Sắc trời dần dần đen xuống, Bé Đường Đường ôm một ít củi đi vào, vừa đi mấy chặng đã thở hồng hộc.
Cũng không còn cách nào khác, hôm nay vận động hơi nhiều thì phải!
Cũng có thể là do sợ!
Dù sao cô cũng coi như là kẻ trộm gà!
Bé Đường Đường chột dạ đưa mắt nhìn con gà rừng giấu dưới sạp giường. Nhìn nhìn một lát, lại nhìn thêm mấy lần nữa, nhấp môi nhất thời cảm thấy mỹ mãn.
Vì con gà rừng mà cảm thấy sung sướng!
“Bé Đường Đường.” Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên vang lên, Bé Đường Đường nhanh nhẹn giấu con gà vào trong góc sâu hơn, lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Tới đây!”
Cái sân này ai cũng có thể vào được, cô đứng lên: “Bà nội!”
Nhà mẹ đẻ nhà bà nội Khương họ Chương, tên là Hà Hoa. Vừa nghe thấy tên này đã biết vô cùng nghèo khổ, tổ tiên ba đời xuất thân bần nông. Nhà mẹ đẻ Chương Hà Hoa là đại đội thứ năm của thôn Hướng Dương, sinh được đôi long phượng thai, còn một em trai nữa tên Chương Hà Diệp. Thật ra người nhà họ Chương không tốt lắm, cũng không phải ham ăn biếng làm, mà là hung dữ, thật sự quá dữ dằn! Mà hai chị em nhà này cũng không phải người bình thường, nói về đánh nhau thì từ nhỏ đã không có đối thủ. Chương Hà Hoa vì cũng thanh danh cọp mẹ này nên mới ế chổng chơ đến năm hai mươi tuổi, cuối cùng vất vả lắm mới gả cho Khương lão khờ không cha không mẹ đại đội ba. Đừng thấy mới hai mươi mà nghĩ không lớn, những năm đó toàn 13-14 tuổi đã kết hôn, bà ta lúc đó quả thật là một thanh niên lớn tuổi.
Đến bây giờ, mấy cô gái đến tuổi cũng hiếm khi hai mươi mà chưa xuất giá.
Tuy Khương lão khờ là người trung thực, không có họ hàng gì. Nhưng Chương Hà Hoa lại vô cùng tranh đua, vừa vào cửa không bao lâu đã phụt phụt giống như đẻ trứng, sinh được bốn đứa con trai. Con nhà người ta sinh ra đều yếu ớt cực kỳ, còn mấy đứa con của bà ta khỏe như nghé con, lần này coi như tự đứng môn hộ luôn.
Trên dưới nhà hộ Khương, bà lão này như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
“Sao chỉ có mình mày thế? Thằng cha và thằng anh mày đâu?” Hai mắt Chương Hà Hoa rớt nhéo lại, tướng mạo mang theo chút khắc nghiệt, chính là loại đàn bà đanh đá chỉ dùng vài câu đã có thể tát ngã cả con bê: “Thằng ba ngu ngốc của mày bị chó liếm não rồi à? Đến giờ này mà òn không biết đường về! Tự coi mình là bọ hung lăn lóc trong hố phân bên ngoài à?”
Bé Đường Đường lập tức bật cười phốc phốc, kĩ năng mắng chửi người của bà nội cô vĩnh viễn đứng nhất!
Chương Hà Hoa nghiêng mắt nhìn về phía cháu gái nhỏ một bên, nói: “Cười gì mà cười! Ngẩn ra thế không biết đói à! Lần tới nếu cha và anh mày không về, mày cứ tới đại phòng mà ăn!”
Sau khi phân gia, Chương Hà Hoa và Khương lão khờ đi theo con trai cả Khương Sơn.
Bé Đường Đường vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, ngọt ngào nói: “Cháu ở nhà bảo vệ mẹ.”
Chương Hà Hoa xùy một tiếng, nói: “Ai trộm người bệnh thế kia chứ? Nuôi nổi không đây?”
Bà ta vào nhà nhìn con dâu thứ ba, liếc mắt một cái, ba năm rồi vẫn thế này, cũng không biết có thể sống đến ngày tháng nào nữa, hay lại làm liên lụy đến thằng ba nhà mình.
Bà ta trở người Đường Diệu, mắng: “Cái đồ không có lương tâm nhà cô, cứ ra sức mà làm khổ chúng nó đi! Cũng không xem mình biến cái nhà này thành dạng gì rồi! Con tôi không có tiền đồ, cháu trai cháu gái tôi khổ sở như mấy đứa ăn mày! Cô nói đi, lương tâm cô đâu rồi hả!”
Bà ta lải nhải mắng vài câu, Bé Đường Đường cũng không bao che cho mẹ. Cô biết bà nội mình luôn miêng dao găm tâm hậu hũ với người trong nhà. Cuối cùng, cô cũng nhẹ nhàng kéo góc áo bà nội, Chương Hà Hoa quay đầu lại, hừ lạnh: “Làm gì thế? Không được mắng cô ta hả!”
Bé Đường Đường lập tức lắc đầu, lắc đến mức hơi lảo đảo.
Chương Hà Hoa nhanh chóng đỡ lấy cô, nói: “Mày đừng lắc đầu nữa, đầu còn to hơn cả người kìa!”
Thật ra đầu của Bé Đường Đường cũng không lớn lắm, chẳng qua cô vừa sinh ra đã không tốt, trong kỳ sơ sinh cũng không được bú sữa mẹ. Dù sao trong thôn không phải lúc nào cũng có sản phụ có thể đút giúp cô, hơn nữa người ta cũng có con của mình. Hầu như phần lớn thời gian đều uống nước cơm, đương nhiên chuyện này cũng rất hiếm có.
Dù sao cũng do người cô nhỏ, bé tẹo tong teo, hai mắt lại to đến đáng sợ khiến đầu trông to hơn.
Chương Hà Hoa đau lòng ôm nhóc con lên trên sạp giường, lại nói: “Đường Diệu, nếu còn có chút lương tâm, cô xem con gái cưng của mình này!”
Nói tới đây, trong lòng bà vô cùng khó chịu, xoay người: “Đi, bà nội ôm mày qua bên kia ăn cơm.”
Bé Đường Đường nắm lấy cổ ái Chương Hà Hoa, lắc đầu từ chối: “Chờ cha…”
“Chờ gì…” Còn chưa nói xong đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Chương Hà Hoa ôm Bé Đường Đường ra ngoài cửa, xuy một tiếng, nói: “Con mẹ mày, mày còn biết đường về à!”
Khương Thành cười: “Nghe mẹ nói kìa, con không về thì đi đâu được chứ!”
Anh nhẹ nhàng lay lay thùng nhỏ trên tay, nói: “Con đi bắt cá.”
Tiểu Lang từ sau lưng cha mình bước qua, vui vẻ rung đùi đắc ý: “Cai con cá lớn, lớn cực lớn cực!”
Cả chiều nay cậu bé không hề có thu hoạch, buồn bã của buổi, may mà lúc chạng vạng cha cậu đến. Nếu không phải cha mình lợi hại, căn bản sẽ không bắt được hai con cá to này!
“Cha cháu lợi hại nhất thế giới!”
Chương Hà Hoa trợn trắng mắt: “A, hai con cá đã lợi hại, vậy nếu là hai cân thịt chẳng phải anh sẽ lên trời luôn à?”
Bà buông Bé Đường Đường xuống, lạnh lùng nhìn con trai, nói: “Anh vào trong buồng đi.”
Sau đó lại trừng mắt nhìn hai nhóc con: “Chịu đói lâu thế rồi, giờ chờ thêm chút nữa cũng chẳng sao đâu! Vào trong viện chơi hết đi! Để bà biết hai bây nghe lén sẽ đánh gãy chân chó chúng mày!”
Hai vật nhỏ lập tức tay trong tay lộc cộc đi ra ngoài, Bé Đường Đường nhẹ nhàng mở miệng: “Sau này anh trai đừng về muộn thế ữa.”
Anh trai nhỏ của cô cũng mới năm tuổi, Bé Đường Đường sợ cậu bé vì chút đồ ăn về muộn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao vẫn còn là trẻ con mà.
Tiểu Lang vỗ vỗ tay nhỏ của cô, nói: “Bé Đường Đường không cần lo lắng, anh trai lớn rồi.”
Bé Đường Đường: “Mới không phải!”
Năm tuổi lừa ba tuổi, đúng là phi vụ lừa đảo rất lớn!
“Không phải người lớn, không được về muộn!” Cô trịnh trọng giữ chặt anh trai nhỏ, đô miệng: “Không được!”
“Đúng đúng đúng, không được!” Tiểu Lang là đứa trẻ vô cùng tốt bụng, thương nhất là em gái mà. Cậu bé vuốt lại bím tóc xù lên của em gái: “Vậy nếu anh đi cùng cha, chắc được nhỉ?”
Bé Đường Đường làm bộ nghĩ ngợi, non nớt nói: “Có thể đấy!”
Cuối cùng hai nhóc con cũng đạt thành nhất trí!
Hai bé con vẽ xoắn ốc trong sân, lúc này Chương Hà Hoa cũng móc một khối tiền trong túi mình ra, bà đưa cho thằng ba: “Tiền này anh cầm đi, ít thì ít thật, nhưng cũng có thể mua mười mấy quả trứng gà. Mẹ không muốn nói đến Tang Môn tinh kia, nhưng anh cũng không thể khiến hai đứa bé khổ sở được, đều da bọc xương cả rồi kìa.”
Khương Thành biết mình không nên lấy món tiền này, nhưng lúc này tình thế bức người, trong nhà đã không còn tiền nữa, anh cũng không thể mặc kệ vợ mình được. Dù không nhìn thấy bất kì con đường nào phía trước, nhưng anh cũng muốn tiếp tục đi.
Khương Thành hít thật sâu một hơi, cầm tiền: “Cảm ơn mẹ.”
Chương Hà Hoa giơ tay đánh trên đầu anh một cái, đừng thấy bà lão 60 tuổi gầy gò tong teo, sức lực thật sự không nhỏ đâu!
Bà ta nói: “Bớt đánh rắm đi!”
Bà nhanh chóng bước ra ngoài, la lên: “Mau nấu cơm cho con đi, tôi về đây.”
Bà cụ không đợi con trai nói thêm gì nữa, vội vàng bước đi.
Khương Thành là người giống mẹ nhất trong mấy đứa, cũng hiểu mẹ nhất. Anh biết mẹ đi vội như thế là vì muốn đưa cá cho mình thôi.
“Ku ku ku.”
Khương Thành: “!!!”
Lỗ tai anh lập tức dựng thẳng lên… “ạc ạc.”
Lúc này Khương Thành mới nghe rõ, anh vội vàng cúi người nhìn về phía dưới giường thì nhìn thấy một con gà đang bị trói bất nháo bằng dây thường.
“Bé Đường Đường!”
Bé Đường Đường giơ đôi chân ngắn cũn kia lốc cốc chạy vào, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên: “Cha.”
Khương Thành chỉ vào con gà kia, hiếm khi không còn vẻ bình tĩnh: “Ở đâu ra thế?”
Chỉ nhìn cách trói lộn xộn không trật tự này, anh liền biết chắc chắn chuyện này do con gái mình làm.
Bé Đường Đường ứ hừ một tiếng thanh giọng, dùng sức vỗ lấy ngực nhỏ, non nớt đắc ý: “Gà đầu sa lưới!”
Khương Thành: “…”
Bé Đường Đường vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo: “Nó ngốc lắm, tự dưng đâm trên người con rồi ngất xỉu ơ!” Sau đó còn kể mấy tình tiết sau đó như mình làm sao bóp chặt cổ con gà đi vào sân, hơn nữa còn cực khổ giấu vào trong đó. Cô miêu tả sinh động như thật, thật sự rất có thiên phú kể chuyện, cực kỳ nhanh miệng nhanh nhảu.
Tiểu Lang đứng bên cạnh nghe thế, vui vẻ nhảy dựng lên: “Em gái giỏi quá!”
Bé Đường Đường: “Hì hì hì hì hì!”
Trong mắt Khương Thành toàn là ý cười, nghe hai con mình nói xong: “Chuyện gà rừng Bé Đường Đường đã làm rất tốt, nhưng hai con ra ngoài tuyệt đối không được nói ra đâu.”
Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều là đứa trẻ nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Khương Thành suy tư một chút, nói: “Đêm nay sẽ giết gà nấu canh, cá chúng ta tạm thời cứ nuôi đã.”
Hai mắt Bé Đường Đường lập tức sáng lên, cô không nhịn được nuốt nước miếng, non nớt nói: “Thật, thật sự sao ạ?”
Nhà bọn cô đã lâu không có thịt ăn rồi, lần trước chính là hai tháng trước, cô bấm ngón tay tính nhẩm!
Hai tháng, thêm ba ngày nữa.
“Đã bao giờ cha gạt con chưa! Lúc con bắt gà có ai thấy không?”
Bé Đường Đường lập tức lắc đầu: “Không có ạ, con làm nhanh như chớp ấy.”
Khương Thành bật cười, bé con nhà anh còn biết cách khoác lác cơ đấy! Anh cũng không nói nhiều nữa, bắt đầu vào hành động. Cũng phải nói, con gà này thật sự không phải là bí mật. Chiều nay có mấy thằng nhóc đi trên núi trùng hợp nhìn thấy một con gà rừng. Nhưng con gà rừng này lúc đó ngập tràn sức chiến đấu, vô cùng kiêu ngạo, ba bốn đứa nhóc choai vẫn không phải đối thủ của nó. Nó bắt đầu chạy trốn từ dưới Tây Sơn, cũng gặp phải mấy nhóm người trong thôn. Đại gia nhìn thấy lập tức liền đỏ mắt, đầu năm nay, mọi người đều cực kỳ thiếu chất béo rồi!
Vốn còn tưởng có thể bắt được con gà này, vì người muốn cướp lấy quá nhiều nên làm nó nhân cơ hội chạy mất. Rất nhiều chưa từ bỏ ý định còn tìm khắp trong thôn, nếu không phải mọi người đều đang vội vàng tìm gà, gần bờ sông không có ai, vậy anh và con cũng không có thu hoạch lớn thế này.
Lúc anh và con trai trở về thì thấy mọi người bắt đầu tan rồi, ai cũng cho rằng con gà rừng này lại chạy về Tây Sơn, bàn nhau ngày mai lên núi lập bẫy.
Những có ai từng nghĩ, con gà này cuối cùng lại xuất hiện trong nhà anh không?
Khương Thành làm xong gà, dọn hết lông và mấy thứ linh tinh nhét dưới đáy nồi, đốt không còn một mảnh. Tuy nhà bọn anh cách nhà những người khác hơi xa, bình thường mọi người sẽ không tới đây làm gì. Nhưng hôm nay lại khác, cũng khó bảo đảm có người chưa từ bỏ ý định.
Gần năm nay bệnh của Đường Diệu đã dần giảm bớt thuốc, đại phu chủ yếu vẫn bảo thêm thuốc bổ. Cũng vì nguyên nhân này nên đôi khi Khương Thành bắt được những thứ gì tốt hay lạ, anh sẽ không bán mà để cho nhà mình ăn, bồi bổ cho vợ và con mình.
Bây giờ nhà nào cũng nghèo rớt mùng tơi, ăn gì ngon sẽ hương bay mười dặm, thế này chắc chắn sẽ không hợp lý lắm.
Vì vậy nên mỗi lần trong nhà nấu gì ăn, anh đều sẽ hun ngải cứu trong sân. Mùi của ngải cứu rất nặng, đúng lúc có thể lấn át mùi thơm của đồ ăn. Nhà anh có người ốm, làm thế đương nhiên không có gì không đúng.
“Cha muốn hầm thịt gà, Tiểu Lang, con dẫn em gái vào sân hun ngải cứu đi!”
Tiểu Lang: “Vâng!!!”
Hai nhóc con vào trong buồng lấy ngải cứu, hai mắt Bé Đường Đường cong cong, khóe miệng nhẹ nhếch, cứ nhắc mãi: “Ăn canh gà, ăn canh gà! Ăn thịt gà, thịt thịt thịt!”
“Đi, đi hun ngải cứu thôi!” Hai anh em sung sướng chạy ra ngoài.
Lúc này trong phòng rất tối, cho nên hai bé con không hề phát hiện ngón tay người đang nằm trên giường nhẹ nhàng giật giật…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT