Edit/Beta: Chúi
Giảng viên trong trường đều phải soạn bài lên lớp, đâu có rảnh dây dưa cùng Nguỵ Mạn Văn, sau khi đăng ký số CMND và địa chỉ chỗ làm thì giao người cho… cảnh sát khu vực.
Nguỵ Mạn Văn không biết rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này!
Lúc cô ta ngồi đối diện chú cảnh sát trong đồn vẫn chưa kịp phản ứng lại!
“Tên họ, địa chỉ, tự viết đi nhé.” Chú cảnh sát rất hoà nhã đưa một quyển sổ cho cô, “Cứ viết theo trong này là được.”
Tuy phải vào đồn cảnh sát khiến Nguỵ Mạn Văn hơi ngơ ngơ nhưng thấy chú cảnh sát hoà nhã như vậy, cô ta cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa đến mức quá tệ. Lúc cầm bút định viết, cô ta đột nhiên dừng lại: “Viết cái này làm gì?”
Chú cảnh sát bưng cốc trà to, cười tủm tỉm: “Chỉ đăng ký theo thủ tục thôi, cô viết tên họ, số điện thoại, nơi làm việc là được.”
Dù sao thì vừa nãy cũng đã viết một lần trong trường, Nguỵ Mạn Văn hạ quyết tâm lát nữa ra ngoài sẽ gọi điện thoại cho phóng viên toà soạn! Cô ta không thể không phơi bày chuyện sinh viên học sinh đánh người ra ánh sáng!
Cô ta viết qua loa đại khái, sau khi chú cảnh sát cầm lên xem thì dùng giọng điệu “kể chuyện nhau nghe” mà nói: “Kể nghe xem, sao cô lại chạy tới trường người ta đánh nhau vậy?”
Nguỵ Mạn Văn sửng sốt, lập tức bùng nổ: “Là bọn họ đánh tôi! Sinh viên của bọn họ đánh tôi!”
Chú cảnh sát bị cô ta làm cho hết hồn, chả biết sao tự nhiên lại lớn tiếng như thế. Nguỵ Mạn Văn tìm lại được tiết tấu quen thuộc bèn lập tức mắng thêm một lần từ đầu tới đuôi, chú cảnh sát chỉ nghe toàn “Không phải tôi sai! Người kia chết là đáng đời! Không nên bảo tôi đền mạng! Lại càng không nên làm hỏng danh dự của tôi! Vậy mà dám đánh tôi, chính là tội ác tày trời có tật giật mình!”.
Cảnh sát gặp đủ mọi loại người, kiểu người vừa vào đã luyện thanh thế này cũng không ít nên rất bình tĩnh ngồi nghe cô ta la hét cho đã.
Một mình Nguỵ Mạn Văn ngồi mắng một hơi hơn hai mươi phút, rốt cuộc cũng mệt mỏi.
Lúc bấy giờ chú cảnh sát mới yên lặng đi tới, nhẹ nhàng nói: “À, thì ra còn có chuyện đó nữa.”
Nguỵ Mạn Văn chỉ cảm thấy tất cả oan tình cuối cùng cũng có người hiểu thấu!
Chú cảnh sát lại đẩy quyển sổ nhỏ tới: “Vậy cô hãy tường trình sơ bộ mọi chuyện, ký tên bên dưới là cô có thể đi được rồi.”
Nguỵ Mạn Văn thoáng sửng sốt, vừa định hỏi mấy việc này không phải do cảnh sát phụ trách sao? Đây mà gọi là lấy lời khai à? Chú cảnh sát nháy mắt mấy cái với cô, thấp giọng nói một cách thần bí: “Viết tỉ mỉ một chút.”
Nguỵ Mạn Văn hiểu ngay tắp lự! Đây là đồng chí cảnh sát đồng tình nên tạo điều kiện cho cô ta! Thế là nâng cao tinh thần ngồi xuống viết một mạch.
Chú cảnh sát còn rất chu đáo rót cho cô ly nước, bảo cô cứ chậm rãi viết không cần gấp gáp, nói xong mới tự mình đi ra ngoài. Đi qua phòng kế bên, một nữ cảnh sát nhỏ giọng cười hỏi: “Vừa rồi bên phòng chú bị sao vậy ạ?” La hét khiến khắp sân còn nghe được.
Chú cảnh sát vừa chậc lưỡi vừa lắc đầu: “Một người tinh thần không bình thường ấy mà, chạy đến trường đại học đánh sinh viên người ta, nói gì cũng là lỗi của người khác..” Trên đời này đúng là không thiếu mẹ thiên hạ má thiên nhiên mà.
Cô cảnh sát bật cười: “Chú lợi hại ghê, nhanh như vậy đã trấn an được.”
Chú cảnh sát hất đầu một cách đầy tiêu sái, chuyện nhỏ như con thỏ í mà!
Sau mười phút, chú cảnh sát đi dạo một vòng bên ngoài về thì Nguỵ Mạn Văn cũng gần như viết xong, ông kiểm tra lại một lần, thấy câu chữ cơ bản lưu loát bèn kêu cô ta ký tên và ấn dấu tay, lại giả vờ bày ra vẻ mặt trịnh trọng thu lại tờ lời khai, khách khách khí khí đưa Nguỵ Mạn Văn ra tới cổng khiến cô ta cảm động tới mức lệ nóng doanh tròng, đúng là người tốt! Là Bao Thanh Thiên!
Chú cảnh sát khom lưng cúi đầu tiễn người đi xong thì trở về lấy văn bản ra, tự mình cân nhắc viết báo cáo ở phía sau, lúc này một người cảnh sát khác bước vào, hỏi: “Người vừa nãy đại học Sam Dự đưa tới sao rồi? Giải quyết xong chưa?”
Chú cảnh sát đưa văn bản lời khai giao cho anh ta, nghiêm mặt nói: “Thái độ cũng không tệ lắm, cơ bản đều khai hết, cô ta bị bạn bè giật dây chạy tới trường đại học tìm người, trong lúc đó xảy ra xung đột ngôn ngữ, về sau lại thành xung đột tay chân, cuối cùng bị giảng viên trong trường ém xuống.”
Cảnh sát nọ liếc nhìn sơ một lượt, chậc chậc hai tiếng rồi đưa văn bản lại cho chú cảnh sát, “Chú viết báo cáo kỹ một chút, sau đó gọi lại thông báo cho trường Sam Dự. Tôi cảm thấy cô gái kia vẫn còn kiếm chuyện nữa, chắc lần này chưa chịu yên đâu.”
Chú cảnh sát nghiêm túc gật đầu: “Lãnh đạo anh minh!”
Cảnh sát nọ nhìn khắp nơi trên bàn muốn tìm cái gì đó đập ông, rốt cuộc vớ được một quyển tạp chí gõ lên đầu ông chú này.
Đúng thật là Nguỵ Mạn Văn vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã gọi điện thoại ngay cho phóng viên, người phóng viên này quen biết hồi phỏng vấn lúc mới xảy ra tai nạn, “A lô, phóng viên Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh này……”
Phóng viên Phong vừa lơ đễnh bấm nút nhận cuộc gọi của Nguỵ Mạn Văn nên đã thầm kêu khổ, vừa mở miệng chính là: “Hiện giờ tôi đang có việc bận, lát nữa sẽ gọi cho cô…….” Người phụ nữ này đã tìm anh vài lần, nói có tin hot, anh cứ tưởng tin hot thật, kết quả là cô ta muốn lấy anh làm vũ khí mà dùng, thường xuyên qua lại khiến phóng viên Phong hết kiên nhẫn muốn xã giao với người này rồi. Thế nhưng Nguỵ Mạn Văn là người không thèm xem sắc mặt, cứ dây dưa mãi không thôi, có việc gì cũng gọi cho anh.
Nguỵ Mạn Văn mới mặc kệ, nói: “Tôi nói anh nghe, tôi bị đánh ở trường đại học, là bị sinh viên đánh, giảng viên ở đó còn che chở sinh viên nữa chứ, bọn họ còn đưa tôi tới đồn cảnh sát…”
Phóng viên Phong nhanh chóng nắm được vài chi tiết mẫn cảm như “trường đại học”, “sinh viên”, “cảnh sát” nhưng lần trước Nguỵ Mạn Văn gọi nói có người thiếu nợ cô ta, không muốn trả tiền bồi thường tai nạn, anh tới nơi mới biết thì ra cô ta chuẩn bị đi bắt chẹt người ta, vậy nên lần này chuyện cô ta nói, anh phải nghe có chọn lọc mới được.
Phóng viên Phong cố nhẫn nại nghe thêm một lát, sau khi hỏi vài câu liền từ chối một cách thẳng thừng: “Không được, trường đại học là chỗ làm việc theo quy định……. Đúng, đúng, người ta đang đi học, cô đúng thật là không thể tự tiện xông vào…… Cậu ta là sinh viên, cô là người trưởng thành…… À, cậu ta đánh cô, vậy cô đi giám định thương tích đi, có giấy chứng nhận thương tích mới dễ nói chuyện…… Đúng, đúng, tôi không đi được, đúng rồi, cấp trên vừa giao nhiệm vụ phỏng vấn mới cho tôi, đúng, không được, tin này không đủ tính xác thực. Tôi cúp máy đây.” Bụp, điện thoại bị ngắt máy.
Nguỵ Mạn Văn chưa từ bỏ ý định, lên mạng tìm thêm vài số điện thoại của mấy phóng viên khác, kết quả dù là báo điện tử, đài truyền hình trực tuyến hay tạp chí đều không ai có hứng thú gì với chuyện này. Dù lúc sau cô ta có cố vin vào chuyện gặp nạn ở núi tuyết hay lôi đại học Sam Dự vào đi chăng nữa cũng vô dụng, cô ta hỏi một phóng viên: “Sinh viên đánh người, việc này không nghiêm trọng à? Không tồi tệ à?”
Phóng viên nói thẳng: “Nếu cậu ta đánh cô trên đường cái còn xem như có giá trị, nhưng mà ở phòng học thì… Thứ nhất, lý do cô vào trường không quá quang minh chính đại, hơn nữa cô rõ ràng đã công kích người bạn gái đã khuất của cậu ta, một người đã qua đời mà cô còn nói người ta đáng chết…… Trước tiên không nói tới cô gái này nhảy xuống xe đi tìm bạn trai mình là đúng hay sai nhưng người chết là trên hết, cô ấy không phải là người thân của cô, cậu sinh viên kia cũng thế, cô không có bất cứ mối quan hệ nào với bọn họ, giờ cô chạy vào trường đại học nói mấy chuyện đó đúng thật là không thể lên tin được, cô hiểu chưa? Dù tôi có muốn giúp cô cũng chẳng còn cách nào.”
Nguỵ Mạn Văn không rõ, chả phải hai lần trước cô trị Phương Vực và Triệu Lan Sơn khiến hai người đó xếp re đấy sao? Phương Vực phải trốn đi vùng khác, Triệu Lan Sơn cũng chạy mất tiêu, sao lúc này lại không được?
Cô ta hậm hực nhét di động vào túi xách, ở lại đây cũng chẳng làm được gì, cô ta còn phải về làm việc nữa, tuần sau lại đến tìm bọn họ!
Nguỵ Mạn Văn xem như là người ngoài, giải quyết xong cô ta thì trường đại học phải truy cứu trách nhiệm của Tần Thành. Cũng không có gì đáng nói, ba mẹ Tần Thành lặn lội đường xa đến, tới cùng họ còn có cả Phương Vực.
Lúc Tần Thanh thấy ngoài cổng là hai vị phụ huynh xa lạ đứng cùng Phương Vực đã bị dọa cho hết hồn, tiếp đó lại nghĩ có lẽ là ba mẹ Tần Thành. Trong khoảng thời gian này trường học vẫn chưa nói sẽ xử lý Tần Thành như thế nào nên cậu ta vẫn đi học như bình thường, thế nhưng cố vấn học tập từng nói trong group chat của lớp là mọi chuyện có vẻ khá nghiêm trọng, chắc sẽ bắt Tần Thành về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Dù sao thì đây là chuyện có sức ảnh hưởng tiêu cực, ai cũng thấy Tần Thành đánh người, nếu trường học không xử lý thì khó mà ăn nói, để cậu ta về nhà nghỉ ngơi cũng là bảo vệ cậu ta. Nếu người kia lại đến quậy tiếp, trường học cũng dễ nói chuyện.
Hiện tại Tần Thành không ở trong lớp, ba mẹ cậu ta nhìn một vòng không thấy con trai đâu, vừa định hỏi sinh viên trong lớp thì Phương Vực đã trông thấy Tần Thanh, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Phương Vực đã lập tức nhiệt tình nở nụ cười ra hiệu cho cô.
Tần Thanh bèn đi tới, ấn tượng của cô đối với anh đã rất tốt bắt đầu từ chuyến du lịch đến núi tuyết. Anh không thân cũng chẳng quen người nhà họ Tần nhưng vẫn ra tay giúp đỡ, đủ để chứng minh anh là người tốt rồi. Có lẽ nếu là Tần Thanh, cô sẽ không làm được nhưng cô không ghét người tốt, chứng kiến những chuyện Phương Vực đã làm khiến cho lòng người ấm áp hẳn lên.
Phương Vực trực tiếp giới thiệu cô với ba mẹ Tần Thành: “Đây là bạn cùng lớp với Tần Thành đấy ạ.”
Anh quay đầu hỏi cô: “Tần Thành đang ở đâu thế? Cậu ấy không nghe điện thoại nên chúng tôi không cách nào tìm được cậu ấy.”
Tần Thanh đáp: “Việc này hơi khó, cậu ấy không ở trong lớp nhưng cũng chưa chắc ở ký túc xá. Để em hỏi các bạn trong group chat của lớp xem có ai nhìn thấy cậu ấy hay không.” Trường đại học lớn như vậy, Tần Thành cũng có thể không ở trong trường mà đã ra ngoài.
Cô vừa gửi tin nhắn vào group chat vừa hỏi riêng mấy người ở cùng ký túc xá với Tần Thành, kết quả là không ai biết câu ta ở đâu.
Ba mẹ Tần Thành vừa xuống tàu cao tốc nên trông mặt mũi bơ phờ, phong trần mỏi mệt. Phương Vực bèn nói nếu không thì đến khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi chừng nào tìm được Tần Thành rồi qua đây, dẫu sao trước khi gặp lãnh đạo nhà trường vẫn nên trò chuyện với Tần Thành trước, để hiểu mọi chuyện cho rõ ràng hơn.
Sau đó Phương Vực rất tự nhiên lấy di động ra, nói với Tần Thanh: “Tôi cho em số điện thoại của tôi, nếu em gặp được Tần Thành thì hãy báo cho tôi biết nhé.”
Buổi chiều, Tần Thanh không gặp Tần Thành nhưng Phương Vực lại gọi điện thoại tới, nói đã có người báo cho Tần Thành, cậu ta đã đến khách sạn rồi.
“Làm phiền em quá.” Phương Vực nói.
“Không có gì, em đâu giúp được gì đâu ạ.” Tần Thanh đáp.
“Kết bạn Wechat nhé? Sau này Tần Thành có vấn đề gì, em có thể nói với tôi một tiếng được không? Như vậy cũng đỡ hai vị phụ huynh khỏi vất vả bôn ba.” Phương Vực thở dài, “Lúc ba mẹ Tần Thành nhận được điện thoại của trường đã bị dọa cho phát sợ luôn.”
Càng lúc Tần Thanh càng ghét Tần Thành, cô gật đầu nói: “Được rồi, vậy em sẽ gửi Wechat qua cho anh, anh thêm em vào danh bạ đi.”
Sau khi hai người trao đổi Wechat, Tần Thanh đã biết được diễn biến câu chuyện từ chỗ Phương Vực.
Tần Thành về nhà nghỉ ngơi hai tuần, tốt nhất là phải giải quyết mọi chuyện xong xuôi bên ngoài, không thể kéo mâu thuẫn vào trường. Tuy ba mẹ Tần Thành bảo chuyện này không liên quan tới con trai họ nhưng giảng viên lại nói: “Nếu Nguỵ Mạn Văn sai vậy các người có thể đâm đơn kiện Nguỵ Mạn Văn, nói tóm lại là hãy nhanh chóng giải quyết chuyện này, hai bên ngồi xuống nói cho rõ ràng xem là lỗi bên nào. Nếu Tần Thành đi học tiếp, cô ta lại đến quậy thì phải làm sao? Xảy ra chuyện lần nữa, trường học chỉ có thể xử phạt nghiêm khắc hơn thôi.”
Phương Vực gọi điện thoại cho Triệu Lan Sơn, bảo anh ta trở về giải quyết.
Triệu Lan Sơn không chịu về, anh cảm thấy bản thân cũng quá là oan đi, anh chỉ nói với Nguỵ Mạn Văn mỗi một câu “Chỉ vì sự ích kỷ của cô đã khiến một người phải chết, cô đi hỏi bạn trai của nữ sinh viên kia xem cậu ấy có hận cô hay không! Buổi tối cô ngủ ngon được không? Cứ cảm thấy mình mới là người bị hại, biết bao nhiêu người chịu không nổi cô, cô biết không?”
Ai mà ngờ Nguỵ Mạn Văn sẽ chạy đi tìm Tần Thành chứ?
Chính Tần Thanh nghe xong cũng cảm thấy Tần Thành và Triệu Lan Sơn gặp xui. Triệu Lan Sơn nói Tần Thành có lợi thế hơn anh nhiều, anh mà đánh Nguỵ Mạn Văn chắc đã sớm bị gô cổ, Tần Thành ngược lại còn có thể kiện cô ta.
Tóm lại là Triệu Lan Sơn sẽ không về, anh sợ lại bị Nguỵ Mạn Văn quấn lấy.
Thế nhưng sau hôm ấy, Nguỵ Mạn Văn đã mất tích, ngày thứ Hai, công ty không thấy cô ta đi làm bèn gọi điện thoại, một tuần sau đó vẫn không có tin tức nên chỉ có thể báo cảnh sát.
Câu chuyện đã bắt đầu trở nên phức tạp hơn.
HẾT CHƯƠNG 13
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT