Đã sắp đến 10 giờ, bà cụ Tô cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất, còn mang cả vòng ngọc mà bình thường bà sợ trầy xước.
Hoắc gia chưa đến, bà cụ cũng không chịu ngồi yên, nhìn thấy Tô Nhuyễn gần như đã chuẩn bị sẵn sàng, thì lập tức đi về phía đông xem nhị phòng chuẩn bị thế nào.
Khi nhìn thấy bộ dạng của Tô Thanh Thanh, bà lão không khỏi nhíu mày, “Chị họ của cháu xem mắt mà cháu ăn mặc chói mắt như vậy làm cái gì?”
Không trách lời nói của bà, mái tóc dài mềm mại ngang lưng của Tô Nhuyễn chỉ buộc đơn giản thành một kiểu tóc đuôi ngựa hơi cao lên chút, cũng không trang điểm gì, từ khuôn miệng thì có thể nhìn thấy là có bôi chút son môi, áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, sạch sẽ mà gọn gàng.
Nhưng mà mặt của Tô Thanh Thanh thì được trang điểm tỉ mỉ, mặc dù đồ trang điểm cũng không phong phú như sau này, nhưng vẻ đẹp tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất.
Kỹ thuật trang điểm của cô ta hiển nhiên là vô cùng cao siêu, một mái tóc xinh đẹp với những cuộn sóng bồng bềnh, khuôn mặt hơi vuông được trang điểm lại chỉ lớn bằng một bàn tay, lại mang thêm một chiếc váy hoa thắt eo tương xứng với cơ thể, cả người mang vẻ đẹp thanh thuần nhưng lại không mất đi sự vũ mị.
Phụ nữ nhìn qua cũng cảm thấy ngứa tâm.
Tuy rằng bà cụ không hiểu về kiểu trang điểm “yêu lý yêu khí” này, nhưng trong lòng thì hiểu rất rõ, mấy người đàn ông sẽ thích loại này hơn so với loại không chút phấn son như Tô Nhuyễn.
Vẻ mặt Liêu Hồng Mai đầy ý cười, “Tay Thanh Thanh nhà chúng ta thật sự rất khéo, mẹ, mẹ có nhìn thấy lớp trang điểm của con bé không?”
Bà ta càng nhìn càng vui vẻ, vỗ tay một cái cười nói, “Nhìn xem, Thanh Thanh nhà chúng ta cũng không kém Nhuyễn Nhuyễn…”
“Không kém cái gì mà không kém.” Bà Tô tức giận nói, “Bảo nó nhanh chóng thay bộ quần áo khác, tóc cũng cột lên đi, không thì khiến cho người ta chê cười nói không đứng đắn.”
Chị đi xem mắt, em gái muốn chiếm sự nổi bật, đây là muốn làm cái gì?
Tô Thanh Thanh coi mấy lời lải nhải của bà cụ như gió thoảng bên tai, chỉ là từ trong miệng bà cụ nói mới biết Tô Nhuyễn cũng không có trang điểm nghiêm túc gì, trong lòng mới nhẹ nhõm đôi chút.
Cảm thấy có thể là do trước đó mình suy nghĩ nghiêm trọng hóa quá mức, nếu Tô Nhuyễn trọng sinh thì không có khả năng không coi trọng lần đầu tiên gặp với Hoắc Hướng Dương.
Phải biết rằng Hoắc Hướng Dương không chỉ đẹp trai lắm tiền, mà mọi người ai cũng biết anh ta còn rất sủng ái vợ mình.
Tô Nhuyễn không thể sinh con, Hoắc Hướng Dương cũng không nói gì, đặc biệt sau này Hoắc gia chiếm một vị trí ở thành phố Yến, tất cả mọi người ai cũng cho rằng Hoắc Hướng Dương sẽ ly hôn với cô ta, không thì ít nhất cũng có một đứa con riêng ở bên ngoài vì dù sao thì sản nghiệp của Hoắc gia lớn như vậy cũng cần phải có người kế thừa.
Mà Hoắc Hướng Dương chưa bao giờ thiếu phụ nữ muốn nhào vào lòng ngực của anh ta, đặc biệt là sau khi đứng vững gót chân ở thành phố Yến, các tờ báo giải trí chưa bao giờ dừng đăng tải thông tin về tai tiếng của anh ta.
Nhưng mà Hoắc Hướng Dương một chút ý định ngoại tình cũng không có, khi có người nhắc đến vấn đề này thì anh ta đều luôn nói lời vô cùng sủng nịch, “Không có con cũng vừa khéo, tôi coi Nhuyễn Nhuyễn như là một đứa trẻ để cưng chiều vậy.”
Trên thực tế đúng là anh ta đã làm được như vậy, Tô Thanh Thanh còn nhớ rõ khi bản thân mình đi tìm Tô Nhuyễn để xin việc cho con, đường đường là nhà giàu số một ở tỉnh Đông Lâm mà Hoắc Hướng Dương đang dọn bàn, khi đi ngang qua Tô Nhuyễn đang tập yoga còn thuận tay sủng nịch sờ đầu cô, ánh mắt người đàn ông hơn 40 tuổi nhìn Tô Nhuyễn còn ôn nhu hơn nước.
Vào đúng khoảnh khắc ấy, đáy lòng Tô Thanh Thanh sinh ra những cảm xúc không cam lòng, phẫn hận mãnh liệt, người ta có khả năng yêu thương săn sóc vợ mình, mà Lộc Minh Quân ngay cả khả năng đánh rắm cũng không có, lại giống y một ông già duỗi tay mặc quần áo cơm tới thì há mồm, chỉ biết quát mắng cô ta.
Càng giận hơn là đối phương là bộ đội, cô ta không thể ly hôn, chỉ có thể bị nhốt ở khu sinh sống của mấy gia đình bộ đội hẻo lánh hơn mười mấy năm, chờ khi anh ta chuyển nghề thì mình cũng đã là một bà thím già, làm cái gì cũng chậm chạp.
Rõ ràng cô ta mới là người mang theo ưu thế xuyên qua đây, nhưng mà bởi vì gả sai người mà cả đời đều bị hủy hoại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thanh Thanh dâng lên ý chí chiến đầu hừng hực, lúc này đây, cô ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Cái hố lửa Lộc gia kia, để cho Tô Nhuyễn nhảy đi, đó vốn chính là của Tô Nhuyễn, đời trước bản thân mình đã thay thế cô ta nhảy xuống, đời này Tô Nhuyễn cũng nên trả lại cho cô ta.
Dù có như thế nào, thì cô ta đã chắc chắn phải đoạt được Hoắc Hướng Dương!
Không kiên nhẫn nghe bà cụ Tô nhắc mãi, Tô Thanh Thanh trực tiếp để lại câu “Cháu đi vệ sinh” rồi chạy ra khỏi phòng.
Mới vừa đi đến giữa sân thì lập tức nghe được thanh âm cao vút của dì Triệu ở ngoài sân, “Bác Tô! Nhanh lên, khách quý tới rồi!”
Ánh mắt Tô Thanh Thanh sáng lên, vội vàng sửa sửa tóc và quần áo rồi đi về phía cửa, vừa lúc gặp phải đoàn người từ Hoắc gia đến.
Nhìn thấy sự kinh diễm hiện lên từ đáy mắt Hoắc Hướng Dương, Tô Thanh Thanh nghịch ngợm nghiêng đầu cười, trong lòng đã chắc nịch, chỉ cần người đàn ông kia động lòng thì mọi chuyện khác đều dễ nói.
Dì Triệu thấy ánh mắt của một hàng ba người Hoắc gia đều dừng ở trên người Tô Thanh, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ đã bắt đầu đánh giá thì vội vàng mở miệng nói, “Đây là em họ Tô Thanh Thanh của Tô Nhuyễn, đã cùng Lộc gia ở thành phố...”
“Dì Triệu.” Tô Thanh Thanh đánh gãy lời bà, nhiệt tình nói với đám người Hoắc gia, “Xin mời vào nhà trước đã, bà và ba mẹ cháu đều đang chờ mọi người đó.”
Bà cụ Tô nhìn thấy bọn họ, vội vàng cất cao giọng kêu Tô Nhuyễn, “Nhuyễn Nhuyễn, khách tới, mau pha trà!”
Lúc này, mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ mới biết nhận lầm người, vội vàng đem ánh mắt đặt trên người Tô Nhuyễn vừa mới bước ra khỏi phòng.
Tô Nhuyễn nhìn ba người đều trẻ hơn mười mấy tuổi trước mắt, có lẽ bởi vì ân oán đời trước đã thanh toán xong, hoặc có lẽ là do trước kia chết có một khoảng thời gian làm bạn với Lý Nhược Lan khiến tinh thần cô thoải mái hơn, nên bây giờ tâm bình khí hòa ngoài ý muốn.
Không cần phải đề phòng chuyện Hoắc Hướng Dương làm cô mất mặt mọi nơi, không cần phải trình diễn cung tâm kế bảo vệ thanh danh với đôi mẹ con này, cũng không cần lo lắng khi kiếm tiền có người bất chấp liều mạng kéo chân sau…
Loại cảm giác hoàn toàn giải thoát này khiến tâm trạng cô vô cùng sung sướng, nhìn về phía ba người lộ ra một nụ cười xán lạn.
Hoắc Hướng Dương nhìn đôi mắt rực rỡ lấp lánh kia, tim đập chậm nửa nhịp, thanh âm không tự giác mà trở nên mềm mại, “Tô Nhuyễn.”
Mẹ Hoắc cũng không nhịn được mà khen ngợi, “Tô gia đúng là nuôi con gái khéo thật, một đứa tài giỏi một đứa xinh đẹp.”
Bà ngoại Tô cũng cười không khép được miệng, “Nếu nói về nuôi con, thì Hoắc gia vẫn khéo hơn, nghe nói đứa con trai này có tiền đồ vô cùng…”
Hai bên khen khéo lẫn nhau, rồi cũng từ đó mà nói chuyện hàn huyên.
Quá trình giống như trong dự tính đoán trước, nhị phòng Tô gia đã có ý định thực hiện, sau khi Tô Nhuyễn rót trà xong, lập tức cũng không có hội nào thể hiện.
Ngược lại là Tô Thanh Thanh, giống như một chú lộc nhỏ linh động hoạt bát, mãnh liệt bày tỏ cảm giác tồn tại của mình, thi triển mị lực của mình khắp nơi.
Liêu Hồng Mai cũng cố hết sức dựng sân khấu để Tô Thanh Thanh thể hiện, bà ta càng nhìn Hoắc Hướng Dương càng cảm thấy hài lòng, nhìn vẻ ngoài cao lớn đĩnh bạt, lông mày có nét, mắt sáng tinh anh, là kiểu tướng mạo điển trai, mấu chốt là bản thân cũng có tiền đồ vô cùng.
Tuy rằng Liêu Hồng Mai cảm thấy có công việc chính thức thì càng tốt, nhưng mà khi bà ta nghe Hoắc Hướng Dương là một ông chủ ở phía nam, lại nghe được tiền lương thu vào, thì lập tức khúc mắc duy nhất trong lòng cũng không còn.
Quan trọng nhất chính là, mẹ Hoắc là một người hiểu lý lẽ, Hoắc Hướng Mỹ cũng thẳng thắn đáng yêu.
Phải biết rằng để một người phụ nữ sống yên ổn vui vẻ, thì mẹ chồng và em chồng cũng là một điều quan trọng được ưu tiên hàng đầu.
Đối lập như vậy, Lộc gia ngoại trừ sống ở thành phố, có thể cho con gái bà ta một cái hộ khẩu ở thành thị và một công việc ở ngoài, thì tất cả các mặt khác đều kém xa, hơn nữa Lộc Minh Sâm còn là một người bị liệt.
Bên kia dì Triệu nỗ lực dẫn dắt đề tài về phía Tô Nhuyễn, “Tô Nhuyễn và Hướng Dương đều là học sinh của Nhất Trung*, hẳn là hai đứa cũng có quen biết đúng không.”
[*] Nhất Trung: Trung học phổ thông số 1
Liêu Hồng Mai nhanh chóng tiếp lời của dì Triệu, cười tủm tỉm nói, “Thanh Thanh nhà chúng tôi cũng chỉ nhỏ hơn Nhuyễn Nhuyễn mấy tháng, cũng học Nhất Trung, con bé còn nói Hướng Dương là một nhân vật nổi tiếng ở trường học, có rất nhiều học sinh nữ thích thằng bé đó, năm ấy luôn đi coi thằng bé chơi bóng rổ…”
Hoắc Hướng Dương nhìn gương mặt ửng đỏ của Tô Thanh Thanh, không khỏi bật cười, có thể được các cô gái ngưỡng mộ và thích thầm luôn là một chuyện khiến cho người khác vui vẻ.
Liêu Hồng Mai thấy bị hấp dẫn thì lập tức càng ra sức, lúc sau cũng mặc kệ dì Triệu khơi ra cái đề tài nào, Liêu Hồng Mai đều dùng cụm từ “Thanh Thanh nhà chúng tôi…” để mở đầu.
Sau một hồi nói chuyện thì Hoắc gia lại hiểu rõ Tô Thanh Thanh hơn rất nhiều.
À, nhân tiện thì Tô Nhuyễn cũng hiểu thêm được chút ít.
Vẻ mặt Liêu Hồng Mai đầy thương hại: “...Ba con bé làm ở cục giáo dục, đang còn bị lãnh đạo thị sát, mẹ con bé là mẹ kế, đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên với bà nội nó và chúng tôi…”
…..
“....Bởi vì mẹ kế cãi nhau không ít lần với ba của nó, tôi còn nhớ rõ có lần chị ta quăng nát cây bút máy yêu thích nhất của anh ấy, ba con bé cũng không nói gì, ai, thật đáng thương, chỉ hi vọng mọi người thương xót, đồng cảm cho Nhuyễn Nhuyễn chúng tôi…”
…..
“.....Mẹ kế nào dám về nhà, con gái riêng sinh ra sau này của bọn họ cũng không dám về, Nhuyễn Nhuyễn ở nhà chúng tôi chính là một tiểu bá vương…”
Dì Triệu mai mối cho không biết bao nhiêu đôi, lập tức nghe ra sự sắc bén bên trong lời nói đó, này không phải đang nói là Tô Nhuyễn không được nhà mẹ đẻ coi trọng, tính tình nóng nảy còn lòng dạ thì hẹp hòi sao?
Bà cũng nói đỡ vài lần, nhưng đều bị Liêu Hồng Mai bóc mẽ đâm chọt từng câu một, không khỏi nhíu mày nhìn về phía bà cụ Tô, nhị phòng Tô gia sao lại thế này?
Đây là cảm thấy nếu Tô Thanh Thanh đã phải gả cho một kẻ tàn phế thì cũng không thể cho Tô Nhuyễn gả đi sung sướng được sao?
Đúng là chuyện mà nhị phòng có thể làm được.
Bà cụ Tô cũng dồn nén một cục tức trong người, cắt lời của Liêu Hồng Mai người đang nói chuyện với mẹ Hoắc, “Hồng Mai, thời gian không còn sớm, đi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm đi.”
Sau đó nói với Tô Thanh Thanh đang giảng giải khoa học về thể chất của người già và tâm lý cho Hoắc Hướng Mỹ, “Thanh Thanh, đi đến nhà ông ba cắt chút thịt mới đem về đây.”
Tô Thanh Thanh cười nói, “Bà nội bà quên rồi sao, ngày hôm qua đã nói với bác ba giữ cho mấy miếng thịt ngon, sáng nay đã cầm về rồi.”
“Cháu còn mua hai con cá nữa.” Cô ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi lại nhìn về phía Hoắc Hướng Dương và Hoắc Hướng Mỹ, nghiêng đầu nghịch ngợm nói, “Tôi làm cá ăn ngon lắm, hôm nay cho mọi người nếm thử tay nghề của tôi.”
Liêu Hồng Mai lập tức nói, “Không phải tôi khoe khoang gì, nhưng mà Thanh Thanh chúng tôi nấu rất ngon, con bé này từ nhỏ đã rất cần mẫn.”
Dì Triệu cười tủm tỉm nói, “Không phải đúng là như vậy sao, Thanh Thanh phải gả vào thành phố, nhà chồng của nó bên kia rất có thế lực, không thể không cần mẫn hơn nữa.”
Mắt thường có thể nhìn thấy được sự nhiệt tình của họ nhà trai đang giảm dần.
Trong lòng Tô Thanh Thanh đang thầm mắng dì Triệu nhiều chuyện, nhưng cũng sớm có phương án sẵn, lúc này lộ ra biểu cảm bi thương trên mặt, ra vẻ kiên cười một cái, “Vâng.”
So với hình ảnh họat bát tươi cười lúc nãy hoàn toàn khác hẳn, vừa thấy là lập tức biết đã nhắc đến chuyện đau lòng.
Nhưng thật ra cũng khiến mọi người tò mò, gả vào thành phố không phải là một chuyện đáng vui sao?
Liêu Hồng Mai từ từ thở dài, “Đối phương là bộ đội, chỉ là bị thương đến mức tê liệt…”
Tô Thanh Thanh nhanh chóng cúi đầu, Hoắc Hướng Dương nhìn qua thấy khóe mắt cô ta có ánh nước, đáy lòng lập tức có cảm giác thương tiếc.
Dì Triệu bị diễn xuất của hai mẹ con này làm cho tức giận, có ai bắt ép Tô Thanh Thanh phải gả sao?
Vốn dĩ đây là cuộc hôn nhân của Tô Nhuyễn, lại bị mấy người đó lại đoạt đi, bây giờ lại làm ra dáng vẻ bị bắt buộc nên phải bất đắc dĩ làm theo, này không phải là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao?
Nhưng mà người Hoắc gia không biết, vì thế Tô Thanh Thanh có dịp thể hiện sự chủ động đối mặt với vận mệnh bi thảm bằng lạc quan và kiên cường, cũng khiến cho người bên Hoắc gia khen ngợi, tán thưởng.
Sau khi được mời ăn cá, vẻ mặt Hoắc Hướng Mỹ càng tiếc hận, ánh mắt Hoắc Hướng Dương cũng không chịu không chế mà nhìn về phía Tô Thanh Thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT