhìn ra Tần Thanh không quá nhiệt tình nên lúc nói chuyện phiếm hơi khó hòa đồng cùng cô. Tần Thành luôn không quên chăm sóc bạn gái, từ ăn cơm, gọi món đến uống nước đều dùng lời lẽ nhỏ nhẹ hỏi cô, mà Tần Thanh lại không phản ứng, chỉ “ừ” hai tiếng chứ không thèm liếc mắt nhìn cậu ta.
“Ngày mai chúng tôi định ngồi xe đến nhà nghỉ bên kia núi, nơi đó ít người mà cây cũng ít, sườn dốc lại tương đối nhiều, trượt tuyết sẽ rất sướng. Còn hai người thì sao?” Trước khi Tần Thanh tới đây, Phương Vực đã cảm thấy thằng nhóc Tần Thành này thật không tệ, nghe nói cậu ấy đến cùng bạn gái còn tưởng đó là một cô nàng khả ái, không ngờ lại lạnh lùng như vậy. Thế nên anh vẫn dựa theo ý định ban đầu là mời người nhưng đoán chừng bọn họ sẽ không đi.
Tần Thành đúng là có hơi do dự, nhìn qua Tần Thanh.
Tần Thanh nói: “Anh tự quyết định là được rồi”.
Tần Thành rất vui vẻ, hỏi lại: “Vậy chúng ta đi nhé?”
Phương Vực chợt nghe cô dạ một tiếng, nghĩ thầm cô nàng này cũng không tệ, tuy nét mặt cứ nhăn nhăn nhó nhó nhưng cũng không đỏng đảnh gì lắm.
Hai bên hẹn gặp lại vào ngày mai rồi Tần Thành dẫn Tần Thanh đi trước.
Nhìn hai người rời đi rồi, bốn người còn lại đồng thời thả lỏng, Triệu Lan Sơn cười nói: “Người trẻ tuổi yêu đương thật là dữ quá đi.”
“Vì anh thấy cô ta lớn lên xinh đẹp chứ gì nữa.” Ngụy Mạn Văn bĩu môi.
Triệu Lan Sơn không quen nhìn tính xấu này của cô ta, nghiêm mặt nói: “Đúng là cô nàng kia lớn lên rất xinh đẹp.”
Ngụy Mạn Văn nói: “Tính tình lại không tốt lắm.”
Triệu Lan Sơn cãi đến nghiện: “Người ta đẹp, người ta có quyền.”
Phương Vực nhanh chóng ngăn lại: “Thôi được rồi, chúng ta hãy bàn về chuyện ngày mai, sáng mai đi vào lúc 6 giờ, khi trở về, mọi người hãy nhớ kỹ thời gian, đến muộn thì mấy người trên xe không chờ chúng ta đâu.” Nói xong rồi kéo Triệu Lan Sơn về phòng, đi được một khoảng xa mới nói, “Cậu đừng có miệng lưỡi sắc sảo ép người như thế chứ.”
Triệu Lan Sơn: “Tôi không ưa gì phẩm hạnh của cô ta! Cô nàng vừa rồi còn tốt hơn cô ta nhiều.”
Phương Vực không biết nên nói gì cho phải. Thật ra, mối quan hệ giữa anh và Triệu Lan Sơn khá tốt, ngoại trừ Ngụy Mạn Văn, một người khác là Hứa Mộng Kỳ mới thực sự do bọn họ gọi đến, bởi vì Hứa Mộng Kỳ là người có kinh nghiệm đi phượt nên có cô đi cùng sẽ thuận tiện hơn. Họ quen biết Ngụy Mạn Văn từ trong một diễn đàn cùng thành phố, hình như cô ấy thích Triệu Lan Sơn sau một lần diễn đàn tổ chức hoạt động, sau đó cứ bám dính lấy Triệu Lan Sơn.
Chuyện cô ấy thích Triệu Lan Sơn, mọi người đều biết hết. Có người nói Triệu Lan Sơn hãy nhanh chân theo đuổi nhưng Triệu Lan Sơn không thích Ngụy Mạn Văn, đối với tính tình của cô ấy càng xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Không biết tính tình thật sự của Ngụy Mạn Văn là thế hay vì thẹn quá hóa giận mà Triệu Lan Sơn muốn làm gì, cô cũng có thể bám theo, sau đó không ngừng chọc giận Triệu Lan Sơn. Triệu Lan Sơn bị cô làm phiền đến đau đầu. Lần này là Hứa Mộng Kỳ nói muốn đi trượt tuyết, sau khi bị Nguỵ Mạn Văn biết được đã quấn quít đòi cùng đi theo, Hứa Mộng Kỳ không còn cách nào khác đành phải đến trước mặt Phương Vực, nói: “Nếu anh không cho cô ấy đi, tôi cũng không thể đi được — nếu tôi đi một mình, cô ấy sẽ hận tôi chết luôn.”
Vậy nên đến lúc đi có thêm Nguỵ Mạn Văn, sau khi Triệu Lan Sơn biết được thì đầu to như cái đấu.
Đúng sáu giờ sáng ngày hôm sau, hai đám người cùng tập trung ở cửa khách sạn. Tần Thành và Tần Thanh là nhóm đến sớm, bởi vì tối hôm qua Tần Thanh không dám ngủ. Một mặt là lo lắng nếu ngủ thì sự tình càng không thể khống chế, có thể trở về thân thể của chính mình, nhưng cũng có thể trở nên hỏng bét hơn; phần còn lại là lo đôi tình nhân Tần Thành và Dung Dung này đã lên giường, lỡ đâu Tần Thành muốn làm chuyện đó thì phải làm sao để từ chối đây?
Sự thật chứng minh Tần Thành không cầm thú đến mức lôi kéo cô bạn gái với thân thể mệt mỏi vì đi cả ngày trời mà giao lưu tình cảm, với lý do hợp lý “Hôm nay em ngủ nhiều rồi, bây giờ không ngủ được nữa” của Tần Thanh, Tần Thành giám sát cô uống thuốc một lúc thì đi ngủ, hơn nữa còn ngủ rất nhanh. Còn lại một mình, Tần Thanh trợn tròn mắt đến rạng sáng. Sáng sớm năm giờ, cô đã kêu Tần Thành dậy, vì lần chuyển phòng này phải thu dọn hành lý và trả phòng nữa.
Khi nhóm Phương Vực đến nơi vừa lúc nhìn thấy Tần Thành đang trả phòng, một mình Tần Thanh ngồi ở quán cà phê uống sữa tươi và ăn điểm tâm, bên cạnh đều là hành lý.
“Đi thôi, không kịp ăn đâu.” Phương Vực nói xong thì nhìn thấy Tần Thành đeo toàn bộ hành lý trên lưng, bạn gái lại đi tay không.
“… Để em cầm phụ một cái.” Cả một đêm không ngủ, Tần Thanh cũng không tìm được chút manh mối nào, những gì có thể tìm trên mạng, cô đều đã tìm, còn gọi về nhà một cuộc điện thoại làm mẹ cô nửa đêm tức giận mắng cái tụi tiếp thị không có trym nhỏ.
… Nói chung tất cả đều tốt, chỉ là điện thoại của cô không ai bắt máy.
Cho nên tâm tình buổi sáng càng buồn bã, phản ứng cũng chậm, sau khi bị đám người Phương Vực nhìn qua mới phát hiện mình vừa bỏ mặc bạn trai.
“Được, em cầm cái này nhá.” Tần Thành lấy điện thoại di động cùng giỏ đồ trang điểm đưa cho cô, nói: “Điện thoại đã sạc đầy pin rồi, có cả thanh năng lượng nhân hạt phỉ(1) và hạt dẻ cười nữa.”
(1)Thanh năng lượng nhân hạt phỉ (hazelnut):Phương Vực cười cười, tháo ba lô trên vai trái Tần Thành bỏ xuống dưới, “Cái này tôi cầm dùm cậu, đi thôi, chiếc xe màu đỏ bên ngoài là xe của chúng ta.”
Xe chở khách du lịch nơi đây đều có màu sắc sặc sỡ, áo gió trên người Tần Thanh cũng là màu đỏ tươi với những đường kẻ phản quang, cả ba lô cũng vậy.
Xe du lịch là loại xe có sức chứa ba mươi người, không bao lâu sau, các hành khách đã tập trung đông đủ, chờ mọi người ổn định xong chỗ ngồi, tài xế dẫn theo hai người nữa lên xe, hai người này ngồi thẳng xuống sàn xe. “Khởi hành thôi!” Tài xế vỗ vỗ cửa xe, bấm thêm hai hồi còi rồi mới bắt đầu lái xe thẳng hướng lên núi.
Đường đi lên núi là quốc lộ, mặt đường rất rộng, có bốn làn xe chạy nhưng chỉ có một chiếc xe này của bọn họ. Chiếc xe đối diện còn khá xa, chỉ bằng một chấm nhỏ đỏ tươi, hai xe gặp nhau thì bóp còi, tài xế còn vẫy tay về phía đối diện. Khi đi được một nửa đoạn đường, tài xế bảo có thể mở cửa sổ: “Hiện tại không có gió, mở cửa sổ hít thở không khí đi.”
“Còn bao lâu nữa mới đến?” Ngụy Mạn Văn hỏi.
“Nửa tiếng đồng hồ nữa.”
“Có thể dừng xe lại hay không?” Ngụy Mạn Văn lại hỏi.
Tài xế nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, nói thật là không có suy nghĩ dừng lại bởi vì đường đang lên dốc, với cả nguyên nhân thời tiết nên mặt đường đầy sương, nếu dừng lại phải để động cơ chạy và liên tục đạp phanh, vừa tốn dầu lại tốn công. Theo quy tắc thì khách hàng là thượng đế… Nhưng cô gái này không phải là người ra quyết định cho nên anh ta nhìn mấy người đàn ông đồng hành cùng cô ấy.
Chuyện này không liên quan gì với Tần Thành cùng Tần Thanh, Phương Vực mới là người dẫn đầu nhưng anh chưa nói gì, Triệu Lan Sơn đã mở miệng trước, “Sao cô lại nhiều chuyện quá vậy?”
“Phụ nữ đúng là nhiều chuyện như vậy đấy!” Ngụy Mạn Văn đối mặt với Triệu Lan Sơn, giọng nói lập tức cao lên quãng tám, ngay tức khắc mọi người trong xe đều nhìn qua.
“Được rồi được rồi.” Hứa Mộng Kỳ đẩy bả vai Triệu Lan Sơn, “Tôi xuống cùng cô ấy.”
Triệu Lan Sơn không muốn cãi nhau để người khác chế giễu, bèn im lặng. Tài xế thấy vậy liền dừng xe bên đường, Hứa Mộng Kỳ và Ngụy Mạn Văn xuống xe, trong xe rộ lên tiếng mọi người bàn tán.
“Chuyện của phụ nữ… Có lẽ là đến cái kia, như vậy cũng không còn cách nào, không thể để quần bị dơ chứ? Đi du lịch chắc chắn cũng không mang bao nhiêu quần áo, không tiện giặt đồ.”
“Đến cái kia mà lại đi trượt tuyết? Đúng là tự mình tìm đường chết không nói, còn làm cho cả xe phải chờ theo!”
Phương Vực bèn cầm đồ ăn vặt vừa phân phát cho cả xe vừa nói xin lỗi, mọi người nhận đồ xong cũng không tiện mở lời trách móc nữa, chỉ cùng nhau nói chuyện phiếm.
“Này, hai người kia đi đâu đấy nhỉ?” Có người thấy hai người xuống xe vậy mà càng đi càng xa.
Khắp nơi bên ngoài xe chẳng có một bóng cây, cũng chẳng ngạc nhiên khi hai cô gái đi xa như vậy.
“Không phải bọn họ muốn tìm một cái cây đấy chứ?”
“Xung quanh đây làm gì có cây! Giải quyết ngay phía sau xe không phải tốt hơn sao? Ngồi xổm xuống thì bố ai thấy được!”
“Mau gọi họ trở về! Càng đi lại càng xa rồi! Dù sao cũng không thể dừng lại chỗ này được!”
Phương Vực và Triệu Lan Sơn đều vội vàng gọi điện thoại, kết quả là di động Ngụy Mạn Văn và Hứa Mộng Kỳ đều vang lên trong xe, có lẽ hai người nghĩ sẽ quay lại ngay lập tức nên không một ai mang theo điện thoại di động.
Bây giờ chỉ có thể chờ.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, tâm trạng của mọi người không thể nào vui vẻ cho được. Tần Thành lấy điện thoại di động ra cho Tần Thanh chơi, lặng lẽ hỏi cô: “Em có xem phim điện ảnh không?”
Tần Thanh vẫn không thể mở được điện thoại của Dung Dung bèn nhận lấy điện thoại Tần Thành để lên mạng. Tần Thành kề sát lại, thấy cô toàn truy nhập vào mấy trang web kinh dị.
Có lẽ khoảng chừng mười phút sau, tài xế đột nhiên ném điếu thuốc một cái, rướn cổ lên nhìn bầu trời, sau đó cùng hai người đồng nghiệp ngồi dưới sàn xe nói một chuỗi tiếng địa phương, hai người kia vậy mà cũng đưa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hành khách trong xe tuy không rõ đang xảy ra chuyện gì cũng đều rướn cổ lên nhìn bầu trời xung quanh.
Tài xế và hai người kia nói cái gì đó, hai người kia cũng gật đầu tán thành, tài xế liền nổ máy xe, “Phải đi rồi!” Sau đó ấn một hồi còi dài thật dài.
Phương Vực và Triệu Lan Sơn vội vàng hỏi tài xế làm sao vậy, “Chúng ta còn có người chưa lên xe mà!”
“Nhất định phải đi. Mây kéo tới rồi, nếu không đi thì chờ gió nổi lên, ai cũng không đi được, đều sẽ chết cóng ở chỗ này!” Tài xế ấn hồi còi dài một phút rồi không chờ nữa, ô tô lập tức tăng tốc chạy về phía trước.
Xe vừa chạy, các hành khách đều có chút giật mình, còn có người chưa trở về mà, bọn họ bàn luận ầm ĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao không đợi hai người kia?”
“Hình như là thời tiết đang thay đổi.”
Tài xế đang giải thích với Phương Vực, “Tôi không thể ném mọi người ở đây được, tôi phải có trách nhiệm với sinh mạng của họ. Mây kéo đến nhanh hơn so với tốc độ xe, hy vọng chúng ta có thể chạy kịp.” Nói xong anh ta liền đạp chân ga.
Phương Vực không thể không quan tâm đến tính mạng của hơn hai mươi người trên xe mà mở miệng nói lên câu dừng xe, cho dù anh nói thì mọi người cũng không thể nào đồng ý. Anh hỏi: “Vậy hai người bạn đồng hành của chúng tôi thì sao đây?”
Tài xế nói: “Hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho đội cứu trợ, bảo là có hai người bị kẹt lại bên ngoài, xe chúng ta đang vội lên núi, cứ để cho bọn họ cứu người đi.” Anh ta nhìn Phương Vực, nói lời an ủi, “Đừng quá lo lắng, khi đi ra ngoài hai người kia mặc rất nhiều áo, chỉ cần không chạy lung tung, đội cứu hộ đến kịp sẽ không có việc gì.”
Nói xong anh ta bèn dùng radio trên xe thông báo cho đội cứu trợ trên núi, sau khi nói rõ vị trí lại để cho Phương Vực mô tả dáng người cũng như quần áo của Ngụy Mạn Văn cùng Hứa Mộng Kỳ.
Tần Thành thấy sự việc hình như không ổn lắm nên đi qua hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phương Vực vỗ vỗ vai Tần Thành, “Đi thôi, không có chuyện gì đâu.” Anh thở dài, thật sự cảm thấy chuyến đi này chuyện gì cũng không thuận lợi.
Qua năm, sáu phút đồng hồ, gió ngoài xe trở nên mạnh hơn, vận tốc tăng lên chỉ trong nháy mắt. Cửa sổ và cửa xe bị gió thổi một phát rung rinh. Hành khách ai nấy đều rúc cổ ôm cánh tay núp tại chỗ ngồi, tài xế lại đạp chân ga mạnh hơn nữa, cũng đóng hệ thống máy sưởi lại.
Sau khi đóng hệ thống sưởi một lúc thì trở nên rất lạnh, có người hỏi: “Sao lại đóng máy sưởi thế! Mở lên chút đi! Chết cóng bây giờ!”
“Không thể mở được! Phải tiết kiệm dầu!” Tài xế nói mà cũng không quay đầu lại, anh ta liều mạng đạp chân ga nhưng không vì thế mà tốc độ xe nhanh hơn được, anh ta phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể điều khiển xe đi đúng phương hướng, bởi vì gió thổi không ngừng làm xe bị nghiêng về hướng khác.
Trên đường toàn là tuyết trắng mù mịt, hoàn toàn không thể phân biệt rõ đâu là quốc lộ, đâu là đồng hoang.
Rất nhanh, bầu trời trở nên tối tăm, đưa tay ra không thấy được năm ngón, đèn xe chỉ có thể chiếu sáng khoảng cách hơn một mét. Mặt đường cũng bắt đầu không bằng phẳng, chiếc xe lảo đảo chạy lao đi.
Xe không ngừng dao động, toàn bộ người trong xe cũng không ngồi vững được nhưng không ai lên tiếng.
Tần Thành lấy đồ sưởi tay(2) từ trong túi ra đưa cho Tần Thanh.
“Tay anh cũng rất lạnh, hay anh cứ dùng đi.” Tần Thanh nói, cô còn lấy thanh năng lượng từ trong túi ra đưa cho Tần Thành, “Sáng sớm nay anh không ăn được bao nhiêu, lấy nó ăn đi.”
(2)Đồ sưởi tay (thường chạy bằng pin):Phương Vực vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng anh hiểu rõ, Ngụy Mạn Văn cùng Hứa Mộng Kỳ lành ít dữ nhiều, các cô không mang theo bất cứ thứ gì, ở giữa đường gặp bão tuyết e là không chịu được quá một giờ.
Tâm tình Triệu Lan Sơn cũng rất nặng nề, cho dù anh không thích Ngụy Mạn Văn nhưng Ngụy Mạn Văn cũng là vì đuổi theo anh tới đây, nói thế nào thì anh đều tự giác có một phần trách nhiệm. Nếu Ngụy Mạn Văn xảy ra chuyện không hay, cả đời này anh sẽ không thể tha thứ cho mình. Còn có Hứa Mộng Kỳ, cô là vì muốn đi cùng với Ngụy Mạn Văn mới xuống xe.
“Mẹ nó chứ!” Triệu Lan Sơn kéo mũ xuống, vò mái tóc đến tán loạn, hận không thể cào tróc da đầu rồi lại nhanh chóng đội mũ lên vì chỉ mới chút xíu thôi mà anh đã cảm thấy lạnh run.
Xe đột nhiên run lên, giống như hết dầu mà chạy cà giựt cà tàng vài cái. Hành khách trên xe bùng nổ ngay lập tức, gần như tất cả mọi người đều đứng lên rướn cổ nhìn tài xế.
Mặt tài xế đỏ bừng, dùng sức nhấn ga nhưng xe vẫn từ từ dừng lại.
“Xe hết dầu hả?” Một người nhảy dựng lên đi về phía trước, rất nhanh đã có người cũng đi đứng lên đi qua xem sao, “Fuck! Thật sự là hết dầu! Tại sao ông không đổ đầy bình dầu chứ!”
Tài xế bị người ta túm lấy cổ áo, chật vật mắng: “Bố mày đổ thêm phân nửa bình dầu đấy! Nếu là trước đây sẽ đủ cả chuyến đi và về! Vừa rồi gió lớn như thế, nếu không đạp cứng chân ga thì chúng ta đã tèo rồi ấy chứ!”
Vậy bây giờ phải làm sao?
Tài xế là người cao lớn thô kệch nên cũng không sợ những người này, anh ta đẩy họ ra, nới lỏng cổ áo, nói: “Chờ xe cứu viện tới đi! Tôi đã báo cáo rồi!”
Xe dừng lại, gió tuyết gào thét bên ngoài xe.
Trong xe không một ai nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng báo cáo gần như liên tục của tài xế. Duy nhất một ngọn đèn trên đầu tài xế là sáng, còn lại trong xe là không gian tối như mực. Ngay từ đầu đã có rất nhiều người mở điện thoại di động để rọi sáng, có người nhắc nhở: “Giữ lại một chút pin đi, ngộ nhỡ cần phải gọi điện thì nguy đấy.” Vì thế mà mọi người đều đồng loạt tắt điện thoại, còn có người bảo ứng dụng gì không cần thì cũng tắt đi, đừng có nghe nhạc trên mạng, đề phòng lỡ như.
“Chúng ta sẽ không gặp nạn như vậy chứ?” Trong bóng tối có người phụ nữ cất tiếng hỏi, trong xe đột nhiên im lặng.
Tài xế phá vỡ sự yên tĩnh đến đáng sợ này: “Sẽ không đâu, nơi đây chỉ có con đường này, chúng ta vẫn còn đang trên đường mà, chờ xe cứu viện tới, đi theo con đường này lại đây cứu chúng ta là sẽ không sao.” Đến đây, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tài xế còn nói tiếp, “Đừng lo lắng, việc giống vầy tôi gặp nhiều rồi, tháng này là lần thứ hai.”
Có người hỏi tài xế, “Lần trước cũng chở khách rồi bị kẹt giữa đường hả?”
Tài xế nói: “Lần đó còn thảm hơn so với các người, các người còn đỡ, đây là ban ngày, chờ mây đi qua là được. Lần kia là buổi chiều, khi trở về núi thì bị kẹt lại giữa đường, đợi đến hai giờ đêm xe mới tới, mọi người trong xe đều nói cả đời này sẽ không trở lại đây nữa.”
Trong xe cười ồ lên, nghe thấy có trường hợp còn tệ hơn lần này mà cũng được cứu, trong lòng mọi người đã dễ chịu hơn.
Tài xế lại kể tiếp vài câu chuyện bất ngờ xảy ra khi chở khách, mặc dù mọi người đều biết anh ta chỉ đang an ủi thôi nhưng ngay hiện tại, bọn họ bằng lòng nghe cái này.
“… Còn có một lần, khi đó tôi chưa lái xe ở đây mà là lái cho đội cứu viện. Khách sạn gọi điện thoại đến nói có một vị khách đáng lẽ phải đến rồi nhưng đợi một ngày một đêm cũng không gặp được, bọn họ gọi điện thoại cho người đó cũng không ai bắt máy thì gọi ngay cho chúng tôi.”
“Nói không chừng người ta đi đến nơi khác?”
Tài xế nói: “Mặc kệ có phải hay không, trước tiên chúng tôi vẫn phải đi tìm, chỉ muốn chắc ăn không có chuyện gì ngoài ý muốn, sợ nhất là khách du lịch đi nhầm đường này nọ. Bây giờ nổi lên phong trào đi phượt, một người một ngựa lên đường, chỗ nào ít người là chui đến chỗ đó, ài….. Mấy người không hiểu chúng tôi phiền bao nhiêu đâu….”
“Phiền cũng phải đi chứ?” Phương Vực cười hỏi.
“Đúng rồi, nhiệm vụ của đội cứu viện không phải là vậy sao?” Tài xế cười nói, “Chúng tôi bèn từ nhà ga tìm lên trên núi, chia người ra tìm, dắt theo chó, lái xe, mò mẫm tìm từng chỗ một.”
“Cuối cùng có tìm được không?” Có người hỏi.
“Tìm được chứ. Là hắn ta đem theo lều trại, trên đường thấy một chỗ có phong cảnh đẹp bèn ngồi ở đó vài ngày đấy.” Tài xế thở dài một hơi, trên xe mọi người đều cười ầm lên.
Khi bầu không khí dần chuyển biến tốt đẹp, dường như tình huống ngoài xe cũng tốt hơn – gió ngừng thổi.
Giống như cơn gió điên cuồng gào thét vừa rồi chỉ là đang mơ, hiện tại bên ngoài không có bất cứ một ngọn gió nào, chỉ có tuyết lẳng lặng rơi xuống. Đã có thể nhìn thấy được ánh sáng phía chân trời, mặc dù xung quanh vẫn còn một màu đen nhưng bầu trời cũng dần dần sáng lên. Trong xe vang lên tiếng reo hò, tuy chỉ hai mươi mấy phút nhưng giống như đã trải qua một đêm dài đằng đẵng. Tài xế cũng thở ra nhẹ nhàng, lại thông báo cho đội cứu viện một lần, nói: “Họ sắp tới rồi, mọi người đợi một chút.”
Triệu Lan Sơn nhìn bên ngoài xe đã dần dần trời quang mây tạnh, anh nói với Phương Vực: “Tôi muốn xuống dưới tìm hai người bọn họ.” Lúc nói thì anh đã bắt đầu chuẩn bị.
Phương Vực cũng định như vậy, hai người cùng nhau thu dọn.
Tần Thành nhìn một lúc rồi nói: “Tôi và các anh cùng nhau đi.”
Đầu Triệu Lan Sơn cũng không ngẩng lên: “Đừng có liều lĩnh, người như cậu đi chỉ thêm phiền.”
Tần Thành nói: “Tôi là hội viên cấp kim cương của Câu lạc bộ thể thao mạo hiểm Sri Lanka, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền cho các anh.”
Triệu Lan Sơn vừa nghe, nhìn Tần Thành không dám tin, “Sri Lanka? Không nhìn ra nha.”
“Tôi có bốn năm kinh nghiệm tham gia hoạt động thể thao mạo hiểm, leo núi tuyết chẳng phải lần đầu, đã từng chinh phục ngọn Lhotse(3).”
Tần Thành lập tức nói, anh đi là để hỗ trợ chứ không phải đi thêm phiền.
(3)Đỉnh Lhotse: một trong những đỉnh núi thuộc dãy Himalaya, là đỉnh núi cao thứ 4 trên thế giới, xếp sau Everest, K2 và Kangchenjunga.“Cậu có kinh nghiệm cũng không được, tôi không thể đưa trẻ vị thành niên ra ngoài, tôi không có cách nào chịu trách nhiệm cùng cha mẹ cậu.” Phương Vực phản đối, chuyến đi này anh đã đủ mệt với mấy người nghiệp dư rồi, cho dù Tần Thành xem như có kinh nghiệm nhưng lúc này anh vẫn không thể dẫn cậu đi cùng.
Nhưng Tần Thành lại đưa ra một lý do khiến Phương Vực không cách nào từ chối, “Hai người đi chắc chắc sẽ không đủ, lỡ như hai người bọn họ bị tách ra thì sao? Nếu như hai người bị thương thì làm sao? Ngất xỉu thì sao? Cho dù các người có thể một người cõng một người nhưng sẽ đi được bao lâu?”
Ban đầu Phương Vực suy nghĩ nếu tìm được rồi, cho dù chỉ tìm được một người sẽ nhanh chóng tìm chỗ dựng trại, sau đó ôm người đi vào, để lại đó một người, rồi một người khác sẽ tiếp tục tìm hoặc chờ cứu viện tới. Tần Thành nói nếu như tìm được người khi hai người họ đang tách nhau, vậy thì để mình ở lại lều trông nom người, chờ cứu viện, Phương Vực và Triệu Lan Sơn dĩ nhiên có thể đi tìm một người bạn khác, việc này so với hành động một mình có tính an toàn cao hơn.
“Hơn nữa lúc đầu tôi vẫn luôn ở cùng các anh, lúc sau tôi cũng có lều trại, có thể bắn đạn tín hiệu, tôi đã học qua, biết cách bắn như thế nào.” Tần Thành nói, “Tính an toàn của tôi rất cao. Anh yên tâm, tôi chỉ muốn hỗ trợ chứ không có ý định giải cứu trái đất, tôi không phải là một người manh động.”
Lời này của Tần Thành đã thuyết phục được Phương Vực đưa mình theo cùng, anh bảo Tần Thành: “Đi tạm biệt bạn gái cậu đi.”
Tần Thanh nghe xong bèn tỏ ý muốn đi cùng một nhóm với Tần Thành. Phương Vực và Triệu Lan Sơn nghe thế bèn dứt khoát xuống xe, Triệu Lan Sơn lắc đầu nói: “Này nhóc, nếu không thể thuyết phục bạn gái thì cậu cũng đừng có đi, cậu còn phải săn sóc cô ấy nữa chứ.”
Tài xế thấy hai người này đi xuống nên vội vàng đuổi theo hỏi, nghe nói bọn họ muốn đi tìm người, tài xế sốt ruột đến nỗi nhảy dựng lên, “Tuyết đã ngừng cả rồi, đây là chỗ trước không núi sau không vực, dù bị lạnh hai mươi mấy phút bên ngoài cũng không lạnh đến chết người được. Chờ cứu viện tới các người đi theo cũng được, lúc này đừng thêm phiền phức cho tôi!”
Phương Vực và Triệu Lan Sơn khăng khăng muốn đi, tuy có thể ở lại chờ nhưng hai người bọn họ lo nhất là Ngụy Mạn Văn, cô ấy hoàn toàn là người bình thường, nếu chỉ có một mình Hứa Mộng Kỳ thì khả năng nguy hiểm sẽ không lớn như vậy, Ngụy Mạn Văn rất có thể sẽ đi tìm đường chết làm liên lụy đến Hứa Mộng Kỳ. Cho nên bọn họ tìm được các cô sớm một chút, khả năng sống của các cô sẽ cao hơn. Suy cho cùng, mọi chuyện ngoài ý muốn đều có thể xảy ra khi ở bên ngoài nơi hoang dã.
Tài xế thật sự không ngăn được hai người, không thể làm gì khác hơn ngoài việc bắt bọn họ viết một tờ giấy cam kết, là bọn họ tự mình đi, không liên quan gì tới anh ta mới cho đi.
Lúc này Tần Thành cũng xuống xe, tuy Tần Thanh không bị thuyết phục nhưng cô không tự tin đối với thể lực của mình, sợ mình sẽ gây trở ngại, không có cô ở đó, ba người đàn ông mới nhanh chóng tìm được người. Cuối cùng cô bỏ toàn bộ đồ ăn có thể đem đi vào trong ba lô Tần Thành, Tần Thành để lại cho cô một phần ba, cô lại lắc đầu nói: “Cơ hội được cứu của em ở bên này cao hơn, các anh cũng đừng đi quá xa.”
Lúc Tần Thành xuống xe, Triệu Lan Sơn không thấy cậu dẫn theo cái đuôi còn rất kinh ngạc, “Không ngờ cô ấy thật sự nghe lời cậu. Thời khắc mấu chốt cũng hiểu chuyện lắm chứ.”
Tần Thành cười nói, “Cô ấy sợ thể lực không theo kịp.”
Phương Vực lên tiếng: “Chúng ta đi thôi nào.”
Bọn họ đi dọc theo hướng ngược lại của quốc lộ, bởi vì chỉ cần Ngụy Mạn Văn và Hứa Mộng Kỳ không chuyển hướng, sau khi các cô giữa đường gặp bão tuyết, khả năng cao nhất sẽ trở lại quốc lộ để đi lên, hy vọng có thể tìm được xe. Tỉ lệ có thể đi ngược về là tám phần mười, bởi vì trong tiềm thức con người sẽ lựa chọn trở lại chỗ an toàn. So với căn phòng nghỉ xa lạ, bọn họ trở về khách sạn sẽ an toàn hơn.
Vì để tiết kiệm thể lực, ba người cũng không đi nhanh mà đi chậm rãi. Cách mỗi năm phút, Phương Vực sẽ thổi còi, tiếng còi thật dài vang lên quanh quẩn trong yên tĩnh. Tiếng còi này là để chỉ dẫn phương hướng cho người mất tích.
Tuyết lẳng lặng rơi, từng cơn gió vi vu thổi qua như những con dao sắc bén cứa lên mặt họ. Thời gian có vẻ trôi qua rất lâu, có lẽ họ đã đi được bốn mươi lăm phút thì Phương Vực dừng lại, “Chính là chỗ này.” Anh nhìn bốn phía, chỉ vào nơi xa xa mơ hồ lộ ra một góc triền núi nói, “Nơi đỗ xe lúc trước là ở đây.”
Triệu Lan Sơn thở dài, bởi vì dọc theo con đường này bọn họ chưa gặp người nào cả, cũng không có ai nghe được tiếng còi mà lại đây.
Tình hình tệ nhất đã xảy ra, rất có khả năng Ngụy Mạn Văn và Hứa Mộng Kỳ đã bị lạc mất phương hướng rồi.
Phương Vực nói: “Chúng ta đi về phía trước một chút, tốc độ các cô ấy sẽ không nhanh hơn chúng ta, nếu như các cô có thể tìm được quốc lộ để trở về, chúng ta cũng yên tâm.”
Ba người tiếp tục đi về phía trước, trong lòng Tần Thành tính toán tốc độ bước đi và tính toán lộ trình. Dưới tình hình này, Ngụy Mạn Văn và Hứa Mộng Kỳ có khả năng là không chạy vội, các cô chỉ có thể đi, bước chân phụ nữ có lẽ bằng một phần ba bước chân đàn ông. Thế là sau khi đi thêm nửa tiếng nữa, Phương Vực phải dừng lại lần thứ hai, anh nói một cách đầy tiếc nuối: “Xem ra các cô ấy còn chưa trở lại quốc lộ rồi.”
Đường xá giữa quốc lộ và những nơi hoang vu hoàn toàn khác nhau, nếu Nguỵ Mạn Văn và Hứa Mộng Kỳ tìm được quốc lộ, hai cô sẽ chọn quốc lộ mà đi. Cho nên rất có thể sau khi bão tuyết đổ xuống, họ đã bị mất phương hướng.
Cả ba đành phải băng qua quốc lộ, đi hướng mà lúc đó Ngụy Mạn Văn rời đi cùng Hứa Mộng Kỳ.
Ở trong xe du lịch bên này, các hành khách đã buồn ngủ ngã vào chỗ ngồi. Không có gió tuyết, mọi người sẽ không sợ như vậy nữa. Tuy rất sốt ruột nhưng cũng không còn cách nào khác. Tài xế vẫn luôn giữ liên lạc với đội cứu viện.
Tần Thanh không buồn ngủ, cô ngồi xuống sàn xe bên cạnh tài xế.
Tài xế nhẹ giọng oán giận cùng cô: “Xe cứu viện không đủ, trước hết bọn họ đi cứu người bị kẹt trong tuyết, có người còn bị kẹt trong cáp treo, vẫn đang sửa gấp. Dù sao chúng ta ở bên này tốt xấu gì cũng xem như không có nguy hiểm, trước mắt chỉ có thể chờ một chút.”
Tần Thanh nhỏ giọng hỏi: “Vậy người trên xe chúng ta mất tích thì sao? Bọn họ đi cứu hả?”
“Đi chứ, phía bên kia đã cử ra bốn người đi tìm, mất tích có mấy người đâu.” Tài xế nói.
Tần Thanh đã hiểu, cảm giác có chút bất lực. Sinh mạng của mỗi người là bình đẳng, đối với cô mà nói, đám người Tần Thành là người cô quen, đương nhiên hy vọng bọn họ được cứu sớm. Còn đối với đội cứu hộ mà nói, tất cả hành khách bị mất tích đều là sinh mạng, đều phải cứu, đầu tiên tìm kiếm ở chỗ gần, sau đó lại chậm rãi đi ra xa. Mà trường hợp của Ngụy Mạn Văn và Hứa Mộng Kỳ chính là ở xa.
May mắn là Phương Vực bọn họ đi. Tần Thanh nghĩ, có lẽ bọn họ đã sớm biết có chuyện này nên mới hy vọng mình tìm được người trước, để tránh cho các cô một thân một mình lạc trong tuyết lạnh. Chỉ cần tìm được người, với vật tư của bọn họ sẽ tăng khả năng cứu hộ lên rất nhiều.
Nhưng tất cả vẫn chưa chuyển biến theo hướng tốt đẹp, bởi vì gió lại dần dần nổi lên.
Gió rất lớn, nhiệt độ không khí giảm xuống nhanh hơn. Có hành khách nhịn không được hỏi tài xế khi nào thì xe cứu viện mới có thể tới?
“Nhanh thôi, nhanh thôi.” Tài xế nói.
Mọi người lại dần ầm ĩ lên, bão tuyết lần trước đã làm họ suýt chút nữa mất mạng, ai cũng không muốn trải qua cảm giác sắp chết một lần nữa. Đúng lúc này, xa xa trong bóng tối hiện lên hai luồng ánh sáng đang hướng tới đây. Tài xế thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Xe cứu viện đã tới!”
Không khí trong xe lắng xuống một lần nữa, tất cả mọi người đều ngồi yên, tài xế vẫn luôn mở đèn xe chính là để xe cứu viện có thể thấy được. Rất nhanh xe cứu viện đã đến, trên xe chỉ có một tài xế, dường như là người địa phương. Anh ta nói mấy câu tiếng địa phương cùng tài xế xe du lịch, tài xế cũng đáp lại, sau đó tài xế xe cứu viện nhảy xuống, từ trong xe lấy ra bình dầu.
Tài xế xe du lịch cũng xuống xe, hai người họ hợp lực đem dầu rót vào can, tài xế xe cứu viện vỗ vỗ xe du lịch, hai người đánh tay một cái, sau đó mỗi người lên xe của mình.
Sau khi tài xế đi lên, các hành khách phát hiện xe cứu viện không quay đầu lại, mãi đến khi tài xế khởi động xe, xe cứu viện cũng không có động tĩnh gì. Các hành khách đều hiểu, “Có phải anh ta muốn đi tìm mấy người kia không?”
Tài xế ừ một tiếng, xe nổ máy một lúc lâu mới di chuyển, anh ta chậm rãi lái về phía trước, nhất định trên đường bị đóng băng, tuy lốp xe là loại chống trơn nhưng khẳng định ngay từ đầu không thể đi quá nhanh.
“Chúng ta đi thôi.” Tài xế nói.
Bây giờ các hành khách mới hoàn toàn yên tâm, có người vừa rồi không dám ăn gì, hiện tại cũng đã cảm thấy đói bụng, đều mở hành lý ra. Lúc này có người đột nhiên kêu lên: “Cô gái kia đi xuống rồi!”
Tuy tài xế giật mình nhưng xe cũng chạy khá ổn định: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người ngồi phía sau đã chạy tới nói với tài xế, “Là nhóm ba người mới đi xuống hồi nãy đó, thật ra còn một cô gái nữa ở trên xe, hình như cô ấy vừa mới xuống xe và nhảy lên xe cứu hộ rồi.”
Đầu tài xế như to ra, “Cô ấy đi qua đó làm gì!” Anh ta không thể ngờ bây giờ còn có người dám xuống xe! Vội vàng dùng radio lên hệ với xe cứu viện, bên kia cũng nhanh chóng nhận được, sau một lúc vang lên tiếng cãi cọ, bên kia thay đổi người nhận, một giọng phụ nữ mềm mại nói: “A lô? Là anh tài xế ạ?”
Tài xế giận dữ: “Cô chạy tới đó làm gì? Ngay cả nói chuyện với cô mà anh ta cũng không nói được kìa!”
Tần Thanh chờ tài xế gào thét xong, nhẹ nhàng nói: “Bạn bè của tôi đều cần sự giúp đỡ, tôi muốn cùng anh ta đi cứu người.” Yêu quý sinh mạng? Nhưng hiện tại cô cũng không biết rõ mình còn sống hay đã chết.
Hơn nữa… Cho dù cô không biết Tần Thành có yêu cô không nhưng cô lại biết mình có yêu Tần Thành hay không.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, oán giận của cô đối với Tần Thành đang dần dần biến mất. Bởi vì Tần Thành không thích cô, đây là sự thật không chối cãi được, nên oán hận của cô giống như một cái cây không rễ, không có chất dinh dưỡng, dần dần khô héo. Nhưng đồng thời cô cũng rõ ràng cảm nhận được cảm tình của mình đối với Tần Thành.
Cô thích cậu ấy. Có thể không đến nỗi phải trả giá bằng sinh mạng nhưng đi cứu người cùng xe cứu viện thì có thể làm được.
Hơn nữa, đây chính là lợi ích lớn nhất khi cô trở thành Dung Dung: Cô có thể được phép yêu cậu
Mà khi cô còn là Tần Thanh thì ngay cả dũng khí nói lên tiếng lòng cũng không dám.
HẾT CHƯƠNG 1