“Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn canh cá đấy!”

Bé Đường Đường chống cằm, chọc chọc khuôn mặt trắng nõn của mẹ. Nhưng cô vẫn giống như những ngày trước, không hề có một chút phản ứng. Bé Đường Đường nhìn chằm chằm mẹ mình một lát mới một hơi thật sâu, cổ vũ mình lấy hết tinh thần bắt đầu động tác.

Mẹ đang hôn mê nằm trên giường, phải thường xuyên trở người và mát xa. Nếu không chăm sóc tốt sẽ dễ bị thối rữa, từ đó dẫn đến các bệnh khác. Nghe nói, trong thôn có một ông lão bị bệnh nằm liệt trên giường, vì không được chăm sóc cẩn thận nên miệng vết thương xuất hiện giòi bọ, cuối cùng mất đi.

Bé Đường Đường không biết chuyện xuất hiện côn trùng và bị bệnh chết có liên quan trực tiếp với nhau không, nhưng Bé Đường Đường không muốn mất mẹ, lúc này cô càng phải cẩn thận hơn nhiều.

Phí sức chín trâu hai hổ, Bé Đường Đường cuối cùng cũng lật được mẹ nằm nghiêng, tay chân cô bé dang rộng ra, thở hồng hộc nằm thành hình chữ đại (大).

Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Bé Đường Đường không còn sức kêu lên: “Cha!”

Căn nhà này của bọn cô cực kỳ nhỏ, vừa vào cửa là bệ bếp, bên ngoài đặt một cái bàn và kệ đựng chén nhỏ; buồng trong tất nhiên không thể lướn như bên ngoài được, chiếc giường này bốn người ngủ rất miễn cưỡng, cũng may Tiểu Lang và Bé Đường Đường vẫn là con nít.

Phòng quá nhỏ, trong buồng và gian nhà ngoài lúc nói chuyện tất nhiên không giữ được bí mật, chỉ cần để ý chút là có thể nghe thấy. Giọng nói của Bé Đường Đường yếu ớt, một người đàn ông nhanh chóng vén mành bước vào.

“Bé Đường Đường làm sao vậy?” Đây là Khương Thành, lão tam của nhà họ Khương, chỉ mới là người đàn ông 25 tuổi. bởi làm lụng quá vất vả, gánh nặng cuộc sống quá lớn nên nhìn lớn tuổi hơn tuổi thật không ít. Nói anh 30 tuổi cũng có người tin. Anh đi đến méo sạp giường, giơ tay sờ soạng một đầu con gái một chút, hỏi: “Bé Đường Đường không thoải mái ở đâu nào?”

Bé Đường Đường non nớt nói: “Không có ạ, cha không cần lo lắng đâu.”

Khương Thành bế Bé Đường Đường lên, khen ngợi: “Bé Đường Đường giúp mẹ xoay người hả, ngoan lắm!”

Bé Đường Đường nhấp nhấp miệng nhỏ, mỉm cười ngọt ngào, cô bé gục trên vai Khương Thành. Bả vai cha cô gầy trơ xương, mặc dù gầy những vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ uy vũ. Bé Đường Đường thích nhất dựa trên vai cha mình, thật sự giống như đây là nơi nương tựa lớn nhất.

Cha sẽ bảo vệ bọn cô, mẹ cũng sẽ tốt lên, cô bé và anh hai cũng sống vui vẻ hơn nhiều.

“Ăn cơm.” Bé Đường Đường đang hưởng thụ sự dịu dàng của cha thì nghe thấy giọng nói của anh trai Tiểu Lang từ gian ngoài truyền đến.

Khương Thành ôm khuê nữ đi đến gian ngoài, nhìn thấy con trai đã dọn đồ ăn xong. Thật ra cũng không gọi là đồ ăn gì, chỉ mấy món rau cháo đơn giản, tuy thế cũng không thể mặc kệ dạ dày được, ba người ăn rất vui vẻ.

“Sáng nay Tiểu Lang đi bờ sông sao? Con nhớ cẩn thận chút.” Khương Thành nhìn thấy cá, hỏi.

Tiểu Lang gật đầu, gióng như ông cụ non: “Con biết mà, không dám đến quá sâu.”

Khương Thành cười: “Tiểu Lang ngoan.”

Cảm giác được tầm mắt sáng lấp lánh của cậu bé, anh mỉm cười quay đầu xoa nhẹ một bím tóc nhỏ như cỏ khô của con gái: “Bé Đường Đường cũng ngoan.”

“Chiều nay con sẽ tìm chị cả đi đào đồ ăn!” Bé Đường Đường nắm chặt tay, nhưng vẻ hùng hồn kia đã bị đáng bại trong một giây.

“Không được, cơ thể Bé Đường Đường ốm yếu, buổi chiều đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc mẹ, được không?” Khương Thành dỗ con gái.

Bé Đường Đường nghĩ đến cơ thể này của mình, buồn bã một giây rồi gục đầu xuống, kéo dài giọng: “… Dạ.”

Cô không thể bị bệnh được, bị bệnh sẽ tốn tiền.

Khương Thành không muốn con gái cô đơn, thấp giọng: “Bé Đường Đường ngoan ngoãn, đợi mấy ngày lên trấn cha sẽ mua kẹo cho con.”

Bé Đường Đường lắc đầu, húp một ngụm cháo, thì thầm: “Không cần đâu ạ, con không thích ăn.”

Cô bé nói vậy sẽ không ai tin.

Những năm này, đừng nói con nít, ngay cả người lớn đều không vô cùng thèm thuồng, hận không thể xem kẹo ngọt như mỹ vị xa xỉ. Khương Thành biết tiểu khuê nữ nhà mình vô cùng hiểu chuyện, trẻ con nhà nghèo biết quản gia sớm, mà nhà bọn họ còn chẳng bằng người nghèo. Anh khó chịu lau mặt một cái, kiên định: “Con đợi nhé, cha sẽ mua cho con!”

Bé Đường Đường ngẩng đầu, đang muốn mềm mại từ chối thì nghe thấy từ trong viện truyền đến tiếng bước chân.

Khương Thành còn chưa đứng dậy đã nhìn thấy em trai vội vàng chạy vào, đây là con trai út của nhà họ Khương, Khương lão tứ Khương Lâm, một phần vì hoàn cảnh vì gia đình liên lụy, hơn nữa chính mình còn không biết cố gắng nên 21 tuổi “Tuổi đầu” vẫn cứ độc thân.

“Chú nhỏ.” Hai bé con Tiểu Lang và Bé Đường Đường đồng loạt mở miệng.

Khương Lâm cười hắc hắc, xoa loạn đầu hai đứa mấy cái, lông mày hơi nhếch lên: “Hai cháu đoán chú cầm cái gì nè?”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường mắt to sáng lấp lánh nhìn Khương Lâm, vẻ mặt chờ mong. Khương Lâm hưởng thụ sự sùng bái của cháu trai và cháu gái, hắc hắc hắc lấy ra— hai quả trứng gà!

Lúc này, đừng nói Tiểu Lang và Bé Đường Đường, ngay cả Khương Thành cũng ngây người, anh nhíu mày hỏi: “Em lấy đâu ra đấy?”

Anh ấy cười: “Tóm lại không phải trộm cướp.”

Đương nhiên, anh ấy cũng không muốn giấu giếm mọi người, đè thấp thanh âm nói: “Hôm nay lúc làm việc chẳng phải em lén chuồn đi à? Em đi Tây Sơn bắt gà rừng, kết quả ngay cả lông gà cũng không thấy, thật ra ngoài ý muốn tìm được một ổ trứng gà rừng. Tổng cộng có bốn quả, cho hai đứa hai, anh nhanh đi làm gì ngon cho hai đứa cháu đi, còn tẩm bổ cho chị dâu nữa. Còn hai quả để cha mẹ và Tiểu Miêu tráng miệng.”

Tiểu Lang luôn thấp giọng, the thé nói mấy bí mật nhỏ cũng vì học được của chú nhỏ!

Khương Thành lắc đầu: “Không cần đâ, để 1 quả thôi, cậu lấy ba quả về đi, nhà cậu nhiều người.”

Khương Lâm bĩu môi: “Ai má ơi, ông già này nói nhiều thật đấu, bọn em đều là mấy người khỏe như trâu ăn gì chả được! Anh bớt nói chút đi, em về nhà ăn cơm đây!”

Khương Lâm vèo vèo chạy ra ngoài, Khương Thành cũng không khách sáo mời anh ấy ăn cơm. Nhà anh dưới đáy nồi cũng chả có gì, cần gì nói mấy lời rỗng tuyếch đó chứ. Đều là anh em, ai mà chả biết.

Khương Lâm vừa đi, Khương Thành cúi đầu nhìn hai quả trứng, lại nhìn dáng vẻ hai vật nhỏ mở to mắt trông mong thèm đến chảy nước miếng, quyết đoán hơn: “Cha làm đĩa trứng xòa bông lài cho các con nhé.”

Hai bé con vừa rồi còn thèm nước miếng sắp chảy xuống lập tức nhất trí lắc đầu: “Không cần đâu ạ, để mẹ ăn.”

Bước chân Khương Thành hơi dừng lại, cuối cùng hốc mắt đỏ lên, anh kiên định: “Các con ăn một quả.”

Người đàn ông không quay đầu lại, nói: “Cơ thể các con tốt không bị bệnh, cũng tiết kiệm được tiền!”

Trưa này, dưới sự giúp đỡ của chú nhỏ, Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường uống hết một chén trứng gà hoa. Dưới yêu cầu mãnh liệt của hai nhóc con, Khương Thành miễn cưỡng uống một ngụm, chỉ một ngụm đó cũng đủ để Khương Thành luôn cong miệng cả buổi trưa làm việc.

Chẳng có ai hiểu chuyện hơn hai bé con nhà anh.

Giữa trưa, Bé Đường Đường dựa vào bên cạnh mẹ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã thấy cha và anh trai đều ra ngoài. Cô bé xoay người xuống giường, thấy thùng nước của anh trai không còn nữa, đoán thầm anh ấy lại ra bờ sông.

Tuy mới năm tuổi, nhưng anh trai cô bé đã như một người lớn.

“Bốp!”

Tiếng động bất ngờ vang lên dọa Bé Đường Đường nhảy dựng, cô lộc cộc chạy ra cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài, trong viện cũng không có gì bất thường, nhưng lại có thêm một bó củi, củi từ trên tường ném xuống nên thoạt nhìn hơi lộn xộn.

Bé Đường Đường nhìn thoáng qua bó củi kia, lớn tiếng mở miệng: “Này, có củi kìa! May mắn quá, siêu quá đi!”

Giọng nói của cô bé vừa dứt, lúc này liền nghe thấy tiếng bước chân vừa dồn dập vừa hỗn loạn.

Bé Đường Đường phồng mặt, gom củi vào góc tường. Sau khi rửa tay lại tiếp tục giúp mẹ trở mình, cô bé cầm ghế đẩu ra ngoài cổng, mới ra đã nhìn thấy bóng dáng của mấy cậu bé, cầm đầu chính là anh Tiểu Hổ nhà bác hai nhà mình.

Bó củi vừa rồi cũng là “Kiệt tác” của bọn họ.

Cô đang định hỏi vì sao bọn họ lại làm thế, nhưng thật ra chuyện này đã có từ trước khi Bé Đường Đường sinh ra.

Nói ngắn gọn đó là, mấy đứa con nít làm loạn điên đảo ở sân đập lúa, kết quả không cẩn thận đụng vào Đường Diệu lúc ấy mang thai hơn tám tháng. Cuối cùng Đường Diệu sinh non, mà lúc ấy cô cũng rơi vào hôn mê. Vì chuyện này nên lúc đó anh họ Tiểu Hổ suýt nữa bị bác xô đánh chết.

Sau đó, người ba đang tiền đồ xán lạn trong quân đội của cô là Khương Thành nhanh chóng xuất ngũ.

Đường Diệu rơi vào hôn mê, ngay cả đại phu cũng không biết rốt cuộc cô có thể tỉnh lại không. Khương Thành lại kiên định vĩnh viễn sẽ không từ bỏ vợ mình là Đường Diệu, hơn nữa còn cùng phân nhà với nhà Khương. Anh bằng lòng trả giá cả dời vì Đường Diệu, nhưng cũng không thể liên lụy nhà họ Khương được.

Cho nên, nhà họ Khương bắt đầu phân gia.

Vì phải chữa bệnh cho Đường Diệu nên anh không lấy phòng ở, sau khi thương lượng với cha mẹ anh em quyết định cầm hết tất cả tiền trong nhà, cuối cùng thuê một căn phòng trống trải trong thôn.

Nhoáng cái đã ba năm trôi qua, Bé Đường Đường cũng ba tuổi.

Mấy năm nay, trước kia mấy gia đình có đôi khi trợ giúp nhà bọn cô, nhưng năm nay cuộc sống sinh hoạt của mọi người đều không tốt lắm, mặc dù như vậy, nhà bọn cô vì có người bệnh nên nhà chỉ có bốn bức tường, còn mấy đứa con nít rắc rối dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hổ luốn “lén” giúp đỡ nhà cô, làm một số việc trong khả năng cho phép.

Có lẽ là do áy náy, bọn họ không hề lộ diện mà chỉ lặng lẽ phụng hiến.

Chuyện này thật ra mọi người đều biết, nhưng không có ai vạch trần. Ngay cả Bé Đường Đường cũng hiểu!

Bé Đường Đường ngồi trước cửa, cơ thể nho nhỏ thân dựa vào cục đá trên tường nghĩ ngợi, không biết anh trai có thu hoạch không nhỉ!

Hai con cá nhỏ trong nhà cũng giống hệt cả nhà bọn cô, gầy trơ xương nhìn thấy thương, ngay cả một chút thịt cũng không có!

Cực kỳ mong anh trai có thể câu được cá lớn!

“Ôi ôi ôi, khoai lang đỏ phơi khô ngọt thật đấy!” Bé Đường Đường đang yên lặng cầu nguyện liền nhìn thấy Đại Hổ từ nhà trưởng thôn nhảy nhót đi ngang qua: “Ôi ôi ôi, khoai lang đỏ phơi khô ăn ngon thật!”

Khoe cái quỷ gì chứ! Mỗi ngày đều tới chỗ của cô tìm cảm giác tồn tại, ngày nào cũng khoe khoang! Có giỏi thì khoe nữa đi! Siêu phiền! Phiền chết người!

“Ục ục, ục ục ~”

Uy lực của khoai lang đỏ phơi khô hình như hơi lớn thì phải!

Bé Đường Đường gầy gò che bụng nhỏ lại, cô ngẩng đầu nhìn sắc trời. Cũng sắp tối rồi, nhưng cha và anh trai vẫn chưa về! Cô vô cùng đáng thương ngồi trên ghế đẩu nhìn Đại Hổ ăn khoai lang đỏ phơi khô, cuối cùng không nhịn được xấu hổ chảy nước miếng…

Bé Đường Đường:… Cảm thấy vô cùng xấu hổ-ing!

Đại Hổ: “Hì hì hì hì hì hì, về nhà ăn cơm thôi!”

Má nó chứ má nó chứ, cứ tiếp tục khoe đi!

Bé Đường Đường đổi một tư thế khác, đột nhiên, một con gà rừng tán loạn vọt lại đây, chưa đợi Bé Đường Đường kịp phản ứng lại đã “Bốp”! con gà rừng ngu ngốc bay toang toác ập thẳng người cô, ầm ngất đi!

Bé Đường Đường: “!!!”

Con gà ngu ngốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play