Tô Nhuyễn nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người trong ký túc xá ở cơ quan, trong lòng ngực hiện có 600 đồng tiền mà Tô Văn Sơn cho.

Ở thời đại này thì số tiền này cũng đã là hơn một tháng tiền lương của Tô Văn Sơn rồi.

Ngay từ đầu cô còn nghĩ rằng nhiều nhất ông ta sẽ chỉ cho 300 đồng thôi, giờ được nhiều tiền thế này thì chứng tỏ là Tô Văn Sơn đang chột dạ.

Lúc lái xe đi ngang qua bưu điện, vừa lúc nhìn thấy có chiếc xe vận tải đang đỗ ở trước cửa bưu cục để lấy hàng, Tô Nhuyễn nhớ tới vừa rồi Lý Mai Hoa từng hỏi Lý Nhược Lan có gửi phí nuôi nấng cho cô hay không, ngẫm nghĩ một lát cô liền trực tiếp đi vào bưu cục.

Bưu cục cũng đến giờ tan tầm, hai nhân viên còn đang phân chia thư tín và hàng hóa, trên quầy hàng chỉ có một người đàn ông trung niên.

Tô Nhuyễn hỏi: “Xin hỏi có thư hay hàng của Tô Văn Sơn không?”

Người đàn ông trung niên kia kiểm tra một chút rồi nói: “Không có, có lẽ còn chưa có tới?”

Vốn dĩ Tô Nhuyễn cũng không ôm quá nhiều hi vọng nên cũng không có gì để thất vọng, lúc xoay người rời đi liền ma xui quỷ khiến hỏi thêm một câu: “Vậy có thư hay đồ gì gửi cho Tô Nhuyễn hay không?”

Vừa hỏi xong liền cảm thấy chính mình thật ngốc, chắc hẳn Lý Nhược Lan cũng biết cô rất bài xích bản thân, sao có thể gửi đồ cho cô được chứ.

Nhưng mà lại nghe được nhân viên công tác đang nhặt các gói hàng lên tiếng: “Có, cô gái này có vận may tốt thật, vừa rồi tôi vừa nhìn thấy nó xong”.

Rất nhanh người đàn ông trung niên đó đã cầm một gói đồ từ trên quầy tới: “Một gói hàng và một phong thư có 500 đồng tiền”.

“Cô lấy tiền luôn trong hôm nay đúng không?”

Tô Nhuyễn phục hồi tinh thần lại đáp: “Lấy”

“Điền thông tin vào bảng hóa đơn này rồi đưa thư giới thiệu cho tôi xem”.

Tô Nhuyễn lấy ra giấy chứng nhận thân phận, lúc này giấy chứng nhận thân phận là một tấm thẻ nhỏ, ngày thường cũng không có tác dụng gì mấy. May mà sau khi Tô Nhuyễn trọng sinh thì rất phòng bị Tô gia nên cô luôn mang theo thẻ chứng nhận thân phận bên người.

Cô vừa điền vào hóa đơn gửi tiền vừa hỏi: “Nếu tôi không thể tới bưu điện lấy tiền thì người khác có thể lấy thay không?”

Nhân viên công tác nói: “Chỉ cần có giấy chứng nhận thân phận của cô hoặc là sổ hộ khẩu là có thể lấy được”.

Sổ hộ khẩu của cô vẫn luôn ở trong tay của Tô Văn Sơn.

Tô Nhuyễn hít vào một hơi thật sâu, cô cơ hồ có thể khẳng định, Tô Văn Sơn tuyệt đối đã nuốt chửng số tiền mà Lý Nhược Lan gửi cho cô, trách không được đưa tiền cho cô vô cùng sảng khoái, cái gì mà tình cảm cha con, chỉ có bản thân cô tự nghĩ mà thôi.

Cô có ý định sẽ âm thầm điều tra một chút xem Lý Nhược Lan đã gửi cho cô tất cả bao nhiêu tiền, nhưng bây giờ máy tính còn chưa được phổ biến, bưu cục lưu trữ chủ yếu bằng giấy tờ, trong thời gian ngắn cũng khó mà tra ra được.

Còn không bằng trực tiếp đi hỏi Lý Nhược Lan, Tô Nhuyễn nhìn địa chỉ ở trên gói hàng, dường như chỉ cần liếc mắt một là có thể nhớ kỹ.

Đời trước, khi cô và Lý Nhược Lan nhận nhau thì bọn họ cũng đã tới thành phố Yến rồi, lúc đó người em trai cùng cha khác mẹ với Tô Nhuyễn thường kể cho cô nghe trong những năm 90 thì gia đình mẹ ruột cô rất khó khăn, cũng phải dọn nhà đi vài lần.

Bởi vì là một đoạn thời gian khá nghèo khổ nên em trai cùng cha khác mẹ chỉ nói ngắn gọn có vài câu, cho nên Tô Nhuyễn cũng không rõ ràng lắm địa chỉ cụ thể của Lý Nhược Lan. Mà Tô gia lại giấu kín tất cả tin tức về Lý Nhược Lan, cô còn tưởng cô phải chạy đi khắp nới hỏi thăm thì mới có thể tìm được chút tin tức nữa cơ.

Xem ra ông trời vẫn đối xử với cô không tệ, làm cho cô nhanh như vậy đã tìm được địa chỉ cục thể của Lý Nhược Lan rồi.

Lúc trở về Tô gia mương thì trời cũng đã dần tối, Tô lão thái thái thấy cô về trễ như vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là lúc ăn cơm dường như muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Tô Nhuyễn từ thái độ của Đỗ Hiểu Hồng cũng biết được kết quả của bọn họ thương lượng là cái gì, tự nhiên cũng lười để ý.

Mà lão thái thái bởi vì chột dạ cho nên cô làm cái gì cũng không hỏi tới, buổi tối Tô Nhuyễn không ngủ được liền đi tới nhà chính đốt đèn, lão thái thái không ghét bỏ cô làm lãng phí điện mà ngược lại còn quan tâm hai câu.

Sau khi xác nhận lão thái thái đã ngủ thì Tô Nhuyễn mới mở gói hàng ra.

Trong đó có một đôi dép lê nhỏ bằng da trâu, trong hộp còn có một bức thư, bên trên có chữ viết: “Gửi con gái Tô Nhuyễn yêu dấu”.

Tô Nhuyễn cẩn thận mở ra, sau khi đọc xong thì đôi mắt liền đỏ.

Thật ra phong thư này cũng không có quá nhiều nội dung, chỉ là hiện tại Tô Nhuyễn đã không phải một cô gái nhỏ ngây thơ đơn thuần giống đời trước, không khó để đoán được Lý Nhược Lan vẫn luôn âm thầm suy tính cho cô như thế nào.

Vì để phòng ngừa Tô Văn Sơn đối xử với cô không tốt nên thậm chí Lý Nhược Lan còn sắp xếp tai mắt ở trong thôn.

Tới lúc này Tô Nhuyễn mới hiểu rõ vì sao Tô Văn Sơn không hoàn toàn chặn lại tất cả đồ vật, chỉ lừa gạt cô nói là những món đồ đó là do ông ta mua. Thứ nhất là Lý Nhược Lan chỉ mua đồ dùng thích hợp với cô, thứ hai là sau khi gửi đồ xong thì Lý Nhược Lan sẽ gọi điện thoại hỏi bạn thân trong thôn xem Tô Nhuyễn có nhận được đồ mà mình gửi hay không?

Nếu như Tô Nhuyễn không nhận được thì chắc chắn Lý Nhược Lan sẽ đi tìm Tô Văn Sơn hỏi.

Đáng tiếc Lý Nhược Lan vẫn tính sai sót là Tô gia dạy dỗ cô phải thù hận mẹ mình, làm cô bài xích với tất cả tin tức liên quan tới mẹ ruột.

Lão thái thái luôn nói thím Hồ là bạn thân năm đó của Lý Nhược Lan, Lý Nhược Lan có thể thuận lợi rời đi cũng có công của người này, còn luôn châm ngòi ly gián quan hệ cha con của cô với cha ruột. Vậy nên thái độ của Tô Nhuyễn đối với thím Hồ vẫn luôn là kính trọng nhưng không dám lại gần, có thể không để ý tới thì sẽ không để ý tới.

……

【 Nếu con thấy nhớ mẹ hoặc chịu ấm ức thì hãy đi tìm thím Hồ, thím Hồ có số điện thoại của mẹ, mẹ sẽ tới đón con】

Tô Nhuyễn lại thống hận sự mạnh mẽ và cố chấp của mình thêm một lần nữa, rõ ràng Lý Nhược Lan đã chuẩn bị cho cô rất nhiều con đường để chọn.

Tựa như hôm nay nhận được bưu phẩm, căn bản không phải ông trời đối xử với cô không tệ, mà toàn bộ đều là kết quả do Lý Nhược Lan trăm phương ngàn kế tính toán ra. Có lẽ đã có rất nhiều bức thư tương như thế này được gửi tới, chỉ cần cô nổi lên ý muốn đi tìm mẹ là có thể tìm được Lý Nhược Lan dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà cô đã làm những gì? Bởi vì sợ hãi sẽ bị dao động liền kiên định tự nhủ với bản thân đó là thù hận.

Chỉ vì để chứng minh là Lý Nhược Lan không phải vứt bỏ lại cô, mà là cô không cần mẹ, nỗ lực giữ gìn sự vô sỉ của Tô gia, làm tổn thương người yêu thương mình thật lòng, muốn cho đối phương hối hận, như vậy thì cô cùng Tô Văn Sơn có cái gì khác nhau đâu?

Trên cổ tay truyền tới đau đớn, Tô Nhuyễn nhìn trên cổ tay có mảng da bị tróc, hít thở thật sâu mấy hơi để đè ép cảm xúc đáng ghét kia xuống.

Sai thì cũng đã sai rồi, ông trời đã cho cô cơ hội sửa lại cùng đền bù, cô còn có cái tư cách gì ở tại chỗ này mà nản lòng chứ.

Tô Nhuyễn ướm thử giày da bò, quả nhiên rất vừa vặn, sau đó lôi cả váy đỏ ra, bỏ cả hai thứ vào trong bao, quyết định sẽ mặc bộ này khi vào thành phố.

Cho hết những đồ vật muốn mang ra cửa ngày mai vào trong túi, Tô Nhuyễn mới nhớ tới số tiền chính mình kiếm được hôm nay.

Tô Văn Sơn không định tới sớm, hơn nữa bởi vì bị ông ta thúc giục nên sau đó việc bán hàng còn nhanh hơn, những chiếc dây cột tóc cô mang theo đều bán hết sạch.

Tiền lời nhiều hơn ngày hôm qua 5 đồng, 72 khối tiền, hiện giờ cô đã tích cóp được 146 đồng.

Hơn nữa, Tô văn Sơn cho 500 đồng, Lý Nhược Lan cho 500 đồng, tổng cộng cô có hơn 1.000 đồng tiền.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, từ trong 1.000 đồng tiền lấy ra hai trăm đồng và số tiền mặt mà cô bán hàng được, 900 đồng còn lại thì cô dự định sẽ mang đi gửi tiết kiệm để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Ngày hôm sau Tô Nhuyễn dậy thật sớm, lúc nấu cơm thì lão thái thái cũng đi vào nhà bếp, có chút lo lắng nói: “Cũng không biết Thanh Thanh cùng mợ hai của cháu muốn thế nào? Mong là đừng có làm bậy?”

“A, nói đến Lộc Minh Sâm, sao lại biến thành như vậy chứ, từ bé đến lớn luôn là một đứa bé xinh đẹp, giống như đồng tử ở bên cạnh quan hυyện, ai nhìn thấy cũng muốn sờ một chút, cũng thích cười, nhìn một cái liền khiến cho người ta cảm thấy tâm bình khí hòa.

“Còn đặc biệt thông minh, bà còn nhớ rõ lúc thằng bé ba bốn tuổi đã nhớ được 300 bài thơ Đường mà mẹ mình dạy cho”.

“...Hơn nữa, khi còn nhỏ thật sự thương cháu nhất, lúc ấy cháu luôn thích đi theo phía sau bọn trẻ trong thôn chơi, cậu ấy rất chiếu cố cháu, hái trái cây cho cháu ăn, ôm cháu đi qua vũng nước…”

“...Nhũ danh Miên Hoa của cháu cũng là do cậu ta đặt cho, nhưng mà chỉ có một mình cậu ấy được gọi, cả ngày cứ em Miên Hoa ơi”.

Lão thái thái chọn việc này để nói đúng là không tồi, lúc người Lộc gia chuyển khỏi Tô gia mương, lúc đó cô mới chỉ có sáu bảy tuổi, trong ấn tượng đúng là có một anh trai nhỏ cực kỳ xinh đẹp đối xử với mình rất tốt.

Chỉ là cái kí ức kia quá mơ hồ, cô chỉ quen thuộc với người anh hùng mà mọi người đều rất tôn kính nhớ mãi không quên gọi là Lộc Minh Sâm kia thôi.

Lão thái thái vẫn tiếp tục nói: “Nghe nói lần này chấp hành nhiệm vụ bị thương, nhưng đã lập được công lớn, chắc hẳn bộ đội đã cho không ít tiền an ủi”.

Tô Nhuyễn mang cháo ra bên ngoài: “Bà nội yên tâm, người ưu tú như vậy thì chắc chắn là cháu không xứng với anh ấy rồi”.

Lão thái thái bị nghẹn lại.

Tô Nhuyễn cười lạnh trong lòng, dù cho cô thật sự kết hôn với Lộc Minh Sâm thì cũng không phải bị Tô gia và Lộc gia ấn đầu liền gả, đến lúc đó người cúi đầu không biết là ai đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play