Bây giờ trong đầu Tô Nhuyễn chỉ nghĩ làm như thế nào để được gặp mẹ, cô đang suy nghĩ bỗng cảm thấy có người chạm vào lưng cô.

Lúc đầu Tô Nhuyễn cũng không quan tâm vì cô vừa đi qua quảng trường, xung quanh đông đúc, mọi người đi lại tấp nập, cô chỉ nghĩ đó là vô ý.

Nhưng khi cô thấy bị chạm vào người lần hai rồi đến lần ba đối phương còn dính sát vào lưng cô, Tô Nhuyễn còn cảm nhận được trên mông có gì đấy.

Tô Nhuyễn:...

Kiếp trước chủ nghĩa nữ quyền phổ biến nên ai cũng chú ý đến vấn đề này nên cô đã quên có mất mấy tên biến thái thích đụng chạm người khác.

Cô hung dữ nhìn người kia một cái, quay đầu nói to: "Ông đang làm gì?"

“Có chuyện gì vậy?" Người đàn ông đứng sau tỏ vẻ vô tội: "Tôi xin lỗi, do chỗ này đông người quá."

Tô Nhuyễn cười, đây đúng là ỷ vào không có chứng cứ nên không sợ.

Cô quay đầu nhìn, tên này vẫn nhân cơ hội đông người mà đụng vào cô, không những thế mà còn vươn tay qua vai để sờ cái tay đang bám vào thanh vịn của cô.

Thấy Tô Nhuyễn quay lại, tên này nhìn cô cười: "Xin lỗi, xe sóc quá, tôi đứng không vững." Ánh mắt không giấu được sự bỉ ổi và phấn khích. Ông ta biết các cô gái chưa kết hôn hay xấu hổ, không dám nói gì, dù gì cũng do trên xe đông người.

Tô Nhuyễn biết được ý nghĩ xấu xa của tên này, cô cười nói với ông ta: "Không sao, tôi giúp ông đứng vững hơn."

Người đàn ông nghĩ chắc Tô Nhuyễn cũng không phải người đàng hoàng, nghe thế vẻ mặt ông ta trở nên hưng phấn, lúc này Tô Nhuyễn nhấc bàn tay ra khỏi tay ông ta, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay người đàn ông, ông ta đứng im.

Tô Nhuyễn chuẩn bị xong, cô lấy hai ngón cái chặn ngón cái của ông ta, chỉnh lại cho đúng góc rồi dùng hết sức ấn mạnh móng tay xuống khớp của ông ta.

Đứng không vững? Bà đây đóng đinh vào để ông đứng vững này!

Ông ta theo bản năng kêu đau, muốn rút tay về nhưng Tô Nhuyễn không bỏ tay ra, cô dùng hết sức lực để ấn tay ông ta, trừ khi người đàn ông này để lại một lớp da dưới móng ta cô.

Tất nhiên, chuyện này chưa xong được.

Cô khá tiếc khi đi không mang giày cao gót không thì có thể giẫm vào ngón chân cái của ông ta, cả bàn chân bị giẫm sẽ khiến đối phương không quá đau do diện tích tiếp xúc lớn, giống như cách cô véo ngón tay cái ông ta, nếu được chọn trên chân cô cũng chỉ chọn tấn công vào ngón chân cái.

Mẹ nó, không ấn nát ngón tay ông ta, cô không phải họ Tô.

Người đàn ông đau đến không thở được nhưng không dám nói to, chỉ nhỏ giọng cầu xin: "Buông tôi ra đi."

Tô Nhuyễn quay đầu nhìn ông ta ông ta cười vô tội: "Sao? Ông nói gì vậy? Xin lỗi nhé, tôi nghe không rõ, đông người quá."

"Ông cứ đứng im, tôi đảm bảo ông không ngã đâu."

Vừa nói xong, cô tăng thêm lực ấn xuống, người đàn ông há miệng thở dốc, trên mặt đỏ bừng nhưng Tô Nhuyễn vẫn không bỏ ra.

Từ lúc cô nói chuyện Lộc Minh Sơn đã thấy cô, cô gái nhỏ xinh đẹp luôn làm tâm điểm của sự chú ý, dễ để lại ấn tượng trong lòng người, dù sao cũng chi có cô dám đối diện thẳng với mấy tên biến thái.

Mấy tên này thường không dễ để lại bằng chứng và các cô gái vẫn e dè khi nhắc đến vấn đề này.

Anh chuẩn bị đến giúp lại thấy cô ra tay, ấn một phát thật mạnh, Lộc Minh Sơn nhìn cô đang cắn răng, cả người hơi run là biết cô đang dùng hết sức.

Tên biến tháu mặt đỏ rực không rút tay ra được, ánh mắt Lộc Minh Sơn hiện lên ý cười, cô gái nhỏ thật lợi hại.

Khi Tô Nhuyễn buông tay, tên đàn ông này vội rút tay chạy đi, che ngón tay đang chảy máu, khập khiễng ra chỗ khác giống như đang chạy trốn khỏi mãnh thú.

Đúng thế, lúc Tô Nhuyễn hết sức mà thả tay ra, cô còn đá cho hắn một phát vào chân, cao giọng nói: "Ôi, đại ca, không phải ông không đứng vững được sao? Ông nói thế mà chạy nhanh vậy?"

Mọi người xung quanh cười ầm lên, rõ ràng là họ đã chứng kiến hết mọi chuyện, lúc đầu không ai chú ý đến cho đến khi nghe được tiếng của Tô Nhuyễn.

Chuyện này khá là ghê tởm, nhưng không có bằng chứng lại không có cách triệt tiêu, hầu mọi người vì giữ thể diện cho các cô gái nên đều im lặng, thế nên những tên biến thái mới có cơ hội.

Giờ có người đứng ra trừng trị, mọi người vừa chứng kiến vừa cười hả hê.

Tên đàn ông kia xấu hổ dưới cái nhìn của đám đông, xe vừa dừng, ông ta vội vàng chạy xuống.

Đúng lúc Tô Nhuyễn cũng đến trạm dừng, tên kia thấy thế vội chạy luôn khiến Tô Nhuyễn bật cười, phụ xe ở xe bên cạnh cũng cười nói: "Thật ghê tởm ."

Sau đó anh ta nói với Tô Nhuyễn:"Biện pháp này của cô, tôi sẽ dạy lại cho các cô gái khác."

Tô Nhuyễn nghe phụ xe nói chuyện, chợt nhìn thấy người thanh niên có dáng vẻ không giống người tốt đang cười chào hỏi với cô, cảm giác thân quen lại xuất hiện..

Nhưng Tô Nhuyễn chắc chắn mình không quen người này, chẳng lẽ cô đã gặp người này ở kiếp trước?

Xe bus bắt đầu chạy, Tô Nhuyễn không nghĩ nữa, cô đi thẳng đến khách sạn.

Kiếp trước cô cả Hoắc Hướng Dương mở cửa hàng cạnh nên bản thân khá quen thuộc chỗ này.

Sau khi đặt phòng mất mười tệ, cô nhìn thời gian, mới ba giờ, còn một lúc nữa các giáo viên mới hết giờ, Tô Nhuyễn đi thẳng đến hẻm vàng bạc.

Khó khăn lắm mới lên thành phố, cô không muốn lãng phí thời gian, phải tích góp một chút vốn liếng, ngoài trừ để nuôi sống bản thân, cô nghĩ đến giá thị trường cuối năm nay.

Cuối những năm 90, giá chứng khoán sẽ tăng tầm một năm rưỡi, cô muốn mua cổ phiếu nên trong tay càng nhiều tiền càng tốt.

Hẻm vàng bạc là nơi có nhiều các xưởng chế tạo trang sức.

Không giống nhiều người say này hay đi mua trang sức ở trung tâm thương mại, bây giờ hầu như ai cũng có đồ cũ, họ thích làm mới chúng nên mới sinh ra hẻm vàng bạc như này.

Tô Nhuyễn định mua dụng cụ và vật liệu ở đây.

Để làm vòng tay khá đơn giản, lợi nhuận nhiều nhưng dễ bị nhái hàng, hiện giờ vẫn chưa có mấy người quan tâm đến thương hiệu của sản phẩm nên có muốn làm mấy đồ thủ công kiếm tiền, đợi khí tích góp đủ rồi mới đăng ký thương hiệu.

Vì đây là hàng vỉa hè nên cô chỉ mua mấy đồ mạ vàng, bạc giá rẻ , đắt nhất là bộ dụng cụ. Sau đó Tô Nhuyễn đến đầu hẻm mua thêm những hạt nhựa trẻ con hay chơi để trang trí thêm cho vòng tay hoặc mấy đồ linh tinh.

Trước khi đi, cô thấy một chuỗi phật châu, một văn tiền một chuỗi, tuy không xịn nhưng chế tác ổn, sờ bề mặt gỗ khá mịn nên cô vẫn mua.

Có còn hơn không.

Đống đồ nhỏ này đã khiến cô tốn mất một trăm năm mươi tệ, bây giờ cô khá nhớ kho đồ của mình.

Hoặc nếu mua đồ ở chỗ chợ Nghĩa Ô, tất cả chắc chỉ mất tầm sáu mươi đến bảy mươi tệ thôi mà đồ lại đẹp hơn nhiều.

Rất tiếc là bây giờ cô không có thời gian, chắc chỉ có thể chờ đến cuối năm cô sẽ đến thành phố Thân, mua thêm đồ ở chợ Nghĩa Ô về.

Mua bán mọi thứ xong thì đã đến năm giờ, Tô Nhuyễn đi đến khu nhà dành cho công nhân viên của trường cấp ba Đông Lâm.

Chỗ đó đối diện với trường học , là toà nhà sáu tầng màu trắng xám, Tô Nhuyễn đi đến, đúng vào giờ tan học, trên đường toàn là học sinh mặc đồng phục đeo cặp sách.

Tô Nhuyễn tìm được nhà của Lý Nhược Lan, cô chờ ngoài cửa, lúc sau có cậu bé tầm mười ba, mười bốn tuổi cùng bạn đi học về.

Cậu ta nói với giọng vui vẻ: "Tý đến nhà tớ chơi nhé?"

Bạn học bên cạnh hỏi: "Mẹ cậu cho chơi à?"

Cậu ta cười: "Mẹ tớ không có nhà, sáng mai mới về cơ."

Tô Nhuyễn nhìn cậu ta đang khoe "Mẹ tới không có nhà", cô nở nụ cười, tuy vẫn còn nhỏ nhưng đây đúng là đứa em trai cùng mẹ khác cha Ngô Thiếu Thời, tính cách của cậu ta không khác mấy so với hai mươi năm sau.

Kiếp trước khi cô bị bệnh, Ngô Thiếu Thời cùng Lý Nhược Lan đến thăm cô, lúc đầu cô không vui lắm khi thấy em trai vì sợ giẫm phải vết xe đổ khi ở cùng mấy chị em nhà họ Tô, cô cũng không giỏi giao tiếp khi ở chung với anh chị em.

Nhưng khi ấy cậu ta đã ba mươi tuổi mà tính tình vẫn trẻ con, như đã quen cô lâu rồi, chắc do huyết thống nên họ cảm thấy vô cùng thân thiếu, cậu ta kể rằng hồi nhỏ luôn muốn có chị gái, vì anh trai luôn đánh mình.

Lúc cậu ta nói nghe có vẻ oán giận nhưng ngữ điệu thân thiết, rõ ràng là hai anh em ở chung khá tốt.

Tô Nhuyễn đang hồi tưởng, chợt nhìn thấy một chàng trai cao ráo, dung mạo anh tuấn, nho nhã đi đến nói: "Mẹ không có nhà nhưng còn có anh nhé.”

Mặt cậu ta biến sắc, quay lại nhìn chàng trai, giọng nói hơi run: “Anh, sao anh đã về rồi?”

Chàng trai này chắc là anh trai Ngô Thiếu Dục mà Ngôi Thiếu Thời hay nhắc đến.

Ngô Thiếu Dục cười, ánh mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm: "Mẹ dặn anh, kiểm tra bài tập về nhà của em đã làm xong chưa? Em vừa nói muốn làm gì cơ?"

“Anh ơi. Đừng mà. Đừng đối xử với em như thế.” Ngôn Nhất Thời ôm eo chàng trai làm nũng, lại bị đánh cho một cái vào đầu.

Tô Nhuyễn cười rồi rời đi, đúng là không nên quấy rầy cuộc sống của họ.

Ngô Thiếu Dục nghi ngờ nhìn bóng dáng cô gái vừa đi, Ngô Thiếu Thời để ý thấy vẻ mặt của anh ta: "Anh?"

Ngôn Thiếu Dục bình tĩnh lại, cười nói: " Không có chuyện gì."

Khi biết được Lý Nhược Lan không có ở đó, Tô Nhuyễn lập tức quay về khách sạn chuyên tâm chuẩn bị cho công việc mở quán ngày mai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play