Tô Nhuyễn còn không biết mình bỗng dưng có thêm cái danh hiệu là hoa đào tinh, dù là thời đại nào thì kiếm tiền luôn làm cho bản thân cảm thấy vui sướng hơn.

Buổi trưng bày hàng của cô có hiệu quả rất rõ ràng, nhiều cô gái trẻ sẽ không ngừng lại mà chọn thêm vài món nữa.

Chờ đến khi sắc trời dần tối, hơn bốn mươi cái hoa tai chỉ còn dư lại mười mấy đôi, dây cột tóc cũng bán hơn 60 cái, buôn bán thu được khoảng hơn 220 đồng tiền, trừ đi phí hao tổn nguyên vật liệu của ngày hôm qua, thì còn dư lại hơn 70 đồng tiền.

Lúc sau càng bán lại càng thuận lợi, bởi vì vậy, Tô Nhuyễn càng thêm nhiệt tình mười phần, buổi tối về lại làm thêm hai mươi mấy đôi nữa.

Cách thời gian nấu bữa sáng một chút, cô dậy thật sớm, thu thập tinh thần đi tới của nhà họ Ngôn, dựa theo lời nói của Ngôn Thiếu Thời, thì buổi sáng hôm nay Lý Nhược Lan sẽ trở về.

Thời điểm đứng ở dưới lầu kỳ thật Tô Nhuyễn có một chút khẩn trương, một nửa là tình thân kiếp trước, một nửa là không biết như thế nào đối mặt.

Kỳ thật trước năm 15 tuổi Lý Nhược Lan rất ít tới thăm cô, nhưng mà khi đối phương vừa đến, trong thôn lập tức có người báo cho Tô lão thái thái, Tô lão thái thái liền sẽ tìm cách giấu cô đi, khi còn nhỏ thì đem cô giấu ở trong lu gạo, lớn một chút thì sẽ để cô trèo tường trốn đi bằng thang.

Lúc trước cô cũng không biết Lý Nhược Lan có bao nhiêu thất vọng, hiện giờ cô tới tìm bà muộn như vậy liền cảm thấy rất áy náy.

Tô Nhuyễn từng chút từng chút một sờ chuỗi phật châu đeo trên tay, không lâu sau thì nhìn thấy Ngôn Thiếu Thời vội vàng chạy tới, ở trước khu mua sắm hoảng loạn hô: “Anh, mẹ em bị làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn sửng sốt, Lý Nhược Lan đã xảy ra chuyện gì?

Cô không khỏi tiến lên vài bước muốn biết là chuyện như thế nào, thì chính Ngôn Thiếu Thời đã chạy tới bên trong quầy hàng.

Người này thật không thể khiến người ta bớt lo, Tô Nhuyễn liền nhịn không được muốn vào xem, Ngôn Thiếu Thời lại ôm một cái bao lớn chạy ra tới, suốt ruột thúc giục thanh niên đi phía sau: “ Anh, nhanh lên nhanh lên”.

Thanh niên dắt chiếc xe đạp ở dưới lầu nói: ”Đi”

Ngôn Thiếu Thời chạy mấy bước để lấy đà nhảy lên ghế phía sau, hai người thật nhanh chạy ra ngoài.

Tô Nhuyễn mắt thấy không đuổi theo kịp, liền vội vàng chạy ra tới cửa nhỏ của khu mua sắm, vừa đúng lúc có chiếc xe buýt số 301 chạy tới, Tô Nhuyễn trực tiếp nhảy lên xe.

Xe buýt chạy không bao lâu, cô nhìn bên ngoài cửa sổ liền thấy hai anh em đang đi xe đạp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nếu mình đoán không nhầm thì Lý Nhược Lan đang ở bệnh viện của đại học Đông Lâm.

Sau khi qua hai trạm thì Tô Nhuyễn xuống xe buýt, đứng chờ ở cửa bệnh viện.

Quả nhiên không bao lâu liền nhìn thấy người thanh niên mang theo Ngôn Thiếu Thời đạp xe tới đây, cô mới hoàn toàn yên tâm, sau đó lặng lẽ đi theo sau bọn họ vào trong bệnh viện, thuận lợi tìm được phòng bệnh của Lý Nhược Lan.

Trong bệnh viện, một mình Lý Nhược Lan nằm một giường, cha dượng Ngôn Thành Nho đang ở trước giường chăm sóc cho bà, nhìn sắc mặt bà có chút tái nhợt, trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm, thậm chí có chút phấn khởi, đang nói cái gì đó.

Có lẽ bởi vì cảm xúc có chút kích động, trong phòng bệnh lại không có ai khác, âm thanh của Lý Nhược Lan cũng không nhỏ.

Tô Nhuyễn mới biết bởi vì bà và thu được tin tức từ chỗ thím Hồ cách vách nhà Tô gia gửi tới, đã biết tình cảnh của cô, sau đó nhất thời khí huyết tăng lên dẫn đến hôn mê bất tỉnh.

“Tô gia quả thật khinh người quá đáng!”

“Tô Thanh Thanh kia, tuổi còn nhỏ mà đã âm hiểm độc ác như vậy! Chính cô ta muốn gả vào nhà họ Lộc, liền bức Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta gả chồng.” Lý Nhược Lan càng nói càng tức liền thở hổn hển, “Hiện giờ thấy đối tượng kết hôn Nhuyễn Nhuyễn quá tốt, cô ta lại muốn chặng ngang.”Nhĩ Khang là một nhân vật trong phim “Hoàn Châu Cách Cách”, tay Nhĩ Khang là hành động: Rốt cuộc Lộc Minh Sâm cũng bị câu nói này của cậu ta chọc cười, quay đầu lại nhìn bông hoa đào kia, vừa lúc nhìn thấy cô vui sướng nhận tiền, đáy mắt long lanh ánh sáng, khó được kiên nhẫn khuyên nhủ, “Hoa đào không thích kiểu đàn ông thanh thuần, cô ấy thích ánh kim lấp lánh của tiền.”

Bùi Trí Minh hấp hối giãy giụa, “Lão đại, lúc này anh mà quay về sẽ đụng đến ông nội anh và Tô Thanh Thanh, anh chắc chắn chứ?”

Lộc Minh Sâm kiên định túm cậu ta rời đi.

Ngôn Thiếu Thời nghe có chút không thể tưởng tượng, “ba của chị con đều mặc kệ hay sao?”

Trong mắt Lý Nhược Lan đều là phẫn hận,”Con cho rằng Tô Thanh Thanh vì cái gì dám trắng trợn táo bạo như vậy?Còn không phải bởi vì biết ông ta ở phía sau bao che, mẹ hiện giờ xem như đã nhìn ra, Tô văn Sơn không đem Nhuyễn Nhuyễn là con gái ruột mà đối xử!”

Vẻ mặt Ngôn Thiếu nhăn nhó nói: “Chị thì thế nào?Cũng đồng ý sao?Chị ấy cũng quá mềm yếu đi, làm bọn họ muốn làm gì thì làm?”

Ngôn Thành Nho nhẹ nhàng đánh vào gáy con trai một cái rồi nói: “Như thế nào lại nói chị của mình như vậy?

Chị con là bị lừa.”

Ngôn Thiếu Thời lầm bẩm: “Chắc đầu óc của chị ấy cũng không được tốt đi”.

Lý Nhược Lan oán hận ấn tay xuống giường: “Con bé chết tiệt kia, tình nguyện chịu người ta khi dễ cũng không chịu tới tìm tôi, tính tính đủ cường ngạnh! Rốt cuộc không biết con bé giống ai?”

Ngôn Thành Nho vỗ nhẹ sống lưng của bà giúp bà thuận khí, giọng ôn hòa nói: “Còn có thể giống ai? Đứa nhỏ mười tám mười chín tuổi là thời điểm coi trọng sĩ diện nhất, con bé hiếu thắng như vậy, tự nhiên không thể yếu thế ở trước mặt người khác.”

Lý Nhược Lan nghe thấy lại càng thêm đau lòng, “Con bé không nghĩ yếu thế, vậy thì cứng rắn lên đi!”

Ngôn Thành Nho cười nói: “Nếu con bé không cứng rắn, vì sao Tô Văn Sơn lại gả Tô Thanh Thanh cho nhà họ Lộc mà không phải là Nhuyễn Nhuyễn, có thể thấy được trong lòng ông ta cũng sợ con bé.”

“Vậy thì thế nào? Còn không phải bị Tô Văn Sơn nắm trong lòng bàn tay, hiện giờ Tô Thanh Thanh không muốn gả đến Lộc gia, Tô Văn Sơn lại không muốn đắc tội với nhà họ Lộc, cuối cùng khẳng định sẽ mang con bé để thay thế mà gả qua đó.”

“Chẳng qua trước kia là giả vờ, lần này là trực tiếp xé rách mặt nhau, dù sao cuối cùng cũng vớt được một số chỗ tốt, đối với Tô Văn Sơn cũng đủ rồi! Căn bản sẽ không quan tâm sống chết của Nhuyễn Nhuyễn.”

“Còn cái tên Hoắc Hướng Dương kia nữa!” Lý Nhược Lan nghiến răng nghiến lợi, “Cứ tưởng là một người tốt, không nghĩ tới cũng là một người không ra gì, Tô Thanh Thanh chỉ mới câu dẫn liền ở cùng với cô ta, may mà Nhuyễn Nhuyễn cũng không để ý!”

Tô Nhuyễn sửng sốt một chút, hóa ra đám cưới với Hoắc Hướng Dương cũng là Lý Nhược Lan giúp mình sắp xếp?

Lý Nhược Lan càng nghĩ càng không có sức lực, liền dựa vào đầu giường rầu rĩ, “Bây giờ chuyện này phải làm thế nào đây? Kia xem ra nhà họ Lộc kém hơn so với nhà họ Tô!”

Ngôn Thiếu Thời cũng vội muốn chết, “Mẹ đưa chị trở về nhà mình không phải được rồi sao? Chúng con sẽ không phản đối, đúng không anh? Cứ mạnh mẽ đem người về trước rồi nói sau!”

Lý Nhược Lan bỗng nhiên an tĩnh lại, một lúc lâu sau liền thở dài một hơi nói, “Con cho rằng mẹ không nghĩ đến chuyện này sao?”

“Nhỡ may con bé càng hận mẹ thì làm sao bây giờ?”

Lúc Lý Nhược Lan nói những lời này, bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên trên mặt bà, làm cho Tô Nhuyễn có chút không nhìn rõ được khuôn mặt của bà, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng trong đó nôn nóng cùng với bị thương.

Tô Nhuyễn yên lặng nhìn bà, lại lần nữa cảm thấy, chính mình thật quá bất hiếu.

Cuối cùng Lý Nhược Lan cũng hạ quyết tâm. “Trước kia, mẹ thấy Nhuyễn Nhuyễn cũng chỉ đối xử với mẹ có một chút cực đoan, còn lại thì không có vấn đề gì lớn, mặc kệ đi, lần này cho dù thế nào đều sẽ không bàng quan đứng nhìn.”

Bà hung tợn nói: “Tô Văn Sơn đối Nhuyễn Nhuyễn không tốt, hiện tại Tô Điềm Điềm của nhà bọn họ đang ở trong tay của chúng ta!”

Ngôn Thiếu Thời cả kinh nói: “Không được đâu mẹ, mẹ định xuống tay với Tô Điềm Điềm? Chuyện này không tốt, cẩn thận ngồi tù.”

Lý Nhược Lan nói:” Quản nhiều chuyện như vậy làm gì, ngồi tù thì ngồi thôi, ông ta không nghĩ cho con gái của bà sống tốt, thì con gái của ông ta cũng đừng nghĩ sẽ được sống tốt.”

Ngôn Thiếu Thời tin là thật, lập tức hoảng sợ nói: “Mẹ, người không thế như vậy, mẹ không chỉ có mỗi mình chị con, người còn có chúng ta mà.”

Ngôn Thành Nho dở khóc dở cười kéo đứa con trai nhỏ ra, “Nhà chúng ta chắc người ngốc nhất chính là con đó.”

“Mấy cậu của con tới”, Ngôn Thiếu Dục nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được ở cổng lớn của bệnh viện nhóm người đang đi vào, Ngôn Thiếu Thời nghe vậy liền kích động chạy đến bên cửa sổ, thực nhanh miệng lại hô lên: “Như thế nào Cô nhỏ cũng tới.”

Ngôn Thiếu Dục cau mày, Tô Nhuyễn cũng nhớ lại ở đời trước Ngôn Thiếu Thời có nói qua qua vị cô nhỏ nhà họ Ngôn này, là một người có hơi kỳ lạ, phi thường thích lo chuyện bao đồng, nhưng cùng Lý Mai Hoa lo chuyện bao đồng lại không giống nhau, cô ta là người thích xem náo nhiệt cùng với việc lấy đá bỏ xuống giếng làm niềm vui.

Tô Nhuyễn thấy thế, xoay người chuẩn bị rời đi, cô tính toán một chút nữa sẽ viết một phong thư gửi cho Lý Nhược Lan, để cho bà ấy không cần gửi thêm đồ vật gì nữa.

Tuy nhiên do cô nghe đến nhập thần, căn bản không chú ý tới phía sau, kết quả vừ xoay người liền đụng phải một người.

Người này như thế nào đứng bất động ở nơi này? Trong lòng Tô Nhuyễn bỗng chợt nhảy lên ý nghĩ này, thực nhanh liền không rảnh để lo nhiều như vậy.

Đối phương có chút cao lớn, Tô Nhuyễn cả người đụng vào ngực đối phương, trước mắt thấy được sọc xanh xen trắng trong bộ đồng phục bệnh nhân cùng với một đôi quải trượng, trong lòng tức khắc cả kinh.

Hai chân không tiện mà người bị té ngã cũng không phải là chuyện đùa, động tác của cô còn nhanh hơn so với ý thức, đưa tay ôm chặt lấy eo của đối phương.

Lộc Minh Sâm:...

Xác định đối phương sẽ không có bị té ngã, trong lòng Tô Nhuyễn vẫn còn sợ hãi liền ngẩng đầu nói: “Không có việc gì chứ?”

“Là anh?”

Thế nhưng người này chính là thanh niên ở trên xe buýt trên người tỏ ra khí chất của người xấu, người đàn ông bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên cười: “Là tôi.”

Tô Nhuyễn cảm thấy ngữ khí của anh ta có chút ý vị thâm trường, liền nghe anh ta lại tiếp tục nói: “Xem ra chúng ta rất có duyên.”

Lời nói bên miệng rõ ràng làm cho trong lòng Tô Nhuyễn không khỏi rùng mình, thái độ xa cách cười nói: “Hẳn là chúng ta đều cùng với bệnh viện có duyên.”

Lộc Minh Sâm thấy cô đang hiểu lầm, cũng không giải thích, ngược lại ác liệt nương theo ý nghĩ của cô cười khẽ nói: “Dù sao cũng đều là có duyên, không bằng nói tên họ, đồng chí xưng hô với cô thế nào?”

Tô Nhuyễn đỡ cánh tay đối phương, dùng tên đang lưu hành hiện thời trả lời: “Lôi Phong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play